Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 2620 chữ

- “Khẩn xin thần Rồng lấy lại linh hồn thằng bé tội nghiệp bị Chồn tinh lấy mất, chúng tôi xin mang lễ vật để đổi…”

Hửm, tiếng gì vậy? Nóng quá. Trần Khôi mê man tự hỏi, hắn có cảm giác mình đang nằm trên giường đệm đắp chăn, bật lò sưởi giữa mùa hè vậy. Ngoài ra còn có vài mùi rất cay mũi nữa, thật khó chịu, họ đưa mình vào bệnh viện hay lò thiêu thế này?...Lò thiêu? Chết mẹ, có khi nào họ tưởng mình đã chết định đem đi thiêu không?

Cảm thấy không ổn, hắn cố gắng ép bản thân lấy lại ý thức và mở mắt. Nhưng dường như các bộ phận không còn nghe lệnh hắn nữa. Chỉ cố gắng rên rỉ hi vọng có người nghe thấy.

- “Thằng bé kêu kìa, nó tỉnh rồi.”

“Đúng rồi, tôi tỉnh rồi, đừng có mà thiêu tôi đấy, tôi còn chưa có vợ”. Hắn nói trong tiềm thức. Rồi bất trợt hắn từ từ mở mắt, mọi thứ trước mắt như mờ ảo, hư vô, không rõ là gì. Trong người cảm thấy mệt mỏi lại ngủ thiếp đi

“Huhuhuhu…” Tiếng khóc của một đứa trẻ đánh thức Trần Khôi. Hắn đang ở một khoảng không đen ngòm, tuy có nhìn thấy khoảng cách 1-2m nhưng xung quanh chẳng có gì ngoài màn đêm vô tận. Hắn đứng dậy mệt nhọc, miệng mắng chửi “Chết tiệt, không khéo mấy lão công nhân lại mang mình đi hóa thân thì toang, mà cũng tại mấy tay bảo trì, cả tháng chỉ có 1 ngày khởi động là nhiều việc, thế mà cái việc bảo trì lại cẩu thả, hại tôi phải chịu khổ,...”

Cay cú, hắn luôn miệng mắng chửi mấy tay đồng nghiệp, không bận tâm đến xung quanh nhưng chợt hắn nghe đến tiếng khóc, lúc này mới tỉnh ngộ mà nhìn xung quanh. “Nơi này là nơi nào?”, “tiếng khóc hình như ở hướng này”. Hắn đi theo hướng tiếng khóc phát ra, liền phát hiện một đứa trẻ đang ngồi ở đó. Đứa bé khóc mãi không nín, Trần Khôi mới hỏi

- Chú mày là ai?

Đứa bé nghe có người gọi mình liền giương mắt lên nhìn Trần Khôi, như thể thấy một kẻ xa lạ liền hốt hoảng nói bằng một thứ kỳ lạ, hắn chưa từng nghe qua bao giờ nhưng lại có thể hiểu được những gì thằng bé nói

- Còn chú là ai? - Nó nói to

- Tao đang hỏi chú mày cơ mà, chú mày tên gì, sao lại khóc ở đây? - Trần Khôi đáp lại, hắn cũng chột dạ, sao hắn cũng có thể nói được ngôn ngữ đó

- Cháu tên là Hãn, cháu không biết đây là đâu?

Hãn? - Trần Khôi đưa tay sờ cằm, tỏ ra khó hiểu

- Chú biết bố mẹ cháu không? Họ đâu rồi

Dường như quá tuyệt vọng, đứa bé vội bám lấy Trần Khôi không buông, nó có vẻ coi hắn là chiếc phao cứu mệnh cho mình, nhưng nó đâu biết Trần Khôi hắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào?

