Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

những bóng hình qua lại

Phiên bản Dịch · 2775 chữ

Sau khi lao vào tòa nhà và đóng cửa lại, Klein nhận ra rằng rèm cửa sau cửa sổ luôn ở trạng thái đóng lại. Chỉ có một vài ánh trăng đỏ thẫm mờ ảo lọt vào, làm sáng bừng căn phòng.

Klein không buồn quan sát thêm, tìm một chiếc ghế gỗ ngồi xuống. hắn cố gắng tiến vào Minh tưởng để xoa dịu khuynh hướng đột biến của cơ thể.

Nếu mà Klein trực tiếp nhìn thấy hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh cấp thánh giả, thì hắn không thể nhẹ nhàng vượt qua như vậy được. Dù sao nơi này không phải là không gian thần bí phía trên sương xám, nơi có khả năng tự khôi phục!

Phương diện này Klein có khả năng chống lại tương đối cao, cho nên có thể sớm thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, miễn cưỡng khống chế lại khuynh hướng mất khống chế, thành công thực hiện chạy trốn, nhưng điều này không có nghĩa là đã giải quyết được vấn đề.

Klein vẫn ngồi đó, dựa vào Minh tưởng và khả năng kiểm soát cảm xúc của mình để chống lại làn sóng suy nghĩ điên cuồng. Trong lúc này, hắn nghe thấy xương gò má của mình phát ra âm thanh lạo xạo. mái tóc đen dài ra và dày một cách không kiểm soát được, ngực hắn phồng lên, đẩy lớp quần áo căng ra, làn da mặt nổi lên những hạt thịt tròn.

Sau gần ba mươi giây, Klein cuối cùng cũng thở ra và buông lỏng một chút.

Klein hoàn toàn hồi phục, sau những tác động mà hình dạng Sinh vật Thần thoại không hoàn chỉnh của Panatiya mang lại. hắn thậm chí còn đạt được một số kiến thức mới, đó là, đối với cấp độ cùng vị trí của đối phương, lấy ‘tuyệt vọng’ làm cốt lõi, từ đó tạo ra cùng lan truyền ôn dịch.

chứng kiến hình dạng Sinh vật Thần thoại tạo thành khuynh hướng điên cuồng, cùng thân thể dị biến. không chỉ sinh ra các dấu hiệu mất kiểm soát, mà trên thân thể mình, còn xuất hiện những đặc điểm của cấp độ sinh vật thần thoại đó… Hồi trước, ta gần như bị nướng chín bởi ‘vĩnh hằng liệt dương’, và lần này, Ta gần như đã trở thành một ‘ma nữ’… Klein nhìn xuống cơ thể mình, da, ngực và tóc của hắn đã trở lại bình thường.

Nếu không phải là ‘người không mặt’, ngoài việc để cho đám hạt thịt đó lặn vào cơ thể, hắn còn phải dựa vào ngoại lực mới có thể giải quyết vấn đề.

Không có thời gian để thở dài trầm ngâm hay phân tích tình hình, Klein từ từ đứng dậy, hướng ánh mắt về phía tấm rèm tối màu được kéo chặt lại, cố tìm hiểu tình hình hiện tại của mình.

Vẻ mặt Klein đột nhiên thay đổi, hắn nghe thấy những tiếng xì xào ồn ào ngoài đường!

Ngay lúc này, Klein cảm thấy rằng, ngoài hắn và ‘tuyệt vọng ma nữ’ Panatiya, thị trấn không người ở đột nhiên hiện ra nhiều cư dân. Họ đi lang thang trên khắp các con đường và ngõ hẻm, chào hỏi nhau, thảo luận về việc chỉ mua bánh mì hay mua thêm một cân thịt bò.

Thị trấn sương mù bé nhỏ này bỗng trở nên sống động!

Tuy nhiên, không có một bóng người nào bước vào các tòa nhà dọc các con phố. Họ dường như chỉ tiếp tục đi qua lại trên đường phố, tạo ra những âm thanh mà người ta khó tin đó là những cuộc trò chuyện, vì nghe giống tiếng gầm gừ của những con thú man rợ hơn.

Klein không thể tưởng tượng được cảnh tượng bên ngoài. Tất cả những gì hắn biết là, ngay cả một ‘ma nữ’ cấp bán thần cũng phải trốn tránh vì sợ nguy hiểm.

