Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Phát Hiện? - Chất Vấn

Tiểu thuyết gốc · 3776 chữ

“Chủ nhân, ngài có quên gì không” – Lúc Phạt Thiên đang chửi cha mắng mẹ, thì hệ thống lên tiếng

“Quên gì, ta không quên gì cả” – Phạt Thiên sẵn giọng nói

“Ngài quên đặt tên cho Linh Kỹ” – Hệ thống lại lên tiếng, giọng như người máy nhưng Phạt Thiên đang có cảm giác hệ thống đang dỗi. Haizz chắc là hắn ảo tưởng quá thôi.

“Tên gì đây ta” – Phạt Thiên sờ sờ cằm, hắn đang nghĩ ra cái tên gì đó thật kêu, thật khí phách cho bộ Linh Kỹ này. Đây là Linh Kỹ để tu luyện. Tức là công pháp, khẩu quyết, kinh, Điển. Đều gọi được.

Hắn thầm nghĩ đây là một bộ Linh Kỹ được sáng tạo với hệ thống tu luyện, mục đích để tu luyện bằng phương pháp nghịch thiên đạo. Không theo quy tắc nào của mảnh thiên địa này, vậy nên đặt tên gì cho giống phản nghịch chút.

“Nghịch Đạo Thiên Điển, không đây không giống Điển, Nghịch Thiên Kinh, cũng không đủ vẫn cảm thấy thiếu thiếu” – Phạt Thiên lẩm bẩm một mình đi qua đi lại, hắn không biết, bên ngoài có rất nhiều người sốt ruột vì hắn

“Chủ nhân, nếu ngài không nhanh lên, khi kết giới bị thu hồi. Thì người bên ngoài sẽ xông vào đấy” – Hệ Thống lên tiếng nhắc nhở. Phạt Thiên rõ ràng cảm thấy hệ thống vẫn đang dỗi.

“Còn bao lâu sẽ tắt kết giới” – Phạt Thiên hỏi

“30 giây nữa” – Hệ thống trả lời khiến Phạt Thiên phát hoảng, 30 giây, từ từ, tên gì đây. Hắn càng lo càng không nghĩ ra được cái tên nào phù hợp.

“Còn 15 giây” – hệ thống cảnh báo

“A có rồi. Hệ Thống, đặt tên linh kỹ là Nghịch Đạo Lập Thiên Quyết” – Phạt Thiên vui mừng hét lớn. hắn đã nghĩ ra được cái tên rất kêu. Chỉ ra con đường tu đạo và cả chí hướng sau này.

Hắn đã quyết tâm, đã sống một đời luồng cuối. Lần này hắn muốn vẫy vùng trong thiên hạ, lập nên một đế chế cho riêng mình. Nghịch Đạo Lập Thiên là ý mà hắn đang mong muốn.

“Keng… Đặt tên thành công, Nghịch Đạo Lập Thiên quyết đã được bỏ vào kho hệ thống” – Tiếng hệ thống vang lên thông báo thành công. Hắn vội vàng lên giường trùm kín chăn, giả vời ngủ. Hệ Thống giúp hắn thu liễm toàn bộ khí tức.

Theo giải thích của hệ thống, một khi bước vào con đường sáng tạo. Thì hệ thống sẽ hỗ trợ che giấu đi khí tức, đó là một chức năng để đảm bảo người chơi không bị dòm ngó. Tiếp tục con đường sáng tạo tu luyện của mình. Khi thu liễm khí tức, hắn như trở thành một người bình thường. Nhưng điểm hạn chế lớn nhất, với khả năng hiện tại của hệ thống, chỉ có thể giúp hắn thu liễm để che giấu cường giả cấp Nguyên Anh, còn cấp Hóa Thần trở lên, hệ thống chỉ có thể thu liễm một nửa.

“Rầm….Thiên Nhi….”

“Oái….Ầm”

Tiếng đập cửa xông vào, tất cả cao tầng của Sát Gia đồng loạt lao vào căn phòng, 3 người Đào Gia cũng tiếng tới, khí tức khủng bố chưa kịp thu liễm khiến Phạt Thiên đang ở tâm điểm cảm thấy hít thở không thông. Cảm thấy bản thân không cầm cự nổi, hắn biết nếu tiếp tục giả vờ ngủ sẽ bạo lộ, lập tức ngã xuống giường la toáng lên.

