Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn thứ hai

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Trước cửa Hoàng phủ, Phỉ Tiềm bồn chồn đứng bên cạnh Bàng Thống. Tìm nhà họ Hoàng nhờ giúp đỡ là kế sách thứ hai của thằng nhóc. Mặc dù đã đến đây nhưng hắn vẫn không xác định được việc có thành hay không, đành tiếp tục quay sang hỏi Bàng Thống:

“Đệ có chắc là nhà họ Hoàng chịu giúp ta không? Liệu ta có mắc nợ họ không?”

Bàng Thống có chút bất đắc dĩ, vấn đề này ngươi đã hỏi hơn ba lần rồi nhé, nghe mà phát mệt, nhưng vẫn trả lời:

“Đệ chắc chắn sẽ không để huynh nợ ân nghĩa nhà người ta!”

Trước đó Bàng Thống nghĩ đơn giản rằng Phỉ Tiềm chỉ cần dựa vào nhà họ Thái để giải quyết vấn đề, đơn giản nhanh gọn, nợ ân nghĩa thì cứ nợ thôi. Nhưng Phỉ Tiềm đã sống hai kiếp người, hắn hiểu rõ việc nợ ân nghĩa không phải chỉ một vài câu nói là kết thúc được.

Khi Phỉ Tiềm đề nghị Bàng Thống tìm cách khác, đúng lúc Bàng Thống nhớ tới trước đó vài ngày nhớ lại chuyện hai nhà Lưu Thái thông gia với nhau, lập tức kéo Phỉ Tiềm tới nhà họ Hoàng.

Cũng khó trách Phỉ Tiềm nửa tin nửa ngờ, ân nghĩa là xét theo mặt tình cảm. Việc nợ tình cảm không giống nợ tiền bạc, chỉ cần trả hết là xong. Ở đời sau có đôi khi một lần mang nợ, người ta sẽ yêu cầu mình những điều không hề dễ làm, huống hồ gì thời kì xem trọng mặt mũi như nhà Hán.

Thật ra thiếu một lần ân nghĩa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng vào thời điểm mấu chốt người ta lôi ra đòi mình trả, vậy làm sao bây giờ? Như nhà họ Thái đang là gia tộc mạnh hàng đầu vùng này, nhưng nếu dựa theo lịch sử, Tào Tháo chiếm cứ Kinh Châu, bọn họ lôi ân nghĩa ra yêu cầu Phỉ Tiềm dùng thân phận sư đệ nói chuyện với Tào Tháo thì sao?

Vì vậy Phỉ Tiềm cảm thấy có thể không cần nợ người nhà họ Thái thì tốt nhất đừng nên nợ nần, nhưng vì sao nhờ vả nhà họ Hoàng lại không mắc nợ bọn họ, thật sự Phỉ Tiềm nghĩ mãi vẫn không hiểu. Bàng Thống lại không chịu nói rõ, bất quá thằng nhóc liên tục khẳng định, hẳn là không có vấn đề gì…

Kỳ thật Bàng Thống rất quen thuộc nhà họ Hoàng, nếu chỉ có mình hắn đến, có thể không cần bẩm báo mà trực tiếp vào thẳng nhà. Nhưng hiện tại hắn phải dẫn theo Phỉ Tiềm, cũng đành bẩm báo cho gia chủ một tiếng.

Chỉ khoảng vài phút sau, có hai người xuất hiện trước cửa phủ, một người là gia chủ Hoàng Thừa Ngạn, bên cạnh lão có một người đàn ông trung niên lực lưỡng, Phỉ Tiềm chưa từng gặp qua nên không biết người này.

Người đàn ông trung niên có gương mặt vuông vức, xương gò má rất sắc, lông mày thô ngắn lại rậm rạp, bề ngoài xấu xí nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén. Phỉ Tiềm chỉ thoáng liếc qua cũng bị hắn ta phát hiện, thế là Phỉ Tiềm thuận thế nhìn thẳng, đột nhiên cảm giác mắt có cảm giác bị ai đó đâm rất đau.

Người đàn ông trung niên chắp tay với Hoàng Thừa Ngạn:

“Vậy cảm ơn gia chủ trước, mỗ xin cáo từ.”

Hoàng Thừa Ngạn nhẹ gật đầu, sau khi tiễn người đàn ông rời khỏi phủ, lão quay sang nói với Bàng Thống:

“Ài chà, thằng nhóc đổi tính rồi hả? Hôm nay còn biết đứng chờ ngoài cửa, đừng nói là bị Bàng Công trách phạt nên định tìm ta làm bia đỡ tên nha? Trước tiên ta phải khẳng định, cái cân thăng bằng gì đó không ở trong tay ta, tìm ta cũng vô dụng thôi.”

Một bên lão đùa giỡn với Bàng Thống, một bên lại gật đầu ra hiệu với Phỉ Tiềm.

“Tiểu tử không có ý đó! Á quên mất, cái cân của mình…Ài, thôi bỏ, hôm nay tiểu tử đến là có việc quan trọng.”

Bàng Thống vội chạy đến trước mặt Hoàng Thừa Ngạn, sau đó ghé vào tai lão thì thầm gì đó, tựa như giải thích việc Phỉ Tiềm đến nhờ giúp đỡ.

“Ê này, ngươi nói cái gì…à…hiểu rồi…”

Hoàng Thừa Ngạn một bên nghe Bàng Thống giải thích, một bên tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Phỉ Tiềm. Đang có chuyện cần nhờ vả nên Phỉ Tiềm tươi cười hành lễ với Hoàng Thừa Ngạn.

