Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 70: Albus và chuyện tương lai

Tiểu thuyết gốc · 3609 chữ

(theme - kamen rider kabuto: next level)

“Sao thế?” Iro thắc mắc quay lại nhìn khi thấy tôi phát ra tiếng khác thường.

[…Không có gì cả đâu.]

Tôi ráng bình tĩnh đáp. Ngay sau đó, tôi thử dùng Sending (gửi) để hỏi Albus sao lại là người trả lời. Nhờ được dùng bởi spell lv 9 hùng mạnh như Wish nên số từ được gửi nhiều hơn 25 từ.

[Thì tôi là người giúp toàn bộ những người phù hợp thế giới cậu isekai. Không người chơi thì campaign này xác định toang.] Giọng nói Albus giải đáp như một trò đùa.

[...Vậy BBEG (big bad evil guy/girl – gã/ả trùm to xấu xa) là ai? Hoặc cách đúng nhất ngăn được tận thế?] Tôi dùng spell Sending để hỏi tiếp, sau cùng tôi quá quen cách nói chuyện kỳ quặc ấy rồi.

[Tôi cũng muốn nói lắm, nhưng như thế thì phe cậu bị mất lợi thế Wild Card (lá bài bất định), thứ vốn giúp cơ hội thắng đang khá mong manh rồi.] anh chàng á thần đó giải đáp.[Tiện thể thì theo tiêu chuẩn DND thì tôi chỉ là Quasi-deity thôi ~.]

[Sao đến tận bây giờ anh mới chịu liên lạc, hay đưa gợi ý vậy?] Tôi bắt đầu khó chịu khi một lần nữa cái gã thần này lại đứng ngoái hóng chuyện như hồi trong game Subla thay vì hỗ trợ vậy!?

[Do giờ cậu đủ khả năng, tôi mới có thể liên lạc được một cách đàng hoàng, chứ lách luật quá nhiều thì chúng ta sẽ càng bất lợi đấy.] Albus nói tiếp. [Game trước thì tôi muốn nhân loại tự phát triển, còn lần này thì hãy hiểu rằng tất cả những người isekai các cậu không phải kẻ duy nhất có lắm trò đâu, BBEG cũng thế.]

[Vậy… hướng đi của bọn tôi có đúng hay không?]

Tôi hỏi điều quan trọng cuối cùng khi biết kể cả khi tiên tri hay có thần bảo hộ là vẫn không đủ. Tôi càng cảm thấy lo lắng hơn khi tại sao chơi game có hướng dẫn lại khiến game khó hơn chứ!?

[Tôi chỉ có thể nói rằng tiến độ khá tốt, đúng hay sai thì tôi chịu.] Albus nói lời cuối.[Hãy nỗ lực hết mình, tôi sẽ hỗ trợ bất cứ khi nào có thể, Glory to Mankind (vinh quang cho nhân loại).]

Albus kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu nói trong Nier Automata.

“Han ổn chứ?”

“…Huh!?”

Tôi giật mình khi Iro đang nhìn tôi chằm chằm. Có vẻ như tôi đã ngồi im lặng quá lâu nên khiến cô nàng báo Barbarian sinh lo. Cô ấy ngồi nhìn tôi chẳng khác gì một chú mèo cả!

[…Chỉ là… tôi mới nhận cả tin tốt lẫn khá tệ.] tôi ráng bình tĩnh giải thích.

“Là gì thế?” Iro đung đưa tai chú ý lắng nghe.

[Tin tốt là tấm bản đồ Cosmo đưa Iro có thể có manh mối về người nhà của Iro.] tôi nói tin đầu tiên.[Ngoài ra giờ mới biết lý do những người như tôi bị đưa tới nơi này thì do một á thần quen biết tên là Albus, cũng là người quen với Irina.]

“Ooooh.” Cô ấy sáng mắt lên đầy bất ngờ.”Vậy tin còn lại.?”

