Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khuôn Mặt Trong Tuyết Giá (Arc 4: Giao ước vĩnh cửu)

Phiên bản Dịch · 10487 chữ

Từng cơn gió rét thổi qua. Cái lạnh thấu xương cứa vào da thịt cậu.

Cơn thèm ăn vô độ phủ kín trong sắc trắng đã bao trùm, che khuất hết cả tầm nhìn. Cậu chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay.

Subaru không hề cảm thấy băn khoăn hay nghi ngờ về sự có mặt của mình tại nơi này.

“Màn chào sân này thật là ngầu quá xá, nhưng hình như có gì đó không ổn ở đây thì phải!?.”

Mặc cho tuyết tạt vào má, Subaru cất tiếng khi chứng kiến một cảnh tượng mà cậu đã không hề lường đến.

Gió nổi cơn thịnh nộ, càn lướt qua Thánh Địa, nơi hiện đang bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Subaru đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống sẽ xảy đến, nhưng thời điểm nó diễn ra đã khác đi so với những gì cậu nhớ.

Đến sáng mai thôi, toàn bộ nơi đây sẽ bị tuyết phủ kín, và đám ma thú sẽ mò đến – dù vẫn còn lại nửa ngày nữa.

Đằng sau Subaru là một cô gái có mái tóc bạch kim, với hơi thở trắng xóa và đôi vai phập phồng.

Emilia đã không thể kiểm soát hoàn toàn lượng mana thoát ra khỏi cơ thể, và thế là một nửa cơ thể cô bị băng bao phủ. Nửa trái của cô bị nhuộm trắng, nhưng dù nó có đau đớn đi chăng nữa, cô cũng quyết không biểu lộ ra.

Subaru thầm khen ngợi tinh thần mạnh mẽ của Emilia, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ cô là nguyên nhân gây ra cơn bão tuyết.

Có phải vì cô ấy không kiểm soát được thứ ma pháp điên rồ này, nên tuyết mới rơi và mời gọi lũ thỏ đến?

“Mọi thứ đang diễn ra không đúng thứ tự…”

Nếu đối chiếu với các sự việc ở vòng lặp trước, thì sự xuất hiện của thứ ma pháp đó và lũ thỏ đã hoàn toàn bị đảo lộn. Emilia đã sử dụng ma pháp mình có để chống lại bọn chúng, khiến bản thân cô cũng chịu thương tích. Vậy nếu theo đúng quy trình, thì nguyên nhân thực sự là---

“----”

Phía sau Emilia, lăng mộ của Echidna thấp thoáng hiện ra.

Subaru nhận ra những ánh mắt đang nhìn mình từ lối vào, và gật đầu. Nếu những người bên trong là cư dân của Thánh Địa, và họ không bị tác động bởi cơ chế của lăng mộ… Điều đó có nghĩa là lăng mộ đã thực sự ngừng hoạt động, hay nói cách khác, Emilia đã hoàn thành Thử Thách.

Emilia đã vượt qua Thử Thách. Tuyết rơi sớm hơn dự đoán. Tình trạng của cư dân Thánh Địa và tiếng hét biểu hiện quyết tâm của Emilia. Hơn nữa còn có…

“Roswaal.”

“----”

Roswaal đang ngồi cạnh lối vào của lăng mộ, sững sờ và bàng hoàng, hắn đưa mắt nhìn Subaru. Cậu không còn thời gian để kiểm tra tình trạng của Ram, người giờ đang ngủ trong vòng tay của hắn ta nữa.

Tất cả những gì Subaru có thể làm là tin tưởng vào sự an toàn của Ram.

“Subaru.”

Bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay cậu bỗng nhiên kéo cậu lại.

Đột nhiên được nghe cách xưng hô lạ lẫm từ giọng nói quen thuộc ấy, Subaru như muốn tức thở.

“Hơ, à...”

“… Hãy giải thích cái hành động kỳ quặc của ngươi đi. Ta đoán vậy.”

“À thì… cảm giác thật khó tả khi được em gọi bằng chính tên tôi. Em có thể gọi lại lần nữa nhưng ra vẻ e ấp hơn được không?”

“Hả !? Ngươi điên thật rồi! Không còn thời gian cho mấy trò đùa ngu ngốc ấy đâu, ta đoán!”

Beatrice đáp lại cái yêu cầu hết sức ngớ ngẩn của Subaru, bằng một vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Subaru miễn cưỡng đầu hàng, và mong rằng cô sẽ bỏ qua cho những hành động quá trớn của mình. Chỉ đến khi,

“S--Subaru… đó, ta đã làm rồi đó.” (giọng điệu e ấp)

“Beako à, nhóc đáng yêu quá đi.”

“—Tch! Ta sẽ không đời nào nói lại điều đó lần nữa đâu, ta đoán vậy! Ta sẽ tính đến chuyện này khi chúng ta xong việc.”

Beatrice giận đến nỗi mặt đỏ ửng, cô xua tay.

Subaru nhìn chằm chằm vào cô, rồi lại hướng sự chú ý của mình tới bầy thỏ đang đến gần.

Anh liếm đôi môi khô khốc của mình.

“Thế Beatrice này, em đã chuẩn bị tinh thần tới đâu rồi?”

“Giao ước thì mới được lập không lâu, mà đã phải gặp đối thủ là một trong Tam Đại Ma Thú. Chúng ta thì không có phòng bị mà tình trạng hiện tại lại quả thật là khó nhằn. Người lập giao ước thì chả khác gì một kẻ nghiệp dư. Và Betty chưa bao giờ tham gia vào một cuộc chiến nào trong suốt 400 năm qua cả.”

“Còn gì nữa không?”

“Phải, còn gì có thể tệ hơn nữa chứ, ta cho là vậy.”

Beatrice nở một nụ cười bất đắc dĩ trước đám ma thú, chúng nghiến răng ken két, khoảng cách ngày càng thu hẹp dần. Bước lên phía trước để đối đầu với chúng, Subaru ngoái đầu lại nhìn Emilia ở phía sau cậu.

“Từ giờ, anh và Beatrice sẽ nghiền nát đám Thỏ Khổng Lồ đó. Emila-tan, anh rất tiếc, nhưng để đề phòng sơ xuất, anh muốn em hãy bảo vệ mọi người!”

“Em…”

Emilia ngắt quãng những gì mình định nói, và ngập ngừng một lúc.

Nhưng sau khi nhắm mắt và khẽ lấy một hơi,

“Được rồi, cứ để đó cho em. -Em trông cậy cả vào anh đấy.”

“Ừ, cứ giao phó cho anh”

Đặt đúng người vào đúng chỗ, phân chia vai trò cụ thể và làm những gì mà bản thân cho là tốt nhất.

Emilia hít một hơi thật sâu, cô tập trung vào việc điều khiển ma pháp và dựng lên một tuyến phòng thủ.

Tuyết vẫn không ngừng rơi khi cô tạo ra một hàng rào băng chốt chặn xung quanh.

Bước ra khỏi hàng phòng thủ của Emilia, Subaru hướng mắt vào cơn bão trắng xóa.

Đôi mắt đỏ ngầu và những chiếc răng nanh nhọn hoắt choán toàn bộ tầm nhìn. Được bao phủ bởi bộ lông trắng muốt, chúng là loài ma thú bị thôi thúc bởi cơn đói vô độ và nguyên thủy nhất - Thỏ Bầy Đàn, hay nói cách khác, là Thỏ Khổng Lồ.

Tiếng nghiến răng của chúng khiến cơn đau sâu thẳm trong tâm hồn Subaru lan ra toàn cơ thể.

Cậu đã từng trải qua cái chết thảm thiết, từng thớ thịt bị cắn xé và nội tạng bị tàn phá, vì những cặp răng nanh đó. Subaru nhớ mình đã cảm thấy đau đớn nhường nào khi một lỗ hổng xuyên qua bụng cậu, máu cậu phun ra trong khi những chiếc răng cắn đứt cả khí quản. Và cậu biết rất rõ cái cảm giác mất mát bao trùm đi kèm với cái chết, cơ thể cậu bị nhai nát và mất cả tứ chi, trong vòng tay của Emilia.

Vòng lặp lần này của Natsuki Subaru sẽ không thể hoàn thành nếu không vượt qua được lũ quỷ dữ này.

“Ngươi sợ à, ta đoán?”

