Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Kim bài

Tiểu thuyết gốc · 994 chữ

Hàn Lân từ khóc sang uống rượu. Có ai hiểu rằng chỉ có trong cơn say, hắn mới có thể xóa đi nỗi buồn trong tim hắn. Hàn Lân khóc từ sáng đến trưa thì ngừng lại vì hắn biết mình phải sống, chỉ có sống mới có thể làm mọi người Hàn Phủ dưới suối vàng nhắm mắt xuôi tay.

''Sắp đến giờ rồi, phải nhanh lên thôi.''

Hàn Lân tắm rửa và thay một bộ y phục mới trông đàng hoàng hơn.Bây giờ Hàn Lập như một người hoàn toàn khác, hắn có mái tóc đen dài với khuôn mặt khá điển trai, nếu bây giờ hắn thay bộ áo trắng thì chắc chẳng ai nhận ra cái tên quỷ tựu thường ngày ngủ ngoài đường xó chợ. Nhìn mặt trời lên đỉnh thì hắn vội vàng lao ra khỏi nhà đi về hướng nhà mổ thịt. Không ai trong thành muốn nhận công việc mổ xẻ đẫm màu này nên nhà mổ lúc nào cũng cần người. Chỉ cần biết dùng dao thi đều có thể xin vô được. Hàn Lân trước khi tự lập thì hắn từng nhận được sự chỉ dạy của các cựu binh. Những người đó dạy hắn võ thuật để rèn luyện cơ thể cậu, mỗi người chỉ đều chỉ hắn cách dùng những vũ khí khác nhau như: dao, kiếm, đao, cung,... Hắn cố gắng học hết tất cả nhưng còn võ thuật thì hắn lại không thể dùng vì cơ thể hắn quá yếu, lại không có các vị thuốc tẩm bộ cơ thể mình nên chỉ có thể dừng chân tại những động tác cơ bản nhiều năm không tiến.Nên hắn không thể tham gia quân đội mà chỉ đành ngậm đắng nuốt cay gia nhập nhà mổ.

''Lý lão, ta tới rồi."

Vừa bước vào cửa, hắn đã hét lên báo cho lão chủ.

''Tới thì vô làm nhanh đi đứng làm cái gì." Bước ra khỏi chỗ mổ là một ông lão tóc hoa râm, trên miệng treo một nụ cười nho nhã kết hợp với khí chất của lão làm người ta không rét mà run.

"Tiểu tặc tử, người có biết nhìn thời gian không ? Ta đã nói người phải đến sớm mà nhìn trời đi, đã gần chiều rồi hay người đã thấy công việc này khó. Nếu thích thì cứ bỏ đi, ta cũng sẽ không trách ngươi.'' Lão già giận giữ nói ra.

Hàn Lân làm bộ mặt đáng thương và nói :

-Lý lão cứ đùa, ta nào dám xin nghỉ, ta chỉ là...

-Là sao ? Tiểu tử, ta nói ngươi biết nếu lấy lí do bị đau bụng thì đừng trách ta cho ngươi gặp Diêm Vương sớm.

Hàn Lân chưa nói xong thì Lý lão đã đánh gãy lí do của hắn. Hắn chỉ cười trừ nhưng trong tâm hắn biết tính Lý lão. Nhìn lão đáng sợ như vậy nhưng lại rất yêu thương Hàn Lân như con cháu trong nhà.

''Lý lão, ta sai rồi nên ta bắt đầu làm ngay đây.''

Hàn Lân vừa nói vừa lao thẳng vào phòng mổ. Lý lão còn định nói thêm nhưng thấy hắn đã đi thì cùng đành thở dài cười cho qua.

Vào trong phòng mổ, Hàn Lân kiểm tra những đơn hàng được gửi tới ngày hôm nay và bắt đầu đặt thú lên bàn để mổ như mọi ngày.

"Hôm nay tại sao lại có một con xà lớn như vậy." Hàn Lân săm soi con rắn vừa được hắn đặt lên bàn mổ. Con rắn dài 7 mét, nặng hơn 2 tạ. Nếu không phải Hàn Lân có tập võ thì con rắn chắc đủ để đè chết hắn.

''Ai lại có thể giết một con rắn như vậy. Chắc chắn đây là một cao thủ.'' Hàn Lân vừa sợ hãi vừa cảm thán. Nếu hắn có thực lực như vậy thì ai dám bắt nạt hắn. Đạo lí cường giả vi vương từ lâu đã khắc sâu vào tâm trí của Hàn Lân. Nếu hắn đủ mạnh thì hắn đã không để mọi người ở Hàn Phủ phải chết.

''Sẽ có ngày, ta sẽ đứng trên đỉnh để nhìn cả chúng sinh,có thể bảo vệ những người mà ta yêu thương." Hàn Lân tự hứa với mình.

"KKENG''

Một âm thanh khó chịu phát ra khi con dao của Hàn Lân hạ trên đầu của con rắn.

''Cái gì trong đầu con rắn này nhỉ. Chẳng... lẽ... là yêu...yêu... đan có thể cải thiện cơ thể trong truyền thuyết."

Hàn Lân vừa sợ hãi vừa kích động, hắn từ từ cắt 2 bên đầu để dễ lấy thứ bên trong. Đổi lại người khác thì chắc đã mất bình tĩnh đến run tay lên vì yêu đan có giá trị liên thành.Yêu đan ko phải loài nào cũng có mà chỉ có một số loài sống cực lâu đã thành tinh mới có kết ra một viên yêu đan.Điều đó cũng đã cho thấy độ trân quý của yêu đan. Ngày xưa từng có một viên yêu đan xuất hiện trong Đông thành đã dấy lên một hồi máu tươi khiến cao thủ chết vô số.

''Nếu có yêu đan thì ta sắp giàu to rồi.'' Hàn Lân nở nụ cười bỉ ổi của mình, không ngừng tưởng tưởng mình sẽ làm gì nếu có số tiền bán yêu đan.

''Ta sẽ mua rượu, xây lại Hàn Phủ, phá nát cái lầu của lão béo, mua một đám mĩ nữ này,... CÁI ĐỊNH MỆNH!!!!"

Hàn Lập lúc mở cái đầu rắn thì miệng còn cười vui vẻ, nhưng lúc thấy thứ trong đầu rắn thì hắn không thể không chửi.

"Má nó, chỉ là một cái kim bài nát. Làm ta tưởng yêu đan, mau trả lại rượu và mỹ nữ cho ta."

Trong đầu rắn chỉ là một tấm kim bài khắc 1 chữ: Thiên

Bạn đang đọc Sinh Tử Kiếp sáng tác bởi Mệnhvithiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mệnhvithiên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.