Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 4622 chữ

Một buổi chiều,

Mặt trời như quả cầu lửa đỏ chói mang ánh hừng đông cuối cùng trong ngày chiếu xuống nhân gian làm con người ta thấy thật dễ chịu, tâm trí như giải thoát khỏi những gánh nặng, thật khiến người ta muốn kiếm một bãi cỏ mà nằm ngắm nhìn nó, đưa tay tận hưởng từng tia nắng chiều luồn qua các ngón tay.

“ Đẹp thật, chỉ tiếc là…”

Trên một gò đất nhỏ, một người đàn ông cô độc, buồn bã quỳ ở đó thều thào rồi nôn ra một ngụm máu, tư thế như đang cầu nguyện trước người đã khuất, bên vai là cột chiếc cột cờ ủ rũ thấm đẫm màu khói, các vết rách, cháy và cả các vệt máu đang khô. Anh ta quỳ đó, đầu cúi xuống, người khác sẽ nghĩ anh ta đang quỳ trước một ngôi mộ nào đó nếu không chú ý đến khung cảnh xung quanh

Rải rác xung quanh là xác chết người và ngựa nằm ngổn ngang, nằm la liệt trên một bãi đất rộng đến hết tầm mắt. Nhìn gần hơn một chút cũng sẽ thấy gò đất anh ta quỳ là một chồng xác chết gối lên nhau mà thành. Anh ta quỳ không phải để cầu nguyện trước mộ kẻ chết mà anh ta quỳ vì anh ta đang chết, trên người chằng chịt vết đâm chém, một tay cầm một thanh đao, hay đúng hơn, là một thứ đã từng là như thế, một thanh sắt sáng lạnh màu bạc bị cong vênh với vô số vết mẻ trên lưỡi, máu trên lưỡi đã đen lại. Tay anh ta được bọc bằng vải, không phải để cầm máu mà là để buộc chặt thanh đao với bàn tay mình. Tay kia thì cầm chặt cán cờ, để tựa trên vai để lá cờ không đổ, như muốn chứng minh một tinh thần bất diệt

Người đàn ông mặc giáp màu đen, tấm giáp hộ tâm trước ngực bị đánh lõm vào bởi các mũi tên đâm xuyên ngực, các tấm thép đính trên giáp biến dạng bởi các vết chém, bị đâm và bung ra gần hết. Trên người còn có tới 6 binh khí cắm vào, 3 thanh đao, một cắm vào lưng, nằm giữa xương đòn và cột sống, hai thanh còn lại cắm vào bắp ống khuyển và bắp đùi, thêm 3 mũi tên bắn xuyên ngực. Ngoài ra còn vô số vết rách, cắt trên người đang rỉ máu, những cơn gió thổi qua khiến các vết thương đau rát hơn.

Dưới chân anh ta là những kẻ địch đã chết, cũng có cả đồng đội đã chiến đấu cùng anh ta cho tới hơi thở cuối cùng, 2 bên liều chết chỉ vì lá cờ này. Trên bãi chiến trường rộng lớn, nếu nói thứ gì có thể đứng được đến lúc này, thì lá cờ này là thứ duy nhất. Với kẻ địch, lá cờ này là quân công, với người đang giữ nó, đó là sinh mạng, là danh dự của quân đoàn.

Hơi thở thoi thóp, cảm nhận từng cơn đau và sức sống đang tuồn ra khỏi cơ thể, người này ngước đôi mắt đang dần mờ đi, bị che bởi máu dính trên mặt về phía mặt trời buổi chiều, nhếch mép nở một nụ cười đau khổ,

“ Chỉ tiếc là ta không còn cơ hội thấy Âu Lạc hồi sinh mà ngắm nhìn rồi”

Híiiiiii …. Híiiiiii…. Réeeeeeeee - Từ xa vọng đến những tiếng hí cuống cùng tiếng chạy dồn dập như bước chạy của một loài quái vật khổng lồ. Từ phía chân trời phía sau xuất hiện một đội kỵ binh, tất cả đang phi nước đại, lũ ngựa mang trên mình những tấm giác nặng nề cùng với sức nặng cơ thể dẫm đạp lên mặt đất, đạp lên cả những xác chết như những nhát búa tạ bổ xuống, tiếng xương vỡ từ các tử thi cùng những mảng thịt máu tươi bắn lên khiến người khác phải rợn người.

