Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bày Sạp Bán Sách

Phiên bản Dịch · 1491 chữ

Thời điểm Hà Tứ Hải từ công trường về phòng trọ, cả người phảng phất như vừa qua một trận bệnh nặng. Miệng đắng lưỡi khô, tứ chi bủn rủn, tăng thêm bởi vì mặt trời thiêu đốt, làn da cháy nắng đỏ rực cảm thấy từng trận nhói rát.

Dù cho đã tới công trường xây dựng làm việc sắp được hơn hai tháng, hắn vẫn thấy không quá thích ứng được với công việc hiện tại.

Hắn không biết bản thân có thể kiên trì hay không, nhưng công việc bề bộn mỗi ngày làm cơ thể mỏi mệt khiến hắn không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ cái khác, ngược lại làm hắn kiên trì cho tới bây giờ.

Đương nhiên hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Đi ngang qua tiệm nước giải khát ven đường, trong tiệm phả ra một trận gió lạnh thanh lương, để thân thể hắn một trận thoải mái.

Liếc mắt nhìn đồ bày trong tủ kính lạnh, sờ sờ túi, bên trong có hai mươi đồng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, cuối cùng cũng không nỡ bỏ tiền mua một chai nước khoáng…

“Gạt người! Đều là nước máy” – Bản thân Hà Tứ Hải tự an ủi trong lòng một câu rồi đi tiếp.

Thời tiết thực sự là quá nóng, mồ hôi của hắn làm ướt hết quần áo trong chốc lát đã bị hong khô, lưu lại từng vệt muối đọng màu trắng.

Phòng trọ của Hà Tứ Hải thuê khá xa công trường, nhưng vì tiết kiệm một đồng vé xe bus, hắn lựa chọn đi bộ.

Đại khái đi được hơn trăm mét, hắn gặp một ông lão đạp xích lô thu ve chai đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.

Tùy tiện nhìn lướt qua trong xe xích lô, còn có thật nhiều đồ trong đó, đa phần là sách báo cũ. Bỗng nhiên một bó tạp chí trên bìa in hình mỹ nữ bikini khiến hắn chú ý.

- Ông ơi, mấy tạp chí này bán không?

Hà Tứ Hải đi qua hỏi.

- Bán, đương nhiên bán hắc hắc ~~ !

Ông lão buôn ve chai lộ ra một ánh mắt nam nhân đều hiểu.

Hà Tứ Hải chẳng những không giải thích, ngược lại còn gãi đầu, bày ra biểu lộ chất phát cùng nụ cười xấu hổ.

- Chậc, có gì phải xấu hổ? Muốn xem nữ nhân có lỗi gì? Muốn xem thể hiện ngươi đã thành thục, nhìn bộ dáng thành thật của ngươi, ta không thu tiền, cho ngươi tùy ý chọn.

Ông lão buôn ve chai nhìn bộ dáng này của Hà Tứ Hải, cảm thấy rất giống bản thân mình lúc còn trẻ.

Lại nói đây đều là mua bán theo cân, cũng không đáng mấy đồng tiền.

- Ông, cháu muốn tất cả…

Hà Tứ Hải đỏ mặt, nhăn nhó nói ra.

- Cái này…

Ông lão bị làm khó, một hai quyển thì coi như thôi, nhưng lấy cả bó lớn sách báo như thế, ông có thể bán được mấy khối tiền đấy.

- Cháu trả tiền ạ.

Hà Tứ Hái vội vàng rối loạn lục túi móc ra hai mươi đồng nhăn nhúm, siết trong tay thật chặt, vẻ mặt vạn phần không nỡ.

- Ai, được rồi… ngươi là làm ở công trường bên cạnh đi, còn trẻ như vậy đã phải đi lao động kiếm tiền cũng không dễ dàng. Được rồi, ngươi cầm đi đi.

Hà Tứ Hải nghe vậy vội vàng đem một bó sách báo tạp chí ôm vào lòng, cảm thấy phân lượng còn không nhẹ.

Nghĩ nghĩ lại thả xuống, hướng ông chú nói:

- Ông ơi, ông ngồi đây chờ một chút.

Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của ông chú buôn ve chai, hắn chạy về tiệm nước giải khát vừa nãy, mua một chai nước khoáng.

- Ông uống nước này.

Ông lão rất ngoài ý muốn, nhưng cũng không hề khách khí, trực tiếp nhận lấy.

Lúc này Hà Tứ Hải không chậm trễ, ôm đống tạp chí rời đi.

Bỗng nhiên ông lão buôn ve chai từ đằng sau hô lên:

- Thằng nhóc, ta mỗi ngày đều đi qua đây, về sau muốn xem sách cứ qua chỗ chú mà lấy.

- Cảm ơn ông!

Hà Tứ Hải quay đầu lại nở một nụ cười thật thà.