Beatrice hỏi Subaru, người đang nín thở khi nhìn lũ quái vật.

Gương mặt cô thản nhiên ngước lên nhìn cậu. Tuy nhiên, đôi mắt và biểu cảm của cô đã cho Subaru thấy nó còn hùng hồn hơn cả những lời cô nói ra.

—Hãy cho hắn thấy chính xác người đang đứng cạnh hắn là ai.

“Không, không có gì đáng sợ cả.”

“Vậy à.”

“Emilia đang ở ngay sau tôi, còn em thì đã ở bên cạnh tôi. Giờ tôi có cảm giác như mình là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới vậy.”

“Đúng vậy nhỉ.”

Hai bên má cô giãn ra, và Beatrice nở một nụ cười.

Subaru cũng hùa theo với nụ cười nham hiểm.

Thỏ Khổng Lồ nhập cuộc điên cuồng, lao vào cặp đôi đang tỏ ra trơ trẽn.

Trong khi tay trái Beatrice đang nắm lấy tay Subaru, cô chỉ cánh tay phải về hướng lũ thỏ.

“Chúng ta bắt đầu màn khởi động thôi, ta cho là vậy. -El Meenya.

Ngay trong lúc niệm chú, không gian xung quanh bắt đầu xoáy tròn, và những tinh thể màu tím xuất hiện, bao quanh Subaru và những người khác.

Có hình dạng là những cây xiên bằng băng sáng lấp lánh, đó là những ngọn thương ma pháp mà Beatrice đã dùng để xiên Elsa trong vòng lặp trước. Chỉ trong tích tắc, khoảng 40 cái như thế đã được tạo ra.

Thao tác nhắm và bắn diễn ra trong chưa đầy một cái chớp mắt, rất lặng lẽ và chuẩn xác, nó đâm thẳng vào miệng của một con trong số chúng. Cây xiên tiếp tục lao thẳng trong không khí rồi lao vào đám thỏ phía sau, phát nổ ở đó, và những mảnh vỡ rải rác của nó xé xác lũ thỏ xung quanh thành nhiều mảnh.

Đó là uy lực của mỗi phát bắn, và Beatrice bắn ra 40 phát cùng lúc.

Sự hủy diệt hiện diện một cách mơ hồ đó gieo rắc thêm những bông hoa màu đỏ máu, nở rộ khắp cả một vùng trắng tuyết.

Cuộc tấn công mở màn đã thẳng tay tiêu diệt hàng trăm con thỏ rừng. Hậu quả của đợt thảm sát vẫn còn rải rác trên bãi đất trống, nơi những con thỏ còn sống ré lên trong đau đớn. Những con ma thú vẫn có thể nhân lên vô hạn lần, song, điều đó vẫn khiến Subaru phấn khích.

Thứ sức mạnh hủy diệt mà Beatrice mang đến thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng.

“Đ—Đỉnh của chóp!”

“N—Ngạc nhiên đến vậy sao, ta đoán? Nó thực sự không phải cái gì to tát đâu. Chỉ là một trong những chiêu thức hạ cấp nhất của Betty thôi, ta đoán vậy. Dễ như ăn kẹo vậy.”

“Không, gì đây, cái này… thứ ma pháp này quá dã man! Thuộc tính của nó là gì vậy!?”

“Nó rõ ràng là thuộc tính hệ Âm rồi, ta đoán vậy. Ta thực sự không giỏi các loại ma thuật khác.”

Beatrice trả lời, rõ là cô không hài lòng lắm về lời khen của Subaru.

Lũ ma thú còn sót lại ngay lập tức bắt đầu ngấu nghiến xác chết máu me của đồng loại, và tự nhân lên một lần nữa. Nhưng Beatrice dường như không để tâm.

“Thôi được rồi, Subaru. Đây là một bài học giữa những người sử dụng ma pháp hệ Âm, ta cho là vậy.”

“Ể, chỉ vậy thôi hả?”

“Gì?”

“Có phải chỉ vì chúng ta có cùng chung thuộc tính hệ Âm không?”

“K—Không hẳn là vậy. Ngươi là người sử dụng ma pháp hệ Âm, cũng là người đã lập giao ước với ta, và cũng là… ừm… Subaru cũng là của Betty nữa, ta đoán vậy. Vậy nên, ta sẽ chỉ cho ngươi.”

Beatrice, người đang bối rối, có lẽ cũng chẳng biết mình đang nói cái gì nữa. Cô hắng giọng, sau đó giơ ngón tay lên và cố tình hạ giọng.

“Đỉnh cao của thuộc tính Âm – Đỉnh cao của thế giới, sức mạnh của ma pháp hệ Âm.”

“Tôi cần phải làm gì đây?”

“Nắm lấy tay của Betty, và đừng để Betty một mình, ta đoán vậy.”

“Hừm, tôi nghĩ điều đó cũng quan trọng đấy, nhưng mà…”

“…Xem ra ngươi còn chẳng hiểu gì về Tinh linh thuật, ta có chút quan ngại về tương lai sau này đấy.”

Dù cô có nổi cáu như nào đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi thực tế, rằng hắn ta thậm chí còn không biết mình đang hổng kiến thức ở chỗ nào.

Beatrice lắc đầu ngao ngán khi thấy Subaru vẫn đang cau mày, cô lấy tay kéo hắn về phía trước.

“Về cơ bản, khi một ‘Tinh linh thuật sư’ và một ‘Tinh linh’ chiến đấu trên chiến trường, họ như một thực thể duy nhất, nhưng tâm trí thì tách biệt hoàn toàn, ta đoán vậy.”

“Một thực thể duy nhất nhưng tâm trí riêng biệt hở…”

Subaru nhớ lại cách mà Emilia chiến đấu.

Nổi bật nhất vẫn là trận mà Emilia và Puck chiến đấu với Elsa ở căn nhà kho đó. Lúc đó, Emilia đã để Puck đóng vai trò tấn công trong khi cô đảm nhiệm phòng ngự. Ngoài ra cô còn vận dụng các thủ thuật đơn giản để câu giờ cho Puck, giúp ông có thể tung ra các đòn tấn công lớn.

Lão già hói đầu đó cũng đề cập rằng đó chính là nền tảng chiến đấu của các Tinh linh thuật sư.

(*)Ở đây nói đến lão Rom ở đầu truyện.

“Nói cách khác, tôi cũng phải thực hiện. Được! Phải dùng đến Shamac thôi!”

“Shamac của Subaru vẫn còn khiếm khuyết, nó sẽ khiến chúng ta chịu tổn hại, nên ta không muốn chúng ta làm vậy. Và giờ thì, Cổng của Subaru…”

Beatrice ngập ngừng, rồi cô miễn cưỡng nói. Subaru lấy làm tiếc vì đã khiến cô rơi vào tình thế khó xử. Cổng của cậu có lẽ đã không còn hoạt động được nữa.

Cậu đã lạm dụng nó quá nhiều, và giờ có thể cảm nhận rõ rằng nó đã bị tổn hại. Xem ra cậu lại nói ra những điều viển vông nữa rồi.

“—Tới lúc rồi, ta đoán vậy.”

Nói đoạn, Beatrice lẩm bẩm. Ngay khi Subaru hét lên, “Hả?”, cậu nhận ra đôi chân mình đã không còn chạm đất nữa.

Beatrice bật nhẹ lên khỏi mặt đất, và cú nhảy đưa cả hai bay thẳng lên không trung như một chiếc lò xo.

Ngay tức khắc, răng nanh của bọn ma thú lao vào chỗ hai người vừa đứng.

Tiếng răng vang lên khi va vào mặt đất, chúng nhảy lên hòng truy đuổi cả hai.

“Chúng ta đang bay à!?”

“Thật ra chỉ là cú nhảy nhẹ thôi. Ta đã giảm bớt tác động của trọng lực bằng ma pháp hệ Âm『Murak』rồi, ta đoán vậy. Nếu muốn, ta có thể bay trong gió nữa cơ.”

“Nhưng dù vậy chúng ta vẫn đang rơi!?”

“Nếu chỉ đơn giản là muốn tẩu thoát thì ta có thể tiếp tục cưỡi gió, nhưng ta phải tiêu diệt bọn chúng đã, ta đoán vậy.”

Như những chiếc lá bay trong gió, Subaru và Beatrice bị cơn bão tuyết tấn công dồn dập. Nhưng bất chấp tình cảnh đó, họ vẫn không bị chao đảo, có lẽ Beatrice đã can thiệp gì đó vào việc này chăng.

