Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội nghị ba nhà

Phiên bản Dịch · 1699 chữ

Núi buổi đêm khá lộng gió, cho nên bọn người hầu đã sớm dùng những tấm màn vải xanh nhạt bao quanh Phi Long Đình, chính giữa đình còn đốt thêm một chậu than. Dần dà nhiệt độ trong đình cũng trở nên dễ chịu hơn.

Gia chủ nhà họ Hoàng là Hoàng Thừa Ngạn đã đến, vì vậy tất cả mọi người kể cả Bàng Thống đều lui ra. Đây là truyền thống giữa ba nhà Hoàng, Bàng, và Thái, cứ mỗi năm một lần ba vị gia chủ sẽ tụ họp lại một chỗ.

Bàng Thống mệt mỏi không đi nổi, Phỉ Tiềm cũng sắp gục ngã đến nơi, hai tên này thất tha thất thểu chạy về nhà gỗ, ăn qua loa vài thứ, rửa mặt sau đó lăn quay ra ngủ như chết. Nhưng ở phía bên kia, cuộc hội đàm lịch sử giữa ba thế gia đứng đầu Kinh Châu mới vừa mở đầu.

Rất nhiều năm về trước, Bàng Đức Công là người đề nghị tổ chức hội nghị ba nhà, mỗi một năm vào đúng dịp tết, gia chủ họ Thái và họ Hoàng đều sẽ gác bỏ hết công việc, dành ra thời gian vào buổi tối để chạy đến chỗ Bàng Đức Công sau đó cùng nhau trò chuyện. Dù sao các gia tộc lớn sống trên cùng địa bàn sẽ rất khó tránh khỏi việc va chạm hoặc cần để kết nối lẫn nhau, vì thế Bàng Đức Công cho rằng họ nên mở lời trước, hoặc giải thích, hoặc lý do…. Để không làm hiểu lầm thêm trầm trọng, tình hình cũng đỡ căng thẳng.

Ba nhà cũng có quan hệ rất thân thiết với nhau, từ trước đến nay họ Bàng và họ Hoàng thường qua lại, mà gia chủ Hoàng Thừa Ngạn lại cưới cô con cả của Thái Phúng làm vợ sau, cho nên ba gia tộc Bàng, Thái, Hoàng liền quyết định tạo thành một liên minh lợi ích. Đồng thời cả ba nhà đang chiếm hơn nửa quyền lực ngầm ở đất Kinh Châu, một khi có chuyện gì được cả ba thống nhất, như vậy trên cơ bản chuyện đó đã được quyết định xong, các bên khác khó mà nhúng tay vào được.

Thời gian gần đây danh tiếng nhà họ Thái trở nên tương đối lớn, con gái của Thái Phúng được gả cho Lưu Biểu, Thái Mạo cũng ra làm quan, nắm giữ binh quyền, có thể nói các nhân vật thế hệ trẻ của họ đã bắt đầu nổi danh ở Kinh Châu, làm một số người để ý.

Thái Phúng nói với Bàng Đức Công:

“Ta nghe nói Lưu Cảnh Thăng từng ghé thăm Bàng Công?”

Việc nhà họ Thái quan tâm nhất chính là Bàng Đức Công có lòng ra làm quan hay không, mặc dù nói Bàng Đức Công nghiên cứu học thuật Hoàng Lão, nhưng học phái này đâu có cầm học giả ra làm quan đâu? Chưa kể bản thân Lưu Biểu cũng là một thành viên của dòng dõi hoàng gia, lựa chọn đầu quân cho hoàng tộc cũng là một lựa chọn không tồi.

Bàng Đức Công hiểu ý Thái Phúng, lão thấy chuyện cũng chả có gì nên chẳng giấu diếm:

“Đúng là có việc này, Lưu thứ sử mời ta ra làm quan, nhưng ta tuổi tác đã lớn, đành phải từ chối.”

Đương nhiên Bàng Đức Công cũng sẽ không nói là mình không coi trọng Lưu Biểu nên mới không thèm đáp ứng. Góc nhìn của mọi người đứng ở vị trí khác nhau sẽ có nhận xét khác nhau. Bàng Đức Công cảm thấy Lưu Biểu kém, nhưng không có nghĩa nhà họ Thái cũng thấy thế. Thái Phúng nhận được tín hiệu từ Bàng Đức Công, vội vàng gật đầu.

Điều làm lão lo lắng nhất là Bàng Đức Công đồng ý xuống núi, một khi chuyện này xảy ra, sân khấu chính trị ở Kinh Châu sẽ lập tức có biến. Bất quá bây giờ Bàng Đức Công không định làm quan, vậy dĩ nhiên vẫn là nhà họ Thái đứng chủ đạo trong chính trường. Về phần nhà họ Khoái, Thái Phúng cho rằng bọn chúng vẫn còn kém một chút.

Được Bàng Đức Công phản hồi một cách thiện chí, Thái Phúng cũng cung cấp lại một tin tức cho lão:

“Người trong gia tộc vừa báo tin, Lưu Biểu định sau dịp tết sẽ sắp xếp lại các chức vụ trong phủ thứ sử.”

Bộ máy chính trị ở địa phương thời Hán cứ sau năm mới lại điều chỉnh chức vụ, đây cũng là lệ cũ, nhưng Thái Phúng cố ý nói ra, hơn nữa còn nhấn mạnh dòng chữ chức vụ ở phủ thứ sử. Hàm ý đã quá rõ rang, lần điều chỉnh bộ máy này có thể sẽ động đến người của Bàng Đức Công, mà trước mắt người duy nhất theo học Bàng Đức Công và cũng nhận chức ở phủ thứ sử chỉ có một mình Phỉ Tiềm.

