Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4779 chữ

--- Lời Tác Thật ---

Cảnh báo - Dảk Dảkkk =]]

---[0]---

Thời gian là lần luân hồi thứ 3. Thời điểm trước khi cả vũ trụ “renew” lại do Nhiễm Nam tạo ra Sổ Ước, mở ra cổng thời không trở về quá khứ làm cho một số sự việc thay đổi.

Những việc này đã ảnh hưởng đến rất nhiều người và vật. Vũ Trụ buộc phải thay đổi lại theo hướng mới. Tuy nhiên Nhiễm Nam đã thất bại cho nên những việc trọng đại trong Vũ Trụ vẫn có kết quả như cũ. Cũng vì vậy mà Nhiễm Nam không cứu được Ni hoặc Huỳnh Ni không cứu được Nhiễm Nam. Cả hai đã thay phiên nhau ép cả Vũ Trụ “luân hồi” không biết bao nhiêu lần.

Địa điểm là đâu đó không rõ ở Pháp Giới. Một Vô Giới rộng lớn vô biên.

“Sư phụ. Không ngờ cuối cùng người lại lần nữa chọn con đường này” Luấn mờ mịt nhìn chung quanh, đây đã là lần thứ ba rồi a.

Nhiễm Nam khi tạo ra Thần Giới, phóng thích Sáng Tạo Lực ra toàn Vũ Trụ rồi khiến nó biến đổi thành Sinh Mệnh Lực, thẩm thấu vào sinh linh toàn bộ vũ trụ.

Trong tất cả các lần luân hồi, lần nào Nhiễm Nam cũng sáng tạo Thần Giới. Phóng thích vô số Sáng Tạo Lực ra toàn vũ trụ. Khiến nó ảnh hưởng đến gần như 99 phần trăm các sinh mệnh, trở thành một loại Sáng Tạo Lực đời F1 gọi là Sinh Mệnh Lực. Mặc dù những sinh linh cao cấp đã luân hồi theo cùng Nhiễm Nam. Bọn họ cũng nhắc nhở “tiền kiếp” của mình tránh xa thứ năng lượng mới này nhưng hầu như không có tác dụng.

Sáng Tạo Lực, một loại năng lượng thần kỳ có thể cấu thành nên tất cả mọi thứ trong vũ trụ. Ngoại trừ chủ nhân thật sự của loại năng lượng này thì Nhiễm Nam là người thứ hai nắm giữ nó trong tay. Trình độ vận dụng đã đến mức thượng thừa. Dù cho các sinh linh cao cấp biết trước, cố gắng tránh né, ngăn cản sự hòa nhập của thứ năng lượng này vào thân thể thì cũng không làm nổi. Mục đích khi Nhiễm Nam làm như thế thì là một câu chuyện khác…

Và lúc này đây, Nhiễm Nam lại vận dụng sức mình thu hồi vô số Sinh Mệnh Lực do Sáng Tạo Lực biến đổi. Hắn cần một lượng năng lượng khổng lồ để tạo ra Sổ Ước mới và mở lỗ hổng thời không cho nên các sinh linh khác đành chỉ có thể oán hận mà thôi. Lúc tên này làm như thế là ẩn dấu mà làm nên chẳng ai biết đâu mà ngăn cản hay phá rối.

“Cũng còn may, qua ba lần luân hồi, cuối cùng ta cũng thành công tu luyện linh hồn đến cấp độ Vĩnh Hằng Hồn Ý này rồi. Ha ha ha. Có lẽ cả cái Vũ Trụ rộng lớn này chỉ có mình ta là làm được đến bước này đi.” Luấn trong bộ dáng thanh niên cười lên đầy cảm thán.

Anh chàng nhìn quanh, phóng thích hồn lực ra quan sát Vũ Trụ như đang đi vào tận thế. Vô số sinh linh bị xói mòn Sinh Mệnh Lực mà từ từ chết đi. Thậm chí còn cảm nhận được cách mình mấy triệu tỷ năm ánh sáng có một kẻ khác đã đạt đến Tân Hồn cấp độ 1500 của Hồn Tu . Tên đó đang không cam lòng gầm thét phẫn nộ chửi đổng lên dù rằng không biết làm sao để ngăn cản sức sống của mình cứ trôi đi vào không gian bao la xung quanh.