Cả hai từ từ hạ xuống từ độ cao mười mét. Để đối chọi với lũ thỏ đang ngoác mồm ở dưới, Subaru đặt hy vọng vào những chiếc cọc băng.

“Subaru, ta sẽ nói đến phần tiếp theo. Các Tinh linh thuật sư không sử dụng năng lượng của bản thân để vận phép, thay vào đó họ sử dụng trực tiếp năng lượng từ môi trường xung quanh, ta đoán vậy. Nếu lập được giao ước với các ‘Tiểu tinh linh’ sẽ giải quyết được vấn đề này, vậy nên hiện tại ngươi không thể đáp ứng được những điều kiện đó.”

“Khoan đã, thứ đó, Beatrice-san? Ở dưới, ở ngay dưới chúng ta là bọn thỏ phải không!?”

“Nghe ta nói đã, ta đoán vậy. Cổng của ngươi giờ cũng chỉ xem như đồ bỏ, mà ngươi cũng chẳng thể tận dụng các tiểu Tinh linh được. Vì thế, vai trò duy nhất mà Subaru-vô dụng-đáng thương có thể làm là ở lại bên cạnh Betty và ca tụng Betty, ta đoán vậy. Thế thì ngươi ở đây làm cái gì cơ chứ?”

“Đó cũng là điều tôi muốn biết đấy!”

“Vậy thì ta sẽ dạy cho ngươi, ta đoán vậy.”

Hàm răng sắc bén của đám ma thú đang nhảy loạn dưới mặt đất sẽ mau chóng chạm đến chân hai người bọn họ. Một khi đã cắn vào, chúng sẽ không đời nào chịu buông tha. Dù cậu có tỏ ra đẹp trai cool ngầu như thế nào đi nữa, một khi đã bị cắn thì chỉ có nước khóc thét mà thôi.

Subaru hét lên như kẻ điên.

“Tôi phải làm gì đây!?”

“Hình dung đi. Hãy tưởng tượng về những ngọn thương tinh thể mà ta đã làm đi, ta đoán vậy. Chúng chính là thứ năng lượng đã được kết tinh - những cây xiên được tạo nên bởi ma pháp định hình. Chỉ cần chuốt nhọn bên ngoài và bọc những mảnh vỡ vào bên trong, chúng có thể xuyên thủng lớp phòng ngự và đâm nát da thịt. Hãy tưởng tượng ra đòn tấn công ấy.”

“Tưởng tượng nào!”

“Giờ hãy tập trung vào niệm phép, ta đoán vậy!”

Ngay dưới chân họ, một đàn thỏ đang há miệng chực chờ.

Với những cặp mắt đỏ lòm, khoang miệng rỉ máu và những chiếc răng nanh nhọn hoắt, bản năng mách bảo chúng rằng kẻ ở trên kia cũng chỉ đơn thuần là một bị thịt, không hơn không kém.

Đáng ghét, thật sự đáng ghét mà, giờ chúng đích thị là kẻ thù khó nhằn nhất trong Thánh Địa rồi.

“—El Meenya!!”

Subaru và Beatrice đồng thanh niệm phép, và những cây thương ma pháp xuất hiện từ trên cao lao thẳng xuống mặt đất.

Những vụ nổ diễn ra và sự tàn phá làm rung chuyển cả Thánh Địa, đẩy lui bọn ma thú.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“Thật tuyệt…”

Emilia thở phào thán phục trong lúc cô đóng băng một con đang cố gắng lách qua.

Đôi mắt thạch anh tím của cô dán chặt vào Subaru và Beatrice, những người đang chiến đấu với bọn quái thú ngoài kia.

Chính xác hơn là cô đang dán mắt vào màn nắm tay của Beatrice và Subaru.

Bản thân Emilia cũng là một Tinh linh thuật sư, là người đang thi triển ma pháp Tiểu tinh linh lúc này. Nên cô hiểu hơn ai hết mức độ đáng kinh ngạc mà sự kiện này mang lại.

Đầu tiên là: Beatrice không hề nhận một chút năng lượng dự trữ nào từ phía Subaru.

Nhờ có giao ước, hai người họ đã thực sự kết nối tương thông với nhau, dù vậy, cô vẫn tránh làm việc đó. Tất cả cũng chỉ vì Subaru bị buộc phải tham chiến dù mới chỉ lập giao ước cách đây không lâu. Nếu Beatrice hút đi một lượng năng lượng đáng kể từ Subaru, cậu ta sẽ tàn đời.

Beatrice hiểu điều này, và đang cẩn trọng để Subaru không phải chịu áp lực.

Thứ hai là: Beatrice không lấy năng lượng từ Subaru – mà là đang trao nó cho cậu.

Cách diễn đạt đó không hẳn là chính xác, nhưng đó vẫn là sự thật. Giờ đây Subaru, người nắm tay Beatrice, đang nhận được sự hỗ trợ từ cô, điều đó cho phép cậu sử dụng nguồn năng lượng mà chính bản thân cậu ta cũng chưa nắm bắt được. Thay vì sử dụng Cổng của mình, Subaru lợi dụng sự tồn tại của Beatrice như một Cổng thứ hai.

Subaru sẽ không thể nào hiểu được nó phi thường như thế nào.

Beatrice - một thực thể tinh linh, đang tự bổ sung năng lượng cho mình và Subaru, không phải từ môi trường bên ngoài, mà là từ nguồn dự trữ ma thuật của chính cô.

Và thứ ba: Cô đang được tận mắt chứng kiến sự cải tiến của ma pháp hệ Âm.

Đối với một Ma pháp sư, thuộc tính ma pháp ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai sau này. Việc tập trung vào một thuộc tính duy nhất trong bốn loại thuộc tính sẽ chia chúng ra các vai trò chuyên biệt, và dĩ nhiên điều tương tự cũng xảy ra với hai thuộc tính đặc biệt, Âm và Dương - nghĩa là bản chất của chúng rất khác so với bốn loại còn lại, ngay cả trước khi đạt đến cảnh giới thuần thục.

Mới đầu thì chúng sẽ trông khá vô dụng. Sẽ có nhiều vấn đề đi kèm, chẳng hạn như thời gian cần thiết để thu được kết quả hoặc lượng năng lượng cần thiết, đó cũng chính là khuyết điểm.

Vì lẽ đó, thuộc tính Âm và Dương đều rất hiếm gặp, và không có nhiều người thuần thục nó.

Không giống như bốn thuộc tính kia, nhiều loại ma pháp khác đã dần bị biến mất theo thời gian – điều đó gây cản trở lớn tới sự ra đời của các Ma pháp sư vĩ đại.

Mặc dù thuộc tính Âm tồn tại những nhược điểm đó, Beatrice vẫn thuần thục nó. Và cô đang sử dụng thứ ma pháp cổ xưa, tưởng chừng như đã bị chôn vùi theo dòng lịch sử đó, như thể chẳng có gì to tát cả.

“Wa, cả hai trông tuyệt thật đấy. Ơ…? Giờ thì họ biến mất rồi … Ồ, ở ngay nơi đó.”

Cách họ chiến đấu mơ mộng và ảo diệu đến mức khiến cô quên luôn thực tại.

Dù một phần nguyên nhân có thể xuất phát từ việc Subaru và Beatrice nắm tay nhau quá thân mật.

Emilia có thể thấy rằng Subaru đang chiến đấu trong tuyệt vọng, nhưng Beatrice thậm chí còn mỉm cười.

Cô ấy hẳn phải rất vui. Không phải vì cô thích được chiến đấu, hay phô trương sức mạnh của mình. Chỉ đơn giản là việc này thật sự đã giúp cô vui lên.

“---------”

Chỉ trong chớp mắt, Subaru và Beatrice đã di chuyển đến một nơi hoàn toàn khác. Đó là ma pháp dịch chuyển tương tự như 『Môn Độ』nhưng có phần hạn chế hơn. Những ngọn thương màu tím bắn xuyên qua một hàng thỏ rừng từ cả hai phía, đám ma thú thét lên giận dữ trong khi cố gắng lao đến chỗ hai người, nhưng đến giữa không trung thì bị thứ gì đó chặn lại và xé xác chúng ra từng mảnh.

Emilia nheo mắt vào để quan sát. Cô đã phát hiện ra.

