Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạm bẫy?(2)

Phiên bản Dịch · 999 chữ

Lâm Phôi bỗng nhiên nghĩ đến, Cao Mạnh Siêu tại sao phải gọi mình tới khoa âm nhạc, rõ ràng hai người có thể ước hẹn tại một địa phương khác, như vậy khoa thể dục chẳng phải sẽ càng thêm kiêng kị với mình sao, bọn hắn nhất định cho rằng mình tới khoa âm nhạc tìm kiếm giúp đỡ, hoặc là có chuyện gì cần hợp tác.

Lưu Mỹ Kỳ có khả năng không thể tưởng tượng được điểm này, Cao Mạnh Siêu thì khác, từ lần gặp mặt vừa rồi Lâm Phôi đã cảm giác Cao Mạnh Siêu không phải một em gái mới lớn học đòi làm giang hồ, nàng là một nữ nhân có tiềm chất, lòng dạ ngoan độc, có dã tâm và trí tuệ.

Đáng chết, nữ nhân này ngoại trừ muốn hợp tác còn tính kế bản thân một vố, làm cho mình nhanh chóng đối đầu khoa thể dục.

Lâm Phôi ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì cười nói: "Địch ca, tìm ta làm gì?"

"A, cũng không có gì." Trương Hoành Địch mỉm cười nói, "Hôm nay thật sự là ngại quá, không nghĩ đến Lý Nghiễm lại xung đột với ngươi, ta trở về nói với Hổ Gia, Hổ Gia cũng rất áy náy."

Lâm Phôi mỉm cười nói: "Không có việc gì, chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới."

"Đúng vậy a, Phôi ca khoan hồng độ lượng, là người sinh ra để làm đại sự. Ta thấy thế này, Trần Cương trong tứ hổ Ngọc Lan, Phôi ca nghe nói bao giờ chưa?"

Khóe miệng Lâm Phôi lộ ra nụ cười thâm ý sâu sắc: "Nghe nói rồi, là một người rất hiểu hưởng thụ nữ nhân."

"Hắc hắc hắc, đúng vậy, Phôi ca nói chuyện rất êm tai. Bất quá phương diện này hắn đúng là rất lợi hại, hơn nữa quan hệ của hắn và bên ngoài trường rất tốt, mấy ngày nay còn cung cấp cả mấy em xinh tươi non tơ nguyên tem nguyên mác, không biết Phôi ca có hứng thú thử một lần không?"

"Ách." Lâm Phôi ở trong nội tâm khẽ động, cười nói, "Vẫn nên thôi đi, ngươi cũng biết, ta hiện tại đang ở trong giai đoạn mập mờ với Miên Miên, nếu để cho nàng biết ta giấu nàng làm loại sự tình này... ."

"Hắc hắc hắc, đây chính là bản sắc đàn ông nha, ta không nói, ngươi không nói, người nào sẽ biết... Quyết định vậy đi, buổi tối hôm nay, Trần Cương sẽ tới tìm ngươi."

Lâm Phôi nở nụ cười nói: "Buổi tối không được, ta còn phải tập luyện, thế này đi, tối thứ sáu, ta ở cửa trường học chờ Trần Cương huynh đệ."

"Chốt lại 5 giờ chiều thứ bảy, các ngươi không gặp không về." Trương Hoành Địch vỗ vỗ bả vai Lâm Phôi, nở nụ cười , "Đến lúc đó ngươi phải hảo hảo hưởng thụ a."

"Nhất định, sẽ không khách khí với Trần Cương huynh đệ... ."

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau cười cười, ngay sau đó Trương Hoành Địch nói một tiếng cáo từ, rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Trương Hoành Địch, ánh mắt của Lâm Phôi lộ ra một tia lạnh lùng, các ngươi nghĩ ta là ai? Cho rằng ta thật sự là một tên ngu ngốc vì nữ nhân liền quên hết chuyện khác? Đột nhiên tìm ta lúc này, chắc chắn là có âm mưu gì đó.

Lâm Phôi bỗng nhiên nghĩ đến tấm hình lúc nãy mình thấy được trên sân thượng, trước kia một trong tứ hổ Ngọc Lan bị hạ độc chết, hung thủ chính là nữ nhân do Trần Cương bồi dưỡng, xem ra mình thật sự nên cẩn thận một chút, nói không chừng là muốn hại tính mạng mình.

Lâm Phôi thở ra một hơi, lúc này sắp vào học, Lâm Phôi về tới lớp.

Sau khi tan học, Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên đi tới nhà ăn, sau đó mấy người cùng tới sân vận động tiến hành tập luyện, Phác Ánh Tuyết lão sư đã đợi tại đây, nàng mặc một bộ đồ bó sát màu trắng, tràn đầy vẻ thanh xuân động lòng người, rõ ràng đã hai mươi mấy tuổi, lại mang theo hương vị như tiểu cô nương, làm cho người ta không nhịn được động tâm.

Phác Ánh Tuyết thấy được Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên, nở nụ cười : "Hai người các ngươi đến sớm quá, các đồng học khác vẫn chưa có mặt, à đúng rồi, các ngươi thật sự đang yêu nhau sao?"

"Ai nói vậy." Khuôn mặt Ngụy Kỳ Miên ửng đỏ, tuy rằng thường xuyên bị các tỷ muội cùng ký túc xá đùa giỡn, nhưng mà Phác Ánh Tuyết thì khác, thân phận nàng là giáo viên, vì vậy việc này phát ra từ miệng Phác Ánh Tuyết, Ngụy Kỳ Miên vẫn có chút ngượng ngùng.

Lâm Phôi nghiêm túc hỏi: "Đẹp đôi không?"

Phác Ánh Tuyết vậy mà cũng rất nghiêm túc gật đầu: "Đẹp đôi."

Thế nhưng khi nói chuyện, không biết vì sao, Phác Ánh Tuyết trong nội tâm vậy mà mơ hồ có một tia ghen tuông, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, tại sao mình lại ghen? Người ta là sinh viên, hơn nữa là người có bạn gái, ta không thể nghĩ ngợi lung tung, thế nên vội vàng ném ý tưởng này ra khỏi đầu.

Lâm Phôi cười nói: "Lão sư, ngươi hôm nay thật xinh đẹp."

"Thật sao?" Phác Ánh Tuyết thấy trái tim nhảy lên một cái, nội tâm đang cố bình tĩnh lập tức lại loạn cả lên.

Lâm Phôi cảm thấy tay mình tê rần, cúi đầu nhìn xuống, ra là bị Ngụy Kỳ Miên véo một cái, hắn không khỏi nở nụ cười, cô gái nhỏ này, đang ghen sao... .

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.