Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4997 chữ

--- Lời Tác Thật ---

Cảnh báo - Dảk Dảkkk =]]

Các phần ngoại truyện điều có ít nhiều liên quan nhau. Bên dưới là link các phần trước.

Link Phần 1:

https://thiendia88.net/diendan/threads/so-uoc-luan-hoi-truyen-sang-tac-sac-tu-gia-phieu-luu-18.1292154/page-2#post-33998456

Hoặc

https://truyenyy.vip/truyen/so-uoc-luan-hoi-ngoai-truyen-so-1-tinh-yeu-phi-loai/

Hoặc

https://drive.google.com/drive/folders/12s9NcfZLWYuoXID1eSqrEX2VkExQjxnb?usp=sharing

=======================================================

Link Phần 2:

https://thiendia88.net/diendan/threads/so-uoc-luan-hoi-truyen-sang-tac-sac-tu-gia-phieu-luu-18.1292154/page-3#post-33998608

Hoặc

https://truyenyy.vip/truyen/so-uoc-luan-hoi-ngoai-truyen-so-2-cuoc-doi-moi-18/

Hoặc

https://drive.google.com/drive/folders/1D-4SBac6fEgb9TaYJHwSZCRTLr-fU6fp?usp=sharing

======================================================

Link Phần 3:

https://thiendia88.net/diendan/threads/so-uoc-luan-hoi-truyen-sang-tac-sac-tu-gia-phieu-luu-18.1292154/page-5#post-34221923

Hoặc:

https://truyenyy.vip/truyen/so-uoc-luan-hoi-ngoai-truyen-so-3-an-oan-day-dua-18/

Hoặc

https://drive.google.com/drive/folders/1mT6ceL8IpyFoO0sGLST1PRhsZrGhwj59?usp=sharing

======================================================

Link Phần 4:

https://truyenyy.vip/truyen/so-uoc-luan-hoi-ngoai-truyen-so-3-ta-thuyet-ta-giao-chung-virus-18/

Hoặc

https://drive.google.com/drive/folders/1s0K7Mt2TUo_gDtxhnq9sWwHqoWTn5kmw?usp=sharing

========================================================

Nội dung chương có mượn lời bài hát Khuê Mộc Lang. Link bài hát (Cover by Út Nhị Mino):

https://www.youtube.com/watch?v=l3gNl5Pz1Z8&ab_channel=%C3%9AtMinoOfficial

---[0]---

Tiếng đàn vọng qua núi,

Tang tình tang ới a tình.

Giữa nghìn trùng mây suối,

Duyên tình ai viết lên lời ca.

Hạ thu nhớ cớ sao không còn,

cố nhân xưa vẫn chờ.

Chỉ còn là tiếc thương hoài,

Vấn vương năm tháng đó.

Mối tình từng hẹn ước,

Lưu truyền bao kiếp duyên bi sầu.

Để gặp người khi trước,

Ta nguyện đi phiêu bạt nhân gian.

Nơi rừng sâu chốn thiên bồng,

Lục tìm ai khiến ta vương tình.

Hỡi thế thái nhân gian luân hồi ai ơi.

Mấy ngàn năm trước. Alex Pong Bird là một thiên tài nghiên cứu về giả kim thuật. Cùng Hala Moon quen nhau và trở thành một đôi tuyệt đẹp. Hai người hứa hẹn non biển với nhau. Mối tình đó đẹp như trong mơ. [Chương cuối Sổ Ước ngoại truyện số 4]

Nhưng!

Thảm kịch kéo đến. Một tên tướng cướp vì trả mối thù xưa với lãnh chúa, cha của Hala Moon nên đánh lén giết nàng trước. Trong quá trình đó, Alex Pong Bird đã lấy thân mình cản đường kẻ địch, dùng cơ thể chắn trước lưỡi đao của tên giặc.

Nhưng chàng trai không chết. Hala Moon đã lao mình lên đỡ nhát trí mạng cho chàng. Máu tươi như cánh hoa theo gió tản ra. Hương tiêu ngọc vẫn. Hộ vệ của Hala Moon nhanh chóng xuất hiện, bao vây tên cướp.

Alex Pong Bird đau khổ, hối hận, tuyệt vọng nhìn ánh mắt của nàng trước khi chết, ánh mắt ngạc nhiên đó của nàng khiến chàng trai cảm thấy tội lỗi ngập tràn. Nhất định phải hồi sinh nàng, mình nhất định phải để nàng lại vui cười năng động như trước.

