Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Hoạch Lộ Ra

Phiên bản Dịch · 3490 chữ

"Hai đầu bên trái sẽ do huynh đệ chúng ta đối phó."

Lý Long, Lý Hổ hai huynh đệ tay cầm Chiến Đao, hướng về phía hai đầu Thạch Thú phóng đi.

"Vậy đầu ở giữa do ta đối phó."

Roi sắt trong tay Lương Thú co lại, thân thể di chuyển, tốc độ so Lý Long Lý Hổ hai huynh đệ còn nhanh hơn.

"Vương Dương huynh đệ, ngươi thì sao?"

Dư Hâm hướng Vương Dương hỏi.

"Ta chọn một đầu bên phải vậy."

Vương Dương đầu ngón chân điểm đất mặt, người nhẹ như chim Yến, hướng Thạch Hóa thú phóng đi.

Anh mắt Dư Hâm nhìn Vương Dương mang chút dị sắc, sau đó lựa chọn đầu Thạch Thú cuối cùng phóng đi.

Lúc này, năm người cùng năm đầu Thạch Thú kịch liệt chiến đấu.

"Chúng nó vốn là một thể, có thể phối hợp lẫn nhau công kích phòng ngự, nhất định phải đưa chúng nó tách ra."

Sau khi Dư Hâm nhắc nhở Vương Dương một tiếng, liền mang theo hai bao tay màu đen, liên tục đánh ra hai chưởng, đem đầu Thạch Thú kia lui về phía sau liên tục.

"Cuồng Phong Bạo Vũ!"

Thấy năm người Dư Hâm mỗi người dẫn một đầu Thạch Thú tách ra chiến đấu, trường kiếm trong tay Vương Dương, đâm ra liên tục, đem đầu Thạch Thú kia cuốn lấy.

Mỗi một Kiếm đâm ra, đều lưu lại trên thân Thạch Thú một vết kiếm sâu.

Nếu là Hậu Thiên Yêu thú bình thường, chỉ sợ đã sớm bỏ mình.

Nhưng toàn thân Thạch Hóa thú đều là thạch đầu, bị đâm vài kiếm cũng không ảnh hưởng chút nào. Trên thân năng lượng màu vàng nhấp nháy, trong chớp mắt liền tự động khôi phục.

Oanh!

Thạch Thú đột nhiên hướng Vương Dương đánh tới, lại bị Vương Dương nhẹ nhàng linh hoạt tránh khỏi.

"May mắn Linh trí Thạch Hóa Thú chưa mở, nếu đổi thành Tiên Thiên Yêu thú khác, chỉ sợ trọng thương cũng khó đối phó."

Vương Dương nhìn Thạch Hóa thú như con trâu điên chỉ biết mạnh mẽ xông tới, trong lòng suy nghĩ.

Bất quá, chiêu thức mạnh nhất trong Thanh Phong Kiếm Pháp là 'Cuồng Phong Bạo Vũ' .

Ngay cả chiêu này đều không thể tạo thành thương tổn với nó, chỉ có thể thử sát chiêu kia thôi.

Nhìn Thạch Thú lại lần nữa đánh tới, ánh mắt Vương Dương nhấp nháy.

"Thất Tinh Huyễn Bộ!"

Hai chân đạp mạnh, Vương Dương sượt qua người Thạch Thú.

"Thanh Phong Kiếm Pháp: Nhất Kiếm Phong Hầu!"

(Nhất Kiếm Phong Hầu: Nhất Kiếm Đoạt Mệnh).

Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm trong tay Vương Dương đột nhiên đâm ra, một đạo hàn quang nhanh như tia chớp, từ trước chân Thạch Thú hiện lên.

Răng rắc!

Keng!

Theo tiếng thạch thiết đụng nhau, mấy hòn đá cũng bị phá nát.

Toàn bộ bàn chân Thạch Thú lập tức bị cắt đứt, thân thể lảo đảo một cái mới ngã xuống đất.

"Xem ra là thương thế quá nặng, lấy năng lực tái sinh của Thạch Hóa thú cũng không theo kịp."