“Thiên nhi, ngươi không sao chứ” – Sát Lâm chạy tới đỡ lấy hắn, ân cần hỏi han

“Ta không sao, các ngươi làm gì, ta đang ngủ, đồng loạt xông vào. May không ngã chết ta rồi” – Phạt Thiên mặt bực bội, khuôn mặt hiện lên sự ngáy ngủ, khiến nhiều người hồ nghi. Không lẽ hắn đang ngủ thật, không giống, động tĩnh lớn như vậy sao có thể ngủ

“Ngươi thật đang ngủ” – Lão tổ ánh mắt nghi hoặc, dò xét nhìn lấy Phạt Thiên

“Lão tổ, ta đang ngủ mà” – Phạt Thiên mặt mộng nói

Hắn vừa bật thốt lên, tất cả cao tầng của Sát Gia im bặt, con ngươi kinh hãi nhìn lấy hắn. Ánh mắt trừng trừng của cường giả khiến hắn rùng mình. Đào gia ba vị cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, đá mắt cho Sát Lâm muốn hỏi thăm. Nhưng Sát Lâm lúc này ánh mắt hoảng sợ không thôi. Bất giác bỏ tay khỏi người Phạt Thiên, bắt đầu lùi nhẹ lại. Con ngươi ẩn hiện sự giận dữ và kinh hãi tột độ

Nhận thấy bầu không khí trở nên quỷ dị. Phạt Thiên thầm kêu không ổn. Hắn nói sai gì sau. Hắn vội vàng lục lại ký ức trong đầu, sau một hồi lâu trong lòng hắn kinh hoảng, mồ hôi bắt đầu chảy dài. Hắn vừa phát hiện được mình thực sự nói sai. Từ nhỏ đến lớn, hắn gọi tất cả mọi người đều đúng. Chỉ riêng lão tổ, hắn thường hay gọi là Lão Gia Gia chứ không phải Lão tổ. Một lần buột miệng hắn phá đi thời gian thu liễm gần đây. Kỳ công xây dựng, mất hết vì một phút bốc đồng

“Ngươi là ai. Ngươi không phải Phạt Thiên” – Lão Tổ ánh mắt ẩn chứa Sát ý, khí tức bùng nổ, ép đến Phạt Thiên thở không nổi. Với một người kinh nghiệm nhiều năm như lão tổ, một điểm sơ hở cũng có thể dẫn đến nghi ngờ rất lớn, thậm chí mất mạng. Lão tổ rất nhạy cảm với chuyện giấu đầu lòi đuôi này.

“Lão tổ, ngài có lầm không, sao lại không phải Thiên nhi” – Đào Tính Trung nghi hoặc lên tiếng

“Đúng lão tổ, có thể ngài có hiểu lầm gì đó. Ta thấy hắn về tính cách hay ngoại hình đều là Thiên Nhi mà” – Đào Ngọc Hân sợ hãi lên tiếng

“Không, hắn không phải Thiên nhi, thực ra đúng hơn bây giờ thì không phải. Là do ta sơ xuất” – Sát Lâm lúc này cắn chặt răng lên tiếng

PHạt Thiên đã sợ hãi tới cực điểm, bị phát hiện rồi. Khả năng chết là rất cao. Đối với ánh mắt tràng đầy sát khí kia. Hắn lại có cảm giác tổ tiên đang vẫy gọi. Lần này rõ ràng hơn, là tổ tiên kiếp trước vì tổ tiên kiếp này muốn giết hắn. Hắn cố giữ ánh mắt trấn tỉnh, nhưng trong lòng đã sóng to gió lơn, kinh hãi tột độ, đang tìm cách xoay chuyển thế cục

“Là sao, ta vẫn không hiểu” – Thiên Tinh lên tiếng, hắn là người không quá kiêng nhận, cảm thấy bầu không khí quỷ dị không ai ưa thích này, hắn muốn phá vỡ nó

“Phạt Thiên trước nay chưa từng gọi ta là Lão tổ, các ngươi không nhớ sao. Bao nhiêu năm không sửa, hết lần này đến lần khác. Lại sửa đúng lúc sau khi xảy ra chuyện” – Những người không hiểu giờ mới bừng tỉnh, ánh mắt quỷ dị nhìn về Phạt Thiên

