Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 54: Alex của xứ Wisdomia

Tiểu thuyết gốc · 3252 chữ

---Một tuần sau, tại nhà tôi, ở Úc, Hamptonpark---

“Công nhận ống tiêm mới của Alex tiện thật.” tôi bình luận trong khi nghịch laptop.

“Phải, cơ mà vẫn nhớ nên ngồi thiền 4h/ngày, để đề phòng bất trắc đấy.” Sabata nói lời khuyên. “Ngươi tuy không cần ngủ nữa nhưng để hồi phục 100% thì vẫn cần thiền như Elf đấy.”

“Biết rồi, nhưng có thêm thời gian thế này, ai mà không ham…”

Tôi ham hố nghịch laptop, nhờ hai ống tim của Alex mà giờ tôi không những cảm thấy tràn đầy tự tin, khỏe mạnh, và giờ không cần phải ngủ nữa. Dẫu vậy, quá trình chuyển đổi sau khi dùng ống tim thật sự là một thảm họa, chưa kể thành phần của nó. Thêm nữa, tôi phải nghịch máy tính thế này để may ra qua được thảm họa tinh thần lúc này…

--- 6 ngày trước, tại nhà tôi ở thế giới bên kia gương---

“ACK!”

Tôi dùng hai ống tim, nó khiến cơ thể tôi bắt đầu co giật mạnh. Gân nổi khắp người tôi, từ mắt và miệng thì bị trào huyết ra liên tục! Cơn đau khiến tôi nằm la liệt trên sàn nhà mà không thể làm được gì hơn ngoài gặm nhắm bởi cơn đau.

“Chết tiệt, tên đó lại cho ngươi thuốc độc gì nữa vậy!?” Sabata cũng bị đau không kém song đang ráng chịu đựng.

“Ugh…”

Tôi nghiến răng nghiến lợi ráng chịu cơn đau. Bởi lần nào thuốc Alex đưa cho cũng gây cơn đau kinh khủng. Chưa kể, anh ta nói rằng tôi phải gặp căng thẳng tột độ mới may ra thức tỉnh được sức mạnh mới.

“Hah… hah…”

Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi như mới tắm, từ mắt và miệng nhớp nháp lẫn tanh mùi máu. Sau vài phút cảm thấy khá hơn, tôi mới ráng ngồi dậy.

“Ổn rồi chứ, LHan!?” Sabata đứng gần nhìn tôi.

“…Hình như, mọi vết thương đều đã lành lặn…”

Tôi sờ khắp người mình kiểm tra, nhưng cảm thấy cơ thể đã nhẹ nhõm hơn, sức lực cũng đang khôi phục lại dần từng chút một.

“Lần này... là ống tim dị thường gì thế này…” tôi tò mò lẫn quan ngại.

“…Han, tay của ngươi…” Sabata nói với giọng quan ngại.

“Hm…. Huh!?”

Tôi nhìn tay mình và giật mình khi thấy bàn tay trở nên cơ bắp cuồn cuộn tới bất bình thường. Tệ hơn nữa, móng tay của tôi dài ra và trở nên nhọn hoắt!

“Haiz, có xài thì xài ở ngoài chứ, xài ở đây bẩn với tanh cả sàn nhà.” Alex đi vào nhà và phàn nàn tôi.

“Coi nào phù thủy, ngươi có spell dọn dẹp nhanh gọn như Prestidigitation mà.” Sabata bật lại.

“Mà lần này… anh dùng nguyên liệu gì mà ống tiêm lại màu đỏ, thêm tác dụng mạnh dữ vậy?”

Tôi vừa lo vừa tò mò hỏi. Bởi lần này nó có vẻ trông giống máu, đã thế lại biến đổi cơ thể tôi khác người nữa. Rõ ràng đây thứ nguyên liệu gì đó không phải từ thuốc thông thường, hoặc có khi là từ một sinh vật khác…

“Nguyên liệu từ máu của tên Troll trong làng và của con Pixie đi chung bạn ngươi đấy.” Alex đáp một cách lạnh lùng.

“…CÁI GÌ!?” Tôi và Sabata đồng thanh.

“Giờ khỏe rồi thì làm việc đi, đừng lười biếng nữa. Biến ra nấm truffle, ngọc trai rồi cà phê chồn đi.” Artisan đó vẫn nói điềm nhiên như không có gì xảy ra.

“Anh…” tôi bối rối xen lẫn lo sợ. ”từ lúc nào!?”