Vương Dương nhìn uy lực của một kiếm này, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Chiêu Nhất Kiếm Phong Hầu này, yêu cầu tốc độ xuất kiếm cực nhanh, khi đánh trúng mục tiêu, phóng ra toàn bộ lực lượng, cần thuần thục dung hợp ba điểm tinh túy: nhanh, chuẩn, hung ác!

"Bất quá, loại cảm giác kỳ dị này, đến cùng là cái gì?"

Sau khi thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, Vương Dương đem Tinh Thiết kiếm đặt tới trước mặt, ánh mắt nghi hoặc.

Mỗi lần thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, Vương Dương đều từ trong Tinh Thiết kiếm, cảm nhận được một cỗ đặc thù ba động, tựa như có vật gì đang dần dần thức tỉnh, loại cảm giác này phi thường kỳ quái.

Tạch tạch tạch!

Lúc này, Thạch Thú lần nữa đứng lên, đùi phải tự động mọc ra.

"Vừa vặn dùng ngươi đến ma luyện kiếm chiêu."

Vừa rồi thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, so với bình thường muốn thông thuận hơn nhiều. Vương Dương dứt khoát đem Thạch Thú trở thành đối tượng tập luyện.

Hắn nhìn bốn người Dư Hâm bị đánh cho hoa lửa bắn tung tóe, lần nữa xông tới.

"Không cần kéo dài, đánh nhanh thắng nhanh."

Dư Hâm đánh một chưởng đem đầu Thạch Thú đẩy lui, sau đó nhìn Vương Dương một chút. Thân ảnh từ bên cạnh ba người Lý Long, Lý Hổ, Lương Thú lướt qua, thấp giọng nói.

"Được."

Lý Long ba người nhao nhao gật đầu, bọn hắn tự nhiên minh bạch lời nói của Dư Hâm.

Vạn nhất Yêu Đan không ở trong Thạch Thú bọn hắn chọn, vậy mọi nỗ lực của bọn hắn chính là “giỏ trúc múc nước, công dã tràng”.

Cho nên, nhất định phải kết thúc chiến đấu trước Vương Dương, để xác nhận Yêu Đan đang ở nơi nào.

Răng rắc!

Vương Dương lần nữa thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, đem nửa đầu Thạch Thú gọt sạch.

"Đây là. . ."

Thời điểm chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hắn chú ý tới nửa đầu còn lại của Thạch Thú hiện lên quang mang màu vàng.

"Yêu Đan!"

Ánh mắt Vương Dương ngưng tụ, trong mắt lập tức cuồng hỉ.

Không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, một phần năm cơ hội, thế mà rơi vào trên người hắn.

"Nhất định phải đen Yêu Đan lấy đi trước khi bốn người Dư Hâm phát hiện. Nếu không, không chừng bọn hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Vương Dương đánh giá bốn người Dư Hâm một chút.

Dưới công kích của bốn người, bốn đầu Thạch Thú tuy tràn ngập nguy hiểm, nhưng năng lực tái sinh của nó làm cho Thạch Hóa thú ở thế bất bại. Vô luận bị đánh đầy thương tích, rất nhanh liền phục hồi như cũ.

" Yêu Đan đã ở trong đầu ngươi, nên đánh nhanh thắng nhanh."

Chân khí trong cơ thể Vương Dương vân chuyển cấp tốc, toàn bộ tụ tập tại tay phải, tùy thời chuẩn bị một kích trí mạng.

Đầu Thạch Thú không sợ chết lại lần nữa hướng Vương Dương công kích.

Trên người nó bao trùm năng lương màu vàng lấp lóe, tốc độ nhanh gấp đôi, hóa thành một vòng quang mang màu vàng phóng tới.

"Thất Tinh Huyễn Bộ!"

Tròng mắt Vương Dương co rụt lại, hai chân liên tục đạp mạnh, thân ảnh liên tục di chuyển, nhanh chóng né qua công kích của Thạch Hóa thú.

Oanh!

Một gốc cổ thụ to lớn bị Thạch Thú đụng gãy, ầm vang ngã xuống đất.

"Nhất Kiếm Phong Hầu!"

Lúc này Vương Dương, đã xuất hiện tại bên trái thạch thú.