Các mảnh vỡ từ ngọn giáo đã không hề biến mất, thay vào đó, chúng nằm lơ lửng trong không gian, như thể bị ngưng đọng bởi thời gian. Những con thỏ nhảy lên tự xé nhỏ mình trên những mảnh vụn đó, cơ thể chúng bị xé toạc ra.

Những cái bẫy tinh thể giăng khắp cả một vùng, trong khi bọn ma thú thì làm đủ trò – chạy, nhảy, lộn nhào, hòng tấn công cả hai người, đồng thời sập bẫy một cách vô cùng hài hước.

Thỏ Khổng Lồ là loại ma thú đáng sợ, nhưng xét từng cá thể thì chúng không đáng sợ cho lắm.

Dù chúng không sở hữu bất kỳ sức mạnh ghê gớm nào, nhưng một khi người chiến binh dạn dày kinh nghiệm đã chú ý đến sự hung dữ của lũ thỏ rừng khi đối đầu với chúng, chúng sẽ chớp cơ hội tấn công trước.

Một phong cách chiến đấu liều lĩnh như kiểu “tuân theo bản năng” sẽ chẳng đem lại bài học giá trị nào. Chúng muốn đồng loại của mình bị bắt, bị mắc kẹt trong những chiếc bẫy, bởi vì cơn đói của chúng mới là thứ đáng quan tâm nhất. Vì thế, đám ma thú sẽ không hề để tâm đến thực tế, rằng chúng sẽ tan xác khi mắc vào cùng một cái bẫy; chúng cứ thế nhảy vào, và lại tan xác.

“A!”

Emilia tấn công vào một con thỏ khác vừa thoát khỏi vòng vây bằng ma pháp của mình.

Cô chạy đến chỗ con thỏ bị đông cứng và đá nó vỡ ra thành từng mảnh mà không chút do dự. Nó vỡ tan, và chết hoàn toàn mà không hề tái sinh.

Nhờ màn thể hiện tuyệt vời của Subaru và Beatrice, số lượng thỏ rừng giờ đây ít đến mức đáng kinh ngạc. Emilia đã có thể tập trung vào việc kiểm soát sức mạnh ma thuật của chính mình.

Nhưng ngay cả khi đã chứng kiến màn thể hiện áp đảo của Beatrice, Emilia vẫn không thể dẹp tan mầm mống bất an đang âm ỉ trong cô.

Cái bẫy Beatrice đặt ra rất hiệu quả và tinh quái. Thỏ Khổng Lồ liên tiếp mắc bẫy, xác của chúng chất cao như núi. Nhưng Emilia vẫn chưa nhìn thấy được cái kết.

Những gì mà cô thấy là một con trong số chúng đang run rẩy, và rồi một con khác xuất hiện, như thể chui ra từ sau lưng con đầu tiên. Lũ thỏ lặp đi lặp lại việc này, chúng nhân lên như chuột vậy.

Từ 100 con, chúng nhân lên 200, và rồi tới 400 con trong lần tiếp theo.

Những con số bắt đầu trở nên vô nghĩa, và thứ bản năng khốn khổ ấy không hề biết đến khái niệm ‘dừng lại’ là gì.

Đó là lí do tại sao con ma thú này được coi là một trong ba ma thú vĩ đại, thứ đã trải qua 400 năm tác oai tác quái với cái danh xưng『Thảm Họa』---

“Subaru, Beatrice.”

Emilia gọi tên hai người. Mặc dù trông họ có vẻ đang có lợi thế áp đảo, nhưng họ không được khinh suất.

Cô sẽ không bao giờ quên được nỗi kinh hoàng sau lần cùng Roswaal và Ram trở lại lăng mộ, và lần đầu được tận mắt nhìn thấy nó.

Cặp mắt đó coi mọi thứ còn sống không hơn gì thức ăn cho nó.

Một thực thể, mà sức sống của nó không gì có thể sánh vai được, sẽ khiến cho bất cứ kẻ thù nào cũng phải rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Để chống lại sự vô lý đến áp đảo đó, Emilia cần phải chứng minh bằng một sức mạnh tương đương.

Và đó là những gì cô dự tính sẽ làm.

Một luồng ma thuật không hoàn toàn được kiểm soát, đang khuấy đảo trong cô. Nó chắc chắn không thể thuộc về riêng cô, và nếu cô giải phóng nó, sẽ là sự chấm hết cho đám ma thú kia.

Emilia sẽ đánh đổi mạng sống của bản thân. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất.

“Subaru…”

Cô thì thầm tên anh trong lúc anh đang chiến đấu.

Cô đã biết trước về cuộc tấn công của Thỏ Khổng Lồ, và có vẻ như là anh ấy đang đối phó với nó mà không có kế sách từ trước. Anh đã đưa Beatrice ra khỏi Thư Viện Cấm, và thổi bùng nhiệt huyết trong cô gái ấy.

Anh ấy sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ nụ cười đó.

Và vì vậy, Emilia đặt trọn niềm tin vào con người đó - Natsuki Subaru.

Sức mạnh ma pháp màu trắng này, thứ có khả năng kết thúc mọi chuyện, đã khẳng định sự tồn tại của nó trong trái tim cô. Cô vẫn đang kìm nén nó, và khuyên nó rằng giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp.

—Bởi vì, cô tin vào lời nói của anh.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Đối với Subaru, sử dụng ma pháp cũng tương đương với việc đánh mất linh hồn của bản thân.

Đúng như những gì Puck và Roswaal đã nói lúc đầu, Subaru vẫn ít nhiều có khả năng trở thành một Ma pháp sư thực thụ. Chỉ dở ở chỗ là, khi cậu ta lần đầu sử dụng Shamac, cậu đã không thể ngăn sự cạn kiệt năng lượng, và do đó cậu bất tỉnh.

Tiếp đó, cậu ta lại sử dụng trái Bocco. Ngay cả khi đã đến giới hạn, cậu vẫn sử dụng ma pháp trong trận đấu của mình, và cuối cùng thì lạm dụng Cổng bừa bãi đến mức khiến nó phải sụp đổ.

Không còn hy vọng trở thành Ma pháp sư được nữa.

Chính ma pháp đã cứu mạng cậu nhiều lần, nhưng cậu vẫn cảm thấy nó giống như một thứ gì đó, một thứ đã và đang dần dần mài mòn cái lõi trí lực vốn đã mong manh của cậu, nó tựa tựa như vậy đấy. Đến một ngày nào đó, khó có thể tránh khỏi việc nó bị vỡ nát.

Và vì thế nên cậu ta chỉ có thể cho rằng mọi việc mình đang làm bây giờ giống như một giấc mơ vậy, được liên tục tạo ra những vụ nổ ma pháp siêu ngầu, đó là điều mà chỉ có trong mơ mới có thể thực hiện được.

“Này, Beatrice! Cứ cho chúng nổ tung như vậy có ổn không đó!?”

Thỏ Khổng Lồ sản sinh ra rất nhiều cá thể, nhiều hơn những gì mà Subaru và Beatrice có thể tiêu diệt. Bọn chúng sẵn sàng ăn thịt những người anh em đã chết, và gia tăng số lượng. Có vẻ như chúng đang tận dụng khả năng nhân lên của bản thân làm năng lượng cho quá trình nhân bản – cá thể tăng lên, sức mạnh cũng sẽ tăng lên.

Điều này nhen nhóm lên một tia hy vọng, rằng nếu tiếp tục câu giờ, những con thỏ rừng cuối cùng cũng sẽ cạn kiệt năng lượng để tự sinh sôi. Nhưng,

“Thực tế thì, không hề có giới hạn trong việc sinh sản. Đó là cách chúng được tạo ra, ta đoán vậy. Ngay cả khi chúng sắp bị tiêu diệt sạch, chúng vẫn sẽ sống tốt. Trừ khi ngươi tiêu diệt tất cả chúng cùng một lúc.”

“Vậy thì, ta phải làm gì đây? Em có ý tưởng nào không?”

“Subaru, có phải ngươi đang quá dựa dẫm vào Betty đáng yêu này rồi không, ta đoán?”

Một vụ nổ tinh thể mở ra một lỗ hổng phía trên chúng, nó thổi bay lũ thỏ rừng, để rồi bị xé xác bởi những mảnh vỡ đang lơ lửng. Beatrice đã nhìn thấu chuyện này ngay khi cô kéo tay Subaru bay lên không trung. Mặc dù cái kéo tay và cú nhảy đó trông không có gì mạnh mẽ, nhưng cả hai đều suôn sẻ.

