Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hư Vô Thuộc Tính

Tiểu thuyết gốc · 2919 chữ

Mọi chất vấn kết thúc, Phạt Thiên lại trở về cuộc sống thường nhật. Mặt dù Lão tổ và các vị tiền bối đều mang theo rất nhiều thắc mắc. nhưng họ nghĩ rằng, Phạt Thiên có thể cũng se không biết nên không ai hỏi gì nữa. Tất cả mọi người rời đi. Chỉ còn lại gia đình nhỏ của của Phạt Thiên gồm phụ thân, mẫu thân và Ngọc Hinh. Ngoại công và cửu cửu mặc dù rất mừng rỡ vì hắn có thể tu luyện nhưng hiểu ý có lẽ gia đình nhỏ này có nhiều chuyện muốn nói, họ đều hiểu ý rời đi.

“Ngươi thật, thật là Thiên nhi” – Ngọc Hân lúc này mới lên tiếng, sự thay đổi đột ngột của Phạt Thiên làm cho nàng có cảm giác không quen. Trước đây, khi biết Phạt Thiên ngu ngốc khiến nàng cực kỳ khổ sở và đau lòng suốt một đoạn thời gian dài, nhưng thời gian dần nguôi ngoai, nàng nén đau chăm sóc, đình trệ việc tu luyện. trước đây nàng và Sát Lâm đều là người của thế hệ thiên tài đương thời. Lại là Thiên Kim Tiểu Thư của Bát Cấp siêu cấp thế lực nên tu vi của nàng tăng trưởng thần tốc

Nhưng từ khi có Phạt Thiên, nàng ở Hóa Thần trung kỳ, dậm chân tại chỗ gần 12 năm trời. Không có bất kỳ thăng tiến nào. Với này, cái giá này là đủ vì nàng rất yêu thương con mình. Nhưng khi Phạt Thiên thay đổi lòng nàng trở nên mất mát, hơi đau xót. Nhưng không hối hận.

“Mẫu thân ta vẫn là Phạt Thiên, vẫn là Thiên Nhi của người. Chỉ là ta được đề điểm và cảnh tỉnh” – Phạt Thiên nhìn thẳng và mắt Ngọc Hân, qua ký ức cũ, Phạt Thiên rất khâm phục tấm lòng của Ngọc Hân, sự hi sinh của Nàng đối với Phạt Thiên khiến hắn cảm động. Thử hỏi, đang là một thiên tài, đùng một cái, trở thành một nội trợ, ai có thể chấp nhận.

“Ta tin ngươi. Thật tốt, con trai của ta cuối cùng cũng có thể là một người bình thường, không bị người khác khinh khi” – Ngọc Hân nhẹ nhàng cười, nhưng miệng cười mắt lại rơi lệ. Những giọt lệ hạnh phúc khiến Phạt Thiên trong lòng ấm áp. Hắn thở dài

“Cảm giác có gia đình thật tốt”

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phạt Thiên lúc này, với hắn sống ở cái thế giới ngươi lừa ta gạt, tình thân còn bị bác bỏ khi có được lợi ích thì cảm nhận thứ tình thân là một điều rất xa xỉ đối với một đứa bé mồ côi như hắn. Phạt Thiên cười, hắn đã thực tâm dành toàn bộ sự kính trọng của mình với phụ mẫu, thực tâm mong muốn bảo vệ cái gia đình này.

“Thiên nhi, ta cũng rất mừng vì ngươi đã tốt. Nhưng việc ngươi đã được giải khai linh trí, đừng bao giờ để lộ ra ngoài. Nếu không hậu quả sẽ khó lường” – Sát Lâm nghiêm túc căn dặn. PHạt Thiên nhìn hắn một hồi, Đây là cảm giác khi có cha sao, thời gian trước đây hắn vì thương thể mà không mảy mai để ý. Nay hắn lại thấy, phụ thân dù nghiêm khắc ít nói nhưng vẫn quan tâm lo lắng cho hắn không tiếc thân mình, đây có lẽ là sự hi sinh thầm lặng từ cha mà hắn đã nghe kể. Cảm giác thật khó tả.