[…Coi bộ kẻ thù thật sự của chúng ta rất đáng quan ngại… thậm chí triệu hồi toàn bộ những người phù hợp của nhân loại cũng không hoàn toàn đảm bảo chiến thắng…]

Tôi vuốt mặt mình mà cảm giác đầy quan ngại. Khi mới được chút tự tin nhờ phước lành của Cosmo và nâng cấp nhờ Alex thì giờ mới biết là vẫn chưa đủ. Dù việc tiền bạc, lương thực, nơi ở, di cư, thậm chí là sự tái sinh lẫn sức mạnh dù đã được đảm bảo, ấy vậy mà mối nguy hại vẫn quá lớn. Có lẽ mình vẫn cần phải nâng level thêm (lv 10/20).

Bộp

“Ổn cả mà.”

“Huh?”

Iro ôm tôi mà nhẹ nhàng xoa phía sau đầu tôi.

“Mối nguy hại có thể lớn, nhưng mà khi thấy Han không những có thể đối mặt được vị thần hùng mạnh như Cosmo, lại còn cả Fiend hay làm những kỳ công nữa. Tôi không nghĩ việc đối mặt kẻ thù hùng mạnh hơn là không thể. Dù chắc rằng nó sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng không phải là bất khả thi!”

“Iro…”

Tôi cười trừ khi thấy bản thân lại để suy nghĩ bi quan lấn át. Cái ôm ân cần và lời trấn an đầy lạc quan của Iro đã giúp tôi cảm thấy an tâm hơn phần nào.

[Cảm ơn, Iro.] tôi nói lời cảm ơn.

“Không có gì, chúng ta là người một nhà cả mà.” Iro mỉm cười.

[Giờ Iro có thể hồi phục vết thương nhanh hơn, thổi lửa được thường xuyên, và hành động được nhanh hơn.] tôi giải thích thứ sức mạnh mà tôi trao cho cô ấy.

“Oh, cảm ơn!”

Mắt Iro như sáng lên khi nghe thế. Cô nàng báo ấy thử chạy lanh quanh khu vực như chú mèo được thả rông ra ngoài.

“Phải rồi, khi nào có thể, chúng ta hãy tìm hiểu nơi trên bản đồ ấy, được không?” Iro đang trèo trên tường mà hỏi tôi một cách phấn khích.

[Hẵng rồi, tôi cũng tò mò điều đó. Túng quá thì kêu tên Sabata thế chân tôi cũng ổn.] tôi cười nhẹ đáp.

“Tuyệt ~.”

Iro cười nhăn răng và đung đưa đuôi mừng rỡ. Một cô gái thiếu gia đình, thiếu sự dạy dỗ, thậm chí là cũng không biết tận thế thật sự là sao. Tôi phải hỏi rằng cô ấy quá ngốc, dũng cảm, hay cả hai? Không chắc chắn là cái nào, song tôi cảm thấy may mắn khi có người đồng minh lạc quan và tốt bụng như cô ấy.

--- Đến lượt Skoll---

“…Ông có chắc đây không phải cái bẫy để ông nhốt tôi như ngài sói vĩ đại Fenrir chứ?”

[Có cần nghĩ xấu anh đến thế không?]

Cô nhóc sói vừa cẩn trọng nhìn quanh, vừa lo lắng khi giờ phải ngồi quay lưng để tôi làm những trò linh tinh. Tôi vẫn chỉ buff bằng búa điện trong tay, bằng spell Wish, và bản sao Simulacrum.

“Khó mà nói được khi tự nhiên ông làm cả tá trò, còn hơn cả mấy pháp sư hùng mạnh nữa… cứ như ông sắp thành thần vậy!”

Skoll vẫn nói giọng đầy quan ngại. Thậm chí cả đôi tai sói của cô nhóc đang nghiêng hai bên, đuôi thì như cuốn vào hông như đang sẵn sàng phán ứng bất kỳ thứ gì bất ổn!

[Anh chưa lên thành thần nổi đâu, chỉ mói nhận được năng lực thôi. Thể trạng lẫn sức mạnh anh vẫn còn kém xa lắm.] tôi thành thật đáp.

