Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Gặp Trần Đại Phú

Phiên bản Dịch · 1806 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

- Mập mạp chết bầm, mau lái xe tránh ra.

Vừa nãy gặp Trịnh Mãnh, xong giờ lại tên mập này. Triệu Thanh Nghiên mặt đỏ lừ đầu sắp bốc khói.

Chiếc xe đạp của cô bị chiếc Land Rover của Trần Đại Phú chắn đường, đủ để làm cho ai vào hoàn cảnh này cũng phải nổi nóng. Lại nghe Trần Đại Phú trào phúng Lâm Phi, nàng nhất thời không vui.

Cũng không biết vì cái gì, nàng rất không thích người khác nói xấu Lâm Phi.

Có thể là nụ hôn đầu tiên của nàng bị Lâm Phi cướp đi, trong lòng nàng đối với Lâm Phi có loại tình cảm nói không ra lời.

Đưa ánh mắt theo tiếng nói phát ra, Trần Đại Phú nhìn thấy Triệu Thanh Nghiên, hai tròng mắt dán vào thân thân thể đầy gợi cảm của Triệu Thanh Nghiên.

Đẹp quá!

Trần Đại Phú liếm liếm đôi môi mập mạp, tròng mắt híp lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp to bằng bàn tay của Triệu Thanh Nghiên.

- Tiểu thư, xin chào. Tôi là Trần Đại Phú, giám đốc khách sạn hải sản Tập Mỹ Hiên, đây là danh thiếp của tôi.

Trần Đại Phú trực tiếp không để ý đến Lâm Phi. Nghênh ngang đi đến bên cạnh Triệu Thanh Nghiên, lấy ra một tấm danh thiếp vàng rực rỡ đưa cho nàng. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm tán gái, cơ bản mỗi lần Trần Đại Phú chỉ cần báo thân phận của mình, đại bộ phận mỹ nữ đều sẽ rất vui vẻ làm quen với hắn.

Liếc nhìn chiếc Land Rover mới toanh sáng bóng, sự tự tin của Trần Đại Phú lại càng bùng nổ.

Hắn phảng phất đã nhìn thấy mỹ nữ trước mắt nhiệt tình tiếp nhận danh thiếp của hắn, hơn nữa còn muốn hướng hắn yêu cầu số điện thoại của mình.

Tuy nhiên, lý tưởng đẹp biết bao nhiêu, sự thật phũ phàm bấy nhiêu.

- Thực xin lỗi, ta không muốn biết ngươi.

Triệu Thanh Nghiên đừng nói là muốn quen biết hắn, cho dù nhìn thấy thân thể mập mạp của Trần Đại Phú, trong lòng đều bắt đầu buồn nôn.

Trong mắt cô tất cả đều là vẻ khinh bỉ, trong lòng nói giám đốc khách sạn Tập Mỹ Hiên có cái gì đặc biệt, người từng theo đuổi bổn tiểu thư, thân phận cao hơn, có rất nhiều người đây.

Trần Đại Phú ngây ngốc nhìn danh thiếp vàng rực rỡ trong tay, không thể tin nhìn tới qua Triệu Thanh Nghiên.

Kịch bản không phải như vậy diễn a. Trong mắt hắn hiện lên một tia oán độc, nhưng rất nhanh che dấu. Sau đó lúng túng bỏ danh thiếp vàng rực rỡ vào túi mình. Hắn cười tủm tỉm nói với Triệu Thanh Nghiên:

- Mỹ nữ, ngươi đây là muốn đi đâu? Ta có xe, có muốn hay không ta đưa cô một đoạn.

Vừa nói, Trần Đại Phú vừa đắc ý vỗ vỗ đầu xe Land Rover.

- Đem xe của ngươi lái qua một bên để ta đi.

Triệu Thanh Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nói.

Trần Đại Phú không tin vào tai mình. Hắn không ngờ lại có người ngó lơ hắn.

Trước kia hắn lái xe Land Rover tới trước mặt các nàng. Lại thêm thân phận giám đốc của hắn, không cô em nào là không khuất phục.

Nhưng hôm nay hắn thua, thua triệt triệt để để. Tại sao lại thế, hắn không nghĩ ra.