- Chú giúp cháu tìm cha mẹ với - Thằng bé vừa bám lấy Trần Khôi, vừa khóc

Từ từ, bỏ ta ra trước đã - Trần Khôi thấy đứa bé bất ngờ ôm lấy hắn có chút phiền phức nên liền cố gỡ ra

Nhưng hắn chợt giật mình nhận ra, dường như đứa trẻ này đang tan ra vào không khí. Đứa trẻ cũng cảm nhận được mình đang dần biến mất, giương ánh mắt ngây thơ, có phần sợ hãi nhìn Trần Khôi

- Ê nhóc, chú mày bị làm sao thế? - Trần Khôi vừa nói, cánh tay vừa nãy cố gắng gỡ đứa trẻ ra lúc này lại cố gắng bám lấy nó

Nhưng lần này tay hắn không thể chạm vào đứa bé được, chỉ có thể nhìn nó từ từ biến mất. Đến khi đứa bé biến mất hẳn, hắn vẫn không hiểu chuyện gì, hắn đứng đó, trong lòng thực sự chấn động. Bất chợt có một ánh sáng chói lòa bất chợt xuất hiện khiến hắn bị choáng mà che mắt lại.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy người mẹ đã khuất của hắn, bà đang đứng trước mặt hắn, nở nụ cười trìu mến, hắn toan lại gần nhưng càng cố gắng chạy đến lại càng không thể đến chỗ bà, rồi mẹ hắn bất chợt quay đầu bước đi, hăn cố hết sức chạy đuổi theo mong níu giữ bà lại, “Mẹ ơi, đừng bỏ con, đừng đi mẹ ơi, MẸ!!!

-----------------------

Hắn giật mình tỉnh giấc, trên người mồ hôi đầm đìa, hắn thở hổn hển. Trong chốc lát, hắn nhận ra mình đang ở một căn nhà nhỏ có mái bằng gỗ lợp rơm khô

- Đây là đâu? Mình nhớ là bị tia lửa rò rỉ ở lò phản ứng đánh trúng, đáng lẽ mình phải ở trong bệnh viện chứ, giấc mơ vừa rồi là sao? - Hắn lẩm bẩm, lấy đặt lên trán như muốn cố gắng nhớ lại

Bất giác hắn lấy tay sờ vào vị trí vết thương, liền lập tức cảm thấy giật mình, hắn nhớ vết cắt rất sâu và ngọt, xuyên qua cả đồ bảo hộ dày cộp, cắt cả vào xương, hơn nữa lại là tia lửa phóng xạ, hắn không chết cũng phải mất nửa mạng rồi chứ, nhưng trên người hắn sờ nãy giờ không hề có băng gạc, thân thể hắn lành lặn như chưa từng có chuyện gì xảy ra

Cơ mà gượm đã, sao cơ thể hắn bé thế nhỉ? Hắn nhớ mình cũng đô con, cứng người lắm mà sao còm nhom thế này, tay hắn còn teo đi nhìn như cái que vậy. “Ờm…”, hắn lấm lét nhìn ngó xung quanh xem có ai không rồi từ từ mở tấm chăn xuống phần thân dưới

- “AAAAAAAAA” - Hắn vội vàng đắp chăn lại hét lớn

“Chết tiệt, tay nhỏ, người nhỏ, bây giờ có "thằng em" làm bảo vật trấn sơn cũng chỉ có 1 mẩu thế này thì sao dám ngẩng mặt nhìn đời đây”. Hắn thầm nghĩ

- Hãn, con tỉnh rồi à?

Một người phụ nữ đột nhiên đứng trước mặt, khuôn mặt xúc động nhìn về phía Trần Khôi. Hắn còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì thì người phụ nữ này đã chạy đến ôm lấy hắn. Phía bên ngoài còn một người đàn ông khác thân hình rắn chắc, da nâu sạm, trên người có vết lấm lem như vừa chui từ đống than ra vậy đang nhìn hắn lo lắng

Ông ta thấy vậy cũng vội chạy vào xem. Cả hai người đều để tóc ngắn, mặc áo vải thô màu vàng nhạt, xăm trên mặt những hình thù kỳ lạ, răng được nhuộm đen. Trời ạ, đây rốt cục là thời đại nào rồi mà vẫn có người còn nhuộm răng đen cơ chứ. Người phụ nữ ôm lấy hắn khóc nức nở

- Con đã ngủ 3 ngày nay rồi!! Cảm tạ thần linh đã trả con lại cho mẹ...hức

Ngay lập tức người phụ nữ này buông hắn ra rồi hỏi dồn:

- Phải rồi, con chưa ăn gì 3 ngày nay, để mẹ lấy đồ ăn cho con, con đợi ở đây

Hết người phụ nữ, bây giờ đến người đàn ông vừa nãy ôm lấy hắn, người vừa rồi còn đỡ, chứ lão này thì người hôi chết quớt, cảm giác lão mấy năm rồi không tắm, mồ hôi nhớp nháp bám vào cả người hắn, đã thế còn ôm chặt khiến hắn suýt không thở nổi mới cố sức đẩy ra.

