Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại khiêu khích Tiết gia

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

m thanh của hệ thống vốn dĩ đều đều chỉ có thể nghe thấy chút dao động rõ ràng khi bị Tần Mặc chọc giận, nên khi kiềm chế cảm xúc, âm điệu của nó trở nên lãnh đạm lạ thường.

Mấy ngày nay, ngoài việc lải nhải và càm ràm ra thì nó không làm gì cả, sợ rằng cũng chẳng có cách nào kiểm soát hắn. Sự im lặng kéo dài trong đầu khiến Tần Mặc càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Hệ thống thực sự không thể làm gì ký chủ bởi vì nó chỉ có một cơ hội để lựa chọn. Một khi bị ràng buộc là không có khả năng thay đổi. Nếu có vấn đề gì xảy ra với Tần Mặc, thành tích của nó cũng tan thành mây khói.

Đây đâu phải là ký chủ, là ông cố nội mới đúng.

Đối với nhiệm vụ này, 10086 đã mất rất nhiều năng lượng. Nếu thất bại thêm lần nữa nó có nguy cơ bị thu hồi.

[Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nhiệm vụ mà thất bại thì thế giới này sẽ không còn tồn tại, sư huynh Liễu Ngưng của anh cũng biến mất.] Xem ra chính sách dụ dỗ đã vô dụng, hệ thống giở trò cũ, ép ký chủ phải thỏa hiệp.

Tần Mặc nổi giận đùng đùng đanh giọng hỏi: "Ngươi uy hiếp ta?"

Hệ thống cảm thấy bất ổn khi nhìn ra sự bất mãn trong những lời nói vừa rồi. Sau một thời gian chung đụng, nó đã hiểu tính nết của ký chủ. Tần Mặc không phải là người dễ uy hiếp, thỏa hiệp trước khi mất trí nhớ phần lớn là vì hắn vẫn nhớ mình đến từ đâu, tự nhiên sẽ hiểu lời nó nói là sự thật.

Nhưng bây giờ Tần Mặc chỉ nhớ đến khoảng thời gian sống chung với sư huynh. Dùng Liễu Ngưng làm con bài mặc cả cũng tương tự như đụng vào nghịch lân của hắn, dễ gì chiếm được chỗ tốt.

“Sống không được thì chết chùm.” Sắc mặt của Tần Mặc lạnh lùng, rất ra dáng ma đầu đáng chết trong miệng thiên hạ.

Hệ thống run rẩy, nhất thời không phân biệt được đây chỉ là lời hù dọa hay ký chủ thực sự muốn làm điều đó.

Không ngờ Tần Mặc bật cười ngay sau đó, "Suýt nữa thì bị anh lừa rồi."

hệ thống: ? ?

Hệ thống: [... ] Cảm ơn anh vì đã quá ưu ái.

Nó còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Tần Mặc khoan thai nhắm mắt lại như thể không muốn nghe những điều vô nghĩa của tâm ma.

Hệ thống tự tắt máy.

Lần này nó giận thật sự.

Ngoài ra, còn có một số việc nó không muốn cho ký chủ biết.

Cuối cùng thì Ma tôn mới cảm nhận được đôi chút bình yên.

Sau nửa đêm, Tiết Linh Sương đứng dậy nói sẽ thay hắn trực đêm. Tần Mặc khẽ liếc nhìn tiểu cô nương một cái, từ chối: "Không cần.”

Giọng điệu của hắn vẫn như thường, cũng không có ý làm khó, thậm chí còn khuyên cô về nghỉ ngơi. Ấy vậy mà Tiết Linh Sương vẫn ẩn ẩn nhận ra mình không được chào đón

“Nếu vậy, để ta gác đêm cùng Hồ đạo hữu.” Tiết Linh Sương nói rồi ngồi xuống phía bên trái, cách đó một khoảng không xa, “Ta sợ có nằm xuống cũng không ngủ được."

Tên cô gọi hắn là tên giả, tên của Liễu Ngưng cũng là giả, tóm lại đều không phải là tên thật.