“Tên Troll thì ta thong thả lấy máu đều đặn mỗi ngày khi hắn ngủ, để bào chế Potion of Healing. Còn con Pixiv của bạn ngươi thì ta có thó trước đó chưa lâu.” Alex trả lời chẳng chút do dự, như thể là chuyện hiển nhiên.

“Ugh…”

Nó khiến tôi cảm thấy phần nào ghê tởm, bởi thứ tôi mới tiêm vô người là thứ lấy từ người khác. Nó khiến tôi cảm giác tội lỗi như tôi đã ăn thịt người, đặc biệt là người quen!

“Phải rồi, còn 3 gã tâm thần kia đâu?” Sabata vẫn ráng giữ sự điềm tĩnh mà hỏi.

“Ta lấy chúng làm nguyên liệu chế tác Magic Tool rồi.” Alex trong khi đang lắp ráp thiết bị gì đó mà đáp dửng dưng.

“Cái…!?”

Cả tôi lẫn Sabata đều không khỏi kinh sợ hơn. Artisan đó không chỉ giết người mà còn dùng họ như công cụ lẫn đồ vật!

“Đã giết người mà còn làm vậy với họ…” Sabata nói giọng đầy hậm hực.”Tên phù thủy vô nhân tính!”

“Ngươi phàn nàn ta trong khi ngươi cũng bắn nát đầu một tên phạm nhân à?” Alex đặt câu hỏi.”Trong khi ta xử lý những gì còn sót lại của chúng đàng hoàng, ngươi vứt xác tên cuồng tín của Baphomet rồi lo lết đi.”

“Đ-đó là do… tôi tự vệ…” tôi lắp bắp trả lời.” bởi nếu không làm thế, tôi sẽ chết...”

“Ta thì đơn giản là muốn giảm thiểu số kẻ thù tiềm năng trong tương lai, vừa không để lãng phí.” Alex dửng dưng đáp trong khi bắt đầu lắp ráp sang một thiết bị mới.”Lý do chỉ để ngươi tự thuyết phục cũng như thuận tiện cho bản thân làm việc mình cần thôi, chẳng cần để tâm nhiều tới thế đâu.”

“Ngươi có còn nhân tính không vậy, phù thủy!?” Sabata hậm hực hỏi.

“Nếu nó giúp ta chết nhanh hơn thì ta không cần.” Artisan đó phản bác. “Chính nghĩa với đạo đức là những thứ để dễ kiểm soát cho những kẻ yếu thôi. Bất kỳ kẻ nào thắng sẽ được tôn làm công lý cả, chẳng qua ngươi hưởng hòa bình quá lâu rồi nên chẳng biết thế nào là xử lý tội nhân.”

“Thậm chí… không thể cho họ một cơ hội sửa sai luôn sao!?” tôi bàng hoàng hơn.

“Nếu ngươi thích đánh cược mạng sống thêm nhiều người nữa chỉ để giúp 3 kẻ không có khả năng hoàn lươn, thì chính ngươi gián tiếp giết người luôn đó thôi.” Alex chùi thiết bị trong khi phân tích. ” Xử lý cái ác chính là công lý tuyệt đối đó thôi.”

“Ta đã sẵn sàng để bắn hắn nếu cần.” Sabata với giọng nói nghiêm nghị hơn.

“…Không, giờ có làm cũng chẳng được gì, nhất là chúng ta đang cần trợ giúp của anh ta …”

Tôi lắc đầu phản đối cũng như lo sợ. Linh tính tôi cho hay có làm bừa cũng vô dụng, do sức mạnh anh ta vẫn rất cao! Tệ hơn nữa, e là anh ta nói cũng không hoàn toàn sai. Tôi không thể áp đặt suy nghĩ thế giới trọng nhân quyền và hòa bình cho cái thế giới nguy hiểm như bên này, đặt biệt là nơi e là pháp luật không vươn tới được…

“LHan? Có chuyện gì vậy!?” Iro bước vào và giật mình.”Sao anh lại chảy máu nhiều vậy!? Bị thương ở đâu!? Đã thế người bị ốm đi vậy!?”

[Oh, Lady Iro,] Sabata đổi tâm trạng ngay lập tức rồi tạo dáng đứng khoe cơ bắp.[ Đừng lo, ta lẫn Han đều khỏe mạnh cả.]

Nghe cả hai nói vậy, tôi vội dùng Prestidigitation để làm sạch vệt máu trên quần áo và sàn nhà.

