Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàng Thống dâng kế sách

Phiên bản Dịch · 1678 chữ

Đưa tay tiễn Thái Hòa, Phỉ Tiềm trầm tư suy nghĩ, hắn cảm thấy việc Thái Hòa chuyển lời thay Thái Mạo giúp hắn nắm rõ tình huống hiện tại hơn, nhưng vẫn không dám khẳng định rõ, dù sao chuyện này không phải trò đùa trẻ con.

Nhưng tóm lại tại sao nhà họ Thái lại phải làm vậy? Liệu có phải hai nhà Thái Khoái là đồng bọn, tìm cách tung hứng để úp bô mình không? Lỡ như đây là một cái hố, vậy hắn chỉ cần đi sai một bước là vạn kiếp bất phục. Ài, đám người này sao lại thủ đoạn đến thế, chỉ mới hết năm đã vội vàng tính toán đâm chọt nhau, các ngươi có biết mệt không?

Nghĩ mãi vẫn không thông, Phỉ Tiềm ôm một bầu tâm sự quay về nhà gỗ ở núi Lộc. Vừa nhìn thấy Bàng Thống đang ngồi chồm hổm trước sân nghịch ngợm, mắt Phỉ Tiềm sáng lên, người cứu vớt đời mình đây rồi! Thằng nhóc đen thui này chẳng phải là Phượng Sồ nổi danh sao, tội gì không đến thỉnh giáo một chút. À mặc dù bây giờ trình thằng nhóc này hơi cùi một tí, nhưng vẫn là Phượng Sồ, thôi thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, xài tạm vậy.

Đáng tiếc lúc Phỉ Tiềm trưng bộ mặt ông chú hàng xóm hiền lành, Bàng Thống lập tức cảnh giác, liếc mắt nhìn Phỉ Tiềm vài lần rồi cầm quyển sách chuẩn bị chạy nhanh về phòng. Ơ kìa, cái thằng này, anh đây còn chưa nói gì cơ mà! Phỉ Tiềm liền vội vàng tiến lên ngăn cản Bàng Thống:

“Sĩ Nguyên, thấy vi huynh sao lại bỏ chạy? Ta hỏi đệ, bình thường ta đối xử với đệ ra sao?”

“Tất nhiên là chẳng ra làm sao cả.”

Bàng Thống không hề nghĩ ngợi liền trả lời.

“Ơ kìa, không có chuyện huynh đối xử chẳng ra sao với đệ. Ví như hôm nay vừa có đùi cừu, vi huynh cũng nhường ngay cho đệ cơ mà? Làm anh khó lắm, đâu phải chuyện đùa?”

“Thôi xin người, vậy mà người còn kể ra, không biết xấu hổ hả? Nếu không phải huynh ăn không được thịt cừu, còn khuya huynh mới nhường cho đệ.”

Bàng Thống dẫu mỏ cãi lại, nhất quyết không nhân nhượng.

“Ặc, đệ nghĩ huynh là người như vậy hả? Lại nói hôm trước, trà thơm vừa đưa tới, ta chẳng uống tí nào, toàn bộ đưa hết cho đệ và Tử Kính uống, đúng chứ?”

Lần này Bàng Thống cứng họng, lầm bầm vài tiếng nhưng không cãi lại được. Hắn vẫn còn nghi ngờ hỏi lại:

“Cái này thì đúng là có, nhưng sao đệ luôn cảm thấy huynh thấy trà uống không ngon nên cố tình ném cho bọn đệ…”

Phỉ Tiềm quả quyết bác bỏ, bày ra bộ dạng oan quá Bao đại nhân ơi. Hắn nói:

“Ôi dào, nào có chuyện đó. Đây là do vi huynh thấy trà hôm đó pha ít quá, nên cương quyết nhường hết cho các đệ đó.”