Beatrice đi trên không, né mình khỏi những cặp răng nanh của lũ thỏ một cách uyển chuyển như đang nhảy múa, cô len qua những kẽ hở trên chiếc bẫy tinh thể của mình. Việc chiếc váy của cô vẫn sạch sẽ, không dính bất kỳ vết máu nào đã chứng tỏ rằng trong cuộc chiến này, cô không hề có lấy một chút kích động hay khó chịu nào.

“Thực tế là, chúng ta đang di chuyển.”

“Ồ.”

Cùng lúc, không gian bị bẻ cong, và cả hai tham gia vào một cuộc dịch chuyển tầm ngắn.

Họ băng qua không gian bằng một cách thức khác với『Môn Độ』, và trở lại phía sau bầy thỏ rừng. Chúng đã đánh hơi, nhưng lại mất dấu cả hai người – thế là chúng đã lộ sơ hở.

“Ngươi lo bên trái đi, ta đoán.”

“Vậy thì bên phải để cho em đấy.”

Bắt đầu hình dung. Ma pháp của Beatrice phản ứng với tưởng tượng của Subaru, thao túng và khiến thế giới phải biến đổi theo.

Cậu ta chắc hẳn cũng hiểu rằng mình đang được hưởng lợi từ nguồn sức mạnh cô tạo ra, vậy cho nên cậu không thể ra vẻ ung dung được.

Từ khả năng tưởng tượng của Subaru, các tinh thể tím từ ma pháp hệ Âm ‘Meenya’ được hình thành.

Subaru tạo ra các đường rãnh uốn lượn trên thân chúng, để phóng đại khả năng xuyên phá trước khi bắn chúng ra cùng lúc. Tay cậu không chạm vào chúng, nhưng vẫn có thể bắn đi theo ý cậu.

Nó giống như kiểu cậu ta đang kéo căng sợi dây cung tinh thần, để bắn ra những mũi tên vô hình vậy.

Chúng lao thẳng vào không trung, giáng một đòn trực diện vào lũ thỏ rừng bất khả kháng, khiến chúng thét lên.

Tương tự, ở phía bên phải, sự tàn phá mà Beatrice tạo ra cũng đã quét sạch bọn chúng.

Các khe nứt không gian nuốt chửng đám ma thú, bịt kín hàng trăm con bên trong một không gian kín, tựa như một bức tranh. Lũ thỏ rừng nhảy tót ra sát mặt kính. Beatrice bắn một ngọn lao tinh thể vào đám thỏ mất cảnh giác đó – phá vỡ thế giới phẳng kia thành từng mảnh, và thế là đám thỏ bị nuốt chửng.

Subaru nín thở, ngạc nhiên trước thứ ma pháp linh hoạt của của Beatrice.

Trong khi Subaru tiếp tục lặp lại Meenya như một tên ngốc, Beatrice tung ra các đòn ma pháp hệ Âm được kết hợp theo cách thức hoàn toàn mới để tiêu diệt Thỏ Khổng Lồ.

Cứ như thể cô ấy đang khoe mọi quân bài mà cô có trong tay với Subaru. Hoặc như thể cô cố tình làm vậy để nhắc bản thân không quên các kĩ năng của mình.

“Đến lúc rồi, ta đoán vậy.”

“A.”

Thỏ Khổng Lồ đang bị suy giảm số lượng, chỉ đủ để nó tái tạo ngay lập tức số lượng mà nó đã mất đi.

Subaru để ý đến điều này, và một lần nữa cảm thấy sự kỳ lạ mà cậu vốn đã cảm nhận được từ nãy giờ.

Thêm cả việc Beatrice cứ lẩm bẩm gì đó nữa, cậu thấy tốt nhất là mình nên hỏi lại cô ấy.

“Beatrice. Chúng gần như đã khôi phục lại toàn bộ số lượng đã mất… nhưng có cảm giác như bọn chúng chưa bao giờ vượt quá số lượng ban đầu thì phải?”

Cứ giả sử như đó là một nghìn con đi, nếu Subaru giết được một trăm con trong đó, nó sẽ nhân thêm cho đủ một trăm con. Nếu giết hai trăm con, lại có thêm hai trăm con chui ra. Dù cậu có giết nhiều thế nào đi chăng nữa, tình hình vẫn không thể cải thiện. Nhưng mà Subaru chưa bao giờ thấy chúng sinh sôi vượt qua con số cao nhất đó cả.

Beatrice gật đầu đồng tình với cậu.

“Khả năng nhân bản của chúng có lẽ là vô hạn, nhưng thực tế là có thể có một giới hạn cho số lượng cá thể. Vì vậy, chúng không thể sinh sôi vượt quá mức đó, ta đoán vậy.”

“Vậy thì, nếu ta có thể tiêu diệt tất cả chỉ trong một lần…”

“Về mặt lý thuyết, nó sẽ bị tiêu diệt… Nhưng thực tế thì, cũng rất khó thành công.”

Subaru đã nhìn thấy tia hy vọng, nhưng Beatrice thì tỏ vẻ khó nghĩ.

Tất nhiên rồi. Số lượng của lũ thỏ đã đủ lớn để nhấn chìm mọi thứ trong tầm mắt. Nếu có đủ ma pháp để thiêu rụi mọi thứ trong tầm quan sát, họ có thể tiêu diệt được chúng, nhưng sẽ cần chừng nào năng lượng để thi triển tất cả cùng một lúc đây?

Đó là một kế sách vô cùng cục súc, giống như cho thả bom cả cái chỗ này vậy. Mà nếu sau đó vẫn còn một vài con sống sót, tất cả chúng lại lập tức tái sinh. Rủi ro là quá lớn.

“Vậy thì… được rồi. Chính là nó.”

“Ngươi nghĩ ra điều gì đó rồi phải không, ta đoán?”

“Lần này tôi lại phải dựa vào em nữa rồi.”

Subaru đang quan sát sự sinh sôi của đám ma thú, trong khi thì thầm vào tai Beatrice.

Beatrice trầm ngâm suy nghĩ, rồi gật đầu.

“Thực tế là, Betty cũng đang nghĩ như vậy. Nhưng để làm được điều đó…”

“Tôi biết là nó vướng phải một vấn đề. Nhưng mà! Em đừng hiểu nhầm, Beatrice!”

“--?”

“Chúng ta đâu cần phải giải quyết chuyện này một mình, đúng không nào?”

Sau khi nghe Subaru trả lời, Beatrice mở to đôi con mắt. Khẽ thở dài, cô ngả người rồi áp trán lên ngực cậu.

“Quả thật… Subaru… những giải pháp đó thật sự khác người đấy.”

“Tôi hứa với em, tôi sẽ trở thành người đồng hành đầy mới mẻ và thú vị, đến mức mà em sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán khi ở bên tôi.”

Subaru giơ ngón tay cái lên, đồng thời khoe hàm răng sáng bóng. Beatrice cười mỉm. Cô ngước nhìn lên, mặt cô áp vào ngực anh.

“Tốt thôi, ta đoán vậy, hãy bắt đầu đi. Nhưng ngay cả là Betty thì cũng cần chút thời gian để thực hiện, ta đoán vậy. Cứ xem sự thể hiện của ngươi trong thời gian này đã.”

“Cứ vờ như em đang thư giãn trên một con thuyền kiên cố. Đó cũng là những gì tôi đang làm đấy.”

“Chúng ta sẽ xem ai mới là người chèo thuyền, ta đoán vậy.”

Beatrice đẩy người ra khỏi ngực Subaru.

Hít một hơi, cô nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung vào việc nâng cao ma pháp của mình.

Thấy vậy, Subaru sốc lại tinh thần và đạp lên lớp tuyết.

Đuổi theo chàng trai đang chạy là lũ ma thú, với những chiếc răng nanh kêu lách cách. Bóng của chúng như vồ lấy chân cậu. Nhưng chúng quá chậm. Sau hai ngày bị hành xác, Thỏ Khổng Lồ đang rất yếu.

“Phiền thật đấy! Tránh ra nào! Tao không có thời gian để chơi đùa với chúng mày đâu!”

Subaru tránh những chiếc răng nanh và đá chúng đi.

