Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 55: trước cơn bão

Tiểu thuyết gốc · 2937 chữ

(nhạc clip:Critical Role: The Legend of Vox Machina - Official Opening Title Sequence

https://www.youtube.com/watch?v=lwqm_dORX6k )

[Bị PTSD sao…]

Nghe Dta đưa ra lập luận ấy, khiến tôi cũng phải suy ngẫm. Khả năng Alex bị không phải là nhỏ, khi mà anh ta trải qua quá nhiều chuyện gần như liên tiếp xảy ra. Điều đó cũng có thể giải thích tại sao tính cách của Artisan đó khá cực đoan và kỳ quặc tới thế… Làm mọi thứ để đạt kết quả mong muốn, không quan tâm đến công lý hay đạo đức…

“PTSD là sao?” Iro thắc mắc hỏi trước cụm từ miêu tả căn bệnh ở thế giới chúng tôi.

[Ngắn gọn là sẹo, nhưng trong tâm lý thay vì trên cơ thể.] Sabata giải thích cho cô nàng báo Barbarian.

“Ra là vậy… dù hơi khó hình dung chút…” Iro ráng tiếp nhận thông tin.

[Cho dễ hiểu thứ gì tồi tệ xảy đến và khiến Iro từ đó lo sợ về nó.] Gã Spirit hiệp sĩ giải thích tiếp.

“Hm… nghe dễ hiểu hơn rồi!” Iro dựng đôi tai báo hiểu rõ hơn.

“Kể cả ổng có bị PTSD, thì ổng vẫn đáng ngờ.” Dta vẫn ngờ vực bằng logic đứng trên cảm xúc.

[Cũng phải… vẫn không rõ động lực gì của Alex ngoài cái hiển nhiên là không mất đất làm ăn…] tôi ráng suy nghĩ lý do nào khác khiến ông sếp của mình hướng tới mục tiêu hiện tại.

“Tệ hơn thì có khả năng ổng đang thao túng chúng ta, để đi thảm sát mọi thứ, hủy diệt thế giới hoặc chiếm lĩnh các thứ.” Anh chàng Druid tiếp tục đưa ra giả định.”Tui đoán như thần, ít khi sai lắm .”

[Nếu như thế, tui cầu rằng đồng chí đừng đúng phần trăm quá cao…]

Tôi nói trong sự cay đắng. Bởi hiềm một nỗi, Dta dù trẻ hơn tôi nhưng cậu ta có nhiều kiến thức thực tế lẫn đọc nhiều sách chuyên sâu. Trái ngược với tôi, kẻ rất ít khi đọc sách, kể cả số truyện chữ tôi đọc cũng đếm đầu ngón tay, đã thế tính cách vẫn còn mơ mộng. Đó cũng là lý do mà phần nào tôi từng có ước mơ trở thành anh hùng, một người mạnh mẽ và đầy ngưỡng một, có thể bảo vệ được những thứ quan trọng. Ước mơ thời trẻ con ấy đã từ bỏ, bởi tôi đã thấy bản thân quá yếu đuối cũng như sự khắc nghiệt của thực tại. Chỉ khi tôi tận mắt nhìn thấy và đồng hành cùng một người hùng, một thiếu nữ mạnh mẽ như Irina, khao khát trở thành anh hùng một lần nữa mới trở lại trong tôi!

[Mà… có khi chúng ta cứ phòng thân phòng khi anh ta phản. Tất nhiên là không làm theo nếu hành động rõ ràng là sai!] Tôi quả quyết nói.

“Phải, chúng ta nên làm thế. Tất nhiên là phải cẩn trọng, nhất là khi chúng ta đang cần thêm sức mạnh.” Dta nói thêm.

“Hạ cảnh giác trước tên quái nhân hai chân nguy hiểm như hắn chẳng khác gì tự sát cả.” Iro đồng tình.

[Cho đến lúc mọi thứ có thể tiến đến kết thúc êm đẹp, mong rằng hai người vẫn đồng hành cùng tôi.]