“Ta biết, phụ thân, ngươi yên tâm, từ giờ ta sẽ tự lo tốt cho chính mình. Không để phụ mẫu các ngươi vì ta mà lo lắng” – Phạt Thiên nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu. Nói ra lời từ tận sâu đáy lòng cũng là thay Phạt Thiên đã mất đi nói ra câu cuối cùng hắn muốn nói nhất.

“Cốc…”

“ây ui” – Phạt Thiên ăn một cú cốc mạnh từ Sát Lâm, lực đạo không lớn nhưng khiến hắn cảm thấy ê ẩm cả đầu, hét lên oai oái

“Hừ, 12 tuổi nói chuyện như một ông cụ non. Nếu không phải đã chứng minh ngươi thật là Thiên nhi. Ta đang tưởng ngươi là lão bất tử nào đoạt xác. Ngươi nhìn lại mình đi, vài tháng nữa mới tròn 12 tuổi. Ngươi tự lo kiểu gì.” – Sát Lâm hầm hè, gầm gừ nhìn hắn mà nói

“Vèo”

“UI da, đừng đứt mất” – Tiếng kêu thảm lại vang lên, lần này là Sát Lâm, một phút trước còn hùng hồn khí phách thì bật giờ đang đau đến kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ khi bị Ngọc Hân nắm lấy tai mà xách lên

“Ngươi làm cha kiểu gì, con cái trưởng thành ngươi không vui mừng thì thôi còn đánh hắn. Ngươi có tin thời gian tới ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác ngủ ngoài sân không hả” – Ngọc Hân vừa nói vừa xỉ vào trán Sát Lâm, Ngọc Hinh tròn xoe cả mắt. Từ bé đến giờ nàng chỉ thấy một nhất gia chỉ chủ uy nghi, hét ra lửa nhưng bây giờ nàng thấy được cảnh tượng gia chủ bị gia chủ phu nhân ăn hiếp. Phải năn nỉ gian xin mới được tha

“Thôi được rồi, nếu ngươi đã có thể tu luyện, ta không thể giúp ngươi gì hơn. Đây là 2 thứ theo ta để có thể lấy được mẹ ngươi. Là công pháp thành danh cũng là một trong những công Pháp mạnh nhất mà chỉ có cao tầng Sát Gia mới có thể tu luyện. Nay ta đưa cho ngươi. Cố mà học hỏi” – Sát Lâm sau khi được tha, lần nữa nghiêm túc, đưa cho Phạt Thiên hai quyển sách. Hắn liếc sơ qua. Một Quyển Địa Cấp Trung Phẩm vũ kỹ và một quyển Địa Cấp thượng Phẩm thân pháp. Không mất xa lạ chính là Sát Kỹ và Hắc Bộ của Sát Lâm.

“Phụ Thân, cái này có phải là thiên vị không” – Phạt Thiên sợ hắn khi bị Phát Hiện sẽ khó xử nên mới hỏi.

“Không đây là 2 vũ kỹ do ta tự cải biến. Ta đã để 1 bảng ở tàng kinh các cho mọi người. Sở dĩ công pháp Địa Cấp trong gia tộc muốn tu luyện thì phải thông qua khảo hạch mới được. Không phải vì không muốn cho các ngươi, mà đơn giản vì các ngươi thực lực không đủ, tu luyện công pháp quá cao sẽ sinh ra tâm ma vì vậy nó rất nghiêm ngặt trong việc truyền dạy” – Sát Lâm giải thích

“Vậy…sao lại đưa cho ta” – Phạt Thiên thắc mắc, hắn đâu đủ trình độ để tu luyện.