[Đừng lo…] tôi ráng giữ điềm tĩnh nhất để người đồng đội Barbarian của tôi đừng thêm lo lắng. [Có lẽ… bữa nay tôi sẽ làm việc trong phòng, lát nữa nhờ Iro đưa đồ cho Alex giùm…]

“Eh, được thôi.” Iro hơi nghiêng đầu cùng một bên tai báo cụp xuống.” Mà LHan ổn chứ?”

[…Tôi ổn mà.] Tôi đáp bằng thần giao cách cảm rồi lẳng lặng vào phòng đóng cửa lại để ráng sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.

“Rốt cuộc… ngươi lại giở trò gì nữa vậy?” Iro từ nhìn về phía cửa phòng tôi rồi quay sang lườm Alex.

“Bất đồng quan điểm chút thôi.” Alex nhún vai và trả lời như không.

“Hãy ở bên Mr Han và trông chừng anh ta khi có thể.” Eve từ dưới bếp đi lên mà vỗ vai Iro đồng thời giơ ngón cái lên.

“Quả nhiên là có chuyện mà!” Iro quay sang nắm lấy hai cánh tay cuả Eve mà lắc.”Nói rõ tôi xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế!”

“Xin hãy cứ làm như tôi nói.” Eve chạm tay Iro mà nói.”Lúc này, cứ hãy ở bên Mr Han và trấn an anh ta.”

“Tuy còn mơ hồ, nhưng tôi đoán ít nhất mình nên làm gì, cảm ơn Eve.” Iro gật đầu đầy an tâm.

--- 6 ngày sau, trong phòng tôi---

[Um… có gì à Iro?]

Tôi hơi lúng túng khi cô nàng báo Barbarian ngồi trên giường mà nhìn tôi chầm chầm. Dù tôi đã ngồi nghịch máy tính như thế suốt nhiều ngày, Iro chỉ rời mắt tôi ngoài lúc dùng bữa với vệ sinh cá nhân và đi ngủ.

[Được một quý cô dõi theo, thật hào hứng làm sao ~.] Sabata nói với giọng phấn khích.

“À, chỉ là tôi muốn trông chừng Han.” Iro vẫn nhìn tôi chằm chằm trong khi đung đưa đuôi báo.

[Không… có gì đâu mà…] tôi trả lời miễn cưỡng trong khi tạo con sò còn tái cùng ngọc trai của nó.

“Chỉ là Han có vẻ trông thiểu não nên tôi muốn giúp!” Iro dựng đôi tai lên cùng đôi mắt nhìn thẳng vào tôi.

[Heheh, có Lady Iro quan tâm thế thì lạc quan lên nào ~.] Sabata dụi nhẹ cùi chỏ vào hông tôi.

[Nói dễ hơn làm đấy…] tôi thở dài não nề trong khi bắt đầu cất mớ ngọc trai vào túi ni lông.

Bộp

“HUH!?”

Cả tôi lẫn Sabata giật mình xen lẫn ngơ ngác. Bởi tôi không ngờ Iro lại đi ôm tôi từ phía sau.

[Uh… Iro!?] Tôi ráng giữ sự bình tĩnh mà hỏi cô nàng báo.

“Do tôi không biết nên làm, chỉ hy vọng việc này sẽ khiến Han khá hơn.” Iro dụi nhẹ đầu vào phía sau cổ tôi.”Tim Han đập hình như hơi nhanh quá thì phải?”

[Boo yeah! Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong Cannon của ta đã sẵn sàng!] Sabata gáy lên như phát điên trong hứng thú.

“Đồng chí,” Dta gõ cửa phòng tôi.” tui vào được chứ?”

“Vô tư đi bạn hiền ~.” Sabata phấn khởi nói trong khi tôi vẫn đang bối rối lẫn phân vân.

“À, cảm ơn đã giúp chỉnh lại điện thoại của tui, giờ 3g lẫn wifi đều ổ-“ Anh bạn Druid ấy nhìn thấy bọn tôi mà dừng giây lát.”Tui không làm phiền gì đấy chứ?”

“Không hề ~.” Sabata đáp.” Muốn tham gia cái ôm tình đồng chí chứ?”

“Eh?” tôi khó đỡ hơn phương án của Sabata.

“Ok.”

Dta không ngại gì tham gia. Và như thế, từ Iro ôm giờ thành cái ôm nhóm 4 người. Dù thật sự nó hơi kỳ quặc và có chút khó chịu, nhưng thật sự nó khiến tôi giảm sự căng thẳng hơn rất nhiều. Với người đã từng bi than về việc cô đơn như Dta, hay người quá thờ ơ như tôi, có lẽ cái ôm này thật sự là rất cần.