Tôi nói lời kêu gọi sự giúp đỡ cũng như tin tưởng. Kể cả khi tình hình tôi luôn bị bủa vây trong sự vô vọng, sự tin tưởng và tương trợ từ những người bạn đồng hành đáng tin cậy bên cạnh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhờ họ, tôi cảm thấy hy vọng chưa bị mất đi hoàn toàn.

--- ---

“Tình hình thế nào rồi?”Ta gọi cho Eve kiểm tra tình hình, trong khi tay vẫn đang lắp ghép các linh kiện cho magic tool.

“Quái vật xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Thêm nữa, các lãnh địa cũng gần như đã hoàn thiện.” nữ Robot thuộc hạ của ta bên đầu dây kia báo cáo.

“… Xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch thôi.” Ta lập tức đưa ra chỉ thị.

“Không lẽ ngài định!?” Eve tỏ ra kinh ngạc.

“Phải, đến lúc thực hiện bước đầu rồi. Không còn thời gian nữa.” ta lắp đặt linh kiện với tốc độ không đổi.

“Nhưng… họ vẫn chưa sẵn sàng… đối mặt đối thủ như thế là quá sức với khả năng của họ lúc này…” Eve tỏ ra lo ngại.

“…Ta sẽ lợi dụng điều đó.” Ta mỉm cười tràn đầy tự tin vào trí tuệ của bản thân. “Kẻ tầm thường cũng có thế mạnh mà thiên tài không có mà ~.”

“…Vậy, khối lập phương ngài đã làm đến đâu rồi?”Eve hỏi sang vấn đề khác.

“Đã xong rồi.” ta đặt khối lập phương xuống sàn sau nhiều ngày lắp ráp nó.

“…Đó là thứ cần tốn cũng nhanh nhất là 10 năm, kể cả với Artisan lành nghề mà!” cô ấy ngạc nhiên với tiến độ bất thường.

“Đó là Artisan thông thường, còn ta là thiên tài. Một khi ta muốn thì chuyện này dễ thôi...” Ta ngáp một tiếng dài. “Thứ này… cần thì có thể dùng khi cấp bách, còn sau đó thì khi nào thích hợp hãy đưa hắn.”

“…Ngài vì anh ta mà tận lực đến thế... Master Alex.” Eve nói thế khiến ta có chút chột dạ.

“Chẳng qua nó tiện cho kế hoạch thôi.”Ta cất magic tool mới hoàn thành đó vào lại túi Bag of Holding. “Sau khi hoàn thành thì nó chỉ là đồ thừa, kẻ tầm thường đó muốn dùng làm gì thì dùng.”

“Master Alex có thể đưa cho Mr Han được mà.” Eve vẫn nói giọng như đang nài nỉ.

“Chỉ khi hắn làm xong việc thôi.” Ta vẫn kiên định với quyết định.”Cô quá mềm lòng với hắn rồi đấy.”

“Khó mà khác được, khi Mr Han chật vật để bắt kịp mọi thứ vốn nằm ngoài tầm anh ta.” Cô gái robot ôn tồn nói tiếp.” Để một con người đã nỗ lực thế mà vẫn không đạt được gì thì thật bi kịch…”

“Heh, nếu hắn và những kẻ đi cùng thật sự đủ khả năng, ta không ngại biến chúng thành anh hùng đâu.” Ta cười thầm khi nghĩ tới viễn cảnh đám ngáo ngơ ấy thật sự trở thành anh hùng.

“Họ không thiếu nỗ lực đâu, chỉ cần vẫn còn ngài dẫn dắt họ, bằng cả tấm lòng.” đứa trẻ này xem ra đã kết những kẻ tầm thường này.

“Ta không nghi ngờ trí tuệ của cô. Thế nên, ta sẽ dùng nhiệm vụ này xem chúng có thật sự xứng đáng trở thành người hùng hay không.”

--- ---

“Này ông anh Hans!”

Sau cuộc nói chuyện, bọn tôi mỗi người mỗi ngả trở lại công việc thường ngày. Ngay khi rời nhà, Anna lập tức đi lại bắt chuyện tôi.

”Cả tuần này đâu mất tăm rồi vậy!?”Cô bé thắc mắc.