Pong Bird lao đầu vào nghiên cứu giả kim thuật, năm này qua năm khác, thế kỷ này qua thế kỷ khác. Dựa vào thành quả của mình anh đã bảo quản thi thể của nàng vẫn tươi mới như khi còn sống. Bản thân anh cũng trở thành một sinh vật bất tử không chết không sống. Để rồi mấy ngàn năm sau, thời hiện đại khoa học kỹ thuật, phương thuốc hồi sinh đã hoàn thành.

Chàng Khuê Mộc Lang vẫn luôn tìm theo,

Ý trung nhân tình hạ phàm Bách Hoa.

Cớ sao khi đã tương phùng duyên,

Nỡ quên câu hẹn trăm năm chẳng rời.

Khuê Mộc Lang đớn đau nhìn theo,

Nước mắt chàng đan thành chòm sao kia.

Nguyện theo bước ý nhân tình,

Kiếp sau ta sẽ gặp nhau.

Rap:

Rời khỏi kiếp tiên thần,

Ta quyết làm yêu tinh để tìm lại mối duyên thầm.

Trước là thiên binh nàng lại giỏi tiên Cầm.

Nhưng mà chốn thiên linh,

Không dành cho lối duyên ngầm.

Nàng là lương y,

Chữa lành bệnh tương tư.

Ta mất cả lương tri khi gần nàng đó nương tử.

Cũng chẳng giấu gì ta đã viết cả tâm tư,

Kể về một người con gái,

Trở thành một câu chuyện bất tử.

Vứt lấy giang sơn và ta ví như họa,

Ta đổi lấy nụ cười nàng cứ tựa như hoa.

Bỗng thấy nhói tim nàng có phải cây trâm lạ.

Tự phát sáng như sá lợi tử,

Giúp ta bỏ cả tâm tà.

Tại sao ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân,

Ta quyết chiến thiên địa nếu duyên này ai ngăn.

Nàng vẫn độc đinh ta cũng là trai tân,

Kết đôi sinh ra hài tử đặt tên là Khai Tâm.

Bác học điên, giáo sư TrymTrickPong, tên hiện tại của Alex Pong Bird. Mấy ngàn năm điên cuồng phấn đấu. Chẳng mấy chốc nữa thôi anh sẽ hồi sinh được nàng Moon yêu dấu của mình. Mối tình duyên đẹp đẽ xưa có thể nối lại.

Moon, nàng thơ yêu của ta. Pong ta sắp có thể cùng nàng thực hiện lời thề hẹn ước xưa kia rồi. Nhất định, nhất định, lần này ta sẽ không để nàng thất vọng nữa, ta nhất định khiến nàng hạnh phúc, giữ nụ cười của nàng mãi chẳng phai dù thiên địa sau này có hoang tàn.

Chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp thế gian, giúp người nghèo, giúp trẻ nhỏ. Hai sinh mạng bất tử chúng ta sẽ cùng nhau lưu dấu chân khắp các kỷ nguyên, trở thành truyền thuyết đẹp như Ngưu Lang - Chức Nữ trong văn hóa phương đông. Nhưng chúng ta sẽ không khổ sở chia cách như họ, chúng sẽ là đôi thần tiên quyến lữ đẹp nhất trong mọi nền văn hóa sau này của loài người.

Thử nghiệm đã thành công. Bây giờ ta hồi sinh cho nàng đây!

Mắt thấy…

Nàng Hala Moon xinh đẹp thiện lương thuở nào đã sắp được hồi sinh thì biến cố diễn ra.

Mối tình từng hẹn ước,

Lưu truyền bao kiếp duyên bi sầu.

Để gặp người khi trước,

Ta nguyện đi phiêu bạt nhân gian.

Nơi rừng sâu chốn thiên bồng,

Lục tìm ai khiến ta vương tình.

Hỡi thế thái nhân gian luân hồi ai ơi.

Chàng Khuê Mộc Lang vẫn luôn tìm theo,

Ý trung nhân tình hạ phàm Bách Hoa.

Cớ sao khi đã tương phùng duyên,

Nỡ quên câu hẹn trăm năm chẳng rời.

Khuê Mộc Lang đớn đau nhìn theo,

Nước mắt chàng đan thành chòm sao kia.

Nguyện theo bước ý nhân tình,

Kiếp sau ta sẽ gặp nhau.