Cậu niệm phép, sử dụng những ngọn thương tinh thể để mở đường khi cậu lao qua khoảng đất trống với Beatrice ôm trên tay, cậu nhanh chóng trở lại lăng mộ.

“Ơ, sao lại, Subaru !?”

Emilia trông rất sốc khi chứng kiến sự trở lại của cậu.

Subaru dừng lại ngay cạnh cô trước khi đặt Beatrice xuống, nơi mặt đất phủ đầy tuyết, mắt cô đang nhắm nghiền lại, và anh xoa đầu cô.

“Tệ thật, Emilia-tan! Thật khó để kết thúc chuyện này nếu chỉ có mình Beako!”

“À thì, c-- cũng tốt mà, nhưng… chúng ta phải làm gì bây giờ? Đành vậy, em sẽ--”

“Không, bọn anh đã có cách đánh bại nó. Emilia-tan không cần phải liều mình thực hiện những việc nguy hiểm theo kiểu đánh bom liều chết như vậy. Ý anh là, em không nên làm thế. Nó sẽ khiến cho những nỗ lực của chúng ta trở nên vô nghĩa.”

Emilia cứng đờ cả người, cô nhìn chằm chằm vào Subaru.

Cô ấy thực sự nghĩ rằng cậu ta không biết gì về chuyện đó ư? Cô thực sự nghĩ vậy, phải không?

Tất nhiên là trong tình huống như vậy, nếu thật sự bị dồn vào bước đường cùng, Emilia sẵn sàng lấy thân mình để đánh cược vào đòn quyết định. Quả là một cô gái phi thường.

Miễn là mọi người được bình an, cô sẽ chấp nhận mọi rủi ro. Chỉ mong mọi người có thể tha thứ cho cô.

“Tốt hơn hết là tất cả đều được cứu thoát và an toàn.”

“…Subaru.”

“Emilia-tan, kể từ giờ, anh muốn đưa ra một yêu cầu, dù nó hơi điên rồ. Nếu không được khả thi thì anh sẽ cân nhắc lại, nhưng nếu nó ổn thì anh muốn được thấy em cố gắng hết sức có thể. – Đó là hãy cùng nhau giành chiến thắng.”

“---”

Emilia đặt tay lên ngực và chớp mắt nhiều lần, như thể cảm nhận được điều gì đó từ lời nói của Subaru.

Subaru sử dụng những ngọn giáo tinh thể và bắn vào đám ma thú để giữ chân chúng, câu giờ cho tới khi Emilia ra được quyết định của mình. Nó không mất nhiều thời gian cho lắm.

“Được rồi. Hãy làm thôi, Subaru. Em đã sẵn sàng cho mọi chuyện rồi.”

Emilia nói, củng cố quyết tâm bằng ánh mắt kiên quyết.

Subaru đấm hai bàn tay vào nhau, và quay lại nhìn cô.

“Phải thế chứ. Bắt đầu thôi!”

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Subaru cảm nhận được luồng sức mạnh ma pháp đáng kinh ngạc bên cạnh mình, đến từ cả hai phía.

Emilia ở bên trái, và Beatrice ở bên phải.

Mỗi người nắm lấy một tay của cậu, liên kết ba người họ lại với nhau.

Hành động này không thực sự đem lại ý nghĩa cụ thể nào. Chỉ là để thúc đẩy động lực của Subaru thôi.

Trong chiến đấu, động lực chính là tinh thần, là nhuệ khí. Và một tinh thần cao là yếu tố quan trọng có thể quyết định cục diện trận chiến.

“Hình dung, hình dung, hình dung!”

Subaru hình dung trong đầu một đòn tấn công hiểm ác, mạnh mẽ và huyền ảo.

Cậu tạo ra những ngọn giáo bằng thạch anh tím, bắn phá vòng vây của lũ ma thú đang đến gần. Cậu ấy chiến đấu hết sức mình, lặp đi lặp lại các đòn tấn công để ngăn chúng tiếp cận chính mình và lăng mộ.

Subaru không sử dụng năng lượng của bản thân để thi triển ma pháp. Vì vậy cậu ta đang vận phép mà không phải chịu bất kỳ áp lực nào – đây là điều hoàn toàn có thể bị hiểu lầm.

Cậu đang mượn lượng mana cần thiết từ Beatrice, nhưng Subaru mới thực sự là người kiểm soát. Cậu đang hình dung về sức mạnh của những ngọn giáo, mục tiêu, số lượng của chúng, hiện thực hóa chúng và bắn chúng, sau đó chuyển ngay sang đòn tấn công tiếp theo.

Cậu ta sẽ còn phải chịu đựng sự mệt mỏi đi kèm này lâu hơn nữa, nếu muốn trở thành một Ma pháp sư thực thụ. Cậu không có cơ may nào để hiểu được gánh nặng to lớn đi cùng với khối lượng công việc như vậy. Không khó hiểu khi người ta bảo rằng cậu thiếu tài năng.

Những ngọn giáo lao thẳng xuống đất, sóng xung kích và vụ nổ khiến lũ thỏ đang gào thét bị thổi bay. Răng nanh của chúng phát ra những tiếng lách cách, lách cách – vô cùng chói tai, với tiếng gió hú của bão tuyết làm nhạc đệm. Nó giống như thứ âm thanh ma quỷ phát ra từ những chiếc bánh răng chết chóc, hay một thứ gì đó đại loại thế.

Các bánh răng trên băng chuyền nghiệt ngã, ngày càng đưa ba người bọn họ tới gần hơn với máy chém tử thần.

“Meenya! Meenya! A, khốn thật! Ta líu lưỡi rồi đấy, thứ ma pháp chết bằm này!”

Trong khi cằn nhằn về câu thần chú lắt léo này, Subaru nhắm thẳng vào lũ thỏ đang lúc nhúc.

Cậu ta bắn ra các tinh thể được chỉ định, nhưng đầu của con thỏ đầu đàn không hề bị xây xước gì từ những ngọn thương vừa đâm xuống, và sóng xung kích đẩy nó trở lại bầy đàn.

Kế hoạch đang ở giai đoạn một.

Subaru đang kiểm soát đám thỏ bằng những ngọn thương ma pháp, nhưng không giết chúng. Điều này là để tránh việc giết chóc sẽ phá vỡ nguyên tắc số lượng tối đa và gây ra sự gia tăng bất trắc.

Cậu ta đang duy trì số lượng Thỏ Khổng Lồ ở mức độ tối đa, trong khi khóa chặt chúng. Tuy nhiên,

“Nếu các ngươi bị thu hút bởi mùi của mana, thì không đời nào các ngươi có thể rời mắt khỏi bọn ta.”

Rốt cuộc, có hai con người ở đây đang duy trì lượng mana khổng lồ. Và cả hai người họ đều là những cô gái xinh đẹp. Subaru, ngay lúc này, đang có hai bông hoa tuyệt đẹp ở hai bên. Bất cứ ai cũng sẽ phải ghen tị với cậu ta.

(Hai bông hoa hai bên: đây xuất phát từ một thành ngữ của người Nhật - 両手に花 (ryoute ni hana), có nghĩa là để có lợi thế gấp đôi, hãy ở bên cạnh hai người phụ nữ xinh đẹp.)

“Hình dung, hình dung, hình dung… thế nào hả, các ngươi ghen tị lắm phải không! Có dám đến gần hơn không nào!”

ㅤㅤ

Trong khi lẩm bẩm, Subaru không quên buông những lời khiêu khích chúng.

Một phần là để khích tướng, còn một phần nữa quan trọng hơn là để cậu tự động viên bản thân. Bằng cách vờ như mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, cậu ta sẽ giữ vững được tinh thần lạc quan.

Nếu không làm vậy, e rằng đầu gối cậu sẽ không thể vững vàng được nữa. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ hai bàn tay. Bây giờ, ngẫm nghĩ lại về thứ cảm giác này, cậu tuyệt đối không thể biểu lộ sự đáng thương của bản thân ra được.

“Hình dung, hình dung, hình dung…!”

Subaru vừa tiếp tục lẩm bẩm, vừa nheo mắt.

Bầy thỏ rừng cùng lúc đổ dồn về phía trước, sự kiểm soát của Subaru đối với chúng vẫn có giới hạn nhất định. Tuy nhiên, công tác chuẩn bị vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng.

Sự chuẩn bị của Emilia, của Beatrice và của Subaru.