[Một vài việc bận… nhưng không có gì đặc biệt cả…] tôi ráng lắp liếm sự thật bị trầm cảm cả tuần qua. [Vậy em với mấy thuộc hạ Orc, Kobold với Goblinoid của anh hòa thuận với nhau chứ?]

“À, tuy không hiểu họ nói gì nhiều lắm, nhưng thoải mái hơn hẵng so với chỗ trước!” Cô bé Warlock đó cười phấn khích.”Công việc thì cũng dễ và phấn khích hơn hẵng, lúc thì cưỡi thú đi săn, lúc đào bới hang mỏ ở dưới, hoặc là chăn nuôi làm nông nữa. Làm việc cùng họ coi vậy vui phết ~.”

[Thật tốt khi em không nghĩ theo hướng khó chịu… hoặc bóc lột lao động trẻ em…] tôi thở phào khi nghe phản hồi tích cực.

“Cũng chẳng trẻ con nào vác được búa xịn như tôi hay bắn được beam đâu ~.” Anna tự hào nói trong khi gọi ra cây búa to chảng của ẻm ra mà đặt xuống đất. ” Ngoài ra thì tôi nợ anh chỗ ăn ở an toàn mà, làm việc cho anh là trao đổi công bằng thôi.”

[Cơ mà nếu em muốn, anh có thể tạm thời dẫn em về thế giới kia… có điều, cách để em trở về Đức thì anh không chắc, nhất là em đi máy bay lậu…] tôi quan ngại song cũng nói ra vấn đề.

“Hmmm… ngẫm lại thì hiện tại cũng không cần gì nhiều để quay về…” cô bé ấy gãi má suy ngẫm rồi nói với sự phấn khích.” Ở đây đủ mấy thứ tiện nghi, nhất là khi lão bác học điên Alex gì đó cấp nhà ở, sửa lại điện thoại, và đưa một mớ quần áo cho tôi nữa. Chỉ là hơi thiếu người thôi, chí ít thì bạn gái ông anh thân thiện lắm. Dù tôi với chị ấy chẳng nói hiểu được câu nào ~.”

[Thật tốt khi mà em với Iro thân với nhau. Cơ mà cô ấy có phải bạn gái anh đâu…]

Thật tốt khi nghe cô nàng báo Barbarian ấy không khắc khẩu với Anna, mặc cho cả hai không hề cùng chung tiếng nói. Ngoài ra thì tôi bị Iro chê già nữa, khó mà có khả năng cô ấy coi tôi là đối tượng để yêu lắm. Có lẽ cao lắm hiện tại coi như anh trai hoặc người chú (24 tuổi) thân thiết…

[Heheh, coi nào, tới tiểu thư Anna đây còn thấy chúng ta thân thiết với Lady Iro cỡ nào mà. Tự tin lên!] Sabata xuất hiện bên cạnh và cà khịa.

“Đến hồn ma cũng thấy vậy mà ~.” Anna hùa theo Sabata chọc tôi.

[Như anh đã nói, anh có bạn gái rồi…] tôi nói với giọng như bị sát muối vì mãi vẫn chưa được gặp lại Irina. [Mà con chó Asmo đâu?]

“Chịu, lâu lâu nó cứ biến mất rồi tự dưng lại xuất hiện.” Cô bé người Đức ấy than phiền.”Hiếm khi nào nó tỏ ra hữu dụng lắm.”

[Well, anh thì thấy nó đáng ngờ thế nào ấy… em hãy cẩn thận với nó thì hơn…] tôi đưa ra lời khuyên dựa theo trực giác.

“Chà, tui thấy ngờ ngợ nhưng nếu ông anh nói thế thì xem ra là đúng.” Anna trông có vẻ nhẹ nhõm hơn khi nghe điều đó.”Tui sẽ lưu tâm lời khuyên ấy!”

[Khi ngờ vực, cứ Eldritch Blast nó!] Sabata lập tức nói lời ‘thông thái.’

“Kính chào chúa tể Gruumsh, cầu cho trí tuệ và cơn thịnh nộ của ngài vẫn mãnh liệt như bão tố.”

Tôi giật mình khi Durbuluk đột ngột xuất hiện.

[Sao rồi, giữa ngươi với người làng Olzug và Charir?] tôi hỏi tình hình từ gã Hobgoblin Warlord.