“Nhưng mà… Nhưng mà….Mà lão tổ, không thể vì 1 việc trùng hợp mà kết luận như thế đúng chứ” – Ngọc Hân lắp bắp

“các ngươi nhìn đi, các ngươi đã ở cấp bậc này còn không nhận ra sao. Đôi mắt của hắn tinh xảo lanh lợi, trong veo như nước. Phạt Thiên ngày đó, làm gì có được đôi mắt này” – Lão tổ chỉ ra điểm mấu chốt, tất cả mọi người cùng nhìn. Không chú ý thì thôi, chú ý rồi thì giật mình hãi hùng, đôi mắt này là đôi mắt của một kẻ khờ sao, không thể nào

Phạt Thiên thì trong lòng chửi cha mắng mẹ, vậy mà cũng nhìn ra được. Không biết cái thế giới quái quỷ này sao mà khủng bố như thế. Chỉ dựa vào một đôi mắt mà có thể nhìn ra thân phận thật của hắn.

“Chưa hết, các ngươi nhìn kỹ” – Lão tổ lại nói tiếp, Phạt Thiên lúc này chỉ mong lão tổ không nói nữa, hắn trong lòng lộp bộp không biết lão tổ muốn nói gì. Đánh thì không lại. Chạy càng không thể, không lẽ phải chịu chết bởi cái gia tộc của mình, sao không giống phim gì hết vậy, đầu phim đã bị phát hiện

“Là tu vi. Hắn đạt tới Siêu Phàm Trung Kỳ” – Sát Hải lên tiếng. Trong lòng ông nguội dần. Ông đang suy nghĩ đến viễn cảnh Phạt Thiên đã chết, và người này đang giả dạng hắn với một mưu đồ gì đó. Không biết bằng cách nào có thế làm giống đến vậy. Nhưng Sát Hải đã không còn giữ bình tỉnh được nữa, ông đã không quan tâm. Linh lực điều động dự định xôn lên

“Ta phải giết ngươi” – Sát Hải gầm lên, đứa cháu cưng yêu quý của hắn trong suy nghĩ đã không còn, nhớ tới gương mặt ngây thơ ấy, lòng ông rất đau.

“Khoan đã” – Lão tổ cản Sát Hải lại, khóa chặt lấy Sát Hải, không cho ông vùng vẫy, tất cả mọi người cùng khóa ông lại, ông điên cuồng giãy dụa không quan tâm đến mọi người kể cả lão tổ

“Để hắn nói xem, biết đâu Phạt Thiên còn sống” – Đồng cảnh ngộ, trong lòng Tính Trung cũng rất đau, nhưng dù sao đã từng là nhất gia chi chủ của một Bát Cấp thế lực. Phải đối mặt với nhiều thứ khiên nội tâm trầm tĩnh rất nhiều.

“Ngươi nói đi, Phạt Thiên ở đâu” – Lão tổ không chậm trễ, lạnh lùng cất giọng, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Phạt Thiên. Lòng Phạt Thiên run lên, tròng mắt hiện lên sự sợ hãi, nhưng hẵn cố trấn tĩnh. Lấy hết can đảm nói:

“Ta là Phạt Thiên, ta vẫn là Phạt Thiên, vẫn là Sát Phạt Thiên của mọi người mà”

“Nói láo, Phạt Thiên không như ngươi, mặc dù đầu óc hắn không được tốt, nhưng hắn rất dễ thương, chỉ cần nhìn thấy hắn, không ai nỡ lớn tiếng, ngươi không phải Phạt Thiên” – Sát Lâm tràn ngập lửa giận gầm lên, hắn đã cố gắng đè nén không một chưởng chụp chết người trước mặt.

“Ta biết các ngươi sẽ không tin, cho nên ta vẫn giấu cho đến hôm nay, ta vẫn là Phạt Thiên. Biến cố này xảy ra ngày mà ta bị bắt cóc, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một vị cường giả đi ngang đã may mắn cứu sống ta. Khai mở linh trí, ta mới có thể được như hôm nay. Sở dĩ đến nay ta không nói là vì biết được ngày hôm nay có thể xảy ra” – Phạt Thiên chậm rãi nói, lời nói nửa thật nửa giả, ngoài mặt như chia sẻ sự thật nhưng trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện.