“Thật sự là một thằng nhóc tốt.” – Ông lão cảm khái một câu trong lòng, lại không phát hiện sau khi Hà Tứ Hải quay đầu đi, trên mặt nào còn cái gì gọi là nụ cười thật thà.

.

Trên một góc vỉa hè ít người qua lại gần cổng trường cấp ba, Hà Tứ Hải tìm một chỗ sạch sẽ rộng rãi ngồi xuống, sau đó mới bỏ bó sách báo tạp chí trong lòng ra xem xét.

Tùy tiện mở ra, tất cả có hai tám cuốn tạp chí bikini, mười tám bản bí tịch võ lâm, còn một cuốn bút ký cá nhân chưa được dùng qua.

Như này dễ làm rồi.

Hà Tứ Hải đem mười bản võ lâm bí tịch bày ra, kèm thêm hai cuốn tạp chí bikini.

Học sinh cấp 3 vẫn ở tuổi cần mặt mũi, nếu tất cả tạp chí bikini đều bày lên bọn chúng sẽ không có ý tứ tới gần để mua, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn tìm nơi vắng người qua lại.

“Bí tịch võ công hai đồng một cuốn !”

Hà Tứ Hải dùng vôi viết lên mặt đất mấy chữ, sau đó đem cuốn bút ký đệm dưới mông, ngồi đợi trường tan học.

Hắn làm trên công trường là ca sáng, từ 6h sáng tới 4h chiều, lúc này học sinh có lẽ cũng sắp được ra.

Quả nhiên, Hà Tứ Hải cầm một cuốn tạp chí còn chưa lật xem hết, đã nghe tiếng chuông tan học vang tới, sau đó một lượng lớn học sinh từ cổng trường ùa ra.

Lúc này gần cổng đã có rất nhiều quầy bán hàng rong, học sinh ùa ra đều tìm mua đồ ăn lót dạ, chuẩn bị cho ca tự học buổi tối.

Bất quá những người bán này đều không cạnh tranh xung đột gì với Hà Tứ Hải.

- Bí tịch võ công, ông chủ đùa hay thật đấy.

Ba tên học sinh thấy chữ trên đất của Hà Tứ Hải hiếu kỳ đi tới.

Hà Tứ Hải nhìn trên tay họ đều cầm xiên thịt nướng, nuốt một ngụm nước bọt, bất quá như vậy đủ thấy mấy học sinh này đều có điều kiện không tệ.

- Thật sự là bí tịch võ công, không gạt người. Là sách báo quốc gia in chính quy, không tin các ngươi cứ xem thử.

Miệng nói thuận tay đem cả mấy cuốn tạp chí bikini bày ra cùng một chỗ.

Ánh mắt mấy tên học sinh cấp ba lập tức liền bị hấp dẫn, lập lòe phát sáng nhìn chằm chằm vào người mẫu trên bìa tạp chí.

Cuối cùng kết quả ba tên học sinh này hiến cho Hà Tứ Hải hai mươi mốt đồng. Bí kíp võ lâm hai đồng một bản, tạp chí bikini năm đồng một bản.

Hắn không hề gạt người, trên mặt đất chỉ viết bí tịch võ công hai đồng, cũng không viết tạp chí bikini hai đồng.

Mỹ nữ - đương nhiên phải “cao quý” hơn một chút.

Nam sinh 15 16 tuổi, tên nào cũng là quái thú dư thừa hormone, cho nên sinh ý buôn bán của Hà Tứ Hải không cần phải nói.

Rất nhanh đã bán hết, có vài tên da mặt mỏng, tìm mua bí kíp võ lâm, tạp chí chỉ là tiện thể.

Có vài tên, ngay cả che lấp làm bộ cũng không cần, trực tiếp cất tạp chí vào cặp liền chạy.

Cho nên Hà Tứ Hải thu hoạch được 159 đồng thuần lợi nhuận, đây là trừ đi một đồng chi phí mua nước khoáng.

Như vậy đã sắp bằng tiền công một ngày hắn bốc vác tại công trường.

Lúc đứng lên chuẩn bị trở về, mới phát hiện bản bút ký cũ kỹ dưới mông kia, Hà Tứ Hải không khỏi lộ vẻ ảo não.

Vừa rồi sao lại không lấy ra làm “Vô tự thiên thư”, có khi phải bán được mười đồng.

Bản bút ký này vốn là bìa vỏ hồng bì gáy đóng chỉ, rất có nét cổ phong, nói Vô tự thiên thư hoàn toàn có thể.

Ngẫm lại đành thôi, trở về dùng để ghi sổ vậy.

Đem bút ký cuộn lại đút vào trong túi, thuận tiện tại ven đường ăn một suất cơm bụi rẻ nhất, cơm trứng chiên chỉ cần năm đồng, uống miễn phí ba bát canh trong vắt thanh tịnh, lúc này mới tiếp tục đi bộ về phòng trọ.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.