Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Cổ Kiếm Ma

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

"Uy, không phải ngươi nói hướng này an toàn a? Chẳng lẽ lừa gạt ta?"

Khi Vương Dương chật vật chạy được ba dặm, thấy phía trước là rừng rậm không có đường, hắn trầm giọng hỏi.

Hiện tại hắn đã ở mức ‘dầu hết đèn tắt’.

Bất luận là thể lực hay là chân khí, đều đã đến cực hạn.

Ngoại trừ thi triển Thất Tinh Bộ pháp, ngay cả Thanh Phong Kiếm Pháp hắn cũng không có thi triển, chỉ dựa vào chiêu thức đơn giản để đối phó Yêu thú.

May mắn ý chí Vương Dương đủ kiên cường. Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sớm không chịu được rồi.

"Yên tâm, chỉ cần ngươi xông ra khỏi khu rừng rậm này liền an toàn."

Thanh âm kia, không dấu hiệu nào lại vang bên tai Vương Dương.

"Gia hỏa này, đến cùng là ở nơi nào?"

Vương Dương nhanh chóng chạy, đồng thời ánh mắt quan sát bốn phía, vẫn không phát hiện có người nào ở xung quanh.

Mỗi lần hắn mở miệng, thanh âm của đối phương vẫn luôn vang lên bên tai, hiển nhiên đối phương vẫn đi theo hắn.

"Xông qua khu rừng rậm này. Nếu không có địa phương an toàn, chỉ sợ ta sẽ thành phân và nước tiểu Yêu thú."

Trong lòng Vương Dương than nhẹ.

Cho dù có ý chí như sắt thép cũng vô dụng, rèn sắt còn cần thân thể khỏe mạnh, mà thể lực của hắn cũng đã đến cực hạn.

Bây giờ Vương Dương còn có thể chạy, hoàn toàn dựa vào ý chí kiên trì.

"Đến!"

Thời điểm ánh mắt Vương Dương có chút mơ hồ, thanh âm lạnh lùng lại vang lên lần nữa, lập tức để tinh thần hắn chấn động.

"Đến rồi?"

Thần sắc Vương Dương vui vẻ, ngẩng đầu nhìn. Một mảnh rừng trúc màu đen lập tức đập vào trong mắt.

"Đây là. . . Cảm giác gì?"

Trong nháy mắt, nhìn thấy rừng trúc màu đen sắc mặt Vương Dương khẽ biến, bước chân không tự chủ dừng lại.

Trong rừng trúc, tràn ngập một cỗ khí tức âm lãnh.

Nhìn thoáng qua, toàn thân Vương Dương phát lạnh. Hắn có cảm giác khó chịu, không muốn bước chân vào đó.

"Nếu không muốn chết thì tranh thủ thời gian đi vào."

Thấy Vương Dương bất động, thanh âm lạnh lùng kia lập tức thúc giục.

Lúc này, sau lưng Vương Dương, đã có mấy chục con Yêu thú xông ra.

"Mặc kệ! Không đi vào nhất định sẽ chết."

Tuy Vương Dương không muốn vào rừng trúc kia, nhưng đám Yêu thú sau lưng mang tới uy hiếp lớn hơn.

Hắn tăng tốc độ, nhanh chóng hướng về rừng trúc đi vào.

Rống rống.

Kỳ quái là, sau khi Vương Dương tiến vào rừng trúc, đám Yêu thú truy kích sau lưng hướng về hắn gầm thét không ngừng. Sống chết không dám đi vào mảnh rừng này.

"Ngay cả Yêu thú cũng không dám đi vào, xem ra mảnh này rừng trúc này không phải nơi tốt lành gì."

Vương Dương quay đầu nhìn về đám Yêu thú, càng cảm thấy sống lưng phát lạnh.

"Tiểu tử, hiện tại hẳn là an toàn, ngươi nghỉ ngơi một lát đi."

Lúc này, thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên, nhắc nhở Vương Dương.

"Nghỉ ngơi? Cũng tốt, trước hết khôi phục tu vi rồi tính."

Vương Dương suy nghĩ xong, nghe theo người kia nói, chậm rãi ngồi xuống.

Mới vừa rồi gần kề cái chết, giờ phút này buông lỏng người. Hắn hận không thể lập tức ngủ một giấc thật thoải mái.

"Mảnh rừng trúc này cũng không phải cái nơi tốt lành gì. Nếu mà ngươi ngủ, chỉ sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."

Thanh âm lạnh lùng kia lại vang bên tai hắn.

"Có phải ngươi nên xuất hiện rồi hay không?"

Vương Dương nghe vậy, tát mình một cái thật mạnh. Cảm giác đau đớn để cơn buồn ngủ tiêu tán không ít.

"Ta ở ngay trong cơ thể ngươi, bây giờ ngươi ngồi thiền tu luyện, có thể nhìn thấy ta."

"Ở trong cơ thể ta?"

Vương Dương giật mình, sau đó ổn định tinh thần, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.

"Ngươi thế mà ở trong Vũ Hồn của ta?"

Vương Dương phát hiện, bên trong Kiếm Võ Hồn có một bóng người mặc hắc bào, không nhìn rõ tướng mạo. Nhưng lại tản ra một cỗ khí thế ‘bễ nghễ thiên hạ’.

"Vũ Hồn của ngươi? Ngươi chẳng qua là một cái Vũ Hồn bị phế, đây là Vũ Hồn của ta mới đúng."