“Ngựa sao? Cả Voi nữa ? Vậy là quân viện trợ đã tới… muộn rồi, đội của ta đã không còn ai nữa...nhưng ít ra có còn hơn không, vượt qua cánh rừng trước mặt chính là sườn phải của quân Sở. Càn quét đi, chỉ cần chúng tan vỡ, cánh trái có thể đánh tạt sườn trung quân của chúng. Đáng tiếc, sức ta đã cạn, không thể cùng các ngươi đánh tiếp.

“TÙUUUUUUUUU…..TÙUUU .” Liền sau đó là tiếng tù và được thổi từ những chiếc sừng trâu, âm điệu dồn dập, âm sau lớn hơn âm trước như những đợt sóng dồn. Người này bất chợt mở trừng đôi mắt đang dần khép lại vì mỏi mệt, khuôn mặt lộ vẻ xúc động. “Ta nhận ra âm thanh này. Không thể nhầm đươc!!! Đây là tiếng tù và xung trận của họ, họ đến rồi…người đó đến rồi ... Vua Âu Lạc đến rồi … Chúa của ta đến rồi … Ta phải đứng lên nghênh đón….AAAA”

Thân người nặng trĩu dần động dậy. Vết thương còn nguyên binh khí cắm vào trên đùi mới nãy còn cạn khô lúc này đã lại rỉ máu. Người này nghiến chặt răng, tay nắm chặt cán cờ, dồn sức cố gắng đứng lên bằng đôi chân đang rỉ máu dữ dội. “Đứng lên, chân của ta, đứng lên... đứng lên chào đón Chúa của ta đi, đứng lên như mày đã giúp ta bảo vệ lá cờ này, HỰ...AAAAAA!!!."

Kẻ đang quỳ hấp hối chờ chết chợt vươn dậy từ đống xác chết, tay giương cao cán cờ, phất lá cờ theo gió khiến nó tung bay lộ ra một lá cờ xanh cùng hình ảnh con chim lạc đỏ bay dưới mặt trời. Tiếng vó ngựa và chân voi liên tục dồn dập tiến lại gần, mặt đất đang rung chuyển dữ dội. Phía sau anh ta là vô số những kỵ sĩ toàn thân mặc giáp phục đen bằng thép. Có đến hàng ngàn người, tựa như một cơn lũ thép màu đen đang giận dữ tràn qua che phủ mặt đất.

Vó ngựa tung bay dẫm dạp mọi thứ nằm trên mặt đất bên dưới, chẳng mấy chốc, nó đã kéo đến gần người đàn ông trên gò xác. “Cơn lũ” không nuốt chửng gò xác này mà rẽ sang hai bên, cùng với đó, từ hư không xuất hiện một bàn tay bắt lấy cán cờ giương cao. Ngay khi cán cờ rời khỏi tay, người trên gò xác cũng khụy xuống, bất động quỳ ở đó

“Làm tốt lắm, người anh em...TOÀN ĐỘI, CHÀO”

Giọng nói của người kỵ sĩ đón lấy lá cờ vang lên giữa “cơn lũ thép” màu đen, lá cờ ủ rũ một lần nữa tung bay hiên ngang trong gió, tiến thẳng về phía trước. Bất cứ người kỵ binh nào đi ngang qua gò xác cũng đều cúi đầu, đặt cánh tay phải trước ngực như một hiệu lệnh chào của quân nhân. Đáng tiếc, người giữ gìn nó trước quân thù không thể nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng trên miệng lại nở một nụ cười mãn nguyện. Phía sau những tấm giáp lạnh lẽo là nhiệt huyết sôi trào chảy trong huyết quản, ánh mắt của các kỵ sĩ hướng về phía trước như ý muốn thành toàn cho ý chí của kẻ đó

“ ÂU LẠC VẠN TUẾ”

Một khúc bi tráng về người anh hùng hi sinh vì tổ quốc. Một hình ảnh đẹp và vĩ đại nhưng tôi sẽ kể cho các bạn về một người con vĩ đại hơn, người đã thổi bùng ngọn lửa dân tộc anh hùng, một người đã kéo một dân tộc từ vũng bùn của chia rẽ và đô hộ trở thành một quốc gia độc lập, hùng cường, một người đáng lẽ ra…không thuộc về thế giới này

………………..