Chàng Khuê Mộc Lang vẫn luôn tìm theo,

Ý trung nhân tình hạ phàm Bách Hoa.

Cớ sao khi đã tương phùng duyên,

Nỡ quên câu hẹn trăm năm chẳng rời.

Khuê Mộc Lang đớn đau nhìn theo,

Nước mắt chàng đan thành chòm sao kia.

Nguyện theo bước ý nhân tình,

Kiếp sau ta sẽ gặp nhau.

Mối duyên tiền kiếp đó… Không hề thơ mộng như thế! Không đẹp như thế! Cũng không thê lương như thế! Mọi thứ không thể chỉ nhận định nhờ biểu hiện bề ngoài.

Bừng!

TrymTrickPong mở bừng mắt ra rồi hoảng hốt nhìn tình cảnh trước mặt. Trong thoáng sửng sốt trôi quá, hắn liền cụp mắt xuống.

Cũng đáng thôi, năm xưa là do lỗi của bản thân mình, vì mình mà nàng mới chết, khiến nàng trước khi chết lại thất vọng cùng cực với người nàng yêu. Nếu mình là nàng thì cũng không thể dễ dàng tha thứ được.

Cái đầu giáo sư Pong nằm gọn trong một cái bình thủy tinh trong suốt. Ánh sáng của đèn neon chiếu rõ từng cọng tóc, từng nếp da trên cái đầu của giáo sư. Khuôn mặt luôn giấu sau mũ trùm đầu của giáo sư thì ra trẻ như vậy, điển trai như vậy.

Cái bình nằm trên bàn. Cái đầu TrymTrickPong nằm bên trong. Thể hiện rõ ràng sự đau khổ của cái gọi là bất tử thân.

Đúng vậy. Giáo sư Pong trở thành sinh vật bất tử. Tế bào không bao giờ hoàn toàn chết đi. Cho dù thêu ra tro, cắt cơ thể thành cám. Một thời gian sau nó cũng sinh sôi trở lại như một loài vi khuẩn bất diệt. Sau đó thân thể lại dần dần sinh ra, nguồn năng lượng cho quá trình này không bắt nguồn từ vật chất, nó đến từ không gian tràn ngập xung quanh vạn vật.

Chuyện cấu tạo không gian, nguồn năng lượng trong mỗi đơn vị không gian của vũ trụ tạm thời không nhắc đến ở đây. Giáo sư Pong sẽ không bao giờ chết hoàn toàn. Thế nên mới có tình cảnh hiện tại. Sống mà chỉ có mỗi cái đầu.

Phần thân của Pong bị chặt ra rồi bó lại, cất vào rương lạnh. Chỉ để mỗi cái đầu dù không có máu và oxy nuôi não nhưng vẫn minh mẫn, sống sờ sờ. Từ lâu Pong đã không còn cần oxy hay máu hay chất dinh dưỡng nữa rồi. Cái giúp Pong sống là nhờ vào năng lượng tự nhiên trong mỗi đơn vị không gian.

Đầu của giáo sư Pong sẽ từ từ mọc lại phần cơ thể, đó là biểu hiện sự bất tử của giáo sư. Lấy cái đầu làm chính, phần thần làm phụ. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đủ không gian để thân thể mọc lại. Nay bị nhốt trong bình thủy tinh, muốn mọc lại cơ thể cũng không mọc được. Khi chạm đáy bình thì sẽ bị ngừng lại.

Cái đầu bị bỏ vào lọ thủy tinh lớn, trưng bày trên một cái bàn đầy dụng cụ hóa học. Trước mặt cái đầu lúc này chính là hung thủ đã chặt đầu Pong.

Tưởng tượng mà xem, chỉ có mỗi cái đầu sống, suy nghĩ nhưng vô phương cử động. Ngày này qua năm nọ chỉ có thể nhìn về một hướng trước mặt. Dù cho là bất tử nhưng… Bất tử như vậy có đáng không?

“Pong. Có thấy hối hận không?” Hung thủ chặt đầu Pong ngồi xuống chiếc ghế xoay ở cạnh bàn thí nghiệm. Người đó buôn lời đầy cừu hận.

“Moon. Có, anh rất hối hận. Anh xin lỗi. Liệu chúng ta có thể trở lại như xưa không?” Hai mắt Pong mông lung, trí nhớ quay ngược về cái ngày đó.

