Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọn họ có ý gì?

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Hội nghị vừa tàn cuộc, hai anh em họ Khoái ngồi chung xe ngựa quay về phủ. Khoái Việt ngồi lắc lư trên xe, ra chiều đắc ý lắm, nhớ lại khi đó cưỡng ép Phỉ Tiềm phải nhận việc chế tạo tên, nhìn bộ dáng trợn mắt hốc mồm của hắn, không khỏi khẽ cất tiếng cười khoái trá.

Trong một tháng phải chế ra bốn mươi ngàn mũi tên, haha, quan văn như Khoái Việt rất rõ rang, cho dù vật liệu các thứ đều chuẩn bị đầy đủ không có bất cứ vấn đề gì, thợ thủ công Tương Dương cũng gấp rút phối hợp, một tháng chỉ làm được hai mươi ngàn mũi tên, tức là đạt được 50% công việc đã tốt lắm rồi. Bây giờ muốn Phỉ Tiềm trong vòng một tháng phải chế ra bốn mươi ngàn mũi tên, hahaha…

Hiện giờ chỉ cần chờ hơn một tháng, mà có lẽ không tới, nếu Phỉ Tiềm thông minh sẽ ngoan ngoãn từ quan, nể mặt mũi Thái Ung, Lưu Biểu sẽ không so đo. Nhưng có điều mặt mũi lần này sẽ mất sạch.

Trường hợp hắn cố gắng kéo dài đến cuối tháng, không chế ra đủ số mũi tên, không chỉ mất chức mà còn mắc tội ảnh hưởng đến quân đội, phải xử theo luật pháp. Dù sao lần này Phỉ Tiềm khó thoát khỏi tai kiếp.

Khoái Việt nghĩ đến sung sướng, đột nhiên nhìn thấy anh cả Khoái Lương nét mặt đăm chiêu, không khỏi hỏi thăm:

“Chẳng hay huynh trưởng đang nghĩ về chuyện gì?”

Khoái Lương lắc đầu, lại gật đầu, có chút chần chờ bảo:

“Ta cảm thấy lần này ngươi ra mặt chèn ép Phỉ Tiềm, có vẻ có chút không ổn lắm.

“Hừ, có gì mà không ổn, bất quá chỉ là đệ tử Thái thị trung mà thôi, chỗ này không phải kinh thành, kể cả Thái thị trung có biết thì lão ta làm được gì? Huống hồ tên này đi theo Bàng Công hơn tháng trời, cũng chưa từng nghe Bàng Công có ý thu hắn làm đệ tử, chắc cũng là một kẻ nóng lòng cầu học mà thôi. Đất Kinh Châu này người muốn theo học Bàng Công lên đến trăm ngàn người, chắc lẽ đệ phải cẩn thận với tất cả bọn họ sao?”

“Ta biết thế, nhưng càng nghĩ ta càng cảm thấy quái dị.”

Lúc Lưu Biểu không chịu tỏ thái độ, Khoái Lương đã cảm thấy không ổn, cho nên muốn ngăn cản Khoái Việt, cố ý đưa Viên Thuật ra để đánh lạc hướng. Vốn hắn tưởng như thế là xong, khi về nhà từ từ tính kỹ lại, dè đâu Thái Mạo lại nhảy ra mớm lời cho Khoái Việt.

Khoái Lương càng nghĩ càng lo lắng, vì sao nhà họ Thái lại chịu phối hợp, lại trùng hợp nhắc đến chuyện vật tư quân đội? Đúng là Kinh Châu cần huấn luyện quân đội, nhưng không cần thiết phải gấp rút như vậy, vì tông tặc chỉ mới được đào tạo chưa lâu.

Bởi vì nghĩ đến điểm này, cho nên hắn mới muốn kéo Khoái Việt lại, ai ngờ đâu động tác Khoái Việt quá nhanh làm hắn không kịp trở tay.

“Đệ có bao giờ nghĩ rằng nhà họ Thái có âm mưu khác không?”

Khoái Việt nghe xong cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng Thái Mạo trông chẳng giống một kẻ giỏi về tâm kế, trừ khi hắn được gia chủ Thái Phúng dặn dò trước. Như vậy lần này Thái Mạo cố ý giúp Khoái Việt là có ý định gì? Hay là nói Thái Phúng đứng sau màn đang có ý định gì?

Hai anh em nhà họ Khoái nghĩ đến nát óc cũng chẳng rõ, phía bên này Phỉ Tiềm cũng không nghĩ ra. Chuyện này là sao, đột nhiên thằng cha Khoái Việt lại định úp bô mình? Mỗi ngày ta đều ngoan ngoãn ở chỗ Bàng Đức Công đọc sách, không trêu chọc đến ai. Chẳng lẽ do cái ghế biệt giá? Thứ này đáng để nhà họ Khoái chọc giận Bàng Đức Công?

Nói trắng ra ta cũng chẳng ham hố gì cái vị trí này, đây là Lưu Biểu nhét giấy bổ nhiệm vào tận tay bắt làm, nếu có ý kiến thì đi mà tìm Lưu Biểu, gây sự với ta để làm gì? Mặc dù Phỉ Tiềm không rõ khả năng sản xuất của thợ thủ công Tương Dương có thể cho ra bao nhiêu tên trong một tháng, nhưng nhìn thấy cả đám quan văn rụt hết đầu lại tránh né, chắc chắn có chuyện chẳng lành.