Trường kiếm trong tay của hắn, đột nhiên hóa thành một vòng hàn quang, chém trên cổ của thạch thú, chân khí ầm vang bạo phát.

Uy lực của một kiếm này, đạt tới hơn 2,500 cân, đầu Thạch Hóa thú lập tức bị cắt đứt.

"Cho ta nát!"

Vương Dương không có cho Thạch Hóa thú thời gian hồi phục.

Trường kiếm liên tục chém ra, từng khối đá lớn chừng quả đấm rơi xuống, rất nhanh lộ ra một viên Yêu Đan màu vàng lớn chừng quả đấm, có một luồng linh khí nồng đậm ẩn chứa trong đó.

"Không hổ là Tiên Thiên Yêu Đan, năng lượng ẩn chứa trong đó, sợ là gấp Hậu Thiên Yêu Đan hàng trăm lần trở lên. . ."

Vương Dương vui mừng nắm lấy Yêu Đan, đang muốn thu vào trong lòng, bỗng nhiên giật mình, quay đầu nhìn về bên phải.

Trên cành cây lúc trước đổ, Dư Hâm chẳng biết lúc nào đã đứng ở đó, mặt không thay đổi nhìn lấy Vương Dương.

"Vương Dương huynh đệ thật sự là vận khí rất tốt a."

Thấy Vương Dương phát hiện hắn, Dư Hâm hay tay thu lại cười nói. Tuy nhiên nụ cười trên mặt hắn, lại không nhiệt tình chút nào.

"Cái này là nhờ có Dư huynh mời."

Vương Dương đem Yêu Đan Thạch Hóa thú thu vào trong người, đem Kim Phiếu cùng Linh Dược của bốn người Dư Hâm lấy ra.

"Dư huynh , dựa theo ước định lúc trước, Kim Phiếu cùng Linh Dược, hiện tại trả lại các ngươi."

Vương Dương đem Kim Phiếu cùng Linh Dược để xuống đất, nói.

"Không vội, Vương Dương huynh đệ, chúng ta làm một giao dịch như thế nào?"

Dư Hâm nhảy xuống cành cây, không nhanh không chậm hướng Vương Dương đi đến.

Phía sau hắn, bởi vì Yêu Đan bị lấy đi, những Thạch Hóa thú còn lại đã hóa thành một đống đá vụn. Ba người Lý Long, Lý Hổ, Lương Thú, cũng đều là lần lượt hiện thân, nhìn chằm chằm Vương Dương với ánh mắt bất thiện.

"Dư huynh, ta vừa rồi ác chiến, cần tĩnh dưỡng, liền cáo từ trước."

Vương Dương xem xét điệu bộ này, liền biết rõ bốn người Dư Hâm có lòng xấu xa.

Hắn lời còn chưa dứt, thân ảnh liền lui nhanh về phía sau, phi tốc chạy ra khỏi sơn cốc.

"Vương Dương huynh đệ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đem Yêu Đan giao ra, ngươi tu luyện Thân pháp võ kỹ nhiều lắm là Nhân Giai đỉnh cấp. Ta tu luyện là Linh Giai đỉnh cấp, ngươi cho rằng có thể từ trong tay của ta trốn được sao?"

Dư Hâm thấy thế , đồng dạng thi triển một loại thân pháp vũ kỹ, tốc độ cực nhanh, hướng Vương Dương đuổi theo.

"Linh Giai đỉnh cấp vũ kỹ? Có thể ở Hậu Thiên Ngũ Trọng, liền tu luyện loại võ kỹ này, xem ra Dư Hâm không phải đệ tử Xích Hỏa Tông bình thường."

Vương Dương chú ý tới tốc độ của Dư Hâm, ánh mắt lóe lên, trong mắt không có vẻ sợ hãi.

Uy lực của Linh Giai đỉnh cấp vũ kỹ, chính xác không phải Nhân Giai vũ kỹ có thể so sánh.

Nhưng Dư Hâm chỉ có tu vi Hậu Thiên Ngũ Trọng, lấy chân khí hắn có thể kiên trì được bao lâu đây.

