Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh nhau với lưu manh

Phiên bản Dịch · 2266 chữ

Nhà hàng Trần Ký ở phố Thải Y là nhà hàng gia truyền, đây là một tòa kiến trúc cổ kính. Hiện tại là giờ ăn trưa, bình thường nếu không đặt bàn trước thì sẽ không có chỗ, còn nếu đặt chỗ mà không đến, thì yêu cầu đặt chỗ trước sẽ bị hủy. Nói chung nhà hàng này khá nổi tiếng.

Chương Chi Đồng đặt bàn ở lầu một, sau khi ngồi xuống cô nàng thành thạo gọi một số món ăn đặc sản của quán cùng một chai rượu Yang màu xanh cổ điển.

(Rượu Yang ở Giang Tô là một loại rượu vang, một trong 8 loại rượu vang được yêu thích tại TQ)

“Đậu tằm om xì dầu ở đây rất thích hợp nhắm rượu, thịt cua Đầu Sư Tử cũng rất ngon.” Chương Chi Đồng vừa giới thiệu vừa gúp Diệp Thanh dọn chén đĩa, cô nàng tráng rượu rồi rót đầy ly cho hai người.

(Đầu sư tử là món thịt bằm, bên trong có nhét một quả trứng, sau đó đem đi chiên)

“Cậu đang làm tại cục cảnh sát nào?” rượu Yang cổ điển nồng độ cồn không cao, tửu lượng của Diệp Thanh coi như được, một chai rượu thì không thành vấn đề. Chỉ là không biết tưởu lượng của Chương Chi Đồng thì thế nào.

Ngày xưa khi còn đi học, có nghe thoáng qua Chương Chi Đồng vì muốn làm cảnh sát, nên đã cố ý đi tìm một vị võ sư nổi tiếng ở Trung Vân để bái sư luyện tập võ thuật, uống một ít rượu chắc không sao.

“Ước mơ của tôi từ khi còn nhỏ là trở thành một cảnh sát hình sự.” Chương Chi Đồng hướng Diệp Thanh đắc ý chớp mắt.

“Xin tự giới thiệu, tôi...Chương Chi Đồng hiện là cảnh sát hình sự, đội trưởng chi đội 2 thuộc Đội điều tra hình sự thành phố Trung Vân”.

“Oa..chúc mừng ước mơ của cô đã thành hiện thực.” Diệp Thanh chủ động mời nàng một ly. Năm đó chỉ có một mình cô nàng trúng tuyển vào Học viện Cảnh sát Hình sự Hoa Hạ, giờ đây lại được về địa phương công tác, thông tin này thật sốt dẻo.

Chỉ cần Chương Chi Đồng thể hiện năng lự xuất sắc, tốc độ thăng tiến của cô ấy tuyệt đối không thua gì hỏa tiễn.

Sau khi Chương Chi Đồng uống một hớp rượu, đột nhiên bị Diệp Thanh cắt ngang.

"Chờ đã... trong lúc làm việc không phải cấm uống rượu sao?"

“Mình vừa giải quyết xong một vụ án, nên được nghỉ nửa ngày, 9 giờ tối nay lại có nhiệm vụ khác.” Đồ ăn còn chưa dọn lên, Chương Chi Đồng và Diệp Thanh lại uống thêm một ly. Cô nàng mỉm cười ngọt ngào nói.

“Thân thể mình rất khỏe, giải rượu rất nhanh”.

“Được... uống, ai say là gấu mèo” Diệp Thanh không nói hai lời, uống cạn nửa ly rượu.

“Sảng khoái!” Chương Chi Đồng giơ ngón tay cái lên.

Người phục vụ nhanh chóng mang lên một mâm các món ăn đặc sắc từ cửa hàng, lúc này Diệp Thanh ăn rất ngon miệng, đồ ăn nóng hổi thơm lừng, đặc biệt món đậu tằm khiến Diệp Thanh nghiện luôn món này.

“Đúng rồi, cậu bây giờ làm gì, trang phục bảnh bao như vậy giờ chắc phát đạt rồi đúng không!” Chương Chi Đồng gắp lên một hạt đậu tằm nóng hổi nhẹ nhàng thổi, sau đó thả vào miệng nhỏ xinh xắn, nàng ăn rất nhã nhặn.

“Mình có một xưởng chế tạo máy gia công” Không biết vì sao nhìn thấy Chương Chi Đồng nếm đồ ăn, Diệp Thanh cảm giác chỉ cần xem nàng ăn thì mình cũng no.

“Thất kính, thất kính, ông chủ Diệp” Chương Chi Đồng cầm ly rượu lên nói.

“Nào, chúc ông chủ Diệp làm ăn phát đạt, trở thành người giàu nhất Trung Vân”.

“Cũng chúc cậu sớm ngày bình định tội ác ở Trung Vân, trở thành khắc tinh của tội phạm”.

“Khắc tinh của tội phạm...Haha, tôi thích” Chương Chi Đồng cười rất sảng khoái, ánh mắt sáng trưng lộ ra khí chất oai hùng.