Tại thủ đô của quốc gia tên Việt Nam, năm XXXX

Một đất nước nhỏ bé nhưng ý chí sinh tồn vô cùng mạnh mẽ. Đã từ rất lâu trước đây, thế giới lần đầu tiên trải qua một Đại Khủng Hoảng kinh hoàng, không phải về kinh tế mà là vấn đề năng lượng tài nguyên. Dân số tăng vọt dẫn đến sự thiếu hụt năng lượng chưa từng có, đến có thể nổ ra Thế Chiến bất kỳ lúc nào. Cùng với đó là biến đổi khí hậu khiến các đợt thiên tai gia tăng với tần suất và cấp độ vô cùng trầm trọng. Ở cực Bắc, chỉ trong 2 năm, khoảng 30 triệu người chết vì cái lạnh âm 50 độ mùa đông do hệ thống sưởi và nhiên liệu thiếu hụt. Ở phía Nam xuất hiện nhiều cơn sóng thần cao đến hơn 100m càn quét các quốc gia ven biển, nhiều hòn đảo đã vĩnh viễn chìm dưới lòng đại dương, nước biển dâng cao, xâm thực một phần lớn đất đai

Để ứng phó, Liên Hợp Quốc kêu gọi các quốc gia đoàn kết, cùng đóng góp vào một dự án công nghệ mang tên “Vòm trời”. Về lý thuyết, khi có dấu hiệu của thiên tai, công nghệ này sẽ tác động để tạo ra các hiệu ứng đối nghịch để triệt tiêu các yếu tố tạo thành thiên tai, khiến mọi thứ trở lại cân bằng. Ngay khi thấy sự khủng khiếp của biến đối khí hậu, các quốc gia không còn lựa chọn mà cắt bớt ngân sách quốc phòng, bơm tiền để công nghệ này nhanh chóng hoàn thiện. Đây là có thể là dự án lớn nhất chưa từng có trong lịch sử loài người, một trạm không gian sẽ cần ít nhất 15 lần phóng tàu con thoi, mỗi lần tiêu tốn hàng trăm triệu đô là và ước tính sẽ cần cơ bản 200 trạm không gian như vậy được xây dựng ngoài vũ trụ, mang theo công nghệ này được phóng ra ngoài quỹ đạo, tạo thành mạng lưới bao quanh Trái Đất.

Việt Nam hứng chịu rất nhiều thiệt hại từ thiên tai, miền Nam và 1/3 miền Trung có khả năng sẽ biến mất nếu tình hình không có chuyển biến tốt. Thoái khỏi nguy cơ một phần quốc gia biến mất nhưng thách thức vẫn còn, nền kinh tế bị thiệt hại nghiêm trọng, nạn đói xảy ra ở nhiều nơi. Nhưng Nhà nước không bỏ rơi người dân, những đoàn xe cứu tế liên tiếp nối đuôi nhau đến cứu trợ, tình hình mới dễ thở hơn. Đất nước này thuộc hàng top đầu về xuất khẩu nhu yếu phẩm nên chỉ sợ không đủ xe vận chuyển chứ không lo thiếu đồ tiếp tế.

Nạn đói còn chưa dứt, khó khăn lại đến chồng chất, đó là vấn đề năng lượng. Cả thế giới lâm vào tình trạng thiếu hụt năng lượng, tài nguyên nghiêm trọng đến mức suýt nữa phát động một cuộc Thế Chiến thì Việt Nam cũng chịu nhiều ảnh hưởng vậy. Trong nước thì thiếu hụt năng lượng, bên ngoài 4 bề đều như sắp chĩa súng vào mình, rừng vàng biển bạc đã không còn là thứ để đất nước này tự hào nữa. Nếu không giải quyết kịp thời, đất nước này có thể nổ ra nội chiến hoặc bị kẻ khác nuốt trọn bất kỳ lúc nào. Tổ tiên họ từ hàng ngàn năm trước đã nỗ lực để tránh bị gạch tên bởi lịch sử thì bây giờ họ lại tiếp tục đối mặt với điều đó. Tất nhiên, họ sẽ không chờ chết và một lần nữa, thế giới phải ngả mũ trước ý chí và đoàn kết của dân tộc này.