“Những thuộc hạ của ngài rất mạnh mẽ và có tài, đó là điều tôi không phủ nhận.” Durburluk giải thích.”Song, kỹ nghệ xây dựng chế tác họ còn quá thô sơ, lại còn thiếu khái niệm chăn nuôi và trồng trọt. Mất không ít thời gian để chúng tôi chỉ dạy bọn họ. Thật tốt khi Warchief Ownka và cô Yhi rất hiểu chuyện nên mọi thứ diễn ra rất trôi chảy.”

[Rất tốt, ngươi đã sớm thể hiện khả năng dẫn dắt lẫn hợp tác rất tốt, xứng danh Warlord của Hruggekolohk.]

Tôi nói lời khen như một cách tán thưởng hợp lý nhất. Tôi cũng rất bất ngờ phần nào khi Yhi cũng tham gia vụ việc này. Xem chừng bên Alex cũng bận bịu phết.

“Ngài quá lời rồi, đây chỉ là những gì cần phải làm nếu muốn sớm đạt đến kế hoạch vĩ đại của ngài.” Gã Hobgoblin khiêm tốn nói.”Nếu có bất cứ thứ gì cần sửa chữa, xin ngài cứ ban lệnh.”

[Cứ tiếp tục duy trì công việc và báo cáo cho ta tiến triển của ngươi.] tôi nói ngắn gọn. [Nếu không có ta ở đây, cứ thông báo cho Eve hoặc sứ giả Alex.]

“Đã rõ.” Durbuluk kính cẩn cúi đầu.” Vậy tôi xin phép, cảm ơn ngài đã dành thời gian.”

[Cống hiến của ngươi là sức mạnh và niềm tự hào của ta.] tôi đặt tay lên vai gã thủ lĩnh Goblinoid đó. [Những nỗ lực đó một ngày nào đó giúp ngươi dẫn dắt mọi Goblinoid, như một vị vua hùng mạnh.]

“Đa tạ sự chúc phúc của ngài!” Durburluk nói lớn hơn đầy cảm xúc.”Tôi, Durbuluk The Dominator, sẽ vươn lên để trở thành vị vua xứng đáng kỳ vọng của ngài!”

Nghe lời đó, tôi gật đầu rồi đi kiểm tra xung quanh cả làng. Gã Troll Ordning thì vẫn đang hả hê ăn bữa ăn thịnh soạn đầy đủ đồ ăn, nước uống, trái cây. Ownka thì vẫn đưa ra chỉ thị hoặc làm thông dịch viên cho mấy Kobold với Orc và Goblinoid. Đi ngang qua những Kobold, tôi thấy lần này Arcath đang chỉ thị các Kobold đang thay phiên nhau đào bới và chở hang từ dưới lòng đất lên.

“Ah, chúa tể Gruumsh!” Arcath nhận ra sự hiện diện của tôi mà mừng rỡ.

[Tình hình sao rồi, có gì mới?] tôi vào thẳng chủ đề.

“Nhờ ngài, cả bộ lạc Charir đã xem tôi như người hùng!” gã Kobold Sorcerer nói trong vui sướng. “ Tôi còn được cha ban tặng thêm dòng máu rồng và trở nên mạnh mẽ hơn trước! Tất cả nhờ sự tín nhiệm của ngài!”

[…Tốt.]

Tôi gật gù hiểu phần nào. Thật sự tôi cũng nhờ gã Sorcerer đầy vảy này rất nhiều, trong cuộc chiến với đám Orc của Tanarruk và Goblinoid của Durbulok. Trong số những kẻ tôi gặp suốt hành trình đi tới miền đất lạ này, Arcath lại phần nào là kẻ mà tôi cảm thấy đồng cảm nhất. Thiếu sức mạnh vượt trội, nhỏ bé, dùng mọi phương pháp khả thi để giúp sóng sót trước những cường địch.

[Ta trông chờ màn trình diễn nữa của ngươi trong tương lai đấy.] Tôi nói lời động viên.

“Heheh, tôi sẽ nỗ lực để không khiến ngài thất vọng…” Arcath nói với chút lưỡng lự.