Klein thu lại ánh mắt, trầm tư trong vài giây, thì thầm trong lòng:

ta không thể đi ra ngoài…

Nhưng ta cũng không thể ở lại đây…

Ai biết được khi nào mặt trăng đỏ thẫm đó lại bị sương mù bao phủ, khi đó Panatiya sẽ có thể tự do đi lại bên ngoài. đến lúc đó, vì chúng ta đang ở rất gần, nên ta không có cách nào để có thể trốn thoát!

Nhưng mà, làm cách nào để rời đi mà không phải ra ngoài?

Trong im lặng, Klein từ từ quay người lại, đối mặt với ngôi thánh đường có mái nhà tối đen như mực.

Theo lời ‘tuyệt vọng ma nữ’ Panatiya, thánh đường đó là nơi duy nhất nàng không dám bước vào. Có lẽ, bước vào toà thánh đường đó là cách duy nhất để thoát khỏi “cuộc săn lùng” của nàng ấy.

Tất nhiên, một ‘ma nữ’ như Panatiya không nhất thiết nói thật, nhưng Klein cho rằng, nàng ấy sẽ không nói dối những vấn đề như vậy. Dù sao, đối với nàng, Klein đã bị định sẵn là con mồi, là thức ăn ngon của nàng.

Bên cạnh đó, Panatiya khi đó đang xây dựng một cái bẫy để bắt con mồi là Klein, bằng cách thông qua tài ăn nói và sự quyến rũ của mình, để lôi kéo Klein từng chút một. Với sự tự tin của một bán thần, nàng ấy chắc là sẽ không đưa ra thông tin lừa bịp. Ngoài ra, những lúc lôi kéo đối phương, nói ra sự thật là lựa chọn an toàn và yên tâm nhất. Không cần phải lo lắng về việc, con mồi phát hiện nói dối rồi trốn thoát mất.

Trừ phi, trạng thái nửa điên của Panatiya khiến nàng có thói quen nói dối. nếu không, nếu không hẳn là không có vấn đề… Klein đã hết lựa chọn, nhanh chóng hạ quyết tâm.

Klein hạ tay trái xuống và làm cho ‘đói khát ngọ nguậy’ trở nên trong suốt.

Dù biết rằng ‘lữ hành’ là vô ích, nhưng hắn vẫn nuôi một tia hy vọng, vì đây là thời điểm mặt trăng đỏ rực rõ nhất. Mặt trăng không có vật cản, nó tròn như một cái đĩa bạc. Trong những lúc như vậy, Ngài ‘cửa’ có thể truyền tiếng hét của mình, vào tai con cháu của thần từ nơi thần bị lạc. Thời điểm này, ‘‘lữ hành’’ sẽ được tăng cường, dù cho xuất hiện dị biến, cũng là chuyện có thể xảy ra.

Bóng dáng của Klein nhanh chóng biến mất, nhưng vài giây sau, cơ thể của hắn lại xuất hiện ở nơi hắn vừa đứng.

Ta không thể vào linh giới, thậm chí còn không cảm nhận được nó… năng lực phi phàm ‘lữ hành’ trên chiếc găng tay này, chỉ bằng một phần ba so với nguyên bản. Miễn cưỡng cũng có thể dùng được năng lực ‘ẩn thân’… Klein thì thầm, rút ra kinh nghiệm cùng bài học của mình. Tuy nhiên, hắn vẫn phân vân một điểm, đó là về năng lực ‘lữ hành’, làm thân thể trở nên nhạt dần và cuối cùng biến mất, là dựa vào sự đặc thù của linh giới, vậy tại sao lại có thể làm được đến bước này, khi mà nơi đây đã bị ngăn cách cùng linh giới?

Klein cân nhắc khoảng mười giây sau đó đưa ra một suy đoán:

Mỗi người đều được kết nối với linh giới, vì linh thể của người đó ở trong linh giới, và linh thể đó có thể thu được tất cả các thông tin trừu tượng. Đây chính là nguyên lý của việc đạt được gợi ý khi xem bói.

Cho nên, khi một người rơi vào trạng thái ‘bị che giấu’, kết nối của người đó với linh giới cũng ‘bị che giấu’, và trở thành một phần của trạng thái ‘bị che giấu’ đó?

