Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại luyện nội luyện, Bạch Cốt Bồ Tát (1)

Phiên bản Dịch · 1128 chữ

“Mình không biết bức Bạch Cốt Bồ Tát cực lạc dạ yến này là đồ thật hay dỏm, nhưng nó có thể cung cấp 150 điểm đạo uẩn màu trắng. Đúng là đồ tốt!”

Chuyến đi này khiến tài sản trên người Kỷ Uyên giảm hơn phân nửa nhưng hắn chẳng thấy đau lòng chút nào.

Hoàng Thiên Đạo Đồ chiếu rọi đại ngàn, cho rằng thế gian vạn vật đều có đạo uẩn.

Nhưng trong đó cũng phân chia mạnh yếu.

Núi đá cỏ cây và những bức tranh chữ cổ bình thường thì chả mang một phân một hào đạo uẩn nào cả.

Đâu phải cái nào cũng có đạo uẩn đâu.

“Mười lượng bạc, không lỗ.”

Kỷ Uyên mỉm cười.

Thương khách Lĩnh Nam nọ mới đầu còn không hài lòng. Gã cứ tưởng mình gặp cừu non nên ra giá tới hai trăm lượng.

Kết quả thấy Kỷ Uyên quay đầu rời đi không chút lưu luyến, gã mới chịu giảm giá.

Con muỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng có thịt, mười lượng bạc ăn bữa rượu thịt còn hơn là giữ lại món hàng giả đen đủi như vậy.

“Hôm nay không tới miếu Thành Hoàng nữa, để lần sau đi. Không biết 150 điểm đạo uẩn màu trắng có đủ cho mệnh số [Võ cốt thường thường] lên cấp không nhỉ?"

Mục đích đã đạt được, Kỷ Uyên hết hứng đi dạo.

Hắn cầm túi tranh bằng tay phải rồi xoay người rời khỏi xưởng Lưu Ly.

Trên đường đi phồn hoa dị thường, ngựa xe như nước, áo quần như nen.

Thật là cảnh thịnh thế!

- Quả là khác một trời một vực với quân trấn Liêu Đông.

Kỷ Uyên lắc đầu than.

Thiên Kinh là nơi đất lành chim đậu. Nó gồm hai thành nội ngoại và 36 phường đông tây nam bắc, là tòa thành lớn nhất Huyền Châu, sức chứa tận mấy triệu nhân khẩu!

Tuy nhiên nơi này cũng có một vài điểm không khác gì kiếp trước.

Ví dụ như càng tới gần trung tâm, giá nhà càng lên cao không tưởng.

Như nội thành là chỗ ở của quan lại quyền quý, vương hầu công khanh.

Đặc biệt là các dinh thự nằm gần ba cổng Chính Dương, Sùng Văn, Tuyên Võ.

Không có ít nhất ngàn lượng bạc thì “môi giới” còn chẳng thèm liếc mi một cái ấy chứ.

Nên thường chỉ có quan lớn triều đình bậc tứ phẩm trở lên hoặc quý tộc thế phiệt công cao, gia thế hiển hách mới có thể ở nổi.

Vậy nên thành Thiên Kinh có một câu đùa rằng:

Mi vào nội thành, đến vùng trước ba cổng rồi ném ra mười viên gạch, chắc chắn sẽ đập trúng ba đến bốn vị thị lang, một hai vị tướng quân.

Nếu mi may mắn thì có khi còn trúng phải Thượng thư lục bộ hay Quốc công đường triều ấy chứ.

Chính vì lý do này mà tam giáo cửu lưu đều đóng quân ở thành ngoài, tránh việc hôm nào xui xẻo đụng phải ván sắt, bị tai bay vạ gió.

- Kiếp này sống lại, mình muốn cuộc đời trở nên tốt hơn, vậy mà chẳng thoát kiếp sầu lo mua nhà. Sống ở kinh thành quả thật không dễ.