"Hai đầu bên trái sẽ do huynh đệ chúng ta đối phó."

Lý Long, Lý Hổ hai huynh đệ tay cầm Chiến Đao, hướng về phía hai đầu Thạch Thú phóng đi.

"Vậy đầu ở giữa do ta đối phó."

Roi sắt trong tay Lương Thú co lại, thân thể di chuyển, tốc độ so Lý Long Lý Hổ hai huynh đệ còn nhanh hơn.

"Vương Dương huynh đệ, ngươi thì sao?"

Dư Hâm hướng Vương Dương hỏi.

"Ta chọn một đầu bên phải vậy."

Vương Dương đầu ngón chân điểm đất mặt, người nhẹ như chim Yến, hướng Thạch Hóa thú phóng đi.

Anh mắt Dư Hâm nhìn Vương Dương mang chút dị sắc, sau đó lựa chọn đầu Thạch Thú cuối cùng phóng đi.

Lúc này, năm người cùng năm đầu Thạch Thú kịch liệt chiến đấu.

"Chúng nó vốn là một thể, có thể phối hợp lẫn nhau công kích phòng ngự, nhất định phải đưa chúng nó tách ra."

Sau khi Dư Hâm nhắc nhở Vương Dương một tiếng, liền mang theo hai bao tay màu đen, liên tục đánh ra hai chưởng, đem đầu Thạch Thú kia lui về phía sau liên tục.

"Cuồng Phong Bạo Vũ!"

Thấy năm người Dư Hâm mỗi người dẫn một đầu Thạch Thú tách ra chiến đấu, trường kiếm trong tay Vương Dương, đâm ra liên tục, đem đầu Thạch Thú kia cuốn lấy.

Mỗi một Kiếm đâm ra, đều lưu lại trên thân Thạch Thú một vết kiếm sâu.

Nếu là Hậu Thiên Yêu thú bình thường, chỉ sợ đã sớm bỏ mình.

Nhưng toàn thân Thạch Hóa thú đều là thạch đầu, bị đâm vài kiếm cũng không ảnh hưởng chút nào. Trên thân năng lượng màu vàng nhấp nháy, trong chớp mắt liền tự động khôi phục.

Oanh!

Thạch Thú đột nhiên hướng Vương Dương đánh tới, lại bị Vương Dương nhẹ nhàng linh hoạt tránh khỏi.

"May mắn Linh trí Thạch Hóa Thú chưa mở, nếu đổi thành Tiên Thiên Yêu thú khác, chỉ sợ trọng thương cũng khó đối phó."

Vương Dương nhìn Thạch Hóa thú như con trâu điên chỉ biết mạnh mẽ xông tới, trong lòng suy nghĩ.

Bất quá, chiêu thức mạnh nhất trong Thanh Phong Kiếm Pháp là 'Cuồng Phong Bạo Vũ' .

Ngay cả chiêu này đều không thể tạo thành thương tổn với nó, chỉ có thể thử sát chiêu kia thôi.

Nhìn Thạch Thú lại lần nữa đánh tới, ánh mắt Vương Dương nhấp nháy.

"Thất Tinh Huyễn Bộ!"

Hai chân đạp mạnh, Vương Dương sượt qua người Thạch Thú.

"Thanh Phong Kiếm Pháp: Nhất Kiếm Phong Hầu!"

(Nhất Kiếm Phong Hầu: Nhất Kiếm Đoạt Mệnh).

Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm trong tay Vương Dương đột nhiên đâm ra, một đạo hàn quang nhanh như tia chớp, từ trước chân Thạch Thú hiện lên.

Răng rắc!

Keng!

Theo tiếng thạch thiết đụng nhau, mấy hòn đá cũng bị phá nát.

Toàn bộ bàn chân Thạch Thú lập tức bị cắt đứt, thân thể lảo đảo một cái mới ngã xuống đất.

"Xem ra là thương thế quá nặng, lấy năng lực tái sinh của Thạch Hóa thú cũng không theo kịp."

Vương Dương nhìn uy lực của một kiếm này, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Chiêu Nhất Kiếm Phong Hầu này, yêu cầu tốc độ xuất kiếm cực nhanh, khi đánh trúng mục tiêu, phóng ra toàn bộ lực lượng, cần thuần thục dung hợp ba điểm tinh túy: nhanh, chuẩn, hung ác!