“… Hy vọng ông không có trở thành mấy gã thần bạo lực với xấu tính như đám thần ở Asgard và Vanaheilm.” Cô nhóc sói đó nói đầy lo lắng.”Chứ nghe mấy cái chớp ông anh làm… kèm tiếng rên rỉ như có hai người thì tôi chẳng hình dung nổi ông đang làm trò điên rồ gì…”

[Chỉ là nó không đẹp mắt thôi, đừng lo nghĩ quá nhiều.] tôi trấn an và xoa đầu Skoll. [Đi chung một thời gian rồi mà không đủ tin tưởng anh mày à?]

“…Đành thử tin ông như mọi khi vậy…”

Skoll giảm đi nỗi lo, đuôi sói của cô nhóc duỗi thẳng ra trở lại trên đất. Sau giây lát, cô nhóc liền dựng đuôi lên.

“Mà này, sao linh hồn đi cùng ông tán tỉnh tôi vậy? Và linh hồn đó là sinh ra từ ông nữa, phải không?” Skoll nói như nhớ ra gì đó.

[Thì… không quá khác lý do từ Irina đâu. Và… phải.] tôi ráng trả lời với nói giảm nói tránh.

“Khoan, không lẽ ông thật sự xem tôi như nữ á!?” Cô nhóc sói ngạc nhiên quay lại nhìn tôi

[Miễn bình luận. Và làm ơn đừng đột ngột xoay đầu lại.] tôi lấy tay xoay đầu Skoll thẳng lại về phía trước.

“…” Nhóc sói Jotun đó bắt đầu giữ khoảng cách với tôi.”Cảm phiền ông giải thích đàng hoàng, trước khi tôi chỉ có thể hình dung ông là dạng người lăng nhăng. Chỉ cần thấy gái là tán tỉnh, không chín chắn, hoặc là một tên đi lừa gái như lão Odin.”

“Huh!?”

Tôi hoang mang khi bị Skoll lại bắt đầu nhìn tôi theo cách tiêu cực đến thế, đặc biệt là lỗi tại (Decade) Sabata!

[Anh mày đã hứa với Irina là mấy chuyện kiểu đó thì chỉ khi Irina đồng ý, tất nhiên anh cũng không cản nếu cô ấy coi nhóc hơn cả em gái đâu.] tôi dùng khả năng uy tín thâm sâu (29 charisma) từ khả năng của cây búa điện của mình mà trả lời.

“Một cặp đôi vừa phóng đãng, vừa quy tắc phết…” Skoll nói vừa quan ngại xen lẫn mỉa mai.

[Sau cùng, quan trọng nhất là lý do hai bên đến với nhau, vẫn tôn trọng và chấp nhận lẫn nhau. Mỗi người nhường nhau một bước nhưng không đàn áp bên còn lại, đó là cách để giữ mối quan hệ tốt.] tôi bắt đầu nói và dùng lời lẽ một cách đầy sức thuyết phục.[Như anh đây tôn trọng việc Irina thích mấy cô gái dễ thương, có fetish quái vật, phát cuồng về những thứ thần bí hoặc giả kim. Và cũng như cô ấy tôn trọng mấy thứ quái đản của anh, từ đi simp gái, khoái game và anime, hay mấy trò đùa toàn kiểu meme.]

“… Rồi rồi, không cần ông khoe thêm mấy thứ kỳ quặc của hai người đâu.” Skoll nói như thể lời tôi quá đủ thuyết phục (hoặc không). “Mà… nghe ông nói như vậy khiến tôi cũng ganh tị phết… không biết khi nào mới tìm được người thân được như hai người đây…”

Đôi tai sói của cô nhóc hơi cụp xuống có chút ũ rũ.

[Nếu thế thì thử nhờ Sabata tư vấn xem? Gã tuy thể hiện hơi ngáo nhưng đáng tin cậy khi cần lắm.] Tôi nói lời khuyến khích và trấn an Skoll.

“Well… ông đã nói thế thì cũng đáng để thử vậy.” cô ấy quay sang tôi mà cười tinh nghịch.” Giờ mà có thêm một tên hâm dở giống ông thì một mình chị Irina kham không nổi đâu ~.”

[Nhờ nhóc đấy, em gái trong tương lai ~.] tôi trả lời cái rụp.

