Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trịnh Mãnh Bỏ Chạy.

Phiên bản Dịch · 1925 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

- Mày cho rằng mày là ai? Mày là cái con mẹ gì của Triệu Thanh Nghiên mà đòi quản chuyện của ả.? Mẹ nó chứ, mày phá hỏng truyện tốt của ông mày, đừng trách ông đây độc ác.

Trịnh Mãnh bị té về sau, nói chuyện khiến khóe miệng có chút đau nhức.

Tiếp theo, Trịnh Mãnh hướng nắm đấm về phía Lâm Phi lao tới, Lâm Phi cũng không đứng im bất động cho Trịnh Mãnh đánh mà một cước đá vào bụng hắn, bị đá một cước trúng bụng Trịnh Mãnh bị ngã thất điên bát đảo nằm trên mặt đất.

Luận đánh nhau, Lâm Phi chưa từng sợ ai, hồi còn ở đại học, có ba tên côn đồ trêu chọc bạn gái cũ của hắn, bị hắn đánh cho xón tiểu ra quần. Về phía Trịnh Mãnh ngã trên mặt đất đây thì chính là ác bá nổi danh trong thôn. Ở trong thôn, hắn chưa khi nào gặp phải chuyện như vậy.

Lồm ngồm bò dậy, Trịnh Mãnh cảm giác khóe miệng chảy máu, lau máu khóe miệng, rút ra một con dao lò xo từ thắt lưng. ấn nút trên chuôi đao, từ bên trong chuôi dao bật ra một lưỡi dao dài 7-8 cm.

Trường đao lấp lánh rơi vào trong đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Nghiên khiến cô nhất thời sợ tới mức dung mạo của nàng hoa dung thất sắc, kinh hãi kêu lên:

- Trịnh Mãnh, ngươi muốn làm gì?

- Thằng ranh này muốn chết, đoán xem lão tử muốn làm gì, lão tử đương nhiên phải thành toàn cho hắn.

Trịnh Mãnh bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, bỏ mặc tất cả hậu quả, cầm dao hướng Lâm Phi đi tới miệng còn không quên đe dọa:

- Thằng ranh, bây giờ mày quỳ xuống dập đầu ba cái, rồi lập tức cút, như vậy việc này lão tử coi như không có, lão tử chỉ cho mày năm giây thời gian suy nghĩ.

Nghe Trịnh Mãnh nói thế, Trái tim nhỏ bé của Triệu Thanh Nghiên thắt chặt, nàng sợ Lâm Phi không chịu nổi áp lực bỏ lại nàng một mình đối mặt với Trịnh Mãnh, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì nàng có thể tưởng tượng được.

Bất quá, nếu Lâm Phi rời đi, nàng cũng không trách, dù sao Trịnh Mãnh cầm dao trong tay. Bởi vì là sinh mệnh quý giá, mỗi người cũng chỉ có một sinh mệnh, mất rồi là chấm hết. Nhưng nàng vẫn hi vọng Lâm Phi có thể ở lại cùng nàng.

Năm giây bây giờ đối với Triệu Thanh Nghiên mà nói, quả thực so với một thế kỷ còn dài.

Không cần tới năm dây, ngay một giây sau khi Trịnh Mãnh đưa ra điều kiện với Lâm Phi, hắni không chút do dự cứng rắn nói:

- Lâm Phi tao cũng không phải bị dọa lớn, có bản lĩnh mày cứ giết tao

Lâm Phi vừa dứt lời, trái tim đang lơ lửng của Triệu Thanh Nghiên rốt cục tạm thời buông xuống, trong mắt cô đối với Lâm Phi đã có thêm hình tượng mới. Trong lòng tự nhủ, Lâm Phi như thế nào còn có một mặt đàn ông như vậy. Cùng lúc đó, nàng cũng lo lắng cho Lâm Phi không thôi.

Kỳ thật, Trịnh Mãnh rút dao ra chỉ muốn dọa Lâm Phi mà thôi, nhưng không thành công, nhất thời cục diện giằng co.

Đi, hắn không cam lòng, hắn bị Lâm Phi đánh ngã hai lần, nếu cứ như vậy rắm không dám thả một cái liền đi thì quá mất mặt. Dù như thế nào, Trịnh Mãnh hắn ở Sơn Hà thôn cũng là một lão đại.