“!!?”

“Vậy ngươi… Ngươi là ta đến từ tương lai sao?” Luấn ngạc nhiên nhìn lên trời, trong đầu thì suy nghĩ để giao tiếp.

“Đúng vậy. Chính nhờ ta đã đạt đến Vĩnh Hằng Hồn Ý cho nên ta chắc chắn rằng trong toàn bộ Vũ Trụ to lớn này, cho đến lần luân hồi tiếp theo, ta sẽ là kẻ duy nhất có thể giữ được trí nhớ, ý thức của mình. Còn tất cả những kẻ luân hồi khác không sớm thì muộn điều sẽ bị Vũ Trụ ép xóa mất ý thức, trở thành một linh hồn thuần khiết mới tinh không có linh tính, một khối hồn lực vô tri”

“Nhờ giữ được ý thức vĩnh hằng không thể bị Vũ Trụ tẩy xóa. Thì công pháp đặc biệt của ta mới có thể vận dụng được. Có thể khiến ta thỏa mãn mơ ước của mình”

“Không bị tẩy xóa sao? Không phải ngươi nói đã 500 ngàn lần luân hồi rồi sao? Không bị tẩy xóa vậy thì không phải đang tồn tại rất nhiều ta sao?” Nam sinh Luấn của hiện tại khó hiểu.

“Ha ha ha. Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tu luyện đến Vĩnh Hằng Hồn Ý đâu phải dễ. Ngoại trừ ở lần luân hồi thứ ba ta may mắn thành công. Tất cả những lần còn lại các ‘ta’ khác ở quá khứ điều không tu nổi đến Vĩnh Hằng Hồn Ý. Cho nên những ‘ta’ đó điều đã bị tẩy xóa thành linh hồn thuần khiết, trong quá trình tu luyện của những ‘ta’ kia đã bị hấp thụ hết rồi. Chỉ còn ý thức ta tỉnh táo giữ lại trong tạo vật của mình mà thôi”

“Tạo vật của ngươi? Đừng có nói là...”

“Đúng. Tạo vật của ta chính là cái món đồ chơi con kiu giả đó. Linh hồn ta đang ở trong đó và cả linh hồn của một Luấn khác ở lần luân hồi thứ 499.999”

“...” Luấn của hiện tại chẳng còn biết nói gì nữa. Không còn tạo hình nào khác được hơn à? Sao lại chọn là con kiu giả?

“Hy vọng lần này ta và ngươi có thể thỏa mãn được mong ước ta luôn muốn thực hiện được ở 499.999 lần luân hồi trước” Người khổng lồ trên bầu trời hai mắt sáng như sao, giọng nói vút cao.

“Mong ước? Mong ước gì? Ngươi cũng là ta, nhưng ta đâu có mong ước gì đâu chứ?”

“Chưa có mà thôi. Ha ha ha. Trong vô số lần luân hồi, lần nào chúng ta và sư phụ cũng có duyên. Tuy chỉ có lần đầu tiên là ta thụ pháp dạy tu luyện của sư phụ, các lần sau các Luấn khác đều tu luyện pháp môn ta gom góp sáng tạo được. Nhưng chuyện này không quan trọng. Mơ ước mà ta và các Luấn khác đều muốn thực hiện đó là có thể chơi được các sư mẫu của sư phụ, nhất là sư mẫu Huỳnh Ni, khiến các sư mẫu đẻ con cho ta. Ngoài ra, ta còn muốn chơi tất cả các sinh vật bậc cao giống cái có nền văn minh trong Vũ Trụ này. Ha ha ha, được như vậy ta có chết cũng thỏa lòng… Thật ra cũng là nhờ sư phụ khiến cả Vũ Trụ luân hồi thì ta mới có đủ thời gian và cơ hội để nếm đủ mùi vị của giới nữ trong vũ trụ. Một lần luân hồi thì đâu có đủ thời gian. Trong danh sách của ta tới lúc này đã có 6 phần bị ta chơi qua. Hãy có gắng lên, 4 phần còn lại trong danh sách và các nữ nhân mới đang chờ chúng ta đến sủng hạnh đó… Trước hết thì mục tiêu của hai ta sẽ là sủng hạnh hết nữ nhân trẻ đẹp loài người trên trái đất này.”