Phỉ Tiềm đánh chết cũng sẽ không thừa nhận ngày đó hắn pha hơi ẩu, sau đó nhìn thoáng qua lập tức không muốn uống nữa. Vả lại thời nhà Hán, người ta chỉ nấu trà chứ không pha, cũng không bỏ thêm vài thứ như người hiện đại.

Bàng Thống nhìn kỹ gương mặt Phỉ Tiềm, hồi lâu lại thở dài:

“Thôi được rồi, huynh gặp chuyện gì, nói đệ nghe xem, có đáng giá một chén trà hay không?”

Phỉ Tiềm không để ý cách nói châm chọc của Bàng Thống, ngồi xổm xuống kể rõ đầu đuôi sự việc mình bị người khác úp bô ra sao, tiếp theo mới kể đến thời điểm hắn gặp được Y Tịch và Thái Hòa, nghe bọn họ nói những gì. Lại không nghĩ rằng Bàng Thống nghe xong lại còn vỗ tay khen hay, cười lớn bảo:

“Oa haha, hóa ra Tử Uyên huynh cũng có ngày hôm nay, đúng là ông trời có mắt mà, ai bảo huynh chỉ cầm thuế ruộng tiêu xài mà chẳng chịu làm gì hết.”

Mặt Phỉ Tiềm đen hơn đít chó, hắn chồm tới chỗ Bàng Thống:

“À vâng vâng, vi huynh là kẻ không làm mà đòi có ăn, thế lúc lãnh thuế ruộng về huynh xài một mình hả? Hình như đệ cũng xài ké mà, lúc ăn uống phủ phê sao không thấy đệ lên tiếng? Cho hỏi Bàng Sĩ Nguyên đỉnh đỉnh đại danh đã cống hiến gì cho Lưu thứ sử chưa? Nếu chưa thì mời đệ nôn hết toàn bộ đồ ăn ra đây! Thấy mà ghét!”

“Ơ thì… E hèm, đệ nói là nói vậy thôi, nếu nhà họ Thái đã thể hiện thành ý, vậy huynh còn lo lắng cái gì? Cứ tùy tiện đồng ý với người ta, âm thầm phối hợp một chút là được mà?”

Phỉ Tiềm gật đầu rồi lại lắc đầu:

“Nhưng ta nghĩ chuyện không đơn giản như vậy, nhà họ Khoái đã dám đứng ra quang minh chính đại đối đầu cùng ta, chẳng lẽ họ không có thủ đoạn nào dự phòng?”

Bàng Thống nghe xong nhẹ gật đầu, rất tùy ý nói:

“Tử Uyên, huynh nghĩ vậy cũng có đạo lý, bất quá nhà họ Thái cũng không phải ăn chay, họ sẽ có biện pháp.”

Phỉ Tiềm buồn bực bảo:

“Nói ra cũng nhức đầu thật, ta đâu có trêu chọc nhà họ Khoái?”

“Cũng không phải nhằm vào huynh, người như huynh hiện giờ trên răng dưới dép, mục đích bọn họ là…”

Bàng Thống nói ra một nửa, phát hiện mình lỡ mồm nên vội vàng chữa lại:

“Mà thôi đi, để đệ về phòng, nào rảnh sẽ giúp huynh.”

Phỉ Tiềm đờ người ra, sau đó nhất quyết giữ chặt Bàng Thống đang muốn chạy:

“Em gái các ngươi, thì ra ta chính là cục đá dò đường, là kẻ chết thay hả? Không được, tính ra chuyện này đệ cũng có phần, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp hay cho ta!”

Bàng Thống thấy Phỉ Tiềm ngộ ra chân lý, lại bị hắn giữ chặt nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống. Thằng nhóc dùng ngón tay vạch vài đường trên nền đất:

“Thứ nhất, nhà họ Khoái đã bước chân vào giới chính trị Kinh Châu, tuy người trong gia tộc nên nắm một vài chức vụ quan trọng, nhưng so ra vẫn thấp hơn chức quan của huynh.”