Điều này có thể giải thích được, tại sao ta vẫn có thể mượn nhờ đặc thù của linh giới, nhưng lại không cách nào tiến vào linh giới. bởi vì mượn nhờ đặc thù linh giới là một hình thức của kết nối linh giới, mà kết nối linh giới là một bộ phận của trạng thái ‘bị che giấu’! ừm, ta không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này khi dùng ‘hoả diễm nhảy vọt’, kết quả là dùng năng lực này thành công, năng lực này cũng đòi hỏi phải mượn nhờ sự đặc thù của linh giới.

(đoạn này rắc rối vl)

Sau khi xác nhận điểm này, Klein giơ tay phải lên rồi búng ngón tay, nhằm đốt cháy nửa ngọn nến còn lại trong tòa nhà bên cạnh.

Klein muốn sử dụng ‘hoả diễm nhảy vọt’ để đến các tòa nhà xung quanh, dần tiếp cận thánh đường có mái che màu đen kia. Một khi mặt trăng đỏ thẫm bị sương mù che khuất, hắn sẽ xem xét lại tình hình, để quyết định xem mình có nên mạo hiểm trốn vào bên trong thánh đường kia hay không.

Một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy trong tòa nhà bên cạnh, từ từ cháy to hơn, chiếu sáng xung quanh.

Đúng lúc này, phố xá bên ngoài bỗng im ắng lạ thường.

Tất cả những tiếng gầm gừ giống như tiếng dã thú đều biến mất!

Những bóng người lảng vảng trên đường dường như đồng loạt quay mặt về phía tòa nhà có ngọn nến vừa cháy lên, ánh mắt của họ cố gắng xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong!

Klein ngay lập tức toát mồ hôi lạnh. hắn không dám “nhảy” qua, hắn búng ngón tay theo bản năng để dập tắt ngọn lửa.

Sau một khoảng lặng ngắn, những tiếng xì xào ồn ào lại vang lên. Những hình bóng không rõ ràng vẫn tiếp tục đi qua đi lại.

Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Klein phát hiện ra rằng, mình đã vô tình mắc một số sai lầm, sau khi tiến vào thị trấn sương mù. Trong một hoàn cảnh nguy hiểm và kỳ dị như vậy, hắn vẫn chưa làm rõ được, liệu mình có nên thắp nến ở tòa nhà lân cận hay không!

Trực giác linh tính của ta đáng lẽ ra phải cảnh báo ta, nhưng nó lại không làm thế. Xem ra sau khi ‘bị che giấu’, cách ly hoàn toàn với màn sương xám, linh tính trực giác cùng dự cảm nguy hiểm của ta không còn được tăng thêm như lúc trước nữa.

Bây giờ, ta chỉ mạnh hơn một chút so với ‘bí ngẫu đại sư’ cùng cấp, không còn có sức mạnh biến thái như xưa nữa… Chính vì điều này, mà ta dễ bị dẫn dắt bởi năng lực ‘kẻ Xúi giục’ của Panatiya, khiến bản thân xem vết thương của cô nàng. Ta không có bất kỳ linh cảm nào về nguy hiểm, mà ngược lại, trong tiềm thức cho rằng, chúng ta cách một tầng con rối, nên dù có chuyện gì cũng không nghiêm trọng… Klein tạm thời không có thời gian để đánh giá về trận chiến trước đó. hắn tập trung vào việc làm sao tiến đến giáo đường mà không đi ra khỏi cửa.

Klein bắt đầu xem xét kỹ lưỡng bản thân cùng những vật phẩm thần kỳ của mình. Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, tìm ra giải pháp.

Giải pháp này xuất phát từ năng lực ‘Mở cửa’ của ‘lữ hành gia’ mà lúc trước hắn cho là vô dụng nhất!

Sức mạnh phi phàm này hoàn toàn bị lu mờ bởi năng lực ‘Dịch chuyển’, do ‘dịch chuyển’ bao hàm công dụng của ‘mở cửa’, nhưng ở thị trấn sương mù thần bí và kỳ dị này, chỉ cần là sức mạnh sử dụng những tính đặc thù của linh giới thì nó trở nên càng hữu ích!

Klein không vội vàng hành động, hắn lấy ra đồng tiền vàng mà Senor từng ở. Sử dụng bói toán để hỏi linh tính của chính mình, nhận được câu trả lời rằng bản thân hắn nên “xuyên tường”.

Klein không có cách nào có thể đạt được gợi ý từ linh giới, nên chỉ có thể chọn tin tưởng vào bản thân mình. Ngay lập tức, hắn bước đến bức tường ngăn cách với tòa nhà lân cận rồi ấn tay lên đó.