“…Subaru.”

Cậu cảm thấy như có ai đó nắm chặt tay mình, và nhìn thấy Emilia đang nhìn anh chằm chặp. Cô ấy đã sẵn sàng chưa? Môi cô mím lại, chờ đợi tín hiệu từ Subaru.

“-------tch.”

Bị ánh mắt của Emilia đẩy về phía trước, Subaru căng đôi mắt đỏ ngầu lên.

Bức màn tuyết mịt mù dày đặc, thoắt ẩn thoắt hiện ngay những nơi cậu muốn quan sát. Mặc dù vậy, bộ lông màu trắng và động tác vặn vẹo của chúng đã chỉ cho Subaru biết sự khác biệt nho nhỏ giữa bọn ma thú và lớp băng tuyết.

-Chỉ một chút nữa thôi, thêm một chút nữa thôi, ngay đó, ở đó, ở đó!

Subaru nghiến răng. Chờ đợi cho thời khắc này.

Xác nhận rằng mặt trước, mặt bên, tất cả chúng đều chuẩn xác, Subaru mở mắt ra.

“Ngay bây giờ, Emilia! Hãy quan sát các nét vẽ!!”

Subaru hét lên, siết chặt tay Emilia.

Ánh mắt màu thạch anh tím của Emilia tập trung cao độ về phía trước, cô nhìn vào những đường nét mà Subaru đã vạch ra.

Trong lúc kiểm soát bọn thỏ bằng những ngọn thương, Subaru đã đồng thời vẽ các đường trên mặt đất bằng mana. Sử dụng năng lượng vô hình để khoét xuống mặt đất là điều cực kỳ khó khăn.

Thế nhưng, Subaru, kẻ bị cho là bất tài đó, đã vượt qua thử thách nhờ sự kết hợp giữa khả năng thu hút và ‘khoe mẽ’ vượt xa những người bình thường. Thứ khoe mẽ đó không cho phép cậu có được cái quyền tỏ ra tệ hại trước mặt mọi người.

Cậu đã vẽ được tổng cộng bốn đường.

Bốn đường kẻ dài, tạo thành một cái hộp bao quanh lũ thỏ rừng.

Các dòng sẽ cho Emilia biết mục tiêu ở đâu.

“Quả nhiên là Subaru! Anh giỏi quá đi!”

Emilia xuýt xoa trước kiệt tác của cậu, và nói ra những điều mà hiếm khi có khi nào cô nói.

Emilia giơ tay phải lên, Subaru thì vẫn nắm lấy tay cô, và đặt bàn tay trái đang bị đóng băng của mình lên trên. Và rồi niệm chú.

“---Al Huma!!”

Một nguồn ma pháp dồi dào dâng trào, và thế giới biến đổi theo lời niệm chú của Emilia.

Năng lượng đó chạy qua cái nắm tay của hai người trước khi bắn vào bầu khí quyển, xuyên qua mặt đất, và tụ hội với dòng chảy năng lượng của Subaru.

--Mặt đất rung chuyển như đang diễn ra một hiện tượng lạ thường.

“Wa...”

Subaru bất giác thốt lên với bộ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, khi tận mắt chứng kiến những gì đang xảy ra.

Tất nhiên. Bất cứ ai chứng kiến sự kiện này cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.

Ma lực của Emilia lần theo nét vẽ của Subaru – tất cả tuyết trong phạm vi hình vuông đó bắt đầu nâng lên, lơ lửng trên không trung.

Đương nhiên là đám ma thú vẫn ngoan ngoãn ở trong, nhưng chúng không nhận ra cơn chấn động này là do lớp nền bên dưới đã bị nâng lên.

Dù là một khu vực có không gian hạn chế, nhưng diện tích vẫn duy trì ở con số hai mươi mét vuông.

Cảnh tượng này, với đám thỏ rừng đang chen chúc và sang chấn ở bên trong, là minh chứng tuyệt vời cho bản chất huyền bí của ma pháp.

“Emilia!”

“Em biết rồi! Mồ ~ Em không để chúng thoát đâu!”

Nếu họ dừng lại ở đây, thì lũ thỏ sẽ nhảy khỏi nền tuyết ngay.

Vì thế việc cần làm bây giờ đó là không được để chúng có cơ hội thoát ra.

Emilia giơ đôi bàn tay đang được liên kết của họ lên cao – và vung xuống ngay lập tức.

Cánh đồng tuyết nổi cơn chấn động. Chắc chắn lũ thỏ sẽ không đời nào tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy đến với chúng.

Một tiếng gào rú, và một luồng gió lạnh rợn người quét qua.

Nó đổ ào qua Subaru và những người khác lúc họ đang dán mắt vào kết quả ở kia.

--Khi gió đã ngừng, cánh đồng tuyết khép lại theo chiều thẳng đứng.

Hai đầu trái và phải của nó bị cô gập vào ngay chỗ trung tâm.

Mặt đất đã bị đóng lại như thể nó là một cuốn sách, niêm phong Thỏ Khổng Lồ bên trong tuyết mà không có cách nào thoát ra được.

Subaru dáo dác nhìn quanh khu vực đã bị phong bế đó. Cá thể bỏ sót – không. Dấu hiệu sự sống – cũng không.

Tất cả bọn thỏ bị dồn vào một nơi, và mắc kẹt trong một khu vực cực kỳ nhỏ. Về việc này,

“Phần quan trọng nhất nhường cho em đấy, Beatrice!”

Subaru gọi Beatrice, nói với cô rằng mọi thiết lập cần thiết đã hoàn tất. Nghe thấy điều này, và lặng lẽ niệm chú trong suốt thời gian đó, đôi mắt của Beatrice mở ra.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Beatrice khẽ mỉm cười.

Điều đó không phải là thứ gì quá bất ngờ. Một nụ cười tràn đầy niềm tin nở trên gương mặt cô gái ấy,

“Đỉnh cao tinh túy của Âm hệ - Al Shamac.”

Ngay khi cô lẩm nhẩm câu chú, bóng tối thống trị thế giới.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

--Trong thoáng chốc, nó cảm nhận được thứ gì đó tựa như cơn chóng mặt.

Nhưng thực ra cũng chỉ tồn tại trong chốc lát.

Cơn chóng mặt dừng lại, và một cú sốc tác động lên chân của nó. Sau đó, sự trói buộc đè nén cơ thể nó biến mất. Bắt đầu bằng cách lắc người thật mạnh, để tuyết bám trên lông rơi ra.

Nó đánh hơi trong không khí, đảo mắt nhìn quanh.

Mắt, mũi, tai của nó, tất cả đều trở nên tốt hơn khi chúng ưu tiên cho việc săn tìm mồi. Đôi mắt đỏ ngầu của nó liếc ngang dọc, tìm kiếm mùi hương ngọt ngào của con mồi.

Không có gì cả. Chỉ mới ngay đây thôi, nó còn thấy một con mồi ngon đến nỗi khiến bụng nó quặn thắt vì đau. Chỉ mới ngay đây thôi, con mồi đó, với thịt mềm và máu ngọt đó, có thể tạm thời làm dịu cơn đói của nó cơ mà.

Giờ thì mũi của nó không ngửi thấy gì. Mắt nó không nhìn thấy gì. Tai nó không nghe thấy gì.

Con mồi đã biến mất. Nó nhìn quanh. Nhìn vào hư vô.

Cơn đói lập tức choán hết tâm trí, đè lên chính nỗi thất vọng của nó. Để đánh lạc hướng bản thân khỏi cơn đói và sự thèm ăn, nó quyết định cắn vào cái khối màu trắng bên cạnh.

Nó gặm nhấm nó, xé nát thịt, húp cạn máu trong khi cào xé nội tạng nó. Nó nhai luôn quả tim của nó, nuốt nó xuống, và sau đó nhận thấy rằng những bữa ăn y hệt nhau đang diễn ra xung quanh nó.

Bây giờ đã ít mồi hơn.

Nó không còn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng theo bản năng sinh tồn của nó, nó cắn đứt đầu một khối trắng khác đang điên cuồng đánh chén ở cạnh nó. Cắn xé nó, và nuốt chửng nó.

Lặp đi rồi lặp lại, rồi lặp đi, rồi lặp lại. Bị thúc đẩy bởi cơn đói vô cùng tận, nó tiếp cận con mồi tiếp theo, rồi đến con mồi tiếp theo, rồi lại đến con mồi tiếp theo, lại đến con mồi tiếp theo----.