Nghe được danh tự này hệ thống đột nhiên mới hiểu ra, hai huynh đệ đã dùng thuật che mắt bịt mắt bắt hắn rồi, lúc nãy tự dưng trở mặt với ký chủ là điều không cần thiết.

Hồ Sóc làm gì bậy bà thì cũng đâu có liên quan đến Liễu Ngưng và Tần Mặc.

Tần Mặc không có ý kiến, ngầm thuận theo lựa chọn của cô. Vốn dĩ ngồi riêng ra cũng không sao, ngờ đâu vị cô nương này cứ xét nét nhìn hắn cho đến lúc gần bị phát hiện mới chịu đảo mắt qua hướng khác.

Hai người ngồi cách nhau khoảng một trượng, song ánh mắt như ngọn đuốc khiến hắn bức rức khó chịu.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, Tần Mặc rất ấn tượng với phong thái anh dũng của Tiết Linh Sương khi đứng ra bảo vệ cho em trai mình. Không ngờ bây giờ lại ấp a ấp úng như thế.

Tiết Linh Sương nhìn qua chỗ Liễu Ngưng thì thầm: "Xin lỗi vì đột ngột, ta không biết mối quan hệ của đạo hữu và Hồ Ngôn là…”

Cô vẫn đang nghĩ về cảnh tượng trước đó.

Tần Mặc nheo mắt.

Ý tứ của cô không rõ ràng càng làm cho người khác cảm thấy mối quan hệ giữa hai huynh đệ rất mập mờ.

Tần Mặc ngạc nhiên, sau đó cười khúc khích.

Tiết Linh Sương hỏi: "Ta nói bậy ư?”

“Không, cô nương nói chí phải.” Tần Mặc nghiêm túc trả lời, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Trên thực tế, họ đã tính đến điều này trước đi vào nên đã tốn rất nhiều công sức để trận pháp chỉ có thể che giấu hai huynh đệ mà thôi.

[Anh đang đánh lừa cô ấy!] Hệ thống tức giận hét lên.

Vậy thì sao?

Tiết Linh Sương không nói rõ ràng, hắn cũng đâu có xác nhận điều gì, tất cả đều là suy nghĩ của chính cô mà thôi.

Hệ thống im lặng bình luận: [Hèn hạ.]

Tần Mặc vui vẻ thừa nhận, không coi đó là điều đáng xấu hổ. Hắn là Ma tôn chứ đâu phải là chính nhân quân tử.

Đây không phải là lần đầu tiên hệ thống giải thích vấn đề này, nhưng Tần Mặc vẫn thử nghiệm một chút trước khi tin rằng những điều nó nói là sự thật.

Một đêm bình yên trôi qua.

Khi trời vừa hừng sáng, cách đó không xa xảy ra chuyện khác thường.

Tần Mặc nhón ngón chân nhảy lên ngọn cây và thấy một nhóm đệ tử đang bị yêu thú truy đuổi. Nét mặt hoảng hốt, vô cùng chật vật.

Nhưng cô đã sớm hiểu ra.

"Cứu cứu, cứu mạng!”

Tiếng kêu cứu nối tiếp nhau, mỗi lúc một gần.

Có khoảng chục người trong đội ngũ, tất cả đều được các gia tộc tuyển chọn kỹ lưỡng, tu vi đều đạt trúc cơ. Lúc này lại bị yêu thú đuổi chạy toán loạn nơi, hoàn toàn không còn phong thái hăng hái như lúc mới tiến vào bí cảnh.

Cũng không thể chê trách bọn họ, có rất nhiều yêu thú đuổi theo phía sau.

Tần Mặc còn nói muốn nhặt của hời. Tiết Linh Sương nghi ngờ chẳng biết có nhặt được hay là không, lỡ đâu lại mang mạng mình ném vào trong đó.

“Tránh ra.” Giọng nói của Tần Mặc không lớn nhưng truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.