Hắn thấy Triệu Thanh Nghiên đèo Lâm Phi ngồi sau xe đạp là từ phương hướng Sơn Hà thôn đi ra. Hắn phỏng đoán, Triệu Thanh Nghiên hẳn cũng là người của Sơn Hà thôn.

Bình thường hắn thấy, các cô gái nông thôn mỗi khi nghe hắn nói mình là giám đốc, lại đi xe Land Rover đắt tiền thì sẽ không ngừng làm quen. Ấy vậy mà cô nàng này… Trần Đại Phú rất kinh ngạc, thế lên hảo cảm đối với Triệu Thanh Nghiên lại càng thêm sâu đậm. Dễ dàng có được, ngược lại không cảm thấy quý giá. Chỉ có vất vả vạn khổ lấy được, mới có thể cảm thấy quý giá. Đó là bản chất con người.

- Tiểu thư, cô thật không có ý định ngồi xe Land Rover của tôi.

Trần Đại Phú còn chưa hết hy vọng.

- Tránh ra, bổn tiểu thư không có thời gian cùng ngươi ở chỗ này nói nhảm.

Thấy Trần Đại Phú vẫn còn lảm nhảm, Triệu Thanh Nghiên nổi giận. Cô đâm trực tiếp bánh trước xe đạp vào đầu xe Land Rover.

Một tiếng rầm, đầu xe Land Rover bị bánh xe đạp tông xước một mảng sơn. Vài ngày trước, xe của hắn mới bị xe ba bánh của Lâm Phi va vào làm sơn bị xước xong. Hắn mới đến cửa hàng 4S để sơn lại, chỉ vài ngày sau, đầu xe lại xước một vệt dài. Làm sao có thể không làm cho Trần Đại Phú tức giận.

- Tào Ni Mã, dã nha đầu, ngươi dám làm xước sơn xe lão tử, mau mau bồi thường.

Trần Đại Phú rất đau lòng, chuẩn bị kéo cổ tay trắng nõn của Triệu Thanh Nghiên.

Thấy thế, Lâm Phi một tay nắm lấy cổ tay Trần Đại Phú, dùng sức bấm một cái, đau đến mức Trần Đại Phú gầm gừ kêu lên như lợn bị chọc tiết.

- Khốn nạn, ngay cả bạn gái của ông ngươi cũng dám ăn vạ, ngươi chán sống rồi hả?

Lâm Phi nhẫn nhịn Trần Đại Phú rất lâu.

Thấy Trần Đại Phú muốn động tay chân với Triệu Thanh Nghiên, nhất thời lửa giận thiêu đốt. Đời này, ai cũng không thể động đến cha mẹ mình, còn có nữ nhân của mình. Lâm Phi trong lòng thầm niệm.

Aaa! Đau đau, Lâm Phi ta sai rồi, ngươi mau buông tay.

Trần Đại Phú đau đến nhe răng trợn mắt, đâu dám ăn vạ, không ngừng cầu xin Lâm Phi tha thứ.

- Bạn gái ta bảo ngươi tránh ra, rốt cuộc ngươi có chịu lái xe ra hay không?

Lâm Phi cảm thấy Trần Đại Phú cần phải chịu chút khổ sở, miễn cho hắn luôn muốn tìm mình gây phiền toái. Thế là, hắn lại dùng thêm chút sức. Xương khớp trên cổ tay Trần Đại Phú sắp trật khớp, đau đến mồ hôi lạnh trên trán giống như những giọt mưa nối liền, ào ào chảy xuống.

- Chỉ cần ngươi buông tay, ta hiện tại lập tức lái xe đi.

Trần Đại Phú thật sự sợ.

Buông cổ tay Trần Đại Phú ra, Lâm Phi lạnh lùng nói:

- Cho ngươi 30 giây rời khỏi đây, bằng không hậu quả tự chịu.

Lâm Phi làm bộ dơ chân đạp xe Land Rover.

Trần Đại Phú quá hiểu tính tình Lâm Phi, tiểu tử này ở cao trung đều là không sợ trời không sợ đất.

Vội vàng ngồi lên xe, Trần Đại Phú lái xe Land Rover sang một bên.