“Láo, ngươi nói láo. Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được” – Một vị lão gia chủ hét lên, hiển nhiên, sự việc đến nước này, làm gì có chuyện đôi ba câu có thể giải quyết

“Ta không nói láo, nếu không các ngươi giải thích, làm sao ta có thể thoát khỏi cường giả Nguyên Anh. Bọn hắn bỏ chạy sao, hoang đường” – PHạt Thiên làm bộ tức giận nói như đang rất ủy khuất.

Hiển nhiên, hắn đã sống quá lâu trong thương trường, việc chiến tâm lý với hắn đã là cơm bữa, hắn tốt ở chỗ nắm bắt tâm lý người khác. Đúng như hắn nghĩ, bằng chứng này đủ để cân nhắc. Mọi người bắt đầu trầm mặt, Sát Hải và Sát Lâm gương mặt hòa hoãn nhiều, hiển nhiên đang bị lay động. Nhưng hắn biết không chỉ đơn giản như vậy.

“Ta có thể chứng minh lời hắn nói, lúc đó chúng ta đã bị ép vào đường cùng, hắn không có năng lực phản kháng, ăn một đòn đã động đậy không nổi” – Lúc này đột nhiên Ngọc Hinh lên tiếng, lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Mặc dù lời nói rất ngắn gọn nhưng đủ chứng minh Phạt Thiên khi ấy không có năng lực phản kháng. Càng nói rõ lời hắn nói có tỉ lệ là thật rất cao. Mọi người càng quan sát kỹ Ngọc Hinh, cảm thấy không có gì khả nghi mới gật đầu đồng ý.

Làm sao phát hiện được khả nghi, bởi gì lời nàng nói toàn bộ là sự thật thôi. Phạt Thiên quăng ánh mắt cảm kích về phía Ngọc Hinh. Nhưng nàng lại quay mặt sang nơi khác. Phạt Thiên thầm buồn cười, đứng ra chứng minh nhưng ánh mắt nàng hoàn toàn không tin tưởng hắn. Nhưng không sao, đôi lúc lời nói không cần nhiều, chỉ cần rút ngắn nó lại mang theo một hàm nghĩa khác.

“Vậy ngươi giải thích thế nào về việc vừa rồi” – Lão tổ lên tiếng hỏi, giọng nói có phần hòa hoãn hơn, ý của lão đang chỉ việc kết giới trong phòng.

“Ta không biết, ta đã nói là ta đang ngủ, các ngươi vào ta mới dậy đó thôi” – Phạt Thiên nhún vai, mặt tỏ vẻ không liên quan đến mình. Tất cả mọi người lại nhìn chầm chầm vào hắn.

“Ta không tin ngươi không có dính dáng, rõ ràng tất cả bọn ta đều đồng lực công phá. Mà không thể phá nổi cửa để vào” – Thiên Tinh lần này tức giận quát

“Ta nói thật, cửu cửu, ngươi đừng giận quá mất khôn ta vừa biết chuyện các ngươi không vào được thôi. Còn nữa nếu ta thật sự có khả năng đó, một là ta đã chạy xa khỏi nơi này, hai là các ngươi còn sống để chất vấn ta hay không” – Phạt Thiên nói ra tất cả mọi người Im lặng. Đúng, nếu có sức chặn mọi người, thì hắn có đủ khả năng để chạy, hoặc là giết tất cả mọi người đâu cần ngồi giải thích làm gì.

Nhưng sự thật rành rành là Phạt Thiên đang là một phế nhân, căn cơ để tu thể bị phá, đan điền cũng nát. Đùng một cái tự nhiên lại nhập linh trung kỳ. Thần không biết quỷ không hay làm được điều đó rất là khó tránh người ta phải nghi ngờ. Nếu Phạt Thiên biết được chắc thầm cảm ơn hệ thống. Nếu không che giấu mà bộc phát hẳn tu vi Nhập Linh Viên mãn. Chắc mấy lão bất tử này lôi hắn ra mổ xẻ không chừng.