[Cảm ơn... cả hai người…] tôi nói với phần nào sức nặng của nỗi lo âu đã vơi bớt.

“Không có chi.” Dta nói lời trấn an.

“Là người một nhà cả mà, Han nếu có vấn đề gì, tôi luôn sẵn sàng giúp!” Iro khẳng khái đáp.

[… Tuy không thể nói chi tiết, nhưng tôi muốn nói rằng…] tôi lấy hết can đảm mà nói. [biết là điều này khá khó, nhưng đừng quá gây mâu thuẫn với Alex. Dù anh ta thật sự làm những điều rất khó tán đồng, nhưng hiện giờ anh ta là người duy nhất nắm rõ tình hình, cũng như có cách để chúng ta tránh được cái kết tồi tệ của thế giới.]

“Nghe mơ hồ nhưng phần nào tui cũng hiểu được.” Dta như thấu hiểu phần nào và diễn giải. “Cứ mạnh mẽ lên đến khi không gì ngăn nổi chúng ta. Mọi vấn đề trong việc này là vì sự yếu đuối. Đồng chí yếu đuối, tui cũng yếu đuối.”

“Đồng chí…” tôi phần nào được truyền cảm hứng bởi lời đó.

“Tôi không giỏi nói lắm, nhưng… cả Han lẫn tôi, cùng cố gắng hết mình, giúp đỡ lẫn nhau!” Iro nói một cách chân thành và giản đơn.

[Cảm ơn hai người đã hiểu cho.] Tôi mím nhẹ môi rồi hít một hơi thật sâu. [Mà đồng chí đã thu sếp các thứ sao rồi? Như đồ nghề để đi săn với luyện tập?]

“À, lão Alex đó chỉnh điện thoại tui kết nối Wifi với 4G ởđây được rồi. Cũng như được chỉ trang web để tìm hiểu các loại quái.” Dta báo cáo tình hình cho tôi biết.”Có nó xong đi săn với luyện tập dễ hơn hẵng, đỡ phải đoán bừa so với hồi trước. Thêm nữa ở phòng chỗ này đủ tiện nghi, không khí thì mát mẻ và trong lành hơn hẵng so với ở Việt Nam, trừ ban đêm lạnh như Đà Lạt.”

[Thế thì tốt.] Tôi nhẹ nhõm khi nghe thế. [Xin lỗi vì khiến Iro bữa giờ phải trông chừng tôi suốt.]

“Han khỏe mạnh và an toàn thì không phải là điều quan trọng rồi sao, cần gì phải xin lỗi ~.” Iro mỉm cười.

[Heheh, có mỹ nhân kề bên suốt, trái tim ta đã được chữa lành ~.] Sabata hiện ra mà nói một cách phè phỡn.

[Mà phải rồi!] Tôi nhớ ra nhận được món magic tool mới hình quyển sách từ Alex bèn lấy ra.[Có ai tò mò phần nào lai lịch ông sếp khó tính của chúng ta không?]

“Không mất gì thì không hai gì để biết cả.” Dta nhân lời ngây lập tức.

“Liệu nó có nhược điểm lão không!?” Iro sáng mắt lên

[Ai biết được, cứ mần thử nào!]

Tôi lập tức mở quyển sách ra, spell Legend Lore (Hiểu biết Truyền thuyết) được dùng, quyển sách phát sáng và hiện lên hình cũng như cái tên Alex. Những hình ảnh như thể mô tả cuộc đồi anh ta dần dần hiện lên.

Alexander Cleverwork, hoàng tử xứ Wisdomia.

Người con cả của một hoàng tộc chuyên nghiên cứu và kiến tạo những thiết bị có thể sánh ngang với ma thuật. Những phương thuốc đến dụng cụ thần kỳ, cho tới những hình nhân như sinh vật sống. Sự hưng thịnh của họ đạt đến đỉnh cao khi hoàng tử xứ Wisdomia tạo nên một phương thuốc vi diệu. Nhờ nó, vương quốc này giờ đây là nơi có nhiều anh hùng nhất thế giới, với hơn 100 người anh hùng sức mạnh ngang sánh ngang những Masters of the World (những chủ nhân của thể giới). Kể cả thế, vương quốc Wisdomia đã thất thủ khi một cuộc xâm lăng của vô số Fiend (quỷ dữ) hùng mạnh đến dị thường. Thế giới không lâu sau đó cũng đã biến mất cùng với mọi sinh vật từng sống tại nơi đó.

“…” tôi ngớ người ra sau khi đọc thành tiếng xong. [Vụ này… khó tin thật…]

“Không ngờ ổng là người hoàng gia.” Dta cũng phần nào bất ngờ.