Rượu cùng tri kỷ ngàn chén ít, chương chi đồng không phải tri kỷ. Nhưng tính cách thẳng thắn và dịu dàng của cô nàng khiến Diệp Thanh rất hâm mộ.

Cùng Diệp Thanh nhâm nhi vài chén rượu, đôi mắt như nước của Chương Chi Đồng đã có chút mê ly, gò má trắng nõn như ngọc giờ cũng hơi ửng ửng hồng.

Mái tóc ngắn xinh đẹp có chút tán loạn của nàng, theo từng ngón tay mà lay động, như một cô gái xinh đẹp bước ra từ trong tranh. Đôi mặt đẹp yêu mị, bớt đi một chút vẻ oai hùng ngổ ngáo ban đầu, lại thêm một phần tao nhã và dịu dàng đầy nữ tính.

Cực kỳ đố kỵ, ghen ghét, thèm muốn, tham lam ...

Toàn bộ đại sảnh nhà hàng, phàm là nam nhân, đều không thể kìm lòng được, nếu trên thế gian nhìn chằm chằm người khác là có tội, thì Diệp Thanh chính là tội nhân phải bị phán xét trước tòa, vì anh đã nhìn chằm chằm Chương Chi Đồng.

Bất quá ghen tị thì ghen tị, thèm thì cứ việc thèm, không ai dám mặt dày mày dạn đến bắt chuyện.

Nhìn bộ trang phục hàng hiệu sang trọng và đắt tiền của Diệp Thanh cùng với phong thái tự tin có một không hai ở lứa tuổi của anh, khiến không ít người chùn bước.

Đương nhiên, ngoại lệ có mấy tên không có mắt nhìn người, có vài tên thanh niên dáng vẻ lưu manh, đang đi bộ trên vỉa hè khu phố cổ Thải Y, con mắt láo liên, liên tục quét trên người những cô gái trên đường.

Khi bọn hắn thấy Diệp Thanh, hai mắt liền sáng lên.

Không phải ai xa lạ, chính là tên gây sự với đội xây dựng phụ trách thay vỉa hè lúc nãy. Tiền Hiểu Mãnh

"Ô kìa..." Tiền Hiểu Mãnh bước vào, phấn khích như bắt được tù nhân.

"Tao nhìn thấy xe của mày trong bãi đậu xe, nên tao đoán mày đang ở gần đây. Wow... bây giờ có tiền rồi à? Uống rượu Yang nữa chứ, ngon vậy ta”.

“Đền tiền! Tiền thuốc lần trước bị mày đánh, phí tinh thần, phí dinh dưỡng...” Tiền Hiểu Mãnh hưng phấn kể đủ loại phí tổn, đang định chốt cái giá trên trời, thì hắn bỗng như im lặng trố mắt nhìn.

Bởi vì Chương Chi Đồng lúc này mang dáng vẻ mê ly, đang nhìn hắn ta với ánh mắt như một đầm sâu không đái.

Mấy người đi theo hắn ta cũng choáng váng.

Một cô gái xinh đẹp và yêu kiều như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua, cũng không dám nghĩ tới. Phải mất vài giây sau, bọn họ mới tỉnh lại, rồi cười lớn.

"Người đẹp, đừng để bị tên mặt trắng này lừa, tê này nghèo rớt mồng tơi, hắn là một tên khốn”.

“Lập tức đưa xe cho tao, mỹ nữ... em sống ở đâu, lát nữa anh đưa em về nhà” một tên xa lạ Diệp Thanh chưa từng thấy trước đây vội bước lên, tên này hết sức lớn mật, định dùng bàn tay của hắn vỗ lên bờ vai có phần gầy guộc của Chương Chi Đồng.

“Nhanh đi, mau giao chìa khóa xe, theo chúng tao lên phòng quản lý xe, chuyển quyền sở hữu”.

Đôi khi, đẹp cũng là một cái tội, tên khốn này vốn ỷ vào nhiều người, cả gan loạn chụp bả vai của Chương Chi Đồng.

Nhưng khi móng vuốt của hắn dần tới chuẩn bị chụp vào vai, thì lại thay đổi hướng muốn chụp lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chương Chi Đồng.

Diệp Thanh đứng bật dậy, vừa quơ lấy bình rượu lam trên bàn, chuẩn bị cho đầu tên này một phát nở hoa để hắn tỉnh táo trở lại.

Chương Chi Đồng ánh mắt đang mê ly, trong nhái mắt thanh tĩnh trở lại, không chờ móng vuốt của hắn đụng tới gương mặt của mình, đùi ngọc vun lên theo những sợi tóc lướt qua, mặt tên lưu manh ăn ngay một cú đá.

Không ai thấy rõ Chương Chi Đồng vài giây trước còn ngồi trên ghế, làm thế nào lại có thể sử dụng một chiêu cước pháp như một võ sư.

Quá nhanh, thời điểm tên này còn chưa kịp kêu la thì đã nằm rạp dưới đất.

Chương Chi Đồng vẫn duy trì động tác võ thuật, trên đôi giầy da nhỏ màu nâu nhạt, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh khiến vô số thực khách sững sờ, đồng thời trợn mắt nuốt nước miếng.