Trong vòng 20 năm, VN, sau một loạt các thay đổi, tuyên bố thoát khỏi ảnh hưởng của Đại Khủng Hoảng, mức sản xuất năng lượng đạt được đủ đáp ứng 93% nhu cầu. Kinh tế cũng bước vào giai đoạn nhảy vọt. Sau thêm 20 năm, “kỳ tích sông Hồng” và “Điều kỳ diệu đất phương Nam” xuất hiện, đưa kinh tế đất nước lên một thời kỳ tăng trưởng chưa từng có, báo chí nước ngoài ca ngợi “con rồng Châu Á đã thức giấc và chuẩn bị bay cao”. Những thành công đó ngoài những yếu tố bắt buộc, không thể không nhắc đến sự lãnh đạo của Chính phủ. Một loạt các dự án, cải cách được thi hành, dù tạo ra nhiều biến động lớn trong xã hội, nhưng người dân đều đồng lòng, đoàn kết vì họ đều thấy cùng một khó khăn, một mối nguy bất ổn sống còn trước mắt, chỉ khi cùng vượt qua khó khăn thì mới thấy ánh sáng phía trước. Và họ đã thấy được ánh sáng cuối con đường.

---------------------

Một ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng sớm. Mùa đông có nắng ấm sớm thì thật là may mắn, phố phường bắt đầu trở nên tấp nập, những âm thanh chào buổi sáng quen thuộc từ những chiếc loa phát thanh đã vang lên thay cho những tiếng gà gọi buổi sáng ở miền quê. Tại một căn nhà nhỏ trong khu tập thể công nhân

- DẬY ĐÊ, THẰNG ĐẦU KHẤC, 8H SÁNG RỒI ĐẤY….bíp… bíp…DẬY ĐÊ THẰNG MỘT LẰN NGỦ LẰM NGỦ LỐN ….bíp… bíp…DẬY ĐÊ, HÔM NAY MÀY CÓ NHIỀU VIỆC PHẢI LÀM LẮM, KHÔNG DẬY LÃO GIÁM ĐỐC SẼ TẾ SỐNG MÀY ĐẤY!!!

Vùi mình trong đống chăn ấm, nhân vật chính của chúng ta đang phải đấu tranh tư tưởng với cơn thèm ngủ chết tiệt được hỗ trợ bởi cái lạnh buổi sớm, nhưng cái đồng hồ báo thức kia cứ chửi hắn inh ỏi khiến hắn không thể không dậy. Do nó nằm xa tầm với của hắn, bằng không là hắn đã đập náp nó lâu rồi.

Gượng người dậy với khuôn mặt còn ngái ngủ và con mắt thì vẫn nhắm chặt, hắn lẩm bẩm

- Sao mình của hôm qua lại đối xử tệ với mình hôm nay vậy chứ?

Bước chân xuống khỏi giường, đeo chiếp dép bông để giữ ấm, hắn lững thững đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt. Hắn tên là Trần Khôi, là nhân vật chính của chúng ta. Năm này hắn 26 tuổi, là một công nhân nhà máy điện. Là công nhân nhưng được cấp nhà riêng cũng không đơn giản, hắn dù là công nhân nhưng cũng là dạng công nhân đặc biệt,

Trước khi nói hắn đặc biệt thế nào thì cần nói qua một chút về giai đoạn này. Để giải quyết vấn đề năng lượng, quốc gia này đã không ngần ngại dùng 40% ngân sách hằng năm để đầu tư tạo môi trường giữ chân các nhân tài quốc gia, kèm theo đó là các đãi ngộ ưu tiên cao cấp cho họ và người thân. Vì vậy, ở thời điểm này, được nhà nước mời về làm việc không khác gì trúng số độc đắc, đến mức người người nhà nhà lao đầu vào các ngành khoa học năng lượng để đổi đời

Nhưng nhân tài không phải là gà công nghiệp mà muốn bao nhiêu cũng có. Đây là thứ trong ngàn vạn người kén 1, và tất nhiên Trần Khôi hắn cũng không đến lượt, hắn tuy cũng tốt nghiệp đại học loại giỏi và có nhiều thành tích nghiên cứu nổi bật nhưng chưa xứng để gọi là nhân tài. Ra trường, vì hắn theo học ngành năng lượng, mà đúng lúc này lại đang cạnh tranh gay gắt, nếu không có chút cơ cấu và quan hệ thì rất khó kiếm việc làm nhưng may mắn, hắn được nhận vào một nhà máy năng lượng hạt nhân quy mô lớn mới xây của Chính Phủ.