“Vậy tại ngươi giải thích đi, tại sao lại xảy ra chuyện này” – Một lão gia chủ hỏi. Vai vế có lẽ là phụ thân của phụ thân của gia gia của phụ thân lằn nhằn rối rắm nhưng hắn không quan tâm lắm. Hắn vẫn bình thản trả lời

“Sao ta biết có thể cường giả cứu ta muốn ghé thăm ta thì sao”

“Vô lý, một cường giả sao có thể ghé thăm ngươi”

Tất cả mọi người đồng thanh. Đường đường một cường giả hợp thể Kỳ làm sao có thể không lý do nào ghé thăm một phế nhân. Nguyên nhân có thể là Phạt Thiên đang có bí mật gì hay Phạt Thiên là cường giả đó

“Các người thật kỳ lạ. Đã là cường giả thì làm sao ta hiểu được bọn hắn muốn gì. Hắn muốn là hắn làm, các ngươi cũng vậy thôi. Đã ở cấp bậc của các ngươi. Làm việc còn bị ràng buộc bởi lý do sao. Huống gì là cường giả cấp bậc cao hơn chẳng hạn” – Phạt Thiên mặt ghét bỏ, tràn ngập không phục trong lời nói khiến mọi người im lặng. Đúng như hắn nói đã là cường giả cấp độ này nếu không bị ràng buộc bởi thế lực, thì có thể ngang nhiên vô pháp vô thiên, cái này không phải vô lý.

“Chất vấn không phải là cách tốt. Ai cũng có lý riêng. Thôi thì tìm biện pháp đi” – Đào Tính Trung lên tiếng

“được lấy trấn gia chi Bảo Truyền Huyết Cầu ra” – Lão tổ ra lệnh, một lão gia chủ vội vàng bay đi, sau 2 hơi thở cầm theo một quả cầu màu máu đem về. Quả cầu này nói đúng không phải màu máu, mà bên trong có chứa chất lỏng bồng bềnh như máu huyết vậy.

“Đây là một trong những pháp bảo trấn gia, chứa lượng tinh huyết thuần khiết nhất của các đời gia chủ khi kế vị. Trong đó có cả máu của Sát Lâm. Muốn biết ngươi có phải thuộc dòng dõi Sát Gia hay không, nhỏ máu vào sẽ rõ” – Lão Tổ không đợi Phạt Thiên đồng ý, lập tức đẩy 1 tia linh lực cắt 1 đường ở đầu ngón tay. Một giọt tinh huyết rơi vào quả cầu, lập tức chui thẳng vào trong

Giọt Tinh huyết đi vào trong, lập tức lao thẳng vào đám máu bên trong dung hợp với nhau. Quả cầu bắt đầu phát ra nguồn linh lực bàn bạc. Tất cả mọi người đều trầm ngâm. Đào Tính trung thấy vậy lòng bắt đầu nôn nóng nhưng không dám phá vỡ. Mọi người trầm ngâm một hồi lâu sau đó thở dài

“Thế nào” – Tính Trung lập tức hỏi

“Hắn đúng là con cháu của Sát gia. Thậm chí ta nên nói, hắn đúng là con của Sát Lâm. Quả cầu này tồn tại nhiều năm, linh lực dần hao hết, mỗi một giọt tinh huyết của gia chủ đời kết nhiệm sẽ duy trì linh lực tinh huyết trong quả cầu này. Phạt Thiên vừa nhỏ máu đã phát ra linh lực bàn bạc, chứng tỏ, máu của hắn rất gần với gia chủ đời này mới có hiện tượng hòa tan và bổ sung linh lực” – Lão tổ nhẹ nhàng nói. Tất cả mọi người đều thả lỏng, nhưng không đợi mọi chuyện êm xuôi. Một vị hộ pháp lên tiếng

“Hay là bị đoạt xác”

Mọi người lập tức giật mình, mà tinh thần Phạt Thiên kéo căng cực điểm. Không ngờ còn có người nghĩ ra chuyện như vậy. Hắn đang có tâm trạng muốn chết đi cho rồi. Sống trong sợ hãi, đúng là sống không bằng chết.

“Ta có cách” – Thiên Tinh lên tiếng sau đó lấy ra một vật như một tấm gương đồng, nó chỉ lớn bằng 1 thân người như cao chỉ khoảng 1 mét.