“Ông tự tin quá nhể ~.” Skoll nhìn tôi bằng nửa khuôn mặt và cười tự mãn.

[Tất nhiên, vì đây là anh mày, Mario- à nhầm, JournaL JonatHAN ~.] tôi ưỡn ngực đáp rồi nói tiếp.[Và anh đã nâng cấp cho nhóc hoạt động linh hoạt có phần nhanh nhẹn hơn, có thể nhìn thấy tương lai tối đa 12s, hồi phục vết thương khi chạm, và tàng hình khỏi thị giác.]

“Chà, lám chiêu dữ vậy sao!?” Skoll cảm nhận rõ được sự thay đổi trong cơ thể, đôi tai sói của cô rung lên liên tục cùng chiếc đuôi đang ngoe nguẩy. “Có cái này, tôi chẳng ngán tái đấu cái tên Fiend bò lần trước!”

“Nâng cấp, ai mà chả nâng cấp ~.” Tôi giơ ngón cái lên và nói một cách bông đùa.

“Hy vọng là ông vẫn cứ là một Han ngáo ngơ thể này mãi, chứ không phải trở thành mấy tên thần khoái chiến tranh, lừa lộc hay trừng phạt người khác ~.” Skoll cười nhăn răng mà nói với tôi.

[Anh cũng hy vọng thế…]

Tôi cười trừ, bởi một chút lo lắng. Cũng như nhóc sói ấy, tôi cũng mong mình sẽ không phải bị thay đổi theo hướng bi quan.

--- Đến lượt Irina---

“Mới chỉ hôm qua anh vẫn phải chật vật chiến đấu với Fiend, thế rồi có được Spirit hộ vệ mạnh hơn, nhận được quyền năng thần thánh, và giờ lại thành một spellcaster hùng mạnh và Spirit hộ vệ giờ là một cá nhân riêng biệt. Sự thay đổi của anh nhanh đến mức khó ngờ thật.”

Irina ngồi mà bình luận sự thay đổi quá nhiều của tôi trong thời gian ngắn. Khác với những người còn lại, tôi không bắt cô ấy ngồi nhìn hướng khác mà bọn tôi nói chuyện mặt đối mặt. Có điều, tôi dùng Wish- Simulacrum để tao bản sao phía sau Irina và nhờ nó buff cho cô ấy.

“My evolution is faster than the light. Nothing in the whole universe can keep up with my evolution

(Sự tiến hóa của anh nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Không gì trong vũ trụ có thể bắt kịp sự tiến hóa của anh).” Tôi nói đùa theo cách của Kabuto và chỉ tay lên trần nhà.

“…Nhưng như vậy không phải anh sẽ rất cô đơn sao?”

“Eh?”

Tôi giật mình khi Irina trả lời hơi khác tôi dự tính.

“Bởi… nếu anh luôn thay đổi liên tục, tách biệt với mọi thứ trong vũ trụ. Không còn ai có thể hiểu, cảm thông anh được nữa, nó quả thực là một điều rất buồn…” Irina nói với giọng trầm tư.

“…Đó là nói đùa thôi mà em.” Tôi đính chính với cô bạn gái nghiêm túc của mình.

“Heheh, em đùa thôi ~.”

“…Huh!?”

Tôi ngỡ ngàng giây lát, Irina mà cũng biết đùa sao!?

“Câu đùa ấy không ổn à?” Cô ấy hơi lo lắng hỏi ý kiến tôi.

“Không đâu, em làm anh bất ngờ đấy.” Tôi thẳng thắn nhận xét.”Hiếm khi nào mà thấy em đùa ấy chứ.”

“Em đâu thể cứ mãi là người không biết đùa. Như vậy mới dễ tham gia cuộc trò chuyện với anh và Skoll hơn ~.” Irina cười bẽn lẽn.”Em không muốn chỉ là cô bạn gái nhàm chán với anh.”