Cơ hội việc làm là thế nhưng nhà máy này nằm trong sổ đen của bất cứ người tìm việc nào, bởi tỷ lệ tai nạn lao động cao gấp 2-3 lần bình thường. Thế nên để có người làm, mức lương và đãi ngộ ở đây cũng phải có sự hấp dẫn tương ứng.

Hắn đến cơ sở này làm việc được 6 tháng đã được thăng 4 cấp thành người giám sát hoạt động cùng lúc 4 lò năng lượng tại đây. Hắn lên cấp nhanh như diều gặp gió không phải quan hệ gì mà tự thân nỗ lực, đồng nghiệp ai cũng công nhận điều đó. Đến đây mới là sự đặc biệt của hắn, đó là khả năng ứng biến và sự tỉ mỉ, cầu toàn. Trong thời gian làm nhân viên cấp thấp, hắn luôn hoàn thành xuất sắc và trước hạn, mọi công việc được giao đều không có sai sót. Vì vậy được đích thân giám đốc cơ sở cất nhắc lên làm giám sát, chức giám sát hoạt động này chủ yếu là “ngồi 8 tiếng 1 chỗ theo dõi màn hình điện tử và điều chỉnh”, đãi ngộ thì rất nhiều, ngoài lương cao, thì còn được cấp nhà ở riêng, bao luôn phí sinh hoạt hàng tháng. Nghe thì ai cũng ham nhưng đơn giản thế thì đâu có đến lượt hắn

Ở nhà máy, vị trí này một năm từng thay đến 20 người, người ta đặt cho người làm ở vị trí đó biệt hiệu là “thầy tướng số”. Cái tên gọi nói lên tất cả, trong công việc này, mọi con số xuất hiện trên màn hình và hành động đều có liên quan đến tính mạng của những người làm việc trong nhà máy. Người đảm nhận ngoài kiến thức chuyên môn cần có sự tập trung cẩn thận tối đa và khả năng phân tích tình huống linh hoạt. Dễ so sánh thì trong chơi chứng khoán, phân tích và may mắn là 50/50, còn ở đây, phân tích phải là 10, mọi sự tính toán đều phải chính xác tuyệt đối, không có chỗ cho cảm tính bởi chỉ cần một sai sót nhỏ, hay tính nhầm một thông số, nhẹ thì rò rỉ năng lượng phóng xạ, nặng thì có thể gây ra nổ lò. Sức nổ có thể tạo ra một cái hố đường kính lên đến 3-4 km , vì thế, không phải ngẫu nhiên mà nơi này nằm tách biệt với bên ngoài, cách khu dân cư gần nhất cũng phải hơn 20km. Vậy nên, không dễ gì có người ngồi ấm vị trí việc nhẹ lương cao đó cả.

Nhưng hắn là một ngoại lệ, từ khi hắn đám trách đến giờ, chưa từng có sai sót xảy ra, mới đầu đồng nghiệp còn cá cược xem hắn sẽ ngồi được bao lâu, trong số lựa chọn thì lâu nhất chỉ được 1 tuần, kết quả là nhà cái ăn ráo trọi, còn hắn thì... tính đến giờ, hắn đã làm gần 4 năm rồi

Đó là điều đặc biệt của hắn, còn về lai lịch gia thế của hắn thì vẫn là điều bí ẩn, mọi người quen hắn đều không rõ hắn từ đâu chỉ nghe hắn nói là dân tỉnh lẻ nên không hỏi nữa cho tới mấy ngày gần đây, họ mới đặt câu hỏi: “hắn là ai?”