“Hoàng gia?” Iro thắc mắc trước cụm từ đó.

[Ngắn gọn thì đó là người đúng đầu và dẫn dắt của cả một quốc gia, hay vô số người cùng loài.] Tôi giải thích ngắn gọn cho cô nàng báo Barbarian.

“Ra là vậy…” Đôi tai báo của Iro đung đưa.”Hắn… quyền lực tới thế sao!?”

“Mà Masters of World là những người mạnh cỡ nào vậy?” anh bạn Druid tò mò hỏi.

[Ngắn gọn thì… họ là một đám đã đạt level 15-20 trong Dnd rồi…] tôi giải đáp. [Và theo tui biết thì level họ ít nhất cũng gần gấp 4 lần chúng ta hiện giờ… ]

“Chính xác thì nó mạnh cỡ nào vậy?” Iro dựng hai tai hướng về phía tôi chăm chú vô cùng.

[Druid thì lúc này có thể gọi sóng thần lẫn bão tố thiên tai, Fighter chỉ với cây kiếm Flametongue (lưỡi lửa) có thể chém mạnh như thiên thạch từ spell Meteor Swarm (đám thiên thạch), Wizard thì giờ có thể ảnh hưởng thực tại cho tới biến sinh vật hoặc đồ vật thành thứ khác hoàn toàn. Một số còn đạt được bất tử bất hoại nữa nếu chuẩn bị tốt.] tôi bắt đầu đưa ra ví dụ.[Và chỉ cần một Wizard, Sorcerer hoặc Bard như trên thôi, họ sẽ dễ dạng tạo nên một đôi quân y như mấy con trùm trong game, và có thể biến mọi sinh vật thành quái tới 2 phase! Và giờ hình dung 100 người như thế…]

“…Nhiều thật.” Iro quan ngại tới mức đôi tai báo nghiêng về hai bên.

"Tui hiểu rồi, cảm ơn đồng chí vì những thông tin này!" Nói xong anh bạn Druid bỗng đấm vào không khí rồi nói "Kẻ địch trong tương lai rồi kiểu gì cũng có những kẻ như này sao? Có chút thú vị"

[Well, hy vọng là chúng ta không toang thui] tôi hít một hơi thật sâu ráng lấy bình tĩnh.[ngần ấy chiến binh hùng mạnh vậy mà vẫn thất bại… tưởng tượng thôi đã hãi hùng rồi…]

“Nó không quan trọng nếu chiến một người hay vạn người, nếu một người thấy không còn cách nào ngoài chiến, thì phải chiến.” Dta trích dẫn lời Hans Fallada.

[Trừ việc tỉ lệ thua khác biệt nhau vờ lờ.] tôi trả lời, như cách một người quen hit and run (đánh và chạy)

“Giờ một thằng tui đánh cũng không lại, nên tui muốn bị 10000 thằng đánh. Có gì còn được sử sách ghi tên, phải 10000 thằng như thế mới đánh lại tui.”

Anh chàng Druid đó trả lời hùng hồn hơn. Dù nghe rất kỳ quặc nhưng ít nhất tôi phải công nhận sự lạc quan ấy rất đáng hoan nghênh.

“Anh ta nói gì vậy?” Iro tò mò.

“Well…” Tôi truyền đạt lời mà Dta vừa nói cho cô nàng báo Barbarian nghe.

“Tôi nghĩ anh ta nói đúng ấy chứ.” Iro dõng dạc đáp.

[Eh?] tôi ngạc nhiên.

“Xem ra Iro hiểu chuyện phết.” Dta khi nghe lời Iro được tôi phiên dịch.

[Coi bộ có mỗi tôi là người quen lối an toàn…]

Tôi bỡ ngỡ cũng như có chút hụt hẫng. Trong khi tôi thì quen rút lui là ưu tiên, cho dù là trong tình cảnh éo le nhất. Trong khi đó hai ngườ họ ngược lại hoàn toàn. Có lẽ lý do hai người này trở thành Barbarian và Druid vì sự hoang dã của họ.

“Cơ mà xem ra vụ thế giới bị tận diệt là thật. Mà ông sếp không biết ổng có bị PTSD (post-traumatic stress disorder - rối loạn stress sau sang chấn) không?”

Dta thắc mắc. Bởi lẽ một người phải sống sót sau mất mát kinh khủng đó thì liệu tinh thần có còn ổn định nổi hay không?

Bạn đang đọc Sabata Saga Other Sides sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.