“Hahah, nếu em thích thì tốt, không cần phải gượng ép bản thân nếu nó khiến em không thoải mái.” Tôi cười khì đáp rồi lặng im giây lát.” Số phận đúng là mỉa mai thật, khi em mới chỉ bắt đầu vào thời kỳ hòa bình, giờ lại phải thấy cái nơi của anh hỗn loạn như vậy…”

“Lớn lên trong thời kỳ hỗn loạn, nó không quá xa lạ với em đâu.” Cô bạn gái Alchemist của tôi lắc đầu mà đáp cùng một nụ cười dịu dàng.”Thêm nữa, có thể chiến đấu một lần nữa cùng anh, đặc biệt lần này là vì anh nữa, em không hối hận điều đó.”

“Chà… em tấn công dữ dội qua đấy ~.” Tôi cười trừ để chữa sự ngại ngùng của mình.

“Hm…eh!?” Irina trơ ra vài giây rồi nhận ra.” Ý em không phải như thế!”

“Oh, vậy ra anh chưa ghi đủ điểm để được em tán tỉnh à ~.” Tôi đáp bằng giọng bông đùa.

“Thật tình…” cô ấy phồng má giây lát.”Nó có gì sai khi em muốn giúp người mà em trân quý vô cùng?”

“Hm… nếu không tính việc em khiến tim anh lỡ nhịp hoặc chỉ có thể nghĩ về em thì chắc là không~.” Một lần nữa tôi bật uy tín cao mà trả lời.

“Anh thật là!”

Pow pow pow

“Hahahah…”

Irina ngượng ngùng mà đi lại vung tay vào tôi. Còn tôi thì chỉ cười một tràng trong khi giơ tay lên chống đỡ. Sau giây lát, cô ấy ngã đầu vào ngực tôi.

“LHan xấu tính…” Irina nói với giọng khá nhỏ.

“Xin lỗi, thú thật là anh cũng đang ngượng không rõ nên nói gì cho chuẩn đây…” tôi xoa trán mà thú nhận.

“Anh đâu cần phải cứ chọc ghẹo em chứ…” Cô ấy nắm chặt áo tôi.

“Vậy…” Tôi ráng lấy bình tĩnh mà nói một cách thẳng thắn hơn cũng như ôm cô ấy.” Cảm ơn em đã hạ quyết tâm đến thế chỉ vì anh, Irina.”

“Như em đã nói mà, lần này em muốn làm vì anh. Không phải do ai ép buộc cả.” Irina nói với giọng ngượng ngùng hơn.”Em không muốn phải mất anh lần nữa.”

“…Anh cũng vậy.”

“Hm?”

Tôi đưa tay chạm lấy hai má Irina và nhấc khuôn mặt cô ấy lên. Bốn mắt nhìn nhau, cả mặt hai người chúng tôi gần với nhau hơn bao giờ hết. Tôi có thể nghe rõ cả nhịp tim và hơi thở của cô ấy lúc này. Khuôn mặt thiếu nữ ấy ngày càng đỏ bừng, và tôi chắc tôi cũng không khá hơn khi thấy nhiệt trên mặt mình đang tăng lên dần!

“H-Han?”

Irina ngượng ngùng cất lên rồi nhắm chặt mắt lại. Tôi không nói gì hơn mà khuôn mặt ngày càng tiến lại gần khuôn mặt cô ấy hơn… Và lúc này đầu tôi đang như muốn bốc cháy lên luôn khi chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt ai ở gần tới mức này! Tôi quyết định hắm mắt lao vô!

Pow

“OUCH!”

Và với nỗ lực cố hôn cô ấy trong khi hai bên ngại ngùng, mũi bọn tôi cụng mạnh vào nhau đến đau điếng! Coi bộ hôn méo hề dễ tẹo nào, đặc biệt với đứa hướng nội và chẳng có kinh nghiệm như tôi!

“Xin lỗi…” tôi lui ra mà nói trong khi chẳng dám nhìn thẳng mặt cô ấy.

“Kh-không, em cũng xin lỗi, em không có kinh nghiệm tẹo nào việc này!” Irina xoa mũi đáp.