“Sặc...” Luấn của hiện tại bỗng mắc nghẹn xém chết. Chẳng lẽ mình tương lai tu luyện gì gì đó xong thì khốn nạn biến thái như vậy?

“Thôi, nói đủ rồi. Tương lai ngươi sẽ hiểu rõ hơn. Bây giờ ta truyền cho ngươi hai pháp môn đặc biệt thành danh của ta. Đầu tiên là Như Ý Vận Đại Pháp. Một công pháp vô cùng thần kỳ, có thể ảnh hưởng đến thực tại trong phạm vi nhất định khiến cho bản thân luôn đạt được may mắn trong đời. Thứ hai là Không Gian Hấp Lượng Đại Pháp, một công pháp hấp thụ năng lượng trong vũ trụ để sử dụng thành phép thuật hệ thuần khiết, hỗ trợ cho Như Ý Vận Đại Pháp. Như Ý Vận Đại Pháp chính là công pháp đắc ý của ta. Vì nó ta đã cố gắng tận ba lần luân hồi để đạt được cấp độ Hồn Tu trong truyền thuyết là Vĩnh Hằng Hồn Ý, giữ được ý thức không bị Vũ Trụ tẩy đi. Nhờ đó mới đủ sức giúp các đời luân hồi vận dụng được công pháp này. Nếu chỉ nhờ tạo vật con kiu giả và linh hồn bị tẩy linh trí thì khó mà làm nổi việc ảnh hưởng thực tại theo hướng tốt cho mình”

“Tốt rồi, đã giúp ngươi đạt được cấp độ một. Còn bây giờ thì vào trường đi. Ha ha ha, bật mí cho ngươi biết trong trường lúc này chính là sự kiện định mệnh thay đổi tính tình của Luấn các đời luân hồi đó. Nếu ngươi có tránh được lần này thì cũng sẽ bị dính ‘nó’ vào lần khác mà thôi.”

Nói xong, người khổng lồ trên trời biến mất để lại Luấn còn ở tuổi 17 ngơ ngác một hồi. Ngày hôm nay quả thật quá kỳ ảo rồi. Một đống thông tin không thể tin được ào vào trong đầu. Luấn có cảm giác giống như đang nằm mơ chưa tỉnh vậy.

“Vào trường? Trong đó có bước ngoặc định mệnh trong tính cách của mình sao? Là cái gì chứ?” Luấn lấm lét nhìn ngó trước sau rồi nhặt con kiu giả kia lên cất vào trong balo của mình. Có cảm giác như đang làm chuyện khó gặp người vậy.

Mang theo nghi ngờ, Luấn lấy trớn phóng lên tường trường, hai tay bấu chặt vào gờ tường rồi trèo lên. Bên tai cậu vang vang lên mấy âm thanh rất là kỳ lạ.

“Nghe quen thế nhỉ?” Luấn cảm thấy tim mình đập nhanh lên, bắt đầu gia tốc khiến cậu có cảm giác kích thích khó thở.

A… Ah… Ứ ứ ớ…

Ua… Ơ ơ a a a

Nhảy xuống tường, từ đằng sau một dãy phòng học Luấn đi ra. Ánh mắt cậu nam sinh liền dại ra nhìn cảnh trước mắt.

Ngày hôm nay…

Thế giới này… Đảo điên hết rồi… Không chỉ có thần tiên luân hồi xuất hiện mà còn có việc không thể nào tin được đang diễn ra ngay trong trường học của mình…

Hít hít… Luấn cảm thấy trước mắt lờ mờ một làn bụi mỏng tăng khó mà quan sát được nếu là người thường không có tu hồn và tu linh.

“Thứ gì thế?” Luấn day day lỗ mũi rồi bất chợt hắc xì rõ to. “Mặc kệ, khốn kiếp, mình phải tìm Phưởng ngay. Má nó”

Luấn nôn nóng chạy thẳng đến phía cột cờ giữa sân trường, nơi mà lúc này cả trường đang tập hợp ở đó.