Chàng trai Alex Pong Bird nhảy lên phía trước che chắn đường đao đoạt mệnh của tên cướp, dùng thân mình che chở cho Moon, người con gái anh yêu. Trong thoáng chốc đó thảm cảnh người nhà bị giết hại khi trước như trỗi dậy trước mắt khiến anh run rẩy toàn thân. Cảm giác sắp bị giết này, quá, quá đáng sợ rồi.

Hala Moon ở sau lưng vì lo lắng cho chàng, cô bất chấp tất cả chạy lên, muốn xô Pong Bird khỏi cú chém. Thế nhưng tên cướp ra tay quá nhanh, nàng chỉ kịp chạy đến ngang tầm với Pong Bird thì lưỡi đao đã sắp đến nơi rồi. Không còn kịp nữa, không thể cứu vãn. (Tình tiết chương cuối ngoại truyện số 4)

Rồi bỗng…

Một bàn tay vòng qua eo nàng, dùng lực đẩy mạnh tới.

Vốn cô không kịp đỡ cú chém thay Pong Bird thì nay nhờ lực đẩy, thân thể nàng bay nhanh lên trước một bước. Cơ thể Hala Moon vừa vặn chắn ngang, lưỡi đao chém ngập vào người. Huyết hoa vương vãi nhuộm đỏ thân thể nàng, nhuộm lên khuôn mặt không thể tin được của Pong Bird.

Nàng Moon ngạc nhiên vô cùng. Ánh mắt đó, một sự thất vọng sâu thăm thẳm vụt hiện. Nước mắt như những viên pha lê vô định chực bay ra.

Alex Pong Bird bần thần nhìn cánh tay mình, lại nhìn vào ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên của Moon. Sao lại… Chính tay mình đã đẩy nàng lên phía trước, chính tay mình đã dùng tính mạng của nàng cứu lấy bản thân… Không. Mình rất yêu cô ấy, sao có thể như vậy? Đừng. Đừng chết. Hala Moon...

“Anh rất hối hận. Cho nên anh tìm mọi cách hồi sinh em. Chỉ mong em tha thứ cho anh” Tiếng thổn thức khàn đặc vang lên. Chiếc đầu của Pong chỉ có một phần cổ, cơ quan ở cổ không đầy đủ nên giọng nói không thể dễ nghe.

“Tha thứ cho anh? Tha thứ cho anh? Ha ha ha. Không. Anh cứ ở đây mà xám hối đi. Còn tôi, tôi sẽ ra ngoài xem cái thế giới này hôm nay đã thay đổi ra sao rồi? Xem thử trên đời này những kẻ tham sống sợ chết như anh đã sản sinh ra bao nhiêu tên. Tất cả bọn chúng, từng tên một tôi đều sẽ trừng trị như với anh vậy. Nhã Vy”

“Dạ” Nhã Vy từ ngoài cửa tiếng vào. Ngoan ngoãn lên tiếng.

“Bán tháo mấy thứ nghiên cứu linh tinh của lão Pong cũng gom góp đủ tiền rồi. Giờ con cùng với dì ra ngoài điều tra cái lũ lần trước xuất hiện cướp lấy thuốc hồi sinh của lão Pong. Phải có được phương thuốc này thì ta mới khiến những kẻ phản bội tình yêu vì ham sống sợ chết trở nên bất tử được. Chúng bất tử, ta chặt đầu chúng ra trưng bày chung một chỗ với tên Pong. Ha ha ha. Nếu không có phương thuốc hoàn thiện khi trước thì mấy cái đầu này làm sao sống mãi được. Như bản thân ta cũng vậy, phải uống thuốc thường xuyên, cần có bao tử tiêu hóa, chỉ mỗi cái đầu thì không uống thuốc được.” Hala Moon nhếch đôi môi quả tim đáng yêu của mình lên cười ha hả, trong tiếng cười chất chứa nỗi niềm khó nhận ra.

Đã qua mấy ngàn năm. Người thân, bạn bè điều đã yên mồ dưới lớp đất lạnh. Vừa sống dậy đã đối diện với kẻ mình thống hận. Moon nay vốn đã không còn là con người thuần túy, tính tình, suy nghĩ trở nên không theo lẽ thường. Sứ mệnh chính bản thần nàng tự nhận, hứa với lòng, Hala Moon nàng sẽ trừng phạt tất cả những kẻ giống Alex Pong Bird ngày xưa.