"Vũ hồn của ngươi? Chuôi Cổ Kiếm màu đen này, là Vũ Hồn của ngươi?"

Vương Dương nao nao, chợt phản ứng lại.

"Không sai."

Người áo đen kia xoa trán nói.

"Vậy bây giờ có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Không đúng, nhìn ngươi hiện tại, cũng không tính là người a?"

Vương Dương trầm ngâm một hồi, hỏi.

"Ngươi có thể gọi ta Kiếm Ma, trạng thái hiện tại của ta, chính xác không thể là tính người, đó chỉ là một sợi tàn hồn."

Người áo đen kia nói.

"Kiếm Ma? Nghe tên tựa hồ không phải người tốt lành gì."

Vương Dương âm thầm nói một tiếng.

Đối với Kiếm Ma, hắn cũng không biết nên đối phó thế nào mới tốt.

Hiện tại hắn nhất định phải dựa vào Vũ Hồn mới có thể tu luyện, tự nhiên không muốn đem Vũ Hồn tặng cho đối phương.

Nhưng để cho đối phương ẩn giấu ở bên trong Vũ Hồn của hắn, cũng có chút khó chịu.

Vũ Hồn đối với Võ giả chính là đồ vật liên quan đến tính mạng, nếu đối phương có ý xấu vậy thì. . .

"Không cần lo lắng, hiện tại ta phải mượn nhờ Vũ Hồn mới có thể sống. Cho nên sẽ không tổn thương đến ngươi. Tương phản, ta có thể trợ giúp ngươi gì đó, trên thực tế ta đã giúp ngươi ba lần rồi."

Kiếm Ma dường như sáng tỏ suy nghĩ của Vương Dương, nói.

"Đã giúp ta ba lần? Ngoại trừ một lần vừa rồi, ngươi còn giúp ta lúc nào?"

Vương Dương sững sờ, nghi hoặc nói.

"Lần thứ nhất, là kiếp trước ngươi bị chôn sống trong sơn động. Nếu không phải ta mang linh hồn của ngươi xuyên qua, có lẽ ngươi đã sớm tiêu tán ở trong trời đất rồi."

"Lần thứ hai, ta để cho Vũ Hồn của mình dung hợp với phế Vũ Hồn của ngươi. Nếu không có lẽ giờ ngươi vẫn là một phế vật không thể tu luyện. Sau đó bị người giết chết."

Kiếm Ma chậm rãi nói.

"Ngươi nói vậy, ngược lại ta muốn hỏi rõ ràng. Lúc trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lúc ta xé tấm Phù xuống sơn động bỗng nhiên sụp đổ, không phải là ngươi giở trò quỷ a?"

Vương Dương đối với lời nói Kiếm Ma có chút hoài nghi, hỏi.

"Sơn động sụp đổ cùng Lão Tử nửa xu quan hệ đều không có. Là Đạo sĩ chết bầm kia bày. Nếu có người xé tấm Phù (phong ấn) xuống, thì ngọn núi sẽ sụp đổ, đem người sống chôn trong đó."

Kiếm Ma tức giận nói.

"Phong Ấn ngươi? Tại sao phải Phong Ấn ngươi? Chẳng lẽ ngươi đã làm chuyện gì để thiên hạ căm ghét? Sau khi người ta chết còn bố trí bẫy rập đó?"

Vương Dương suy nghĩ, phủ nhận lời nói của Kiếm Ma.

"Hừ! Lão Tử cũng là bị hãm hại, nhục thân bị phong ấn, chỉ có thần hồn Xuyên Toa Hư Không trốn thoát. Không nghĩ tới, xui xẻo gặp Không Gian Phong Bạo, liền lưu lạc đến thế giới kia."

"Ta lúc ấy đang muốn tìm một người để đoạt xá sống lại, lại đụng phải Đạo sĩ chết bầm kia. Sau một phen khổ chiến, cuối cùng ta bị thua, liền bị lão Đạo sĩ phong ấn ở bên trong hang núi đó, thẳng đến ngươi xuất hiện gỡ tấm Phù kia xuống ta mới thoát khốn."

Nói đến sự tình phong ấn trên Địa Cầu, giọng nói Kiếm Ma có chút không cam lòng.

"Đoạt xá sống lại?"

Sắc mặt Vương Dương hơi đổi.

Hắn đến Thiên Vũ Đại Lục cũng không ngắn, đối với đoạt xá sống lại cũng đã nghe đồn. Trên sách cổ hắn cũng nhìn qua không ít.

Đoạt xá sống lại, đơn giản chính là: Một số cường giả chỉ còn Linh Hồn, chiếm thân thể của người khác, sau đó sống lại. Cái này Vương Dương cũng không rõ lắm.

"Nói cách khác, ngươi vốn là người Thiên Vũ Đại Lục, bởi vì gặp Không Gian Phong Bạo, Linh Hồn xuyên tới Địa Cầu. Muốn chiếm thân thể người khác, sau khi thất bại thì bị người Phong Ấn. Thẳng đến lúc ta xé phong ấn xuống, ngươi lại quay về Thiên Vũ Đại Lục, còn mang ta theo."

Vương Dương tổng kết nói.

"Không kém bao nhiêu đâu."

Kiếm Ma nói.

Bạn đang đọc Sát Võ Kiếm Đế (Dịch) của Ngưu Đầu Tù Trưởng

Truyện Sát Võ Kiếm Đế (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam_Ca_Đại_Đế
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.