[Ai biết được, có khi ngươi sẽ trở thành rồng trước cả khi ta kịp nhận ra.] Tôi nói nửa đùa nửa thật.

“Chà… tôi hy vọng sẽ tu luyện đủ trước khi chết do hết thọ mệnh hay bị giết…” Gã Kobold Sorcerer khúm núm đáp.

[Sát cánh cùng những thủ lĩnh và chiến binh thiện chiến, thậm chí là một vị thần nữa. Còn điều gì khiến ngươi lưỡng lự?] tôi hỏi ngọn nguồn của nỗi lo âu đó.

“Ch-chỉ là… khi chiến đấu cũng ngài và mọi người. Tôi thấy rằng chỉ để bắt kịp khả năng mọi người vẫn còn quá xa vời…” Arcath bày tỏ suy nghĩ. “Tới tận lúc nhiệm vụ trước… tôi gần như chỉ có thể lẩn trốn và chờ đợi một cách vô vọng… và tôi trở nên vô dụng khi bị chuốc thuốc mê…”

[Không ai hoàn hảo cả, cả ta lúc này cũng vẫn chưa hoàn thiện để chạm lại được hình thái vinh quang.] Sabata đột ngột thế lời tôi và đặt tay lên vai gã Kobold Sorcerer. [Ngươi còn trẻ, đời còn dài, tiềm năng vẫn còn để khai phá. Đừng vội dừng lại trước giới hạn hiện tại và co ro trong lo sợ. Hỡi Arcath của bộ lạc Charir, con trai của Arcaniss Oth!]

“…Lời răn của ngài, Arcath này xin ghi nhớ!” Arcath gật đầu với giọng nói tràn đầy quyết tâm.

[Đừng sợ thất bại, chỉ nên sợ ngươi không thể tiếp tục thôi.]

“Vâng!”

Sabata nói lời trấn an rồi cùng tôi rời đi. Tôi hy vọng kẻ cùng hoàn cảnh như Arcath có thể tiếp tục. Sau cùng, phải thấy người cùng hoàn cảnh phải gục ngã, thật sự là một bi kịch mà tôi không muốn nghĩ đến.

“Coi bộ trong một tuần qua mọi người đều ổn…” Tôi thở phào nhẹ nhõm cũng như hơi uể oải.” Có vẻ như chỉ mỗi mình là bị trầm cảm suốt thời gian đó trong vô vọng…”

“Chí ít thì ngươi đã vượt qua được rồi đó thôi.” Sabata hiện ra mà trấn an.”Cứ thong thả, một ngày nào đó chúng ta sẽ khiến tên phù thủy đó trả cả lời lẫn lãi!”

“Hy vọng…” Tôi thở dài vì không rõ viễn cảnh đó bao giờ sẽ đến.

“Trông ngươi vẫn rảnh rỗi như bao ngày nhể, Gruumsh One-Eye dởm?”

“Eh!?”

Tôi giật mình quay lại. Tréo ngoe thay cái người mà Sabata mới nói xấu giờ lại có mặt ngay đây!

“C-có việc gì à?” tôi ráng giữ bình tĩnh mà hỏi.

“Trừ việc ngơi đang nói xấu ta ra thì ta có việc cho các ngươi, tất nhiên.” Alex vẫn bình chân như vại nói chuyện dù đã nghe điều Sabata nói.

“Vậy, công việc gì thế?” tôi lo lắng khi nghe thông báo đó.

“Tin tốt và tin xấu, muốn nghe cái nào trước?” Artisan đó cười một cách đáng lo ngại.

“Ta chọn tin tốt!” Sabata trả lời lập tức.

“ Tin tốt cho ngươi và đồng bọn là công việc chính đã đến.” Alex thông báo.” Thực hiện nó thành công thì sẽ là bước đầu các ngươi trở thành anh hùng thật thụ và tốt nghiệp khỏi danh hiệu kẻ tầm thường!”

“Vậy… tin xấu?” tôi do dự hỏi.

“Đến lúc chiến với kẻ thù nằm ngoài tầm của nhân loại rồi~.”

Bạn đang đọc Sabata Saga Other Sides sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.