Tất nhiên là dọn dẹp đống lộn xộn.

Rốt cuộc đám oắt con này có thể coi là đệ tử của Thượng Thanh Môn, nếu thực sự gặp nguy hiểm thì mặt mũi sư huynh đặt ở đâu?

Hơn nữa, bầy yêu thú này bạo động rất bất thường, không chừng còn liên quan đến ma khí mà hắn cảm nhận được.

Ma tôn điều khiển Thái Trường lập ra một kết giới tạm thời ngăn chặn đám yêu thú đang náo loạn, cũng cho đám oắt con cơ hội thở dốc.

[Thân phận hiện tại của anh là của một đệ tử bình thường, cản một tí thôi là đủ rồi.] Thời gian kéo quá dài sẽ lộ tẩy, hệ thống phiền muộn nhắc nhở.

Đáng lẽ đây là thời điểm nam chính tỏa ra hào quang rực rỡ. Ai dè người cần xuất hiện thì không thấy bóng dáng. Kẻ không nên có mặt ở đây lại đang múa may quay cuồng.

Chuyện gì đang xảy ra thế này!

Hiếm khi Tần Mặc không phản bác lại ý kiến của nó, chờ cho tất cả thoát ra khỏi vùng nguy hiểm mới yên tâm thu tay.

Sau đó, bầy yêu thú phá vỡ kết giới, gầm lên và lao về phía hắn .

"Tang tính tình…”

m thanh du dương mang theo linh lực kịp thời vang lên, bầy yêu thú đang kích động dần dần chậm lại.

Mọi người thất thần nhìn nhau, không ai muốn bóp nát khối ngọc thoát ra khỏi bí cảnh, cũng đồng nghĩa với việc đánh mất luôn quyền tranh tài.

Cả đám chạy trối chết một cách đáng xấu hổ như vậy đâu phải là vì không có khả năng địch lại. Mà là do đã quen được cưng chiều, không có khả năng ứng phó với tình huống khẩn cấp, đánh mất thời cơ vàng. Mà Tần Mặc dám một mình nghênh chiến. Ngay cả Tiết Linh Sương, một cô nương nhỏ bé cũng chưa hề tỏ ra sợ hãi. Kích thích bọn họ bùng cháy tinh thần chiến đấu.

"Nào mọi người! Hãy để những con yêu thú này nếm mùi lợi hại của chúng ta!"

"Lên! Chúng ta tại Vân Châu Lý gia cũng không ăn chay!"

"Cùng nhau lên.”

Tần Mặc rất nhẹ nhõm, và thản nhiên nhìn họ từ góc nước khi anh chèo thuyền.

Dù sao cũng đừng chết.

Tình huống này là ngoài dự kiến của hệ thống.

Tất cả mọi người đều chiến đấu hết mình, nhưng Tiết Linh Sương, người dùng tiếng đàn để hạn chế động tác của quái vật là khó nhất, thời gian trôi qua, linh lực của cô cũng dần cạn kiệt.

“ Quá khó thì đổi bài khác đi." Liễu Ngưng không biết từ lúc nào nên đi tới phía sau cô.

Tiết Linh Sương suy nghĩ một chút, xoay xoay đầu ngón tay, cất lên một giai điệu êm dịu.

Ở đầu bên kia, Tần Mặc đang muốn đánh cá trong vùng nước gặp khó khăn, đã sớm chú ý đến Liễu Ngưng, ai biết tiền bối đứng sau Tiết Linh Sương một lúc, hệ thống liền báo cáo thành thạo:

[Phát hiện cốt truyện tiến triển đến mức nam nữ chính cùng nhau đánh quái. Hãy đến gặp Dĩnh Châu càng sớm càng tốt để hoàn thành nhiệm vụ ...]

Im lặng!

Vẻ mặt của Tần Mặc rất bình tĩnh, và hắn ta trực tiếp ngắt lời niệm chú của hệ thống.

Hệ thống gắt gao hai lần: [... khiêu khích Tiết gia.]

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.