“Và…khác với mọi người, thay vì chỉ nâng cấp, anh mở khóa sức mạnh của em nữa.” tôi vội đổi chủ đề sau khi thực hiện việc buff cho Irina xong để lấy lại bình tĩnh. “Và đúng là người mà Albus và Relic lựa chọn, mới đến nơi này mà sức mạnh em đã cao hơn hẵng anh lúc mới đến thế giới này!”

“Đây là?” Irina cầm cái túi nhỏ chứa những ống nghiệm chứa đủ thứ chất lỏng khác nhau mà nhìn chăm chú.

“Khả năng của em cùng loại anh, sức mạnh của Soul Weaver. Với khả năng điều khiển nước gần giống Relic ngày trước em dùng.” Tôi giải thích tính năng trong khi gửi file anime 5e cho em ấy.” Ngoài ra, em có thể dùng những khả năng của nước ngang spell lv 5. Em có thể xem phần Companion và Dynamic Power để hiểu thêm, ngoài ra em cũng hồi phục năng lượng sử dụng nó khá nhanh nữa.”

“Một khả năng giống cùng lúc hai loại Relic… năng lực của anh ấn tượng thật!” Irina trầm trồ trước màn biểu diễn nhỏ của tôi.

“Phải, nhưng hãy cẩn thận, vì để dùng được sức mạnh Spirit hộ vệ của em lên mức tôi đa nên giờ nó rất mỏng manh như Glass Cannon (đại bác thủy tinh), không tự bảo vệ, có ý thức lẫn dễ vỡ. Thành ra bảo vệ nó cẩn thận, để em không bị thương lây!”

Tôi nói với Irina điểm trừ chí mạng Spirit hộ vệ của em ấy, tương tự với của tôi. Vốn dĩ Spirit hộ vệ sinh ra từ năng lượng tinh thần và linh hồn của người dùng, sức sống của nó cũng gắn liền với chủ! Thành thử ra tình trạng cả hai sẽ liên kết với nhau!

“Em hiểu rồi. Em sẽ ráng dùng nó thật tốt!” Irina gật đầu rồi nói ngạn ngữ Russia.” Thiếu đi nỗ lực, em sẽ không thể vớt được cá khỏi ao nữa mà!”

“Mà… anh đã liên lạc được với Albus một lúc.” Tôi nói thêm điều quan trọng khác. “Hồi trước thì giúp thế giới em bằng mấy vũ khí và những người từ thế giới khác, và giờ thì tên đó dịch chuyển toàn bộ những người phù hợp đến đây. Phải chi gã ít nhất nói cho anh một hai cái để chuẩn bị tốt hơn, hồi trước làm anh ngộ nhận mình bị hoang tưởng nữa…”

“Albus tuy kỳ lạ và em tuy chỉ gặp anh ta trong thời gian ngắn, nhưng em hiểu một điều…” cô bạn gái Alchemist của tôi nói một cảm thông. “Anh ấy đang nỗ lực giúp người khác theo cách của mình. Tuy nó không hoàn hảo, nhưng không thể phủ nhận những người được cứu nhờ sự giúp đỡ của anh ấy, trong đó có anh và em nữa!”

“Anh đoán là vậy… dù sao anh không nghĩ mình đủ hiểu hết mọi thứ từ một á thần.”

Tôi gãi đầu rồi cười trừ. Về cách nhìn người lẫn nhìn sâu vấn đề thì Irina tốt hơn tôi (int 18 vs 13).

“Không chỉ con tim đầy quyết tâm và sức mạnh, anh có những người đồng đội và phước lành từ những vị thần, chắc chắn anh sẽ làm nên kỳ tích lần nữa!” cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt không chút ngờ vực.

“…Vì tương lai của những người dân sinh sống nơi này sống khỏe. Cũng như nơi mà em sẽ vào gia phả nhà anh!” tôi cười nhăn răng đáp.

“Em cũng mong ngày ấy sẽ sớm đến.”

Cô ấy mỉm cười nhẹ khi hai chúng tôi có cùng một mong muốn về một tương lai tốt hơn sẽ đến. Những lời Irina nói đã giúp tôi có thêm niềm tin rằng chúng tôi có thể giành lấy được tương lai ấy!

Bạn đang đọc Sabata Saga Other Sides sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.