“Cạch” … Cánh cửa căn hộ hé mở, Trần Khôi trên vai đặt chiếc khăn rửa mặt, miệng còn ngậm cây bàn chải đánh răng, nhìn ra ngoài. Trước của nhà hắn là 4 người đàn ông ăn mặc sang trọng đang quỳ ở đó, phía sau là vài chiếc xe hạng sang đang đậu trước cửa, một người có dáng vẻ quá tứ tuần, quỳ phía trước, 3 người trẻ còn lại quỳ phía sau. Trên người họ thấm đẫm sương giá, có vẻ họ đã quỳ ở đây cả đêm, trời lại đang là mùa đông, khiến toàn thân những người phía sau run rẩy, duy chỉ có người lớn tuổi nhất này vẫn giữ thần thái trang nghiêm, điềm tĩnh. Thấy thế, hắn cất giọng.

- Ông Hoàng, ông có nhất thiết phải cố đến mức này không?

- Cậu chủ, xin cậu hãy về gặp ông chủ một lần, ông ấy rất nhớ cậu – Người này vội lên tiếng

- Nhớ tôi? Cái lão già bị chó tha lương tâm đó còn nhớ đến đứa con này sao? Thế lúc lão ta vì con vợ bé mà đuổi cổ mẹ con tôi ra đường sao không nhớ đến?

- Ông chủ đã rất hối hận, xin cậu hãy trở về, gia sản Trần Thị không thể không có người kế nghiệp, cậu được chính ông chủ lựa chọn

- Hưm, đến lúc sắp xuống lỗ lão mới cần đứa con trai này, vậy nói lão cứ đợi đến mãn kiếp đi. Cái sản nghiệp của lão tốt nhất là đem hết đi làm từ thiện để tích thêm chút công đức cho lão ở kiếp sau.

Trần Khôi đóng sầm cửa lại. Lòng bực tức đi vào trong nhà, nhìn những người bên ngoài càng khiến những ký ức mà hắn không muốn nhớ lại hiện về. Những kẻ đó là người của cha hắn, một tài phiệt nổi tiếng thế giới. Khi đất nước phát triển cũng là lúc những kẻ có tư duy nhạy bén nổi lên, sau vài năm, tầng lớp giàu có xuất hiện nhiều như nấm sau mưa, đặc biệt là các gia tộc tập đoàn. Nhắc đến Trần thị, ai cũng biết là tập đoàn đa lĩnh vực sừng sỏ, đã vươn tay đến nhiều quốc gia, tham gia nhiều lĩnh vực từ dân sự như bất động sản, thiết kế nội thất, máy tính đến quân sự như thiết kế vũ khí, khoa học quân sự. Trong đó, người đứng đầu Trần thị, Trần Hữu Khánh, được Forbes công nhận trong top 30 người giàu nhất thế giới. Lão cũng là người mà báo chí tốn nhiều giấy mực khi nói đến sự nghiệp cũng như đời tư. Những điều tốt của lão thì nói 3 ngày không hết còn tai tiếng thì chưa đầy 1 tiếng đều biến mất hoặc chìm xuồng.

Có câu “cục bạc đâm toạc tờ giấy”, giới truyền thông đều bị lão vung tiền thao túng, một trong những tai tiếng của lão bị làm biến mất là sự kiện hắn ly hôn vợ và đuổi cả con trai ra khỏi nhà. Không những thế, đến một đồng một cắc cũng không cho họ. Chuyện này nếu được công bố thì cả xã hội sẽ cười lão không nhấc mặt lên được nhưng rốt cục lại chẳng có gì, mà nếu có thì lão cũng thuê mấy tên lều báo thêm mắm thêm muối để lão mới là người đáng tội nghiệp.

Trần Khôi chính là đứa con trai khốn khổ đó, hắn bị đuổi khỏi căn nhà đó trong nhục nhã khi chỉ mới vào học cấp 2. Mới chỉ 1 năm trước đó, hắn vừa phải khóc thương người ông nội mà hắn vô cùng yêu quý, ông cũng là người có tiếng nói trong gia đình bởi ngày trước ông nội nuôi dạy cha rất nghiêm khắc nên cha hắn không bao giờ trái lời, thậm chí rất sợ mỗi khi đối diện với ông và cũng vì dù cha hắn có tệ bạc nhưng không bao giờ làm cái chuyện bất hiếu. Chuyện cha hắn ngoại tình, mẹ hắn giấu không cho ông biết để giữ gia đình yên ấm, nhưng ngay khi ông nội mất, lão cha hắn như thoát khỏi xiềng xích, càng tự do phóng đãng hơn, mang cô bồ chỉ đáng tuổi làm chị hắn về nhà. Được vài tháng sau, nghe lời con hồ ly đó mà ly hôn với mẹ hắn. Sau đó, hắn cùng mẹ lưu lạc khắp nơi, có những ngày 2 mẹ con không có gì ăn, mẹ hắn phải đi ăn xin ngoài chợ. Từ một phu nhân danh giá mà giờ lụi bại đến mức phải đi ăn mày, nghĩ mà xót xa.