Diệp Thanh đứng lên cũng là sững sờ, bình rượu trong tay vốn định đánh nhau, lúc này cũng buông lỏng một chút, rượu bên trong đổ ra ngoài tí tách.

Những thực khách khác không nhìn rõ, nhưng Diệp Thanh ngồi đối diện với cô lại có thể nhìn rõ. Chương Chi Đồng thậm chí còn không quay đầu lại, thân hình thanh tú bất động, đôi chân ngọc nhấc lên nhanh như chớp, đá trúng tên lưu manh phía sau.

Mọi người, đến ngay cả Diệp Thanh cũng không thể ngờ rằng, một cô gái xinh đẹp như tranh vẽ lại có thể tung một cú đá vào tên thanh niên vào lúc này.

Cái này ……

Diệp Thanh dám cá rằng, ngay cả bom tấn phim tết “Kung Fu Thanh Huyền” do Hứa Ngưng Cung đóng chính, cũng không thể thi triển một cước pháp nhanh như điện thế này.

Nghĩ đến đây, Diệp Thanh trong lòng thầm vui mừng, cũng may trước kia hắn không có đi trả thù Chương Chi Đồng, bằng không nhất định bản thân sẽ biến thành trò cười cho toàn trường... Ngay cả một cô gái liễu yếu đào tơ cũng đánh không lại.

Chương Chi Đồng đá bay một tên, và có vẻ như cô nàng không định để Tiền Hiểu Mãnh cũng những người khác đi.

"Trong mắt các anh còn có pháp luật gì không? Giữa thanh thiên bạch nhật, mà muốn cướp à?" Đôi má ửng đỏ của Chương Chi Đồng tràn đầy tức giận.

“Cô… cô, cô muốn làm gì.” Tiền Hiểu Mãnh và đồng bọn xung quanh, trợn mắt kinh ngạc.

Diệp Thanh đột nhiên nhảy ra khỏi ghế, tung một cước vào bụng Tiền Hiểu Mãnh.

Mặc dù Diệp Thanh chưa từng luyện võ, nhưng trong xưởng cả ngày bưng bê khiên vác mấy tấm sắt, cơ thể cũng tự nhiên được rèn luyện một chút.

Một cước này, trực tiếp đạp Tiền Hiểu Mãnh lăn ra đại sảnh như một trái hồ lô.

“Con mẹ nó, tao liều mạng với mày” Hết lần này tới lần khác bị Diệp Thanh cho ngã, Tiền Hiểu Mãnh tức giận thiếu chút nữa bóc khói lên đầu.

"Mấy người các ngươi sao còn ngẩn ra đó, lên hết cho tao" Tiền Hiểu Mãnh giẫy giụa bò dậy, trong lòng một cổ lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Diệp Thanh cũng tức đền mà giận, ở bệnh viện không kịp giáo huấn những người này, lại bị Tang Khánh trấn áp ở xưởng đá Giang Sơn. Lần này phải đập cho tụi khốn kiếp không có lương tri này một trận ra trò.

Vung chai rượu nện té tên khốn phía sau. Diệp Thanh trực tiếp đem tên này quăng ngã ra mặt đất như quăng một bao tải.

Trong bốn tên đồng hành kia thì có một tên ngã dưới đất không thể gượng dậy, ba tên còn lại lúc nãy còn hung hăng hăm dọa, nhưng giờ đây im re như cây tre, đứng ở một bên như chim cút run lẩy bẩy.

Bọn chúng tham lam muốn chiếm cái xe tải của Diệp Thanh, cứ tưởng rằng đơn giản, do nhà máy của Diệp Thanh đang sắp phá sản, căn bản không bỏ ra nổi tiền phí tổn.

Thừa dịp sử dụng chiêu bài đồi bồi thường cho chú mình để lừa bịp chiếm đoạt xe, ai mà ngờ, đôi cẩu nam nữ này, một đứa đã đành thế mà đứa kia còn hung ác hơn, căn bản không nói đạo lý, không hỏi xanh đỏ trắng đen, liền ra tay động cước.

Chương Chi Đồng đứng một bên xem náo nhiệt. Diệp Thanh dùng cước đá tên kia, mặc dù có ra tay hơi nặng, nhưng không trúng chỗ yếu hại.

"Được rồi, được rồi ..." Chương Chi Đồng không muốn Diệp Thanh gặp phiền toái, thấy hắn đánh được một lúc, liền đi tới kéo Diệp Thanh ra.

“Muốn tìm phiền phức, kêu ông chủ tụi bây tới” Diệp Thanh bổ thêm mấy cước.

“Mấy tên khốn kiếp tụi bây, không cần phải năm lần bảy lượt đến tìm tao rước nhục”.

"Ông ... Ông chủ, say rượu lái xe gây tai nạn... hiện tại đang bị cảnh sát tạm giam...” tên đồng bạn run rẩy, có lẽ vì sợ hãi mà nói ra một câu làm mất mặt cả đám.

P/s: ông tác tả gái, đánh nhau chán kinh khủng không hợp lô gich gì hết :)

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.