Ngày đó khi Pong thử nghiệm thành công. Nhã Vy và Tập Bình đã sống lại. Hai kẻ thù này liền định lao vào nhau thí mạng. Đáng tiếc họ không làm được. Pong khi mang xác họ về phòng thí nghiệm thì vốn đã chứng kiến họ một mất một còn đấu nhau trước đó. Thế nên để đề phòng khi hai người này tỉnh lại lại đánh nhau. Giáo sư điên TrymTrickPong đã cấy vào não họ chip điện tử kết hợp sinh vật học. Nếu không nghe lời Pong có thể thông qua hai con chip làm họ đau đầu mất khả năng hành động.

Thế là hai người chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau.

Của phòng thí nghiệm bị đạp tung. Một nhóm người lạ mặt xuất hiện, chúng bắn Pong gục tại chỗ, bắn thân xác Moon thủng lỗ chỗ. Cướp lấy Thánh, kẻ dị nhân quan trọng cho việc chế tạo thuốc hồi sinh, bất tử. Cướp luôn phần thuốc cuối cùng dành cho Hala Moon.

Pong tuyệt vọng, muốn chôn cùng đám người lạ mặt này. Hệ thống tự hủy của phòng thí nghiệm được kích hoạt. Cả một vùng rừng núi rung lên. Phòng thí nghiệm nổ tung.

Đáng buồn là dù nổ lớn như vậy nhưng Pong lại không chết. Đám lạ mặt thành công mang thuốc rời đi, chỉ là Thánh thì không kịp, dù mang ra tới cửa hầm nhưng vẫn bị vụ nổ đánh trúng, tan xác.

Vài kẻ còn lại của đám lạ mặt may mắn sống sót. Chúng thu gom phần xác còn lại của Thánh rải trên mặt đất sau vụ nổ, mang theo nó cùng ống thuốc hồi sinh bất tử lên trực thăng bỏ đi.

Ông lão coi nhà cho TrymTrickPong ở trên mặt đất sau khi hoàn thành nhiệm vụ của ông ta thì cũng đã cùng đám lạ mặt đó rời đi. Thì ra ông ta là một tên tay trong của tổ chức này. Với một thiên tài bào chế như Pong thì từ lâu tổ chức đã để ý. Một thứ như thuốc hồi sinh bất tử dĩ nhiên tổ chức phải cướp lấy trước khi Pong sử dụng hết rồi.

Nhã Vy năng lực vẫn còn đó. Cô cảm kích vì Pong cứu cô tỉnh lại nên đã dùng thân mình, hóa thành người kim loại đở lấy vụ nổ, giúp cho HaLa Moon và Pong không bị tổn thương quá lớn.

Tập Bình cũng ở trong vụ nổ, hắn cũng phải tự vệ. Năng lực phóng thích. Một khối khí dày đặc vô hình bao lấy xung quanh, cản lại toàn bộ các gạch đá đỗ xuống.

Pong vẫn sống. Tập Bình cảm thấy sợ ông ta nô dịch mình bằng chip sinh học đã bị cấy nên sau vụ nổ liền bỏ chạy mất dạng. Sau khi hồi sinh, hắn đã không còn là hắn như trước nữa. Không tự đại, biết tiến thoái, ẩn nhẫn. Nói đúng hơn Tập Bình bây giờ không còn là Tập Bình vốn có nữa. Tập Bình này là một Tập Bình mới!

Sinh vật có tính mạng. Khi sinh ra sẽ có ý thức. Theo tuổi thọ ý thức cũng mạnh dần theo. Ý thức, sóng não, tinh thần, bất cứ từ ngữ nào khác để diễn tả về thứ cơ bản nhất cho ý nghĩa sự sống của một sinh mạng. Thì thứ cơ bản nhất đó chính là gắn liền với thân thể ban đầu của mỗi sinh mạng. Dù cho nó thăng hoa tiến hóa lên thành linh hồn đi nữa thì giữa cơ thể này và linh hồn có mối liên kết không thể thay thế.

Cho nên. Ý thức một sinh vật hay linh hồn của sinh vật đó không thể tồn tại lâu trên thân thể của cá thể khác. Nó chỉ có thể thoải mái trên cơ thể vốn sinh ra dành cho bản thân mình mà thôi. Quá trình lớn lên chính là quá trình dung hợp giữa ý thức và cơ thể. Vì vậy trong vũ trụ này. Khái niệm đoạt xá để sống ổn, sống khỏe kéo dài tính mạng là khái niệm tệ hại. Một linh hồn, hay một đoàn sóng não dù có đoạt xá người khác thì sớm muộn cũng sẽ bị cơ thể mới bài xích. Nếu linh hồn kẻ đoạt xá quá mạnh, cơ thể mới không thể bài xích nổi vậy thì cơ thể sẽ tự nó bị quá tải, bị phản ngược, từ từ tự chết.