Đáng tiếc hắn lại bị Khoái Việt dồn vào chân tường, cũng không thể bảo ta chỉ muốn nhàn hạ nhận lương sống qua ngày, hoặc bảo Lưu Biểu chọn một nhiệm vụ dễ dàng khác cho mình, chuyện này mời đưa kẻ khác ra chết thay.

Không được, hắn nhất định phải tìm Lưu Biểu để nói lý, chuyện này chắc chắn dính dáng đến Lưu Biểu, ít nhất hắn cũng là người trong cuộc. Kể cả Khoái Việt có nói hay như thơ Lý Bạch, Lưu Biểu ngươi không đồng ý, chuyện sẽ không rơi vào đầu ta nha.

Giờ thì hay rồi, bản thân người cũng thuận nước đẩy thuyền, đạp cho ta một cước lọt vào hố, nói chuyện này không có gì khuất tất, chỉ có quỷ mới tin. Đáng tiếc đợi đến khi Phỉ Tiềm chạy tới phủ thứ sử đã bị Y Tịch đợi ở đó ngăn lại, nói Lưu Biểu mấy ngày nay rất vất vả, cơ thể có dấu hiệu bệnh nên cần nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy. Nếu có gì cần gặp, vui lòng chờ vài ngày nữa rồi nói sau.

Đợi mấy ngày là mấy ngày? Đến khi đó chuyện cũng đã rồi. Bất quá nhìn thái độ này, Phỉ Tiềm hiểu Lưu Biểu quyết tâm không muốn gặp mình, cũng không cho mình cơ hội từ chối, Phỉ Tiềm bất đắc dĩ chắp tay chào tạm biệt Y Tịch.

Chuyện bất ngờ lại xuất hiện, khi Phỉ Tiềm vừa mới quay đầu, Y Tịch lại vội bước tới kéo hắn lại, liên tục nhận lỗi rồi thì thầm vào tai hắn:

“Tử Uyên nên biết chuyện này không phải tại chúa công, dù sao nhà họ Khoái đang thế lớn, chúa công cũng chẳng biết làm sao. Nhưng Tử Uyên chớ phiền lòng, tài liệu và thợ thủ công đều được chuẩn bị đầy đủ, chúa công bảo ngươi chỉ cần bắt tay vào làm là được.”

Ủa, lời thoại này là sao? Đầu tiên muốn nói Lưu Biểu ngươi cũng kẹt trong thế khó, còn nhà họ Khoái là hung thủ? Tất cả đều là ý của gia tộc này, có tìm ngươi cũng vô dụng? Mặt khác nhắc tới thế của họ Khoái, đang ám chỉ ta phải tìm một chỗ dựa nào có thế lớn hơn, ví dụ như Bàng Đức Công ra mặt giải quyết?

Vậy giải quyết thế nào? Đơn giản lắm, Bàng Đức Công phải gặp Lưu Biểu để thỏa hiệp, đồng ý ra làm quan, gia nhập phe Lưu Biểu. Cuối cùng nhắc tới vật liệu và nhân công, ý là muốn ta phải nhớ rằng Lưu Biểu đã chuẩn bị đủ, đừng hòng tìm được lỗ hổng để trốn tránh trách nhiệm. Có chuyện xảy ra cũng là do ta chứ không phải do Lưu Biểu.

Thì ra Lưu Biểu tính toán như vậy! Hiện tại Phỉ Tiềm đã bị người ta đặt lên thớt, coi như lúc này tìm Y Tịch trút giận cũng như không, dù sao Y Tịch chỉ truyền lại lời của Lưu Biểu, còn ra vẻ mình nhân phẩm tính cách kém, cho nên Phỉ Tiềm cũng chỉ đành cắn răng cám ơn, sau đó rời khỏi phủ thứ sử.

Vừa mới bước ra ngoài, Phỉ Tiềm chợt thấy có một người đang đứng gần đó vẫy tay với mình, hóa ra là Thái Hòa.

Người nhà họ Thái tìm mình làm gì nhỉ? Muốn đại diện cho Thái Mạo để nói gì với mình?

“Thái tướng quân, không biết ngài có chuyện gì cần gặp Tiềm?”

“Haha, ôi trời, sao biệt giá lại khách sáo với ta thế, nào có cái gì tướng quân, ta chỉ là một giáo úy mà thôi, hahaha….”

Thái Hòa cười tủm tỉm nhìn Phỉ Tiềm từ trên xuống dưới, sau đó nắm tay hắn ra vẻ thân thiết:

“Nói ra cũng khổ tâm lắm, tướng quân nhà ta sợ rằng sau cuộc họp sẽ bị biệt giá hiểu lầm, thế nên cố ý phái ta đến giải thích với biệt giá một hai câu.

E hèm, số là nhà họ Thái chúng ta tuyệt đối không có ý muốn làm khó xử biệt giá… Chỉ là chúng ta cũng thân bất do kỷ… Bất quá biệt giá chớ lo, gia tộc chúng ta có quan thư lại trong quân, nếu biệt giá cần dùng, xin hãy lên tiếng, chúng ta sẽ hết lòng hỗ trợ… Haha, cáo từ.”

Thái Hòa nói vài câu không rõ đầu đuôi rồi lập tức tạm biệt Phỉ Tiềm, sau đó vội vàng biến mất. Nhà họ Thái rốt cuộc đang có ý gì?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.