Nói xong thằng nhóc quay sang nhìn Phỉ Tiềm.

“Ta không có ngu vậy đâu, ta hiểu hết, đệ cứ nói tiếp đi.”

“Được rồi, thứ hai là gốc rễ thật sự của nhà họ Khoái đặt ở Nam Quận, họ bỏ rất nhiều công sức trong mấy chục năm qua, nền móng xem như vững chải. Bây giờ đi đến Tương Dương làm quan, chắc chắn có ý định mở rộng tầm ảnh hưởng.”

Nói xong Bàng Thống lại tiếp tục vạch một ngón tay xuống nền đất:

“Thứ ba, nhà họ Bàng của đệ là gia tộc lâu đời ở Tương Dương, nhưng lần này lại không nghe theo lời hiệu triệu của Lưu thứ sử, có lẽ họ Khoái đang âm mưu xách động mâu thuẫn giữa Lưu thứ sử cùng nhà họ Bàng.

Chính vì vậy nên huynh vừa vặn trở thành kẻ chết thay tốt nhất, nếu thành công, họ Khoái sẽ chiếm được chức biệt giá, lại nhân cơ hội hạ thấp danh vọng của họ Bàng, nhận cơ hội này tiến thẳng đến Tương Dương.

Lỡ như kế hoạch thất bại, nhà họ Khoái đang chiếm đại nghĩa nên chẳng mất mát gì hết, còn ngươi là dân bên ngoài đến Kinh Châu, chẳng thể tạo ra được sóng gió gì cả.”

Phỉ Tiềm gật đầu:

“Hóa ra nhà họ Khoái có tính toán như thế, vậy còn nhà họ Thái thì sao?”

Bàng Thống cười cười bảo:

“Haha, theo đệ thấy họ Thái chỉ muốn lợi dụng chuyện này để phủ đầu họ Khoái. Dù sao bản thân gia tộc họ là dân bản địa Tương Dương, làm gì có chuyện ngồi im nhìn nhà họ Khoái dấy máu ăn phần? Nếu Tử Uyên huynh nghĩ đơn giản một chút, cứ dựa vào nhà họ Thái để xử lý, nhiều lắm là thiếu bọn họ một chút nhân tình, cũng chẳng có gì đáng ngại.”

Nghe Bàng Thống nói xong, lúc này Phỉ Tiềm mới hiểu rõ một chút, thì ra hai họ Thái Khoái cũng chẳng hề đi cùng nhau trên con đường lợi ích. Như vậy Thái Hòa bảo trong quân có thư lại, vậy ý tứ rất đơn giản, ám chỉ Phỉ Tiềm chỉ cần đưa đến một ít mũi tên, nhân viên của gia tộc sẽ tự dùng thủ đoạn của dân trong nghề để xào nấu số liệu, đảm bảo trong sổ sách Phỉ Tiềm sẽ có đầy đủ bốn mươi ngàn mũi tên.

Về phần nhà họ Khoái muốn kiểm tra đối chứng, theo suy đoán của Bàng Thống, nhà họ Thái cũng sớm biết rõ, bọn họ cũng chuẩn bị sẵn sàng để giúp Phỉ Tiềm vượt khó. Nhưng như vậy không ổn, làm vậy Phỉ Tiềm đột nhiên lại đi thiếu nợ ân tình rất lớn với nhà họ Thái, nhìn thì chẳng có việc gì, lỡ đến khi nhà họ Thái có việc cần hắn phải báo đáp, vậy hắn phải làm sao?

Phỉ Tiềm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn nói với Bàng Thống:

“Cho ta một biện pháp khác, ta không thể thiếu nợ nhà họ Thái.”

Hình như hắn vô tình thấy ánh mắt Bàng Thống có vẻ tán thưởng. Bàng Thống trầm ngâm một chút rồi bảo:

“Đã hiểu, nếu huynh không muốn chọn cách hợp tác với nhà họ Thái, vậy thì đệ còn một cách nữa.”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.