Cuối cùng, sau khi nuốt chửng mọi thứ xung quanh, nó là thứ duy nhất còn ở lại.

Nó liếm sạch máu vung vãi trên đất, không để sót lại chút gì, kể cả một ngọn cỏ thấm đẫm. Khi đã dọn dẹp gọn gàng phần còn lại của bữa ăn, nó chỉ còn một mình.

Nhưng ngay cả với đống thịt trong dạ dày của nó, sự đói khát vượt xa khối lượng cơ thể của nó vẫn tấn công nó.

Nó kêu lên, răng này răng kia va vào nhau, nó gần như phát điên. Cái đói không dứt, cái đói vô độ. Sự điên cuồng không được giải phóng, bất kể nó đã ăn bao nhiêu.

Mẹ chắc cũng cảm thấy như vậy.

Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ bí ẩn lướt qua tâm trí bị cơn đói chi phối.

Thứ mơ hồ đó chỉ là một tia cảm xúc đơn giản, không có khả năng cất lên thành tiếng.

Và nó cũng biến mất vĩnh viễn khi đối mặt với cơn đói khủng khiếp.

Sinh vật đó run rẩy, run rẩy dữ dội. Nó thét lên khi cảm thấy nội tạng của nó bị đảo lộn, và vô thức tạo ra một thực thể khác.

Khối trắng đột nhiên xuất hiện này lại rơi xuống mặt đất, như thể nó đã quên cách di chuyển.

Từng cơ quan trong cơ thể nó đều ghi nhận thứ này là con mồi, và nó cắn vào cái khối đang rơi xuống này mà không chút do dự.

Nó nuốt chửng nó mà không cho phép nó kêu lên. Đánh chén xong xuôi, cơn đói vẫn tiếp tục hành hạ nó. Và sau tất cả những cơn vật lộn đau đớn đó, một sinh vật khác không-phải-chính-nó được sinh ra trên cõi đời.

Và nó lặp đi lặp lại, điều tương tự cứ tiếp diễn, tiếp diễn rồi lại tiếp diễn.

Bây giờ nó chỉ còn lại một mình. Không có gì khác tồn tại trên thế gian này. Có những ngôi nhà, rừng cây, có đất, không khí và gió, nhưng không có con mồi. Nó chỉ có một mình.

Nó lại tiếp tục ăn.

Cuối cùng, ngay cả ‘chính nó’ cũng bị một cái dạ dày khác nuốt chửng, và biết mất.

Kẻ cô độc lặp đi lặp lại hành động đó, cho đến khi nó không còn nữa. Thế giới xoay vần.

-Cơn đói vô độ không bao giờ được thỏa mãn.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Trong một khoảnh khắc, sự hiện diện của thứ bóng tối khủng khiếp đó khiến Subaru choáng váng.

“----”

Quả cầu đen được tạo ra từ phép niệm chú của Beatrice nuốt chửng cánh đồng tuyết đang giam giữ lũ thỏ, nơi mà Emilia đã phong ấn, sau đó nén nó lại, càng lúc càng nhỏ hơn, trước khi trở thành một thứ tựa như hòn bi và lặng lẽ biến mất.

Ngay cả Subaru, người chẳng biết cái cóc khô gì về cơ chế đằng sau nó, cũng có thể mơ hồ hiểu được kết quả.

Al Shamac, ma pháp vĩ đại nhất trong hệ thống ma pháp Shamac, là ma pháp tác động được vào không gian.

Nó nuốt chửng Thỏ Khổng Lồ và cánh đồng tuyết, sau đó thổi bay tất cả chúng vào một chiều không gian khác.

Sự tái sinh hay nhân lên đều không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Theo nghĩa đen, vấn đề đó giờ đã là câu chuyện của thế giới khác.

“Tôi biết là tôi đã… yêu cầu em đưa chúng vào một không gian biệt lập như Thư Viện Cấm, nhưng mà…”

“Ngươi không hài lòng về việc đó hả, ta đoán?”

Giọng của Subaru run lên trước chiến tích đáng kinh ngạc, trong khi Beatrice bĩu môi bên cạnh.

Cô chống hai tay lên hông, tỏ ra khá bất bình với thái độ của Subaru.

“Thành thật nha, nó thật tuyệt…”

Toàn bộ việc này làm cho đôi mắt Emilia mở to.

Với Emilia, cô ấy sở hữu kiến thức về ma pháp rộng hơn Subaru, vì vậy sự ngạc nhiên của cô đang diễn ra theo một chiều hướng khác. Sức mạnh của cô có lẽ đã ổn định phần nào sau khi tự đóng băng nửa người và sử dụng thứ ma pháp quy mô đó. Một khi cô tìm ra cách kiểm soát nó, khá chắc là cô sẽ ổn thôi.

Subaru nhìn xung quanh, xác nhận rằng không còn dấu vết nào của Thỏ Khổng Lồ nữa.

Sau đó cậu liếc về phía sau, và xác nhận lăng mộ đã được an toàn. Nhìn ra từ lăng mộ là nhóm bản sao của các Lewes. Có vẻ như bọn họ đều đã có được vị trí an toàn.

Roswaal đang dựa vào bức tường bên cạnh lối vào lăng mộ, với Ram trong tay.

Tay của Ram đang chạm vào má Roswaal, và Subaru có thể thấy anh ta đang khóc.

“----”

Chứng kiến điều đó, Subaru cảm thấy gánh nặng đè nén lồng ngực cậu đã biến mất.

Vẫn còn rất nhiều điều mà họ cần phải thảo luận. Otto, Garfiel và những người khác vẫn đang ở Dinh thự. Cậu tin rằng họ vẫn an toàn, nhưng họ cần phải gặp mặt và nói chuyện. Và ở bên này nữa. Cậu có quá nhiều điều muốn hỏi Emilia.

Nhưng bằng cách nào đó, cảm giác như mọi chuyện đều ổn.

Còn rất nhiều chưa được cậu xác nhận. Nhưng nhìn thấy Roswaal khóc, và nụ cười nhẹ nhàng của Ram khi cô nhìn anh ta, khiến Subaru cảm thấy rằng: này, mọi thứ đều ổn cả.

“Subaru, thôi nào!”

Subaru thở phào, cho đến khi Emilia bất ngờ chọt vào má cậu.

Emilia mỉm cười với Subaru khi cậu quay lại nhìn cô, và sau đó hướng tay về phía sau cậu. Beatrice đang đứng khoanh tay ở đó, với khuông mặt phụng phịu.

“Ta nghĩ rằng con Át chủ bài này xứng đáng nhận được vài lời khen đấy.”

Beatrice phồng má. Subaru gật gù đáp lại.

Và,

“Wa, ki-ah!”

Subaru luồn tay qua phần dưới cánh tay cô và nhấc bổng cô lên.

Cậu ta phớt lờ tiếng la hét đáng yêu của cô, ôm lấy cô khi cậu xoay người tại chỗ,

“Em làm tốt lắm! Đúng như tôi nghĩ, tôi thích thật sự em rồi đấy, Beako!!”

“Ch—chờ đã! Dừng—để ta—thả ta ra, ta đoán! Betty không…!”

“Vâng vâng! Dễ xương dễ xương quá mà! Beako thật tuyệt vời! Beako là tuyệt nhất! Beako muôn năm!”

Dành thật nhiều lời khen cho cô, Subaru quay vòng, quay vòng, với Beatrice trong vòng tay mình.

Khuôn mặt của Beatrice đỏ bừng, trong khi Emilia nhìn họ vui đùa, ánh mắt cô dịu dàng đến đáng sợ.

Tinh linh và người lập giao ước, xoay vòng trong niềm hân hoan ngập tràn—

“Ah---!”

--Thế rồi họ trượt chân, cả hai cùng vui sướng vùi người vào lớp tuyết mềm.

===============================================

Đây là phần cuối cùng trong cốt truyện chính của Arc 4: Giao ước vĩnh cửu.

Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây nhé!

Sau cốt truyện chính sẽ là phần hậu truyện, kết nối giữa Arc 4 và Arc 5, mình sẽ ưu tiên dịch phần này cho xong đã, rồi mới sang Arc 5 được. Thứ lỗi cho mình nhé!

Chúc mọi người một ngày tốt lành!

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 587

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.