"Bất quá, loại cảm giác kỳ dị này, đến cùng là cái gì?"

Sau khi thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, Vương Dương đem Tinh Thiết kiếm đặt tới trước mặt, ánh mắt nghi hoặc.

Mỗi lần thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, Vương Dương đều từ trong Tinh Thiết kiếm, cảm nhận được một cỗ đặc thù ba động, tựa như có vật gì đang dần dần thức tỉnh, loại cảm giác này phi thường kỳ quái.

Tạch tạch tạch!

Lúc này, Thạch Thú lần nữa đứng lên, đùi phải tự động mọc ra.

"Vừa vặn dùng ngươi đến ma luyện kiếm chiêu."

Vừa rồi thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, so với bình thường muốn thông thuận hơn nhiều. Vương Dương dứt khoát đem Thạch Thú trở thành đối tượng tập luyện.

Hắn nhìn bốn người Dư Hâm bị đánh cho hoa lửa bắn tung tóe, lần nữa xông tới.

"Không cần kéo dài, đánh nhanh thắng nhanh."

Dư Hâm đánh một chưởng đem đầu Thạch Thú đẩy lui, sau đó nhìn Vương Dương một chút. Thân ảnh từ bên cạnh ba người Lý Long, Lý Hổ, Lương Thú lướt qua, thấp giọng nói.

"Được."

Lý Long ba người nhao nhao gật đầu, bọn hắn tự nhiên minh bạch lời nói của Dư Hâm.

Vạn nhất Yêu Đan không ở trong Thạch Thú bọn hắn chọn, vậy mọi nỗ lực của bọn hắn chính là “giỏ trúc múc nước, công dã tràng”.

Cho nên, nhất định phải kết thúc chiến đấu trước Vương Dương, để xác nhận Yêu Đan đang ở nơi nào.

Răng rắc!

Vương Dương lần nữa thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, đem nửa đầu Thạch Thú gọt sạch.

"Đây là. . ."

Thời điểm chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hắn chú ý tới nửa đầu còn lại của Thạch Thú hiện lên quang mang màu vàng.

"Yêu Đan!"

Ánh mắt Vương Dương ngưng tụ, trong mắt lập tức cuồng hỉ.

Không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, một phần năm cơ hội, thế mà rơi vào trên người hắn.

"Nhất định phải đen Yêu Đan lấy đi trước khi bốn người Dư Hâm phát hiện. Nếu không, không chừng bọn hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Vương Dương đánh giá bốn người Dư Hâm một chút.

Dưới công kích của bốn người, bốn đầu Thạch Thú tuy tràn ngập nguy hiểm, nhưng năng lực tái sinh của nó làm cho Thạch Hóa thú ở thế bất bại. Vô luận bị đánh đầy thương tích, rất nhanh liền phục hồi như cũ.

" Yêu Đan đã ở trong đầu ngươi, nên đánh nhanh thắng nhanh."

Chân khí trong cơ thể Vương Dương vân chuyển cấp tốc, toàn bộ tụ tập tại tay phải, tùy thời chuẩn bị một kích trí mạng.

Đầu Thạch Thú không sợ chết lại lần nữa hướng Vương Dương công kích.

Trên người nó bao trùm năng lương màu vàng lấp lóe, tốc độ nhanh gấp đôi, hóa thành một vòng quang mang màu vàng phóng tới.

"Thất Tinh Huyễn Bộ!"

Tròng mắt Vương Dương co rụt lại, hai chân liên tục đạp mạnh, thân ảnh liên tục di chuyển, nhanh chóng né qua công kích của Thạch Hóa thú.

Oanh!

Một gốc cổ thụ to lớn bị Thạch Thú đụng gãy, ầm vang ngã xuống đất.

"Nhất Kiếm Phong Hầu!"

Lúc này Vương Dương, đã xuất hiện tại bên trái thạch thú.

Trường kiếm trong tay của hắn, đột nhiên hóa thành một vòng hàn quang, chém trên cổ của thạch thú, chân khí ầm vang bạo phát.