“Chỉ cần lấy nó rọi vào Phạt Thiên thì sẽ đọc được toàn bộ ký ức của hắn. Lúc đó mọi việc sẽ sáng tỏ” – Câu nói vừa dứt mọi người hứng khởi nhưng lòng Phạt Thiên trầm xuống tột độ, nếu vậy sẽ Phát hiện lời hắn nói là nói dối. Nói vậy mạng sẽ không còn

“Làm đi” – Tính Trung lên tiếng

“Khoan” – Phạt Thiên hét lên

“Hửm, ngươi muốn làm gì, bộ có tật giật mình sao” – Thiên Tinh nghi hoặc

“Cái này không để lại di chứng gì chứ” – Phạt Thiên hỏi

“Yên tâm, chỉ hơi mệt mỏi vì rút một tia linh hồn để lấy ký ức thôi” – Thiên Tinh cười cười giải thích. Sau đó chuẩn bị chiếu vào Phạt Thiên

“Khoan” – Phạt Thiên lại đưa tay ra ngăn cản

“Gì nữa, ngươi thật đang giấu gì sao” – Thiên Tinh bắt đầu nghi hoặc, mọi người cũng nghi hoặc theo

“Thật là không có sao chứ” – Phạt Thiên đuối lý, gắn gượng hỏi tiếp

“Ta bảo không sao, dù sao ngươi đã chứng minh một nửa, lý nào cũng là 1 nửa cháu của ta, không lẽ ta sẽ hại ngươi” – Thiên Tinh tức giận nói. Sau đó không kiên nể chuẩn bị vận linh lực vào chiếc gương

“Khoan, chờ đã”

“Chụp hắn lại” – Thiên Tinh không kiên nhẫn được bắt đầu vận linh lực chiếu thẳng. Trên gương đồng bắt đầu xuất hiện, hình ảnh ký ức tua ngược, từ lúc bị chất vấn, rồi về lúc mọi người đang phá cửa thì hình ảnh bị mơ hồ đi không nhìn thấy gì, sau đó là ký ức lúc bị bắt, lúc hắn đấm chết một tên khiến người khác trợn mắt. Rồi hắn dây dưa với tên còn lại, bị chém vô số nhát

Mọi người đồng loạt gật gù, hắn nói không sai, hắn chỉ có thể đấm lén giết một tên, tên còn lại hắn không thể đánh. Chiến đấu dần nguy hiểm bỗng xuất hiện tia sét đánh xuống, rồi gương lại tối sầm. Tầm vài giây sau lại hiện lên các hình ảnh lúc dạo phố, rồi trở về quá khứ lúc nhỏ, xa dần xa dần đến khi tắt hẳn. Mọi người đều trầm mặt, những đoạn không thể thấy là sao không ai hiểu nổi

“Cái gương có chính xác không” – Lão tổ hỏi

“Rất chính xác, trước nay chưa bao giờ có hiện tượng này” – Thiên Tinh cũng đau đầu không kém, không hiểu sao hôm nay lúc được lúc không

“Có thể nào hắn bị đoạt xác không” – Sát Hải hỏi

“Không, hắn không bị đoạt xác. Trong điển tịch lâu đời ghi chép. Đoạt xác sẽ dẫn đến 2 trường hợp. Một là linh hồn người bị đoạt đủ mạnh đẩy linh hồn xâm nhập ra khỏi cơ thể. Hai là linh hồn người bị đoạt quá yếu, sẽ linh hồn chiếm đoạt đánh cho thần hình câu diệt. Cho dù thế nào thì người có ký ức của Phạt Thiên chỉ có thể là chính hắn. Haizz Thật xin lỗi ngươi Phạt Thiên. Đáng lý ta nên mừng cho ngươi vì đã thoát được kiếp ngốc. Không nên nghi ngờ như vậy” – Lão tổ thở dài, nhìn phạt Thiên với ánh mắt có lỗi. Mọi người đầu thiên thở phào sau đó cũng gật đầu tỏ ý xin lỗi. Nhưng mọi người đều mừng rỡ, có lẽ Phạt Thiên này mới là hi vọng của Sát Gia.

Bạn đang đọc Sáng Tạo và Nghịch Tu sáng tác bởi TrieuSon123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrieuSon123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.