Klein lặng lẽ đi qua bức tường đá và tiến vào tòa nhà sát vách.

Klein đi dọc theo những ngôi nhà cùng dãy, cho đến khi đến ngôi nhà cuối cùng. Theo ấn tượng ban đầu về thị trấn, Klein đã ở rất gần giáo đường có đỉnh nhọn. nhiều nhất hai lần ‘hoả diễm nhảy vọt’ liền có thể đến nơi.

lúc này, ánh trăng đỏ thẫm xuyên qua rèm cửa tối màu không hề suy yếu. Klein có thể mơ hồ nhìn thấy những bóng người đến và đi giống như họ đang sống trong một cuộc sống bình thường.

Không có khả năng di chuyển xa hơn, tất cả những gì Klein có thể làm là ngồi xuống chiếc ghế gỗ cách cửa sổ một khoảng. Nơi này gần như toàn một màu đen với những bóng đen sâu thẳm.

Đến lúc này Klein mới có thời gian nhớ lại chi tiết cuộc chạm trán với ‘ma nữ’ Panatiya.

Cô nàng thực sự là kẻ sát nhân đã gây ra sương mù khổng lồ ở Backlund. Hàng vạn người đã chết vì cô ta. càng nhiều người hơn phải chịu đựng nỗi đau mất mát người thân.

lão Kohler già cũng cố gắng sống sót, bỏ ra toàn bộ sức lực để nuôi dưỡng hai đứa con cùng Bà Liz… Klein nhắm mắt, ngẩng đầu lên và hít thở sâu.

hắn tự cưỡng chế bản thân thoát khỏi sự tức giận cùng thù hận đột nhiên dâng trào trong lòng, bình tĩnh suy xét chuyện lúc trước.

Thật đáng tiếc, ta đã không để Senor đeo chiếc nhẫn ‘huyết chi hoa’ kia. nếu không, con rối này vẫn có thể giãy dụa một chút. Bất quá, ta không có lựa chọn. Dưới tình huống con rối nhập vào người ta, mang theo chiếc nhẫn tương ứng với danh sách 6 ‘giám mục hoa hồng’ qua cửa chianese bằng với tự sát…

Bây giờ, vật phẩm thần kỳ duy nhất ta có thể sử dụng là ‘đói khát ngọ nguậy’. trong chiếc găng tay này chứa năng lực ‘xác sống’, ‘hủ hoá nam tước’, ‘dục vọng sứ đồ’ và ‘lữ hành gia’…

Đúng rồi, nhân lúc mặt trăng đang chiếu sáng rõ ràng, ta nên thử xem liệu có thể liên hệ với màn sương mù xám bằng cách cầu nguyện hay không…

Vẫn không được…

Bây giờ ta có thể khẳng định được rằng, ngay cả khi cách một tầng con rối, ta vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi sự mị hoặc cùng sự xúi giục của một ‘ma nữ’…

Nếu Panatiya có thể phát ra bệnh dịch trên phạm vi rộng, tại sao nàng ấy không bí mật tấn công ta bằng cách gieo rắc dịch bệnh. Thay vào đó, nàng ấy đợi cho đến khi ta gần như mất kiểm soát, vì chứng kiến hình dạng Sinh vật Thần thoại không hoàn chỉnh của nàng, và ta bị bộc lộ vị trí, rồi mới truyền nhiễm bệnh tật cho ta?

ừm, Panatiya chắc chắn làm được. Sự kiện sương mù khổng lồ ở Backlund là bằng chứng rõ ràng nhất… Có hai cách giải thích. Một là, ta đã bị thiên sứ ‘đưa’ đến đây. Điều này khiến nàng rất chú ý đến ta, lo lắng rằng nếu truyền bá bệnh dịch trước tiên, sẽ bị dự cảm linh tính của ta cảm nhận được. Hai là, nàng ấy sợ một điều gì đó, cho nên không dám làm ảnh hưởng đến một khu vực rộng lớn… Nếu là trường hợp thứ hai, có những mối nguy hiểm khác ở đây…

Klein đang suy nghĩ về vấn đề này, linh cảm đột nhiên dao động, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Gần như cùng lúc, hắn nhìn thấy bóng đen thâm sâu đang bao trùm cơ thể cùng mọi thứ xung quanh đột nhiên co rút lại, hướng phía vào lỗ mũi, miệng và tai của Klein chui vào!

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.