“Như vậy đi, chỗ này không phải là nơi tiện trò chuyện. Sĩ Nguyên, ngươi dắt Tử Uyên đi vào trong đã. Ta còn vài thứ cần phải giải quyết, một lát sẽ quay lại.”

Hoàng Thừa Ngạn phân phó xong liền để Bàng Thống thay mình chiêu đãi Phỉ Tiềm, còn lão đi vào trong hậu viện. Dù sao Bàng Thống cũng quen thuộc chỗ này nên hắn chẳng từ chối, lập tức dắt Phỉ Tiềm vào trong.

Sau khi người hầu mang trà và hoa quả khô dâng lên không lâu, Hoàng Thừa Ngạn đã trở về, gương mặt già nở nụ cười vui vẻ:

“Haha! Để hai người đợi đã lâu!”

Hoàng Thừa Ngạn vừa ngồi xuống đã vào thẳng vấn đề:

“Tử Uyên không cần lo lắng, vấn đề này ta đã nghe Sĩ Nguyên kể lại, cứ để nhà họ Hoàng giải quyết cho cậu.”

Ơ kìa, sao đồng ý nhanh như vậy? Phỉ Tiềm có chút bất ngờ, nhưng nếu chính miệng gia chủ Hoàng Thừa Ngạn lên tiếng, tất nhiên chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn. Hắn vừa chuẩn bị hành lễ cáo từ và cảm tạ lại bị lão cản lại. Hoàng Thừa Ngạn cười lớn:

“Haha, đây chỉ là chút việc nhỏ, Tử Uyên chớ nên lo lắng như thế. Tính ra cậu cũng rất may mắn nhé, nếu bình thường muốn làm ra bốn mươi ngàn mũi tên trong vòng một tháng sẽ có chút khó khan, nhưng hiện tại lượng thợ thủ công trong phủ đang tập trung đông đảo, cho nên cậu cứ để ta xử lý.”

Bàng Thống giật mình hỏi lại:

“Ồ? Vậy là tiểu tử vô tình gặp được đại khảo của nhà thúc thúc? Haha, không ngờ lại may mắn như vậy. Đúng rồi, năm nay có gì mới mẻ không, cho tiểu tử được kiến thức một phen?”

Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười vui vẻ, lão tiện tay lấy một cái ống nhỏ bằng đồng xanh từ phía sau giá gỗ đưa cho Bàng Thống:

“Đây là vật do một nghệ nhân khéo tay vừa lên cấp chế ra, mời Sĩ Nguyên xem thử.”

Bàng Thống cầm lên nghiên cứu thử, sau đó mỉm cười:

“Hoàng Công lại đùa với tiểu tử rồi, đây gọi là mở mang tầm mắt, sao dám nhận là đánh giá. Để xem nào, kiểu thiết kế này… chắc hẳn là đồng hồ nước phải không? Ủa, sao ở đây lại có cơ quan?”

Phượng Sồ nổi tiếng thời Tam Quốc, nên chắc chắn hắn phải rất thông minh, chỉ vừa cầm lên một lát đã hiểu được cách sử dụng, không khỏi khen ngợi:

“Quả nhiên là một người tài giỏi, có thứ này, chúng ta có thể chia thời gian theo từng mốc trong ngày, vừa thuận tiện lại dễ dùng.”

Bàng Thống đột nhiên thấy Phỉ Tiềm đưa mặt qua nhìn, được Hoàng Thừa Ngạn ra hiệu nên thằng nhóc đưa đồng hồ nước cho Phỉ Tiềm xem.

Đây là lần đầu tiên Phỉ Tiềm nhìn thấy một thiết bị tinh xảo đến thế ở thời cổ đại. Ống đồng không lớn lắm, nhưng được tạo hình kì công, có ba chân và hoa văn dưới phần đế. Dưới thân ống có một rãnh nhỏ để nước chảy xuống, trên vòi có gắn một miếng nhỏ, đánh dấu theo từng vạch, người dùng có thể xoay để điều khiển lưu lượng nước. Hèn gì Bàng Thống bảo có thể chia ra mốc thời gian.

Ngoài ra trên tay cầm có một lỗ nhỏ, bên trong lỗ cắm một thanh gỗ dài, trên thân gỗ có ba chữ số khác nhau, có tác dụng giúp người xem biết được cách tính giờ.

Thực ra đồng hồ nước này cực kì giống đồng hồ cát, dựa theo cách thô sơ nhất để tính toán thời gian. Chỉ có điều thanh gỗ này có vẻ không ổn lắm….

Phỉ Tiềm đột nhiên nhíu mày, Hoàng Thừa Ngạn đang quan sát biểu cảm của hắn tất nhiên phát hiện, lập tức truy hỏi:

“Tử Uyên lại có phát hiện gì mới mẻ à? Nếu có cứ nói, đừng ngại.”

Phỉ Tiềm thầm nghĩ, thôi thì gia chủ Hoàng Thừa Ngạn đáp ứng giúp mình sảng khoái như vậy, hiện tại mình cứ úp úp mở mở cũng chẳng phải hay ho gì. Dù sao chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, lập tức trả lời:

“Bẩm Hoàng Công, những mốc thời gian được khắc trên thanh gỗ này đều có độ dài giống nhau.”

Ừ thì cái này ta cũng thấy, nhưng như vậy có vấn đề gì? Hoàng Thừa Ngạn có chút không hiểu nhìn Phỉ Tiềm.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.