Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú Triều

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

“Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, thì đừng trách ta."

Nhìn thấy Vương Dương mảy may không để ý hắn, Dư Hâm sầm mặt lại.

Hắn móc từ trong ngực ra một hộp nhỏ màu đen lớn cỡ bàn tay trẻ em, thân ảnh bay nhanh về phía Vương Dương.

"Ám khí sao?"

"Thất Tinh Huyễn Bộ!"

Vương Dương quay đầu lại, nhìn thấy chiếc hộp nhỏ màu đen, sắc mặt hơi đổi.

Hắn vội vàng lướt đến một cây cổ thụ, thân ảnh liên tục nhấp nhô, phảng phất như một con khỉ ở trong rừng.

“Coi như vậy là chạy thoát được sao? Ở trong rừng, Phi Thiền Bộ của ta có thể phát ra uy lực lớn nhất.”

Dư Hâm thấy thế, cười lạnh một tiếng.

Thân thể hắn lóe lên, nhảy lên một gốc cổ thụ. Hai chân vừa chạm thân cây, thân thể lướt như chim Yến, tốc độ so với trước nhanh hơn mấy lần.

"Chết đi."

Khi Vương Dương vào trong tầm ngắm, khuôn mặt Dư Hâm dãn ra, ngón tay động một cái, vô số kim châm từ trong chiếc hộp đen bắn ra.

Bạch!

Vương Dương bắt lấy sợi dây bay qua, vội vàng thoát hiểm.

Xuy xuy!

Mấy mũi kim châm bắn vào một gốc cây. Trong nháy mắt, vị trí gốc cây bị bắn trúng có mùi hôi bốc lên và ăn mòn một mảng lớn.

"Kịch Độc?"

Nhìn thấy một màn kia, mắt Vương Dương nheo lại.

"Nếu như bị bắn trúng vậy thì nguy rồi."

Nguyên bản Vương Dương định bắt lấy sợ dây nhảy đi, nhưng sau đó lại xoay người rơi xuống đất, đối diện với Dư Hâm.

"Không chạy nữa sao? Ngoan ngoãn đem Yêu Đan Thạch Hóa thú giao ra, nói không chừng tâm trạng ta tốt, còn có thể tha cho ngươi một mạng."

Dư Hâm hoàn toàn không còn tư thái hào sảng lúc trước. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Dương, uy hiếp nói.

"Có bản lĩnh, ngươi có thể tới lấy.”

Thân thể Vương Dương di chuyển, phóng tới Dư Hâm.

Nhất định phải đánh bại Dư Hâm trước khi bọn người Lý Long đuổi tới. Nếu bị bốn người vây công, thì phiền phức to.

"Không biết tự lượng sức mình."

Dư Hâm cười khẩy, thân ảnh nhảy qua, hướng Vương Dương tiến lên.

Bá bá bá!

Ngón tay hắn động một cái, lại có ba miếng châm độc từ chiếc hộp màu đen bắn ra. Ngăn không cho Vương Dương đi chuyển, buộc hắn phải tránh né.

"Phi Thiền Bộ: Phi Thiền Triển Sí!"

"Phá Sơn chưởng: Nhất Chưởng Toái Thạch!"

Dư Hâm nắm lấy sơ hở của Vương Dương, nhanh chóng tới gần đánh một chưởng về phía Vương Dương.

"Thanh Phong Kiếm Pháp: Toàn Phong Hồi Đương!"

Vương Dương di chuyển trường kiếm ngăn chặn chưởng lực của Dư Hâm.

Nhưng một chưởng này của Dư Hâm, nặng hơn ba ngàn cân, lập tức đem Vương Dương đánh bay.

Phanh phanh.

Vương Dương xoay người rơi xuống đất, hai chân đạp liên tục trên mặt đất.

"Quả nhiên, càng về sau chênh lệch giữa Hậu Thiên cảnh càng ngày càng lớn."

Vương Dương lau đi vết máu trên khóe miệng. Một chiêu ban nãy, tuy hắn đã ngăn được một phần lực lượng nhưng vẫn bị thương nhẹ.

“Vương Dương, hiện tại ngươi hẳn biết rõ chênh lệch của chúng ta a! Đừng nghĩ rằng có thể chém giết Yêu thú hậu kỳ(Hậu Thiên Yêu thú), liền có thể đối kháng với ta. Yêu thú khác biệt với võ giả, coi như kém một cảnh giới cũng khác biệt hoàn toàn.”

Dư Hâm không cho Vương Dương cơ hội thở dốc chút nào, lại lần nữa công kích đến.

"Tu vi cao thấp, không đại biểu thực lực mạnh yếu."

Vương Dương không sợ hãi chút nào, lại lần nữa tiến lên, dường như dự định liều mạng cùng Dư Hâm.

"Ta xem ngươi còn mạnh miệng tới khi nào!"

Hai tay Dư Hâm đánh ra liên tục, một cỗ khí thế trầm trọng, từ hai tay của hắn phát ra.

"Phá Sơn Liên Kích!"

"Chết đi."

Khuôn mặt Dư Hâm cười dữ tợn, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Vương Dương bị một chưởng đánh chết.

"Đấu Chuyển Tinh Di."

Thời điểm sắp bị Dư Hâm đánh trúng, khóe miệng Vương Dương nở nụ cười. Hai chân hắn di chuyển, chớp mắt thân ảnh biến mất trước mặt Dư Hâm.

