Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại luyện nội luyện, Bạch Cốt Bồ Tát (2)

Phiên bản Dịch · 970 chữ

Kỷ Uyên đã ngoại luyện thành công nhờ vào môn võ công gia truyền [Thiết Bố Sam].

Tay chân ngực bụng, da dẻ gân cốt của hắn như một tấm sắt đã trải qua trăm ngàn lần tôi luyện, cực kỳ cứng cỏi rắn chắc.

Cộng thêm mệnh số [Long tinh hổ mãnh] màu trắng, thể lực của Kỷ Uyên trở nên mạnh mẽ hơn, không có cảm giác mệt mỏi.

Nếu như đánh nhau thì bảy tám tên cao to lực lưỡng bình thường cũng chẳng thể thắng hắn được.

“[Thiết Bố Sam] là môn công phu khổ luyện, vừa rèn gân cốt vừa luyện màng da. Nhưng nội luyện tiếp theo lại cần phải có phương pháp hít thở dẫn khí mới có thể kéo khí huyết thâm nhập vào tạng phủ, đây cũng là một nan đề.”

Kỷ Uyên thả lỏng đầu óc, hắn nghiêm túc đứng tập hỗn nguyên thung một canh giờ.

Quyền kinh có câu, trước khi tập võ hãy đứng cọc ba năm.

Cũng may nguyên thân rất là chăm chỉ, căn cơ vững chắc, hắn không cần lo về phương diện này.

Đợi cho cơ bắp bắt đầu linh hoạt, Kỷ Uyên đánh một bộ Phách không chưởng do Bắc Trấn phủ ti truyền thụ.

Chỉ cần trở thành đề kỵ là có thể học được hai môn võ công cấp thấp: một là Phách không chưởng, hai là Bách bộ quyền.

Cái trước là biến chưởng thành đao, cái sau là luyện quyền thành thương.

Hai môn công pháp này đều là võ học trong quân đội, dùng để vật lộn chém giết, lấy mạng con người.

Kỷ Uyên triển khai tư thế, phát kình như lôi, xuất ra song chưởng.

Trong vòng bảy thước đều là tiếng gió gào thét, rất dọa người.

Sau nửa canh giờ, hắn đã đánh xong chiêu thức.

Khí huyết cả người Kỷ Uyên được vận chuyển, tản ra sức nóng cuồn cuộn.

Nhờ đó, hắn cảm nhận được niềm vui sướng mãnh liệt, tựa như cảm giác thỏa mãn sau khi vận động mạnh.

Phù!

Kỷ Uyên thở ra một hơi khí trắng, bất đắc dĩ nói:

- Mình lại đói bụng rồi, sao bụng cứ như cái động không đáy vậy?

Hắn tạm dừng đánh võ, nghỉ ngơi một lát rồi ăn nốt hai cân thịt bò kho còn dư lại.

Luyện võ chính là như thế, ăn nhiều, nhanh đói.

Nghe nói ở Huyền Không Tự có một vị đại chủ tọa thiền võ hợp nhất, đạo hạnh cao thâm, ngày ăn ba con trâu, từng là chuyện lạ nổi tiếng một dạo.

Sau khi hắn làm xong công việc hàng ngày và tắm rửa cho sạch mồ hôi thì sắc trời cũng tối dần, nhà nhà đều đã đóng cửa.

Trị an ở ngoại thành đương nhiên sẽ kém hơn nội thành.

Mỗi đêm, ngay cả nha dịch Ngũ Thành Binh Mã ti cũng không muốn đi tuần tra ban đêm.

Hầu hết là họ làm công việc được giao một cách đối phó rồi trốn ở nơi nào đó uống rượu.

Cho nên, mặc dù quy định không cấm đi lại vào ban đêm, nhưng con nhà tử tế ở các phường ngoại thành cũng sẽ về nhà sớm vì sợ chọc phải thứ tà ám bẩn thỉu.

“Phỏng tác Thẩm Hải Thạch… bút tích của chuyên gia.”

Kỷ Uyên thắp ngọn đèn dầu đã hoen rỉ trong phòng chính rồi mở túi tranh, lấy cuốn [Bạch Cốt Bồ Tát cực lạc dạ yến đồ] ra.

Tia sáng le lói ảm đạm chiếu vào vẻ mặt như vui vẻ như sợ hãi của bức tượng Bạch Cốt Bồ Tát, tướng mạo ngài có một nửa là dáng người uyển chuyển, một nửa là bộ xương lộ vẻ sầu bi.

Một cỗ khí tức âm trầm u ám tựa như vô số xúc tu dài trơn trượt nhớp nháp lan tràn khắp căn phòng đơn sơ.

Kỷ Uyên nhíu mày, đột nhiên xoay người.

Hắn nghe được ở góc tường, dưới giường và cả phía sau có một tiếng động nho nhỏ, giống như có rất nhiều người đang châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

- Bức họa này khiến mình tinh thần không yên… Nó có gì đó quái lạ!

Một cảm giác bị nhìn trộm, bị bao trùm trong ác ý cứ quanh quẩn trong lòng Kỷ Uyên.

Ngọn đèn dầu lay động, sắc mặt của hắn âm tình bất định.

Cặp mắt lạnh lùng của hắn không nhịn được mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt của vị Bạch Cốt Bồ Tát kia.

Hồng phấn khô lâu, bạch cốt thành Phật!

Dần dần không biết vì sao, Kỷ Uyên sinh ra xúc động mãnh liệt muốn quy y dưới tòa.

Ngay khi ý niệm này nảy ra, Hoàng Thiên Đạo Đồ trong thức hải đột nhiên chấn động, tỏa ra một quầng sáng chói lòa.

Rẹt rẹt!

Giống như tiếng vải lụa bị rách!

Ánh mắt Kỷ Uyên bỗng nhiên thanh tỉnh, hắn lại nhìn về hướng bức [Bạch Cốt Bồ Tát cực lạc dạ yến đồ].

Cuộn tranh vẫn đang mở ra không nhúc nhích ở trên bàn như cũ, nhưng nó đã mất đi cảm giác đáng sợ làm người kinh hoàng ban đầu.

Căn phòng tối tăm nháy mắt trở nên an tĩnh, không còn có tiếng nỉ non nhỏ vụn quỷ dị kia nữa.

“Bức họa này thật sự là đồ dỏm sao?”

Kỷ Uyên ngồi trên ghế dài, hắn hoài nghi cái vị tự xưng là họa trung quỷ tiên Thẩm Hải Thạch kia sợ rằng không phải hạng người tầm thường.

“170 năm qua đi mà vẫn có thể lưu lại 150 điểm đạo uẩn màu trắng, hiển nhiên không tầm thường!”

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.