Tóm lại, linh hồn hoặc ý thức khi sinh ra chỉ phù hợp với thân thể ban đầu, khi chiếm lấy thân xác kẻ khác thì một là bị bài xích ra ngoài, hai là thân xác mới sẽ bị thối rữa mà chết. Và một khi đã chết, linh hồn hoặc ý thức sóng não không có vật chứa sẽ nhanh chóng bị tan biến dưới sự vận chuyển của quy tắc vũ trụ. Trừ phi có thể chế tạo được thân thể mới phù hợp gần như 100 phần trăm thì linh hồn mới có thể chính thức trú ngụ vĩnh viễn. Mà để sáng chế thân thể như vậy gần như là không có khả năng. Ngoại trừ...

Tập Bình và Nhã Vy đã chết. Hala Moon càng chết lâu hơn. Họ thật sự đã chết rồi.

Tập Bình, Nhã Vy, Hala Moon bây giờ không phải là nguyên bản nữa.

Linh hồn, ý thức họ đã tan biến từ lâu. Cái bây giờ vẫn còn cử động, sinh sống chỉ là một cái xác không còn ý thức hay linh hồn cũ.

Trí nhớ một người lưu trữ ở tế bào trong não. Thuốc hồi sinh giúp cho tế bào não khôi phục, giúp cơ thể sống lại. Cơ thể sống lại, ý thức mới sinh ra. Ý thức này lại nhận được ký ức từ não cho nên cũng tự nhận mình chính là người này. Thật ra đã không còn là nguyên bản nữa. Có thể nói là con người mới sở hữu ký ức của người cũ mà thôi.

Hala Moon mới không còn là cô gái đáng yêu hiền lành, thích giúp người năm xưa.

Nhã Vy cũng không còn là Nhã Vy quá đặt nặng hận tình khi trước.

Tập Bình cũng không là tên ngông cuồng tự đại.

Cả ba người điều đã thay đổi.

Kết quả là. Hala Moon sau khi được Pong cứu sống lại thì liền ra tay chặt đầu người yêu cũ. Pong vì hối lỗi nên chẳng phản kháng gì.

Nhã Vy lại xem cả hai như người thân nhất, nói gì nghe đó.

Hala Moon cũng rất quan tâm với Nhã Vy, đồng cảm với quá khứ của cô. Hơn nữa cũng nhờ Nhã Vy mà cô mới sống lại được. Thuốc hồi sinh bị cướp, Thánh bị đoạt đi mất. Moon vốn không thể được hồi sinh. Nhưng Nhã Vy đã sống lại, trong người cũng tồn tại khả năng bất tử. TrymTrickPong đã một lần nữa từ cơ thể Nhã Vy mà tổng hợp ra thuốc hồi sinh. Tuy nhiên khác loại thuốc trước đó, loại thuốc hiện tại tác dụng yếu hơn. Hala Moon cách một thời gian sẽ phải uống một liều để duy trì tỉnh táo, duy trì tế bào toàn thân khỏe mạnh. Nếu bỏ thuốc không uống thì sẽ dần bị thối rửa mà chết.

Nhưng mất cái này thì được cái khác. Dù không hoàn toàn ổn định nhưng bù lại Hala Moon ngoại trừ bất tử, cô cũng sở hữu một dị năng đặc biệt mạnh cho mình.

“Giáo sư Pong. Con đi ra ngoài với dì Moon. Giáo sư ở lại nhé” Nhã Vy lễ phép nói. Hala Moon trừng phạt Pong cô nàng cũng có can ngăn, nhưng chuyện hai vợ chồng già người ta cô cũng không tiện can thiệp quá sâu nên đành thôi.

