Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Muốn Ngươi Làm Lão Bà

Phiên bản Dịch · 1760 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Nghe được lời của Triệu Thanh Nghiên, hai tay Lâm Phi đặt trong túi quần thu lại. Triệu Thanh Nghiên quan sát động tác nhỏ của Lâm Phi, cái miệng nhỏ chậc chậc, khinh thường nói:

- Biểu diễn rất chi là giống thật, bổn tiểu thư còn tưởng rằng cậu sẽ từ trong quần jean móc ra 8 vạn tệ, vỗ lên bàn ấy chứ.

Lắc lắc đầu, Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Nghiên khẽ động, nhìn chằm chằm vào trong túi quần jean của Lâm Phi, khiêu khích nói:

- Trong túi quần của cậu có gì? Nó sẽ không phải là hai quả táo! Hoặc hai quả trứng ngỗng, lúc nào đói lấy ra ăn đấy chứ?

Thấy cô bé này không ngừng đả kích mình, Lâm Phi sinh ra trò đùa, cười tủm tỉm nói:

- Nếu bây giờ tớ lấy ra 8 vạn tệ, cậu nói cậu muốn thế nào?

- Khẩu khí so bệnh phù chân còn lớn hơn!

Triệu Thanh Nghiên biết Sơn Hà thôn rất nghèo, nhà làm ruộng tốt nhất, quanh năm nhiều nhất có thể thu nhập ròng hơn 2 vạn cũng rất tốt. 8 vạn tệ, vậy phải nhiều năm mới có thể tiết kiệm được, đây vẫn là trong tình huống thành viên gia đình không bị bệnh, gánh nặng gia đình không lớn. Nhìn nhà Lâm Phi mấy năm nay, ông bà nội có bệnh trong người, trong nhà có hai đứa nhỏ học hành, nhà hắn không nợ tiền đã là tốt rồi, làm sao có thể tiết kiệm được?

Nghĩ đến vừa rồi hắn nói trên người hắn có 8 vạn tệ, Triệu Thanh Nghiên sắp cười chết, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy khinh thị, cười ha ha nói:

- Lâm Phi, cậu thật đúng là vua nói khoác. Cho dù cậu về nhà gom góp, tớ đoán chừng cậu cũng không có khả năng xuất ra 8 vạn tệ, cậu quả thực để người ta buồn cười đến chết mà.

Nói xong, Triệu Thanh Nghiên cười chảy ra nước mắt, dùng cánh tay trắng như ngọc lau khóe mắt, vô cùng kiêu ngạo nói:

- Cho cậu một ngày, nếu cậu có thể gom được 8 vạn tệ, cậu muốn tớ làm gì, tớ làm cái đó.

- Cậu nói là thật?

Lâm Phi mạnh mẽ đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.

Thấy Lâm Phi tự tin như vậy, trong lòng Triệu Thanh Nghiên hiện ra dự cảm không lành, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhà ai nguyện ý cho gia đình hắn mượn tiền a! Cho vay rồi biết gia đình họ mùa quýt năm nào mới có mà trả.

- Đương nhiên, Triệu Thanh Nghiên tớ nói được làm được, hôm nay cậu chỉ cần có thể lấy ra được 8 vạn, cậu muốn tớ làm gì, tớ liền làm cái đó. Tốt xấu gì Triệu Thanh Nghiên tớ cũng là đệ nhất mỹ nữ Sơn Hà thôn tổ 5, có khi nào nói chuyện lại không dữ lời.

Triệu Thanh Nghiên ánh mắt liếc đến Lâm Phi, lạnh lùng cười nói:

- Bổn tiểu thư mới không giống người nào đó, chỉ biết khoe khoang bề ngoài.

- Được a, đây là chính cậu nói, người nào chơi xấu người đó là chó con.

Vừa nói, Lâm Phi vừa từ trong túi lấy ra tám cọc tiền giấy, ngay sau đó đôi mắt cố ý nhìn Triệu Thanh Nghiên từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. Muốn xem bộ mặt quẫn bách của cô như nào.