Thấy Trần Khôi đẩy mình ra, người đàn ông mới buông ra, cảm thấy hơi có lỗi nên lấy tay xoa gáy, cười nói lộ ra hàm răng đen nháy

- Xin lỗi, ta đang bận rèn dở cái liềm thì phải chạy về đây, hề hề

- Ờm...Chú cho tôi hỏi, đây là đâu, chú là ai? - Trần Khôi hỏi

- Chú? Ta là cha con chứ chú nào? đây là nhà con đấy.

- Hả?? - Trần Khôi nhìn ngó

Căn nhà này là một căn nhà sàn lát gỗ, khá giống với nhà của người thiểu số nhưng chân nhà lại thấp hơn. Mái nhà lát bằng rơm, bên trong có khá nhiều vách ngăn, trên tường treo kha khá nhiều thứ từ cung, nỏ, mũi tên, gươm, giáo, da động vật, đồ đan lát bằng tre...Hắn lấy tay sờ trên măt, rồi nhìn xuống thân thể, “đây không phải là cơ thể của mình, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy, hắn chợt liếc xuống sàn thì toàn thân run rẩy như nhìn thấy một thứ khó tin

Hắn vung người chạy ôm lấy bàn chân người này, dụi mắt nhìn cho kỹ. Ngón chân cái của lão bị chẽ vào bên trong. “Không đúng, không đúng”, hắn lẩm bẩm rồi liền tát vào mặt một cái đau điếng, nhìn lại một lần nữa thì những gì trước mắt hắn vẫn không đổi, hắn giật mình vì tại sao vẫn có người có “ngón chân Giao Chỉ” này? Thời đại của hắn làm gì có ai có ngón chân như vậy, người cuối cùng ghi nhận có ngón chân Giao Chỉ đã mất từ lâu rồi mà.

Bất chợt, đầu hắn nhói một tiếng, hắn kêu “A” một tiếng rồi ôm lấy đầu, cụng xuống sàn nhà. Trong đầu hắn, một loạt các hình ảnh xa lạ hiện ra trong đầu. “Những ký ức này là gì?...dừng lại, nhiều quá, đầu tôi sẽ nổ ra mất, AAAAA”. Hắn ôm đầu lăn lộn trên sàn nhà.

Người đàn ông thấy vậy hoảng sợ nói

- Con bị làm sao vây? Đầu con sao rồi? Mẹ thằng Hãn qua đây nhanh lên, con nó làm sao này. - Người đàn ông nói rồi vội đỡ Trần Khôi ngồi dậy, rồi lớn tiếng gọi người phụ nữ

Người phụ nữ vừa nãy nghe tiếng gọi liền chạy vội lại, tiếng dậm chân nghe rất nặng trên sàn. Khi đến nơi, trên tay đang cầm một cái tô đang đựng thứ gì đó, bốc khói nghi ngút

- Có chuyện gì vậy, bố thằng Hãn? - Người phụ nữ vội hỏi rồi nhìn vào Trần Khôi

Lúc này, Trần Khôi gặp phải những chuyện bất ngờ, lại liên tiếp đón nhận những ký ức lạ lùng liền bị bất tỉnh thêm một lần nữa, mồ hôi nhễ nhại trên người. Trước khi rơi vào khoảng tối đen, hắn mập mờ vẫn thấy khuôn mặt lo lắng của hai vợ chồng hồi nãy.

--------------

Trần Khôi từ từ mở mắt, cảm thấy đầu không còn đau như vừa nãy nữa, lúc này trước mắt hắn chính là khung cảnh căn nhà tranh cũ cùng hai người vừa nãy. Người vợ dường như hoảng quá, ngay khi thấy hắn tỉnh dậy liền ôm ghì lấy hắn khóc lóc. Người này sức lực đúng là không vừa, hắn gần như suýt chết ngạt luôn, mới đầu hắn còn vô cảm nhưng được một lúc sao hắn lại cảm thấy ấm áp quá? Cảm giác này giống như đã từ lâu lắm rồi hắn mới có lại

Cơ thể này cũng có chung phản ứng với hắn, không kìm lòng được, hắn cũng đành ôm lấy người phụ nữ này, nước mắt cũng không kìm lại được. Cảm giác này cho hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm, được chút bỏ mọi gánh nặng, được yêu thương, che chở như những ngày đó, ngày mà mẹ hắn còn sống. Hắn đã cố gồng mình chống chịu, mạnh mẽ hơn để tự lập, để mẹ hắn không còn lo lắng về hắn. Kể cả khi bà mất đi, hắn càng cứng rắn hơn, dần dần cảm xúc cũng chai sạn đi, cũng ít khi cười, không thể mở lòng với ai.