Uy lực của một kiếm này, đạt tới hơn 2,500 cân, đầu Thạch Hóa thú lập tức bị cắt đứt.

"Cho ta nát!"

Vương Dương không có cho Thạch Hóa thú thời gian hồi phục.

Trường kiếm liên tục chém ra, từng khối đá lớn chừng quả đấm rơi xuống, rất nhanh lộ ra một viên Yêu Đan màu vàng lớn chừng quả đấm, có một luồng linh khí nồng đậm ẩn chứa trong đó.

"Không hổ là Tiên Thiên Yêu Đan, năng lượng ẩn chứa trong đó, sợ là gấp Hậu Thiên Yêu Đan hàng trăm lần trở lên. . ."

Vương Dương vui mừng nắm lấy Yêu Đan, đang muốn thu vào trong lòng, bỗng nhiên giật mình, quay đầu nhìn về bên phải.

Trên cành cây lúc trước đổ, Dư Hâm chẳng biết lúc nào đã đứng ở đó, mặt không thay đổi nhìn lấy Vương Dương.

"Vương Dương huynh đệ thật sự là vận khí rất tốt a."

Thấy Vương Dương phát hiện hắn, Dư Hâm hay tay thu lại cười nói. Tuy nhiên nụ cười trên mặt hắn, lại không nhiệt tình chút nào.

"Cái này là nhờ có Dư huynh mời."

Vương Dương đem Yêu Đan Thạch Hóa thú thu vào trong người, đem Kim Phiếu cùng Linh Dược của bốn người Dư Hâm lấy ra.

"Dư huynh , dựa theo ước định lúc trước, Kim Phiếu cùng Linh Dược, hiện tại trả lại các ngươi."

Vương Dương đem Kim Phiếu cùng Linh Dược để xuống đất, nói.

"Không vội, Vương Dương huynh đệ, chúng ta làm một giao dịch như thế nào?"

Dư Hâm nhảy xuống cành cây, không nhanh không chậm hướng Vương Dương đi đến.

Phía sau hắn, bởi vì Yêu Đan bị lấy đi, những Thạch Hóa thú còn lại đã hóa thành một đống đá vụn. Ba người Lý Long, Lý Hổ, Lương Thú, cũng đều là lần lượt hiện thân, nhìn chằm chằm Vương Dương với ánh mắt bất thiện.

"Dư huynh, ta vừa rồi ác chiến, cần tĩnh dưỡng, liền cáo từ trước."

Vương Dương xem xét điệu bộ này, liền biết rõ bốn người Dư Hâm có lòng xấu xa.

Hắn lời còn chưa dứt, thân ảnh liền lui nhanh về phía sau, phi tốc chạy ra khỏi sơn cốc.

"Vương Dương huynh đệ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đem Yêu Đan giao ra, ngươi tu luyện Thân pháp võ kỹ nhiều lắm là Nhân Giai đỉnh cấp. Ta tu luyện là Linh Giai đỉnh cấp, ngươi cho rằng có thể từ trong tay của ta trốn được sao?"

Dư Hâm thấy thế , đồng dạng thi triển một loại thân pháp vũ kỹ, tốc độ cực nhanh, hướng Vương Dương đuổi theo.

"Linh Giai đỉnh cấp vũ kỹ? Có thể ở Hậu Thiên Ngũ Trọng, liền tu luyện loại võ kỹ này, xem ra Dư Hâm không phải đệ tử Xích Hỏa Tông bình thường."

Vương Dương chú ý tới tốc độ của Dư Hâm, ánh mắt lóe lên, trong mắt không có vẻ sợ hãi.

Uy lực của Linh Giai đỉnh cấp vũ kỹ, chính xác không phải Nhân Giai vũ kỹ có thể so sánh.

Nhưng Dư Hâm chỉ có tu vi Hậu Thiên Ngũ Trọng, lấy chân khí hắn có thể kiên trì được bao lâu đây.

Bạn đang đọc Sát Võ Kiếm Đế (Dịch) của Ngưu Đầu Tù Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam_Ca_Đại_Đế
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.