- Tớ không cần về nhà gom góp, đây là 8 vạn tệ, không thừa không thiếu, cậu tự kiểm tra đi.

Triệu Thanh Nghiên si ngốc nhìn tám cọc tiền để trên bàn, vẻ mặt mờ mịt, nghẹn tại cổ họng, thật lâu không nói lên lời.

Mà Triệu Quân sửng sốt một hồi, sau đó ha hả cười nói:

- Đại chất tử, mau uống trà, chúng ta vẫn nên thương lượng chuyện đấu thầu hồ đi! Vấn đề chính quan trọng hơn.

8 vạn tệ tiền mặt để ngay trước mắt, hoàn toàn xua tan nghi ngờ của Triệu Quân, Triệu Quân trong lòng vui đến nở hoa, âm thầm nghĩ nhanh chóng đem hợp đồng đấu thầu hồ cho hoàn thành, lại lên phía trên xin 2 vạn tệ, để sớm ngày giúp thôn xây dựng đường mới, giúp bà con có cái đi lại thuận tiện làm ăn.

- Tiền này của cậu không phải là giả chứ!

Triệu Thanh Nghiên thủy chung không tin Lâm Phi có thể xuất ra 8 vạn tệ tiền mặt, cầm tiền trên bàn, nhìn trái nhìn phải, phát hiện tiền hoàn toàn là thật, nàng vô cùng kinh ngạc.

Bác Triệu, chuyện chúng ta xin chờ một chút.

Nói xong, Lâm Phi vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp không có chút tỳ vết nào của Triệu Thanh Nghiên, vui vẻ nói:

- Vừa rồi là cậu nói chỉ cần tớ xuất ra 8 vạn tệ, tớ cho cậu làm gì, cậu liền làm cái đó. Có phải vậy không?

Liếc mắt một cái, Triệu Thanh Nghiên trong lòng hô to hỏng rồi, Lâm Phi nhất định sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng.

Tiến đến bên vành tai trong suốt của Triệu Thanh Nghiên, khóe miệng Lâm Phi nhếch lên nụ cười xấu xa:

- Tớ muốn cậu làm lão bà của tớ, đêm nay tớ sẽ vào phòng của cậu, trước thu chút lợi tức.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Triệu Thanh Nghiên đỏ đến lỗ tai, trong đôi mắt đẹp phun ra ngọn lửa hừng hực, giơ phấn quyền lên không ngừng gõ vào lưng Lâm Phi.

- Lưu manh, tớ đánh chết cậu, cậu dám đưa ra yêu cầu vậy.

Cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Thanh Nghiên chu lên, nắm đấm nhỏ như quyền phong vũ bão nện trên lưng Lâm Phi.

Tuy rằng không phải rất đau, Lâm Phi lại giả bộ nhảy dựng lên, kinh hãi kêu:

- Triệu Thanh Nghiên, đây là chính miệng cậu nói ra, sao cậu lại quên? Cậu có biết cậu bây giờ tính là gì không, đó là mưu sát thân phu.

- Tôi khi nào đáp ứng gả cho cậu, cậu, cậu đừng nói bậy bạ.

Triệu Thanh Nghiên ngây ngốc một chút, chớp chớp lông mi thật dài, lúc này lại cảm thấy Lâm Phi đang chiếm tiện nghi của mình, phấn quyền gia tăng lực lượng đấm vào sau lưng Lâm Phi.

- Cậu còn nói bậy nữa, tôi xé rách miệng cậu.

Vì tránh né Triệu Thanh Nghiên đấm, Lâm Phi chạy quanh phòng khách, Triệu Thanh Nghiên một bên đuổi theo, một bên không ngừng uy hiếp.

- Tân nương gia của ta, rốt cuộc nàng có bao nhiêu chờ mong a, đuổi theo ta làm gì? Ta biết, Lâm Phi ta tuy rằng rất được yêu thích, nhưng nàng cũng không đến mức liều mạng đuổi theo a!