Chịu đủ mọi sự tủi nhục, chà đạp và hắt hủi, mẹ hắn vẫn cố gắng làm việc từ nhân viên quét rác đến rửa bát thuê nhà hàng, để cho hắn có thể tiếp tục đi học. Hắn thương mẹ cũng hận lão cha hắn, thế nên rất chăm chỉ học, nếu có thể phụ mẹ kiếm tiền thì công việc gì hắn cũng làm, dù còn đi học nhưng đánh giày, nhặt ve chai, chạy bàn, việc nào cũng làm qua, bạn học cùng trang lứa cũng nhiều kẻ đến giễu cợt nhưng hắn chẳng coi vào đâu hết. Đến khi hắn đỗ Đại Học thì cũng là lúc nghe tin mẹ hắn bị xuất huyết não khi làm việc, mất trong bệnh viện vì không có tiền phẫu thuật

Đám tang mẹ hắn, người thân cũng chỉ có mấy người đến dự, tổ chức hắn cũng không làm được tử tế, chỉ biết nắm chặt tay mà khóc, vì hắn chưa có gì cả, chưa thể báo hiếu mẹ một ngày mà mẹ hắn đã mất. Phải rất vất vả hắn mới có thể vượt qua nỗi đau mất mẹ mà sống, tiếp tục con đường đi học mà mẹ hắn mong muốn. Suốt những năm Đại học, mọi học bổng hắn đều giành giật bằng được, thậm chí còn đi làm thêm giờ, 4 tiếng trên giảng đường nhưng 12 tiếng hắn lăn lộn làm thêm, từ phu hồ, gia sư, nhân viên bán hàng...nên tuy có phải tằn tiện một chút nhưng không lo thiếu học phí. Đến khi ra trường kiếm việc, mọi thứ mới dễ thở hơn, ít nhất là không phải khổ sở như trước.

Còn về cha hắn, nghe nói gần đây bị bệnh nằm liệt giường, bà vợ thứ 2 nhân cơ hội chiếm dụng một phần lớn tài sản và thông tin đối tác để mở tập đoàn riêng. Lại nói, từ lúc cưới vợ mới, lão có 3 đứa con, 1 con gái cả và 2 đứa con trai, nhưng có vài tin đồn rằng chỉ có đứa con gái là con của lão, còn lại là tác phẩm do bà vợ hai ngoại tình. Quản gia của lão tìm Trần Khôi thì có thể kết luận những tin đồn kia là thật. Đến cuối đời lão mới biết mình bị có 2 cặp sừng nhọn hoắt trên đầu, ác giả ác báo, ngày trước lão lăng nhăng thì bây giờ bị vợ bé cắm sừng, lừa đảo, lão phải chứng kiến tâm huyết cả đời của lão bị người khác chiếm đoạt hết. Trần Khôi nghĩ cũng cảm thấy thống khoái,

------------

Cánh cửa một lần nữa mở ra, Trần Khôi trong bộ đồ công nhân bước ra ngoài,

- Cậu chủ…

- Ông Hoàng, tôi không phải là cậu chủ của ông, phiền ông tránh đường, đến giờ tôi phải đi làm.

- Cậu chủ, xin hãy nghĩ lại…

- ĐỪNG CÓ NÓI NỮA!!! – Trần Khôi giận dữ quát

Người quản gia già thấy Trần Khôi tức giận, đành im lặng không nói nữa, lặng lẽ đứng sang một bên. Trần Khôi dứt khoát bước đi đến điểm dừng đón và bước lên chiếc xe chuyên chở công nhân nhà máy. Trên xe mọi ánh mắt đều nhìn vào hắn như thể hắn là một sinh vật kỳ dị vậy. Mấy người bạn đồng nghiệp thân thiết của hắn thì luôn mồm hỏi thăm, khiến hắn càng cảm thấy phiền phức hơn.

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 371

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.