Không thể đi, hắn biết mình tay không chắc chắn đánh không lại Lâm Phi, động dao nhỡ gây ra án mạng, đó chính là phải ngồi tù cả đời, hắn tuyệt đối không muốn. Bây giờ hắn đang trong hoàn cảnh cưỡi hổ khó xuống, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chỉ cần mày cút đi, chuyện này tao coi như xí xóa.

- Xéo đi, mày không có tư cách ở đây cùng tao ra điều kiện Trịnh Mãnh.

Dù là không gặp phải một cô gái khác Lâm Phi hắn cũng sẽ không cứ vậy bỏ mặc không lo, chứ đừng nói đây là Triệu Thanh Nghiên. Hắn đã nhận định Triệu Thanh Nghiên là vợ tương lai, Lâm Phi sẽ bảo vệ nàng cả đời. Nếu như một nam nhân ở thời điểm vợ hắn gặp phải nguy hiểm, giậm chân bỏ chạy, đây coi như là nam nhân gì!

Trịnh Mãnh đã có dự định điều hòa, ấy vậy mà tiểu tử Lâm Phi lại không hiểu ý hắn, được một tấc liền muốn lấn một thước.

Trịnh Mãnh càng nghĩ càng tức giận, đại não trong nháy mắt bị lửa giận hừng hực chiếm cứ, cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, đem dao chĩa vào bụng Lâm Phi đâm tới.

Triệu Thanh Nghiên sợ tới mức a a la hét, lớn tiếng đối với Lâm Phi nhắc nhở hô:

- Cẩn thận, Lâm Phi.

Lâm Phi không nghĩ tới Trịnh Mãnh Chân dám làm thật, chần chờ một giây, lập tức né tránh sang bên cạnh, lưỡi dao vẫn là cắt rách quần áo Lâm Phi, cọ rách một chút da trên bụng hắn, chảy máu. Không để ý đến vết thương, Lâm Phi nhanh chóng xoay người, một cước đá vào mông Trịnh Mãnh.

Bị một cước vào mông, Trịnh Mãnh té theo thế chó đớp cứt, cúi đầu nhìn thấy trên lưỡi dao của hắn có máu làm hắn sợ tới mức không dám quay đầu, đứng lên liền co rò bỏ chạy.

Nhìn thấy trên bụng Lâm Phi chảy máu, trong mắt hoa đào của Triệu Thanh Nghiên chứa đầy nước mắt chạy tới, nức nở nói:

- Lâm Phi, vì sao cậu lại ngốc như vậy, tớ cũng đâu phải là gì của cậu.

- Cậu là vợ tớ! Chúng ta đã nói rồi rồi, chờ tớ kiếm đủ tiền, đến thành phố Nam Giang mua xe mua nhà, tớ liền mang theo lễ vật đến nhà cậu cầu hôn.

Lâm Phi vẫn luôn đem việc này ghi nhớ trong lòng, đời này hắn nhận định nữ nhân, mặc kệ trả giá như thế nào, hắn đều sẽ theo đuổi đến cùng. Triệu Thanh Nghiên bĩu môi, tú mi hơi nhíu lại nói:

- Đã thời điểm nào rồi cậu còn có tâm trạng nói đùa

Theo suy nghĩ của nàng, điều kiện nàng đưa ra cho Lâm Phi, chỉ sợ cả đời này Lâm Phi cũng làm không được.

Chỉ riêng phòng ốc và xe hơi phải bảy tám mươi vạn, Lâm Phi còn chưa thể thực hiện được, chưa tính phía sau còn có mười vạn lễ hỏi còn có ba vàng đi kèm. Nếu tính cả tiền tiệc rượu đãi khách nữa cũng không kém gì 1 triệu. Một nông dân như Lâm Phi thì Triệu Thanh Nghiên cảm thấy dù phấn đấu cả đời cũng không thể có nổi. Càng khoa trương chính là, Lâm Phi còn ở phía sau thêm kỳ hạn, nói là không đến một năm thời gian. Ai, đây không chỉ là mơ mộng giữa ban ngày, quả thực là suy nghĩ hão huyền.

- Cậu không có đem ước định giữa chúng ta coi ra gì?

Lâm Phi nóng nảy, nói chưa đến một năm, Triệu Thanh Nghiên liền lập gia đình, đến lúc đó hắn khóc cũng không ra nước mắt. Cho nên hắn nhất định phải đánh tốt tư tưởng cho Triệu Thanh Nghiên, hai tay hắn cầm chắc đôi tay bé nhỏ của cô, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp như hắc bảo thạch của Triệu Thanh Nghiên, phi thường nghiêm túc nói:

- Cậu đã đáp ứng tớ, tuyệt đối không được đổi ý.