Lâm Phi cố ý cách Triệu Thanh Nghiên chỉ có ba bước, để cho nàng mắt thấy muốn đuổi theo, rồi lại làm cho nàng không chạm tới một sợi lông tơ của mình.

Bộp một tiếng! Triệu Quân thật sự nhìn không nổi, sắc mặt tái xanh, cầm lấy chén trà đặt mạnh lên bàn, tức giận quát:

- Dừng lại, nha đầu ngươi nháo đủ rồi chưa. Một chút quy củ cũng không hiểu, ngươi đối đãi với khách quý như thế sao.

Trong mắt Triệu Quân, việc quan trọng trước mắt là nhanh chóng cùng Lâm Phi thỏa thuận chuyện đấu thầu hồ hồ. Về phần nữ nhi cùng Lâm Phi đùa giỡn, đây hoàn toàn là tiểu hài tử hồ nháo, có thể chấm dứt.

Dừng bước đuổi theo, Triệu Thanh Nghiên tức giận nhìn cha mình, trong lòng tràn đầy bất mãn, vì sao cha luôn khuỷu tay đưa ra ngoài.

Quay đầu nhìn về phía Lâm Phi, Triệu Thanh Nghiên lông mày nhíu lại cùng một chỗ, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, vung phấn quyền đấm vào không khí, thở phì phì nói:

- Cậu chờ cho tôi.

- Chờ làm gì? Chờ anh cưới em à?

Lâm Phi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như quả táo của cô, càng cảm thấy xinh đẹp:

- Triệu Thanh Nghiên, cậu không thể rụt rè một điểm sao? Ngày ngày suy nghĩ sự tình hai ta.

Nghe xong, Triệu Thanh Nghiên lại chuẩn bị ném phấn quyền lại đây.

Triệu Quân ở một bên không thể nhịn được nữa, tay vỗ bàn, giận dữ mắng Triệu Thanh Nghiên:

- Đủ rồi, Thanh Nghiên, ngươi mau trở về phòng, ta cùng Lâm Phi có việc quan trọng muốn nói. Triệu Thanh Nghiên trở lại phòng, chỉ còn lại Lâm Phi cùng Triệu Quân hai người. Hai người thương lượng thật lâu, ý tứ của Triệu Quân là sẽ toàn lực giúp Lâm Phi giành được quyền đấu thầu hồ Long Môn, dù sao dựa theo quy tắc, giá cao thì được.

Triệu Quân nói với Lâm Phi, buổi chiều hắn còn bớt thời gian tìm gặp trưởng thôn Lâm Tử Cường, xem Lâm Tử Cường nghĩ như thế nào.

Nói xong chính sự, Lâm Phi đi tới hồ Long Môn. Bên cạnh hồ, Lâm Phi mơ về một tương lai tươi sáng, nếu giành được quyền đấu thầu hồ, sau này mua một ít cá giống, lại nhỏ nước thần, thu hoạch cá lớn phải bán không biết bao nhiêu tiền a!

Có tiền rồi, đến thành phố Nam Giang mua một biệt thự, lại mua một chiếc xe sang, sau đó có thể đem nha đầu Triệu Thanh Nghiên kia quang minh chính đại cưới về nhà. Nhớ tới dáng người nóng bỏng của Triệu Thanh Nghiên, khuôn mặt hoàn mỹ, đùi trắng bóng, Lâm Phi bụng dưới rừng rực dục hỏa.

Lúc này, Lâm Phi nhìn thấy Triệu Thanh Nghiên cưỡi xe đạp màu hồng phấn đi lướt qua hồ nước, từ dưới bờ ruộng lao ra một người, người nọ trong tay cầm một cái bát đen ngòm đâm vào xe đạp của Triệu Thanh Nghiên.

Ngay sau đó, người kia liền đem xe đạp đụng ngừng, trong tay cái bát rơi xuống đất bể thành mảnh nhỏ.

- A, bát của ta, đây chính là bát do Tần Thủy Hoàng từng dùng qua, ít nhất phải vài triệu.

Người đàn ông gào khóc, nhưng không có nước mắt.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.