Mặc dù nhà họ Hoàng không có người làm việc cho triều đình, nhưng Hoàng Thừa Ngạn cũng là dạng sống lâu lên lão làng, sao lại không hiểu ý Thái Phúng, thế là lập tức hỏi:

“Ồ, có phải là tên đệ tử mới vừa được Bàng Công thu nhận không?”

Chuyện Phỉ Tiềm theo Bàng Đức Công học tập ở núi Lộc cũng được rất nhiều người biết đến, nhưng đến nay thiên hạ vẫn chưa thấy Bàng Đức Công lên tiếng hay truyền tin ra ngoài, cũng không nghe nói Bàng Đức Công cử hành nghi lễ thu nhận đệ tử cho nên Hoàng Thừa Ngạn mới có câu hỏi này.

Huống hồ Hoàng Thừa Ngạn còn có một ý nghĩ khác, nếu như Bàng Đức Công chuẩn bị hoặc là đã thu Phỉ Tiềm làm đệ tử, Lưu Biểu muốn trực tiếp đụng vào Phỉ Tiềm đồng nghĩa việc không nể mặt nhà họ Bàng, đến lúc đó chắc chắn gia tộc họ sẽ đáp trả lời khiêu khích. Bàng Đức Công chậm rãi nói:

“Haha, tính là một nửa đệ tử thôi.”

Quái quỷ gì đây, đệ tử mà còn thu một nửa? Chẳng lẽ đệ tử còn phải tách ra thành tay trái và tay phải hả? Thái Phúng cùng Hoàng Thừa Ngạn đều nhìn Bàng Đức Công, chờ lão đưa ra giải thích. Bàng Đức Công vẫn dùng ngữ điệu chậm rãi trả lời:

“Các ngươi quên hết rồi hả? Tên nhóc này còn có thân phận đệ tử của Lưu Hồng và Thái Ung nha.”

“Cha mẹ ơi, cậu thanh niên đó còn là đệ tử của đại nho Lưu Nguyên Trác?”

Thái Phúng có chút giật mình, mặc dù lần trước có nghe Lưu Biểu tổ chức buổi lễ long trọng để chào đón Phỉ Tiềm, nhưng lão chỉ mới nghe người ta bảo tên này là đệ tử Thái Ung, bây giờ còn lòi ra hắn từng theo học Lưu Hồng.

Dưới góc nhìn của Hoàng Thừa Ngạn, lão già Thái Ung suốt ngày nói chuyện kinh sử, không hợp khẩu vị cho lắm, ngược lại Lưu Hồng chuyên nghiên cứu toán học, chính là đối tượng mà lão kính nể, cho nên nghe nói Phỉ Tiềm là đệ tử Lưu Hồng, lão chợt giật mình rồi gật gù:

“Hóa ra là thế! Hèn gì…"

Hoàng Thừa Ngạn nhìn thấy Bàng Đức Công cùng Thái Phúng đều nhìn mình khó hiểu, lão liền cười to rồi kể lại thời điểm tổ chức đại khảo ở nhà cho đến lúc Hoàng Đấu đưa ra tác phẩm ròng rọc động :

"Trước kia ta còn thấy lạ, vì sao hắn còn trẻ mà lại giỏi tính toán đến mức quỷ thần tránh lui, thì ra là đệ tử của Lưu Nguyên Trác, vậy thì cũng có thể hiểu được…"

Thái Phúng nhẹ gật đầu:

“Như vậy xem ra kẻ này cũng rất khiêm tốn, có phong cách của Thái thị trung."

Thực tế Phỉ Tiềm không hề tầm thường như bản thân hắn nghĩ, một người mang truyền thừa của hai đại học giả đế quốc, nhưng lại rất ít khoe khoang cùng thiên hạ, nếu không phải Lưu Biểu gióng trống khuya chiêng đón Phỉ Tiềm, có lẽ rất nhiều người đến bây giờ đều còn không biết Phỉ Tiềm là ai.

Nhưng tin tức tiếp theo mới là tin bom tấn, Bàng Đức Công nói thêm :

"Ngoài ra ta đã đem Lục Thao truyền dạy cho hắn."

"Cái gì !"

Thái Phúng cùng Hoàng Thừa Ngạn liếc nhau, không thể tin nổi vào tai mình nữa. Lục Thao chính là bảo bối giữ nhà của Bàng Đức Công, vậy mà lão ta lại đem quyển sách quý giá cỡ đó để dạy cho Phỉ Tiềm, điều đó nói lên một vấn đề, Bàng Đức Công vô cùng coi trọng hắn, đồng thời mức độ coi trọng đã vượt xa suy nghĩ của Thái Phúng cùng Hoàng Thừa Ngạn.

Hoàng Thừa Ngạn nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi :

"Vậy Bàng Công, thế còn Bàng Sĩ Nguyên ?"

"Haha, Sĩ Nguyên còn nhỏ, qua hai năm nữa ta cũng sẽ truyền lại sách cho hắn."

Thái Phúng cùng Hoàng Thừa Ngạn gật đầu ra chiều đã hiểu, hai lão còn tường Bàng Đức Công ghét bỏ Bàng Thống nên mới chuyển ra dạy Phỉ Tiềm, hóa ra là thấy Bàng Thống còn nhỏ. Như vậy đối với những chuyện có liên quan đến Phỉ Tiềm, họ cần phải điều chỉnh lại kế hoạch của mình. Thái Phúng cùng Hoàng Thừa Ngạn im lặng suy nghĩ, bắt đầu âm thầm tính toán.

Bàng Đức Công nhìn hai gương mặt già nua đang đăm chiêu, lão chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, bâng quơ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chàng trai à, cậu đã kể với ta về đạo của mình, ta cũng chỉ có thể giúp đến mức này thôi, tương lai ra sao liền xem bản lĩnh của cậu vậy.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.