Ngày đó, ở bên bờ hồ, Triệu Thanh Nghiên đưa ra điều kiện hà khắc, chỉ là muốn Lâm Phi biết khó mà lui, cô không nghĩ tới Lâm Phi lại coi là thật.

- Ừ, tớ nhớ.

Triệu Thanh Nghiên vẫn như cũ không đem ước định giữa bọn họ coi như thật, nhưng vì an ủi Lâm Phi, mới nói như thế.

Tránh thoát đôi tay Lâm Phi ra, Triệu Thanh Nghiên nhìn chằm chằm bụng Lâm Phi bị dao lò xo sượt qua, rất đau lòng, ân cần nói:

- Đều bị thương thành như vậy, còn loạn động. Chúng ta trước tiên tìm một chỗ, cậu ngồi xuống, tớ trước giúp cậu băng bó đơn giản một chút, lát nữa tớ dẫn cậu đến bệnh viện của tớ rồi lại cẩn thận xử lý.

Nhìn quanh bốn phía, Triệu Thanh Nghiên nhìn thấy một cây liễu nhỏ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô đỡ Lâm Phi đi tới dưới tán cây liễu, nhẹ nhàng đỡ Lâm Phi ngồi xuống.

Một cánh tay của Lâm Phi vốn khoác lên cái cổ trắng lõn đỏ hồng của Triệu Thanh Nghiên. Mông vừa hạ xuống đất, cánh tay Lâm Phi đặt trên cổ Triệu Thanh Nghiên hơi dùng sức một cái, Triệu Thanh Nghiên thuận thế ngã vào trong ngực Lâm Phi.

Ngầng đầu lên, hai người họ bốn mắt chạm nhau.

Trong khoảnh khắc, Triệu Thanh Nghiên hoảng hốt, một trái tim đập thình thịch sắp nhảy ra khỏi ngực.

Đây là lần đầu tiên cô nằm trong vòng tay của một người đàn ông. Ngọc thân thơm mềm đặt vào lòng, chui vào chóp mũi Lâm Phi mùi hương thoang thoảng, nhìn đôi môi hồng mềm mại của Triệu Thanh Nghiên như cánh hoa hồng. Lâm Phi muốn hôn lên, hơn nữa hắn cũng bắt đầu hành động.

Gần!

Càng lúc càng gần!

Đã có thể cảm nhận được hương thơm nóng hổi trong miệng Triệu Thanh Nghiên.

Đột nhiên, Triệu Thanh Nghiên đẩy Lâm Phi ra, mạnh mẽ đứng lên, gạt một sợi tóc đen trên trán bóng loáng, thần sắc bối rối nói:

- Lâm Phi, nếu cậu còn như vậy, tớ sẽ đi đó.

Gương mặt nhỏ bằng bàn tay đỏ như trái đào mật đồng dạng chín mọng của Triệu Thanh Nghiên, rễ lỗ tai càng đỏ bừng, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, lộ ra óng ánh sáng long lanh.

Thấy Bộ dáng của Triệu Thanh Nghiên như vậy, Lâm Phi trong lòng rạo rực, nhưng hắn cũng biết, có một số việc vừa phải mà thôi, bằng không sẽ thật khiến cô tức giận bỏ đi.

- A nha, bụng của tớ đau quá.

Lâm Phi ra vẻ rất đau, kỳ thật, vết thương trên bụng hắn chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, gào thét như vậy, chính là vì để cho Triệu Thanh Nghiên tới đây.

- Đáng đời, cho cậu đau chết luôn.

Triệu Thanh Nghiên giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Phi một cái, chợt lại nhìn miệng vết thương của Lâm Phi, ngồi xổm xuống, một đôi chân thon dài trắng nõn gắt gao khép lại cùng một chỗ, miễn cho ở trước mặt Lâm Phi lộ hàng.

Xin lỗi các đạo hữu, do mấy hôm nay mình hơi bận với do mình mình dịch lên là có ra chương hơi chậm, mong các đạo hữu lượng thứ, sắp tới mình sẽ cố gắng ra đều ngày 3 4 chương không làm mọi người thất vọng

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.