Sau khi nhìn thấy Vương Dương phá giải được một chưởng kia, thân thể Dư Hâm lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

"Tại sao có thể như vậy, người đâu rồi?"

Dư Hâm ngơ ngác nhìn về phía trước, nhất thời không kịp phản ứng.

Trong nháy mắt, trường kiếm đâm thủng trái tim hắn.

"Biết rõ vì sao vừa rồi ta lại bị ngươi đánh trúng không? Ngươi cho rằng tu vi cao hơn ta nên chắc chắn sẽ thắng, vì thế ta liền lợi dụng sự chủ quan đó cho ngươi một kích chí mạng. ”

Trái tim bị đâm xuyên, người mạnh hơn cũng phải chết.

Vương Dương nhìn Dư Hâm ngã xuống với vẻ mặt không cam tâm của Dư Hâm, nhàn nhạt nói.

Lúc trước, nguyên bản hắn có thể tránh được mấy miếng châm độc. Vì để Dư Hâm buông lỏng chủ quan nên mới cố ý lộ sơ hở.

"Đấu Chuyển Tinh Di uy lực xác thực kinh người. Bất quá, chân khí tiêu hao quá lớn, ngắn ngủi trong nháy mắt, vậy mà tiêu hao mất một phần tư chân khí của ta. Xem ra cần phải đả thông thêm hai đầu Kinh Mạch, mới có thể thường xuyên thi triển."

Vương Dương cầm ra ba cây Linh Dược hai trăm năm, lập tức vận chuyển Vũ Hồn luyện hóa Linh Dược, khôi phục chân khí bị tiêu hao.

Đấu Chuyển Tinh Di, là chiêu thức mạnh nhất trong Thất Tinh Bộ pháp, lấy sự tiêu hao chân khí trong chớp mắt để bạo phát tốc độ.

Loại tốc độ này, võ giả Hậu Thiên Thất Trọng trở xuống, chỉ sợ ít người có thể nhìn rõ.

"Dư Hâm sư huynh. . . Lại bị giết?"

"Làm sao có thể? Lấy tu vi Hậu Thiên Tứ Trọng làm sao có thể giết chết Dư Hâm sư huynh?"

Lúc này ba người Lý Long, Lý Hổ, Lương Thú cũng đuổi tới. Khi nhìn thấy Dư Hâm ngã trong vũng máu, sắc mặt bọn hắn lập tức trở lên khó coi.

Bọn hắn tuy chạy tới hơi chậm một chút, nhưng không nghĩ rằng trong thời gian ngắn ngủi này, Vương Dương lại có thể đánh chết Dư Hâm.

"Nhất định phải giết hắn!"

"Không sai! Nếu không, sẽ không có cách nào hướng Dư Nhạc Trưởng Lão bàn giao."

"Động thủ."

Ba người Lý Long liếc nhau, ánh mắt dày đặc sát khí hướng về Vương Dương công kích.

Cơ hồ thời điểm ba người động thủ, Vương Dương đã cầm chiếc hộp nhỏ màu đen từ trong ngực Dư Hâm. Thân thể linh động nhảy lên một gốc cổ thụ, nhanh chóng chạy đi.

Ba người Lý Long không có bối cảnh(lai lịch) như Dư Hâm. Bọn hắn tu luyện Thân pháp chỉ là võ kỹ Nhân cấp cao giai, đồng thời còn chưa tu luyện đến đại thành, vì vậy tốc độ so với Vương Dương còn kém một khoảng lớn.

"Đáng giận!"

Mắt thấy Vương Dương biến mất không thấy gì nữa, Lý Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, Chiến Đao trong tay hung hăng bổ ra, đem một gốc cổ thụ to lớn bổ làm đôi.

Sắc mặt hai người Lý Long, Lương Thú trở nên âm trầm. Chỉ có thể quay trở lại đem thi thể Dư Hâm mang về.

Ầm ầm!

Thời điểm ba người Lý Long nâng lên thi thể Dư Hâm chuẩn bị rời đi, đột nhiên xuất hiện một tiếng chấn động kịch liệt.

Hống hống hống ——

Cùng lúc đó, có vô số tiếng thú gầm vang lên khắp Thiên Yêu Sơn Mạch.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chấn động a?"

"Không, không phải, động tĩnh này. . . hẳn là Thú Triều. . ."

"Thú, Thú Triều? "

Lý Long, Lý Hổ nghe vậy, khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt vô cùng, nhìn không thấy huyết sắc. Trong mắt tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Trong chớp mắt, ba người bọn họ đồng thời ném Dư Hâm xuống, điên cuồng chạy bán sống bán chết, hướng về phía ngoài Thiên Yêu Sơn Mạch phóng đi.

"Chuyện gì xảy ra? Làm sao có nhiều tiếng Yêu thú gào thét như vậy?"

Vương Dương đứng trên một gốc cổ thụ, nghe tiếng thú gầm cũng không hiểu tại sao.

Hắn vội vàng nhảy lên đỉnh gốc cổ thụ, nhìn về bốn phía sơn mạch.

"Cái này, đây là. . ."

Vẻn vẹn nhìn thoáng qua, Vương Dương sắc mặt đại biến, toàn thân lạnh lẽo.

Ở trong tầm mắt của hắn, trên bầu trời có vô số yêu thú phi hành. Khắp Thiên Yêu Sơn Mạch bụi bay mù mịt.

"Thú Triều! ! !"

Bạn đang đọc Sát Võ Kiếm Đế (Dịch) của Ngưu Đầu Tù Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam_Ca_Đại_Đế
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.