Nhưng lúc này, khi được ôm lấy một người phụ nữ xa lạ, hắn một lần nữa có cảm giác như ngày xưa, thả lỏng người, cảm giác thật dễ chịu. Cùng lúc này, hắn cũng đã lờ mờ đoán được hoàn cảnh hiện tại của mình. Dựa vào những ký ức mới trong đầu, hắn xác định mình đang ở một thời đại cổ trong lịch sử, cơ thể này là của một đứa trẻ tầm 11-12 tuổi, và ký ức vừa rồi là của nó, nhưng số đứa bé này đoản mệnh, bị mắc một căn bệnh lạ có triệu chứng như bệnh sốt rét ở hiện đại. Nếu đúng là sốt rét thì chết chắc rồi vì thời hiện đại sốt rét cũng là bệnh chết người nếu không cứu chữa kịp chứ đừng nói đến thời cổ đại ăn uống thiếu thốn, vật chất tồi tàn này.

Hắn cũng xác định được, mình đã xuyên không rồi. Nghe thì thật khó tin nhưng những ký ức mới lạ trong đầu khiến hắn không thể không tin. Mặt khác, hắn chấp nhận rất nhanh vì hắn biết điều này hoàn toàn có khả năng. Nói ra cũng phải cảm ơn Giám đốc Mạnh, lão ấy rảnh rỗi cũng nói cho hắn vài thứ rất thú vị, ví như như thuyết “Đa vũ trụ” của William James, cho rằng chúng ta chỉ sống trong vũ trụ trong rất nhiều vũ trụ tồn tại song song được tạo nên bởi các kết quả trái ngược trong 1 tình huống và một hiện tượng khác gọi là “Lỗ sâu”, được coi là lối đi giữa các vũ trụ song song đó.

Tuy nhiên các giả thiết và hiện tượng này gần như không thực tế và khó chứng minh. Cách chứng minh có khả năng nhất là “Hố đen vũ trụ”. Họ cho rằng “Hố đen vũ trụ” và “lỗ sâu” có cùng một cơ chế, thông qua hố đen có thể đến một vũ trụ khác, nhưng để tạo ra lại cần sự tích tụ các nguồn năng lượng cực mạnh ngang ngửa một vụ nổ hành tinh tại một vị trí để phá vỡ bức tường không gian, tạo ra một lỗ hổng thông đến các vũ trụ. Hay nói cách khác, họ có thể vượt không gian và thời gian, nhưng vấn đề là chưa một thực thể nào bị cuốn vào mà còn lành lặn, bởi các nguồn năng lượng hỗn loạn trong đó giống như một máy xay sinh tố phân tử vậy, đó là chưa kể hiện tượng hố đen rất khó dự đoán vị trí và thời điểm xảy ra

Nói đến nguồn năng lượng lớn đến mức đục thủng không gian thì hắn liền có thể nghĩ ngay đến thứ đó - “V.I.E”. Vương Thiên và Giám đốc Mạnh cũng đã từng nói “nguyên tố này con người vẫn chưa hiểu được nó”. Cũng tức là, giới hạn sức mạnh của nó nằm ngoài sự hiểu biết của con người và rất có thể, vụ tai nạn tại nhà máy có thể đã vô tình tạo ra một “lỗ sâu” nhỏ, và thứ bị cuốn vào thay, vì thể xác hắn, lại là linh hồn, hay nói đúng hơn là năng lượng sống của Trần Khôi

Lúc này mọi chuyện lại trở nên vô cùng hợp lý. Linh hồn của hắn đã xuyên không và vô cùng may mắn lại “hợp vía” với đứa nhóc này. Linh hồn của hắn và đứa trẻ tên Hãn đã hòa chung làm một, hai người họ đã cùng chia sẻ kí ức cho nhau, chỉ khác là người làm chủ thân xác của đứa bé lại chính là Trần Khôi,

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.