---[1]---

“Hello. Adosin. Tôi muốn anh tham gia một trò chơi. Sự sống chết của sinh mạng nhỏ bé đối với anh có ý nghĩa gì hay không? Người mẹ đau khổ đó sau khi anh hại chết đứa bé, anh có quan tâm không? Hãy tìm lại lương tri của mình. Hãy nhìn bên trái anh. Phải, đó là người vợ trẻ đẹp của anh. Giờ hãy nhìn bên phải anh. Tính mạng con trai anh cũng đang chờ đợi quyết định của cha nó. Anh sẽ là người chồng tốt hay sẽ là người cha đáng dựa dẫm đây. Trước mặt anh có hai nút công tắc. Hãy chọn một trong hai để quyết định vận mệnh gia đình anh. Thời gian không có nhiều. Khi thời gian không còn điểm nữa, lựa chọn chưa được đưa ra tất cả điều sẽ chết” Giọng nói từ màn hình tivi đến đây tắt ngúm. Cái giọng nói biến âm đặc sệt đó như đánh vào tinh thần của Adosin, khiến anh đau khổ giữa hai lựa chọn.

Bên trái anh. Vợ anh, cô Darlye bị treo giữa không trung bởi bốn sợi xích nói thẳng vào bốn góc của hai cây cột sắt. Cổ cô cũng bị một sợi khác tròng vào kéo căng lên. Hai tay hai chân dang rộng, bị xích sắt kéo căng. Khuôn mặt cô kinh hoàng sau khi nghe lời nói từ tivi phát ra. Lúc này trên màn hình đang đếm người từ 1 phút 30 giây đi về 0.

Đằng sau lưng cô có một sợi dây thừng cột vào eo. Nó nói liền lên trần nhà, thông qua xà nhà căng ra giữ chặt một lưỡi dao khổng lồ ở trên. Nếu không có eo cô giữ lại, dây thừng tuột ra thì lưỡi dao sẽ rơi xuống. Con dao lớn này sẽ chặt đứt sợi dây thừng đang trói Adosin, giúp anh tránh thoát khỏi lưỡi cưa máy đang kiêu rè rè trước mặt. Nếu khi hết giờ mà anh vẫn chưa đưa ra lựa chọn, vậy anh sẽ bị chiếc cưa ngày càng đến gần cưa đôi người mà chết.

Ở bên phải Adosin đứa con trai cũng trong tình trạng tương tự người mẹ. Nó mới 12 tuổi, nó chỉ biến khóc thét lên trước hình ảnh trước mắt. Hình ảnh mà nó thấy tivi đang chiếu.

Hình ảnh đó thuyết minh rõ ràng, một trong hai nút bấm trước mặt Adosin sẽ quyết định mạng sống của hai mẹ con nó. Chỉ cần Adosin nhấn nút, dây xích hoặc của nó, hoặc của mẹ nó sẽ kéo căng thật mạnh. Đầu, hai tay, hai chân sẽ bị lực kéo kéo đứt rời ra như ngũ mã phanh thây. Tứ chí sẽ rơi tứ tung..

Sau đó dây thừng cột ở eo nó hoặc mẹ nó không được cơ thể người giữ lại liền không thể giữ được một trong hai lưỡi dao lớn trên trần nhà. Lưỡi dao nặng nề sẽ rơi xuống kéo phần thân người đập lên trần nhà, bản thân con dao thì chặt đứt dây thừng trói sau lưng Adosin giúp cha nó có thể chạy tránh trước khi cưa máy cưa cha nó ra làm hai.

Thật không ngờ, những trò khốn kiếp trong loạt phim Saw không chỉ có trong phim mà ngoài đời cũng có kẻ bị lậm. Kéo gia đình nó vào trong thảm cảnh này.

Nếu hết thời gian cha nó không làm ra lựa chọn, vậy anh ta sẽ bị cưa chết. mẹ nó và nó cũng bị kéo căng phanh thây chết theo.

Nhưng nó không muốn chết.

“Cha, cha, cứu con. Đừng bấm nút của con. Hu hu hu”

“Anh. Bấm nút của em đi” Darlye kiên định nói.

“Anh… Anh không làm được… Anh không”

Thời gian còn 10 giây.

“Nhanh. Anh phải lựa chọn. Anh phải cứu con của chúng ta” Darlye giàn dụa nước mắt cầu xin.

“Cha, cha cứu con”

8 giây đếm ngược.

5 giây đếm ngược.

1 giây đếm ngược.

“A aaaaaaaaaaaaa” Tiếng hét bất cam của Adosin vang vọng khắp căn phòng cách âm bằng băng keo và muốt trắng này.

Cánh tay anh run rẩy thò vào thùng nhựa bán trong suốt chứa đầy dao lam trước mặt. Mặt kệ chúng cứa vào da thịt anh túa máu. Bàn tay quậy lên lần mò tìm kiếm cái nút của một trong hai người thân.

