Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Hàn Lân

Tiểu thuyết gốc · 727 chữ

''Tên quỷ say xỉn này, người còn không mau cút đi chỗ khác.'' Lão béo tức giận la lớn trong khi tay cầm cây chổi quét tên thiếu niên say xỉn đang ngồi trước cửa quán lão.

Lão béo này là chủ của Xuân Hoa lầu, nơi có nhiều mỹ nữ và rượu ngon nhất cả Đông thành này. Còn thanh niên đang say xỉn tên là Hàn Lân, một tên nghiện rượu có tiếng trong thành.

''Mới sáng sớm mở cửa đã gặp tên quỷ hãm tài nhà người, thật là không biết ta nên mời thầy về trừ tà không nữa.'' Lão chửi rủa thanh niên đang nửa khóc nửa cười này.

''Từ từ đâu cũng vào đó thôi mà, lão làm gì phải la ta như vậy.'' Hàn Lân tức giận nói lại.

''Người nghĩ người còn là thiếu gia của Hàn Phủ sao, mắc cười thật.'' Lão béo cười lớn khiến những người đi ngang cũng ná lại xem cuộc vui.

''Hàn Phủ táng gia bại sản, cả nhà của Hàn tướng quân chết đều cũng vì cứu một tên phế vật như người. Ta thật không hiểu tại sao năm xưa tướng quân lại đem một tên sao quả tạ như người về .'' Lão béo nhìn Hàn Lân với ánh mắt vừa khinh bỉ vừa tức giận.

Té ra Hàn Phủ là do Hàn tướng quân lập nên. Hàn tướng quân là một vị trung thần nhưng bị người hại nên bị cách chức xuống Đông thành này. Đông thành xưa chỉ là một kinh thành hoang với chất lượng đất kém không hợp để canh tác bất kì thứ gì, nhiều núi bao quanh làm sơn tặc cũng phát triển theo. Nạn đói quanh năm khiến tòa thành này còn bị gọi là Tử thành. Nhưng kể từ khi Hàn lão đến, mọi thứ dần thay đổi. Ông cho lính diệt sạch sơn tặc, đề ra các giải pháp thay đổi làm Tử thành biết thành một nơi giao thương thành công. Vì thế ông được người dân yêu mến và ngưỡng mộ. Nhưng Hàn Phủ vui vẻ ko được bao lâu, trong một lần giết sơn tặc, vì cứu 1 đứa trẻ mà Hàn lão bị thương nặng, chỉ kịp đưa đứa trẻ về Hàn Phủ không bao lâu thì chết. Hàn lão vừa đi thì lại bị nhà vua gắn tội phản quốc nên trụ di cả nhà Hàn lão, Hàn Lân không có huyết thống với Hàn lão nên được tha thứ. Từ đó dân trong thành đều đồn đại lên rằng Hàn Lân là sao chổi, nếu không nhờ những quân sĩ nợ ơn Hàn lão ra mặt can thì có lẽ Hàn Lập đã bị đuổi ra khỏi thành từ lâu rồi.

Hàn chỉ im lặng không đáp trả lại lão, chỉ lặng lẽ lấy bình hồ lô của mình uống tiếp rồi lặng lẽ rời đi.

Lão béo thấy tên ham tài đó đi thì vui vẻ châm chọc tiếp:

- Ta mà là người thì ta đã tìm một miếng đậu hủ tự đập đầu vào cho rồi cần gì sống thêm.

Hàn Lân cố gắng định hướng lại rồi từ từ đi về nhà mình. Nói là nhà thì hơi quá, đấy chỉ là một cái cây cổ thụ trong thành thôi. Cây cổ thụ ở nơi này này lâu đến nổi chẳng ai nhớ từ khi nào nó xuất hiện, mọi người chỉ nhớ từ khi họ sinh ra thì nó đã ở đó. Khu vực này xưa từng là của Hàn Phủ nên cũng chả ai dám đụng tới vì thế cái cây bị Hàn Lân chiếm làm chỗ ngủ.

''Chết tiệt, tại sao ta lại như thế này.''

Hàn Lân tự trách mình. Hóa ra hắn không như người ta vẫn nghĩ là một con quỷ tửu, hắn cũng ân hận tại sao mình được sinh ra.

''Nghĩa phụ và mọi người vì ta mà chết, tại sao ông trời lại khiến ta như vậy.''

Hắn nắm chặt tay mình, hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh người đàn ông vì cứu hắn mà sẵn sàng hi sinh cả người để che chở cho mình, mọi người trong Hàn Phủ từng mạng từng mạng chết đi. Hắn chỉ có thể khóc, hận trời tại sao lại chơi đùa hắn như vậy.

Bạn đang đọc Sinh Tử Kiếp sáng tác bởi Mệnhvithiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mệnhvithiên
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.