Kỷ Uyên tự dưng bùi ngùi than thở.

Với bổng lộc ít ỏi của một đề kỵ như hắn, cho dù hắn làm việc chăm chỉ trong sạch cả đời thì cũng khó mà chuyển vào nội thành.

“Ngoài việc giữ được cái mạng nhỏ, giữ được bộ vân ưng bào trên người và đánh bại họ Lâm… Mình còn phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.”

Kỷ Uyên cuốc bộ trở về phường Thái An, đồ trong tay càng ngày càng nhiều.

Năm cân thịt bò kho bọc trong giấy dầu, hai bình rượu thuốc bổ xương nhỏ mua ở dược phòng, một quyển sách [Đại cáo] chính bản do thư cục phát hành cùng với nửa con vịt quay.

Tổng cộng hắn tiêu hết 342 văn tiền.

Túi tiền lại lần nữa co lại.

Nếu Kỷ Uyên cứ tiếp tục vung tay quá trán như vậy thì sợ rẳng chẳng mấy ngày nữa túi tiền sẽ thấy đáy.

Song Kỷ Uyên không hoảng hốt chút nào, hắn nghĩ thầm:

“Ăn thịt uống rượu, bổ xương dưỡng lực, nhân tiện đọc luật lệ Cảnh triều, từ đó tìm cách làm giàu… Tiền này chi ra đáng lắm.”

Kỷ Uyên kiên quyết cho rằng trong giai đoạn phát dục, hắn phải nhanh chóng dùng hết thảy tài nguyên để bảo đảm sự sống, như vậy mới có thể sống lâu dài.

Đảng Hamster gì đó thì chờ sau này phát đạt rồi tính tiếp.

- Thơm quá!

Sau khi trở về căn trạch viện tàn tạ ở hẻm cửa nam của mình, Kỷ Uyên vừa xé từng miếng bánh bao trắng, ăn cùng với món thịt bò kho có nước sốt đậm đà, vừa nhấp vài ngụm rượu thuốc bổ xương cay xè họng.

Cả người hắn như thể đang bay lên.

- Sướng!

Kỷ Uyên hài lòng nở nụ cười.

Cơ thể này hôn mê hai ngày, trong bụng rỗng tuếch, cần phải bồi bổ gấp.

- Phù! Ăn uống no đủ rồi thì nên luyện công thôi!

Thân là một võ giả ngoại luyện đã tôi gân luyện cốt, ba cân thịt bò kho cùng mười mấy cái bánh bao bỏ hết vào bụng cũng chỉ khiến hắn tạm no năm phần.

Kỷ Uyên uống nốt nửa chén rượu thuốc bổ xương còn dư lại, cả người hắn tràn ngập cảm giác ấm áp.

Hắn cũng không chờ thức ăn tiêu hóa mà xoạc luôn hai chân sao cho khoảng cách rộng bằng vai, đè trọng tâm cả người xuống giống như một cái cây lớn cắm rễ dưới nền đất.

Đây là công phu cơ bản đơn giản nhất trong võ đạo, đứng tấn.

Học đồ tạp dịch chưa nhập môn ở hơn 80 võ quán ngoại thành Thiên Kinh đều biết môn công phu này.

Nhưng kẻ có thể chân chính luyện tốt môn công phu này thì chẳng được mấy ai.

Tầng một võ đạo có tên là ‘Phục khí’. Ý ngoài mặt chữ chính là thông qua thuật dẫn khí, hấp thụ nội khí, cường hóa cơ thể.

Trong “Phục khí” lại được chia nhỏ thành ‘Ngoại luyện’ và ‘Nội luyện’. Ngoại luyện da dẻ gân cốt, nội luyện lục phủ ngũ tạng.

Luyện cả nội lẫn ngoại trở nên vô cùng cứng rắn, bền chắc như thép, như thế mới có thể chịu đựng được dòng ‘nội khí’ vận hành lặp đi lặp lại ở khắp cơ thể.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.