Đau khổ bấm xuống một cái.

Tiếng bánh răng khởi động.

Kình kịch, kình kịch….

Dây xích của đứa con bỗng căng ra.

“Á” tiếng hét đau đớn vang lên rồi im bặt.

Đứa con đang bị treo giữa không trung liền rơi cái oành xuống mật đất bên dưới. Đầu kia các sợi xích trói cậu nhóc liền lỏng ra, rơi khỏi cột sắt. Cậu đã sống rồi. Cái giá là…

Ở phía đối diện, sau khi hét lên một tiếng. Đầu, hai tay, hai chân của Darlye liền bị kéo mạnh, từng lớp cơ thịt bị kéo đứt ra, gân, mạch máu từ vết thương bung ra như dây thun bị đứt. Máu bắn như mưa. Ánh mắt kinh khủng của nàng Darlye thoáng cái có sự giải thoát. Ít nhất thì… Con trai, sao này phải sống cho tốt nhé. Mẹ ở thiên đàng sẽ dõi theo con.

Tứ chi và đầu văng đi các phía. Phần thân người còn lại từ cổ xuống bẹn bị kéo thẳng lên trần nhà theo lực kéo khi lưỡi dao lớn rơi xuống dưới sau lưng Adosin.

Bực một tiếng. Dây thừng trói Adosin có phần nối dài vào cây cột sau lưng liền bị lưỡi dao chặt đứt. Adosin đã có thể tự do.

Tiếng máy cưa đã dừng lại.

Nữa trên và nữa dưới Adosin rời ra, cũng ngã rớt xuống đất, ruột gan rơi lả tả, chảy ra đất.

Anh lựa chọn quá chậm. Đến tận giây cuối cùng mới chọn. Vốn nghĩ lưỡi cưa sẽ ngừng lại hoặc ít nhất cũng chậm lại chừa chút thời gian cho lưỡi dao cắt đứt dây trói, chừa thời gian cho anh tránh thoát. Nhưng không, lưỡi cưa vẫn như cũ cưa tới. Dây thừng đã đứt nhưng Adosin không kịp tránh ra. Thế là bị cưa làm đôi chết tươi trong sự kinh hoàng.

“Cha… Mẹ… A… Hu hu hu hu”

Phành…

Cậu nhóc 12 tuổi tông bật cánh cửa phòng, lao ra ngoài. Rồi cậu nhóc ngớ người ra nhìn tình cảnh trước mắt.

“Đây… Đây là trường học của mình mà? Chuyện gì thế kia?”

Mọi thứ trước mắt trong trường học của mình khiến cậu nhóc không tài nào tin được. Mắt cậu trợn trừng lên. Đây là thế giới điên loạn gì đây?

Một cô nhóc 16 tuổi lớp trên từ nhà vệ sinh bên cạnh chạy đến. Nơi cậu nhóc con đứng là một căn phòng dụng cụ thể thao của trường được xây tách biệt với các dãy phòng học. Bên cạnh có nhà vệ sinh lớn dành cho khối trung học.

Cô nhóc 16 tuổi vừa điên cuồng lao tới vừa lột quần áo trên người ra. Cơ thể xinh xắn đáng yêu, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc như dãi lụa vàng.

Cậu nhóc bị cô bé đè ngã. Quần cậu bị cô bé nữ sinh hung tợn lột ra, cây gậy thịt nhỏ bé liền lộ thiên.

“Chị là ai? Chị làm gì vậy?” Cậu nhóc con của Adosin giãy dụa nhưng sức lực của cô bé mạnh hơn cậu nhiều.

Gậy thịt bị kích thích thẳng thừng chỉa ra. Cô bé vừa bóp cổ cậu nhóc vừa nhanh chóng ngồi lên người cậu. m lộ nhỏ nhắn chưa thành thục nhanh chóng che lấp tiểu đệ của cậu nhóc. Tiếng rên sảng khoái liền cất lên từ đôi môi của nữ sinh.

Khắp cả ngôi trường đều vang lên tiếng rên rỉ của các nữ sinh, bé gái, cô giáo. Tiếng rên rỉ như một bản hợp xướng, vang rền.

Nơi đây thật hoang đường.

Bạn đang đọc Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện 5 - Tình Người Trong Đại Dịch (18++) sáng tác bởi phongchieugame
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongchieugame
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.