“Ngươi còn nói, ngươi là con của gia chủ, ngươi phải làm gương cố gắng rèn dũa để thúc đẩy tinh thần cho gia tộc. Phải nhớ địa vị đi kèm với trách nhiệm. Ngươi phải làm gương và bảo vệ con em trong gia tộc. Rõ chưa”- Sát Lâm cực kỳ nghiêm khắc trong việc này, hắn thấy thân là người đứng đầu thì phải chấp nhận hi sinh, vì vậy hắn không mong muốn thấy con mình khinh thường người khác dựa vào địa vị của nó hiện tại mà phải vì địa vị hiện tại cố gắng làm gương

“Ta rõ” – Phạt Thiên gật đầu, đạo lý này hắn hiểu nên không có quá nhiều khó chịu. Ngược lại còn rất nể phục Sát Lâm. Chỉ có người có lòng mới có thể đứng đầu một gia tộc.

“Được rồi, để ăn mừng Thiên Nhi có thể tu luyện, ta đi làm vài món” – Ngọc Hân vui vẻ chạy đi, miệng cười như nở hoa, phấn khởi không thôi

“Được ta cũng còn có việc. Ngươi từ từ nghiên cứu” – Sát Lâm cũng ra ngoài. Chỉ còn lại hắn và Ngọc Hinh im lặng từ nãy đến giờ. Phải nói Ngọc Hinh từ lúc biết rõ Phạt Thiên đã khai mở linh trí, nàng trở nên gượng gạo ngày càng xa cách hắn, khiến hắn cũng thập phần khó chịu

“Ta…ta cũng ra ngoài” – Ngọc Hinh thấy không ổn cũng vôi vàng đi ra. Nhưng khi đến cửa đã bị Phạt Thiên chặn lại. Hắn điều động linh lực khiến cửa đóng lại. Trong lòng thầm gật gù không thôi. Thật khí phách, thảo nào trên phim truyền hình thường thấy chiêu thức này, thì ra khiến bản thân cao thâm mạc trắc không ít.

“Ngươi làm gì” – Ngọc Hinh trợn mắt nhìn lấy Phạt Thiên.

“Ngươi ở đây, ta có một vài chuyện muốn hỏi” – Phạt Thiên mỉm cười ôn nhu nói

“Ta không có gì để nói cả. Thả cho ta ra ngoài” – Ngọc Hinh tức giận, dậm chân, khuôn mặt tức giận càng đáng yêu vô cùng. Khiến Phạt Thiên cũng có đôi chút thất thần. Nhưng hắn lập tức trấn tỉnh.

“Ngươi sao phải cứu ta” – Phạt Thiên hỏi ra câu mà hắn đã thắc mắc từ lúc bị chất vấn đến giờ

“Ta…ta…ta không cứu ngươi. Chỉ là ta muốn nói sự thật thôi” – Ngọc Hinh ấp úng, nhưng vẫn kiên quyết trả lời

“Thật sao” – Phat Thiên nìn nàng bằng ánh mắt thăm dò, Ngọc Hinh giật thót né tránh ánh mắt của hắn.

“Ta nói dối ngươi là gì. Còn gì nữa không, không thì ta đi ra” – Ngọc Hinh lần nữa muốn đi nhưng nghe những lời nói sau thì nàng khựng lại

“Haizzz, Ngọc Hinh tỷ, ta cảm giác ngươi đang ngày càng xa lánh ta. Mặc dù ta không muốn quan tâm, mặc dù là ngươi lựa chọn. Sao ta vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Tại sao ngươi lại xa lánh ta” – Phạt Thiên thở dài, hắn nói ra cảm nhận trong lòng. Ngọc Hinh im lặng, thân hình hơi run lên. Giống như đang kiềm nén

“Ngươi có gì cứ nói thẳng đừng ngại” – Phạt Thiên nhu hòa lên tiếng. Vừa dứt lời, một trận ôn nhu hương xông thẳng vào mũi hắn. Đôi tay nhỏ của Ngọc Hinh đánh vào thân thể Phạt Thiên