Mắt thấy Triệu Thanh Nghiên ngồi xe đạp đèo Lâm Phi rời đi.

Trần Đại Phú nhổ nước bọt vào bóng lưng hai người rời đi, mắng:

- Mẹ, đáng đời chỉ có thể mãi nghèo.

- Đại Phú, bỏ qua đi, dù sao tất cả mọi người đều là bạn học.

Ngồi kế bên tài xế, một cô gái khuôn mặt thanh tú lên tiếng.

Giọng nói trong suốt mềm mại dễ nghe.

Cô gái không phấn, nhìn qua thanh tú đáng yêu, mặt như tranh vẽ, đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm, bên trong toàn vẻ u buồn mệt mỏi, răng trắng môi đỏ.

- Hàn Tú Tú, rốt cuộc cậu là bạn gái của ai, làm sao có thể giúp người ngoài nói chuyện.

Trần Đại Phú rất sảng khoái, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Tú Tú.

- Cậu cũng đừng quên, mẹ cậu còn ở bệnh viện, hiện tại xem như đã tìm được nguồn thận, nhưng còn thiếu hơn 20 vạn phí phẫu thuật.

- Tôi biết, chỉ cần sau khi mẹ tôi phẫu thuật thành công, tôi nhất định sẽ gả cho cậu.

Hàn Tú Tú cắn môi phấn nói.

Hàn Tú Tú rất đau khổ, mẹ bị bệnh thận, cần thay thận.

Mà đổi thận cần một khoản tiền lớn, cô vừa tốt nghiệp đại học một năm, đi đâu tìm nhiều tiền như vậy. Mượn từ bạn bè và người thân cũng chỉ được có đôi ba vạn, mà chi phí thay thận vẫn còn thiếu những 20 vạn nữa mới đủ.

Vào thời điểm cô bất lực, không biết phải làm thế nào thì Trần Đại Phú xuất hiện. Nói chỉ cần cô lấy hắn thì hắn sẽ giúp cô trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cô.

Dưới tình huống cùng đường mạt lộ, cô tâm không cam tình không nguyện nhắm mắt gật đầu.

Trần Đại Phú đưa tay muốn sờ đùi thon dài mảnh mai của Hàn Tú Tú, lại bị Hàn Tú Tú gỡ ra.

- Chờ sau khi mẹ tôi phẫu thuật thành công, tôi sẽ cho cậu tất cả, nhưng trước đó, mong cậu hãy tôn trọng tôi.

Hàn Tú Tú rất kháng cự Trần Đại Phú.

- Hừ… Bạn học chó má cái gì, loại nghèo như hắn cũng không xứng làm bạn học của Trần Đại Phú ta.

Trần Đại Phú bị từ chối rất là khó chịu, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể lấy Lâm Phi ra xả cho bớt hỏa.

Lâm Phi ở ghế sau xe đạp hắt hơi một cái, mắng:

- Mẹ nó, ai đang mắng ta.

Triệu Thanh Nghiên ngồi xe đạp nghiêng người nhìn thoáng qua Lâm Phi, nhớ tới Lâm Phi nói mình là bạn gái hắn, liền vừa xấu hổ vừa giận.

Không biết vì sao lúc ấy mình không có phản bác? Triệu Thanh Nghiên nói không rõ.

- Lâm Phi, sau này cậu không được ở trước mặt người ngoài nói tớ là bạn gái của cậu nữa nhé.

Triệu Thanh Nghiên khẽ nói một câu, trên khuôn mặt xinh đẹp đã ửng đỏ.

Vừa nghe, Lâm Phi vui vẻ không khép miệng lại được, cười ha hả nói:

- Nói như vậy, không có người ngoài ở đây, chỉ còn lại hai người chúng ta, tớ có thể gọi cậu là bạn gái rồi hả.

Xin lỗi các đạo hữu, do mấy hôm nay mình hơi bận với do mình mình dịch lên là có ra chương hơi chậm, mong các đạo hữu lượng thứ, sắp tới mình sẽ cố gắng ra đều ngày 3 4 chương không làm mọi người thất vọng.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua

Truyện Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.