“Ngươi ác lắm. Ngươi có biết ta thương ngươi thế nào không. Từ ngày mà ta gặp được ngươi. Bản thân không hiểu được cảm giác muốn chăm sóc ngươi cả đời cả kiếp. Thời gian trôi qua, cùng nhau lớn lên, ngươi đem lại cho ta cảm giác vui vẻ biết nhường nào, mặc dù ngươi rất ngốc, nhưng ngươi luôn làm ta vui, ngươi luôn luôn sợ ta buồn, sợ ta có việc, luôn luôn đứng ra bảo vệ ta” – Ngọc Hinh nói xong ngưng việc đánh Phạt Thiên, nhưng khóc to hơn

“Sau ngươi lại thay đổi. Sau ngươi lại thông minh như vậy. Nếu như ngươi vẫn ngốc. Ta muốn gả cho ngươi vẫn cảm thấy xứng đáng, vẫn có được sự chấp thuận, ngươi tại sao lại phải thông minh, tại sao lại như vậy. Nếu như vậy, ta làm sao xứng với ngươi”

Phạt Thiên nghe xong chợt khựng lại. Thì ra là vậy, Phạt Thiên buồn cười nhưng cảm thấy ấm áp. Nhớ tới, nàng rất được lòng các sư huynh trong tộc, thường xuyên có người ngỏ lời, thậm chí cửu cửu của hắn đôi ba lần may mối với tinh anh của Đào gia. Dù điều kiện có tốt cách mấy nàng vẫn quyết định chọn Phạt Thiên, một tên ngu ngốc có khả năng ngu ngốc cả đời.

“Ngươi thấy ta thay đổi thì không xứng với ta. Vậy ngươi có bao giờ nghĩ lại, nếu ta không thay đổi ta có xứng với ngươi hay không” – Phạt Thiên nhin lấy nàng chất vấn

“Ta không quan tâm” – Ngọc Hinh không cần suy nghĩ mà trả lời

“Vậy ta sẽ quan tâm sao” – Phạt Thiên cười nói

“Ta…” – Ngọc Hinh cứng họng, trân trân nhìn Phạt Thiên, nàng luôn nghĩ cho người khác, vậy người khác có giống mình hay không. Sau khi nghe Phạt Thiên hỏi, nàng mới nhận ra, nàng chưa thật sự hiểu một người

“Ngươi không cần lo, tình cảm ta dành cho ngươi mặc dù hiện tại không nhiều, nhưng ta không quan tâm ngươi thế nào. Ta chỉ quan tâm đến ngươi là người ta cần bảo vệ, đã là đủ. Ngươi hiểu sao” – Phạt Thiên càng nói, Ngọc Hinh càng khóc to, lần này là vì sự cảm động. Nàng không ngờ một người như nàng, không tu luyện không tài giỏi lại nhận được sự trân trọng lớn như vậy.

“Vì vậy, ta mong muốn ngươi đừng xa các ta nữa, hãy bên cạnh ta, ngươi là một trong những người quan trọng nhất với ta” – Phạt Thiên cười nói

“Nhưng ta….” – Ngọc Hinh định nói nhưng lại bị Phạt Thiên lắc đầu

“Không cần nói. Ta hiểu ngươi muốn nói gì. Ngươi không cần quan tâm người khác muốn nói ngươi cái gì. Ngươi chỉ cần biết, đối với ta mọi thứ ngươi làm đều tốt, đều rất có ý nghĩa. Nên hãy cố gắng làm” – Phạt Thiên vuốt ve nhẹ máy tóc của Ngọc Hinh, nhu tình nhìn nàng, hắn hiểu tình cảm cô gái này dành cho hắn rất nhiều. Sợ là có thể hi sinh vì hắn vô số lần. Một cô gái như vậy khó kiếm vô cùng phải cố trân trọng

“Ta hiểu rồi” – Nói rồi Ngọc Hinh vội rời khỏi lòng của Phạt Thiên, măt đỏ ửng. Hối hả chạy ra ngoài. Phạt Thiên nhìn theo, cô gái nhỏ này đang thẹn thùng đây mà. Chỉ còn lại hắn, hắn mới lấy 2 quyển vũ kỹ và thân pháp ra.

“Tiến hành đưa vũ kỹ và thân pháp vào bảng dữ liệu” – Phạt Thiên ra lệnh

“Keng…tiến hành quét” – Hệ thống đưa ra thông tin, hắn mở bảng dữ liệu thấy xuất hiện 2 bảng mới. Một là thân pháp, 2 là vũ kỹ. Tiến trình đang quét.

“Keng…Quét thành công. Keng… Cảnh báo, muốn sử dụng 2 loại linh kỹ này chủ nhân cần có điều kiện thiết yếu là mang Hắc Ám Thuộc Tính”

“Tại sao cần Hắc Ám thuộc tính. Không phải tu luyện xong vũ kỹ của thuộc tính nào. Sẽ có thuộc tính đó sao” – Phạt Thiên bất ngờ.

“Không chủ nhân sai rồi. Thuộc tính liên quan đến vấn đề linh căn. Thuộc tính của một người có được đa phần do di truyền. Một số trường hợp là do ngoại vật tạo nên. Một người khi mới sinh ra thường được mang linh căn thuộc tính trong đan điền. Vì vậy mỗi người sở hữu linh lực khác nhau. Việc người sở hữu thuộc tính gì sẽ là cơ sở để họ lựa chọn linh kỹ. Thông thường, một người chỉ có thể sở hữu một linh căn, việc sở hữu 2 linh căn thì là trường hợp rất hiếm. Ức vạn người có một” – Hệ Thống giải thích

“Vậy ta có thuộc tính gì” – Phạt Thiên thắc mắc

“Hư Vô Linh Căn hay còn gọi là Hư Vô Thuộc Tính”

“Là không có thuộc tính gì” – Phạt Thiên thất vọng

“Có thể hiểu là vậy” – Hệ Thống xác nhận, Phạt Thiên cười khổ, không có thuộc tính thì làm sao tu luyện

“Nhưng có thể hiểu theo một cách khác, hư vô thuộc tính là một thuộc tính có thể dung nhập nhiều thuộc tính khác. Nói đúng hơn là nó là cái kho chứa. Có kết kết hợp thuộc tính cùng tồn tại trong một cơ thể. Điều kiện ngài phải có được những thứ mà có thể tạo ra linh căn thuộc tính” – Hệ thống giải thích, mắt Phạt Thiên sáng hơn. Nếu vậy, hắn có thể có được nhiều thuộc tính cùng lúc. Chỉ cần có thứ có thể tạo ra linh căn thuộc tính là được. Quá bá

“Vậy thứ tạo ra linh căn thuộc tính sẽ như thế nào, dáng dấp ra sao. Dấu hiệu nhận biết, các để tạo ra linh căn thuộc tính như thế nào” – Phạt Thiên hưng phấn hỏi rất nhiều

“Cái này ngài phải tự tìm hiểu thôi” – Hệ Thống máy móc nói

“Ngươi sao có thể như vậy, giúp người thì giúp cho trót. Có phải còn giận chuyện ta quát ngươi hay không. Thôi mà đừng như vậy. Ngươi giúp ta đi” – Phạt Thiên năn nỉ

“Không được” – hệ thống đáp

“Tại Sao” – Phạt Thiên hỏi, nhưng hệ thống đáp lại 1 câu khiến hắn muốn ngã ngữa

“Thích”

“Đệch”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chân thành xin lỗi các đạo hữu rất nhiều vì hôm qua không lên chương mà cũng không có thông báo. Các đạo hữu thông cảm bỏ qua cho e vì hiện tại e làm nhiều việc cùng lúc, nên đôi khi mệt quá lăn ra ngủ quên mất. Một lần nữa xin lỗi các đạo hữu. Và cũng cảm ơn các vị đạo hữu đã thích bộ truyện này. Em cảm thấy rất vui vì điều đó. Chân thành cảm ơn

Bạn đang đọc Sáng Tạo và Nghịch Tu sáng tác bởi TrieuSon123

Truyện Sáng Tạo và Nghịch Tu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrieuSon123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.