“Alo, alo. Các em học sinh ở hàng cuối trật tự, chưa tới lúc. Yên lặng lắng nghe thầy hướng dẫn trước nè” Tay hiệu trưởng luống tuổi đứng trước hàng ngàn học sinh, cầm micro nói oang oang. Mắt hắn sáng như sao, gật gù hài lòng. Hôm nay hắn sẽ dẫn những em học sinh thân yêu của hắn và các thầy cô giáo đến với chân trời mới, đến với vòng tay của… Dục Thần.

“Tình dục là một môn nghệ thuật tuyệt vời nhất của nhân loại. Từ hôm nay trở đi trường ta sẽ đưa môn học tình dục vào chương trình dạy học chính thức. Mọi giáo viên điều sẽ được đào tạo môn này để có thể dạy dỗ các em về sau. Còn bây giờ để giúp các em hiểu thế nào là làm tình cũng phải có nghệ thuật, thầy sẽ hướng dẫn thị phạm cho các em ngay tại chỗ. Này, mấy em ở hàng cuối có nghe thầy nói không? Làm tình phải có nghệ thuật, các em làm sai rồi. Mấy đứa ở xung quanh làm ơn kéo mấy nam sinh kia ra khỏi người mấy nữ sinh đó dùm thầy, lôi con kiu của mấy em ra ấy khỏi âm lộ của mấy bạn gái đi, đừng để mấy em phạm sai lầm, phun tinh khi chưa hiểu thế nào là nghệ thuật”

Tay hiệu trưởng tiếp tục nói “Tốt rồi, bây giờ thầy sẽ mời một em nữ sinh lên đây, cùng với ba thầy giáo khác để thị phạm nghệ thuật tình dục cho các em. Khi các em đã hiểu thế nào là nghệ thuật thì thầy sẽ không kìm hãm các em lại nữa, sẽ để các em cùng với những người bạn bên cạnh thỏa thích tìm hiểu tình dục với nhau.”

“À… Thầy mời em Phưởng đi, em là một trong hai hoa khôi xinh đẹp nhất trường, mời em lên giúp thầy. Em đừng có núp, nhờ hai thầy Lưu và Manh xuống bắt em ấy lên đây. Nhớ đừng đánh em ấy nha”

Phưởng hôm nay bị nghẹt mũi, cô bé may mắn trúng rất ít thứ virus đang tràn ngập trong khuôn viên trường, chưa bị chúng ảnh hưởng khuếch đại dục vọng nguyên thủy. Cả trường thì khác, đều tính tình thay đổi. Vốn còn tưởng là nhà trường lầm lẫn khiến mọi người chào cờ nhầm ngày. Thế nhưng tới lúc này cô bé mới biết là không phải cũng đã muộn. Cố vùng vẫy nhưng sức một nữ sinh 17 tuổi nào thoát nổi bốn bàn tay lực lưỡng của hai giáo viên thể dục. Cả người Phưởng bị hai ông thầy ôm gọn bưng lên chỗ thầy hiệu trưởng đang đứng.

“Hu hu hu, thả em ra, thả em ra” Phưởng cố vùng vẫy, khóc lu loa lên khi thấy gã hiệu trưởng đã cởi xong quần của hắn, cái hung khí của đàn ông to tướng đen đúa chỉa thẳng về trước, đầu rùa còn giật giật mấy cái.

“Dừng tay” Luấn từ xa hét lên xông tới.

“Nam sinh kia đi trễ còn la hét gì, phiền cô giáo Đảm, Đang, Yếu và Đuối cản cậu ta lại, cùng cậu ta học theo tôi với em Phưởng, thực hiện tình dục nghệ thuật”

“Dạ” bốn cô giáo cùng dạ vang.

Luấn bị một số bạn học nếu chân ngã sắp mặt, bốn cô giáo thực tập trẻ đẹp vừa được nêu tên cũng nhẹ nhàng bước tới lôi kéo Luấn về phía hiệu trưởng. Cô nào cô nấy hai má đỏ hây hây, áo sộc sệch trễ vai trông rất gợi đòn.

“Mấy cô thả em ra. Thằng chó hiệu trưởng kia, mầy đụng tới Phưởng tao giết mày” Luấn giằng co nhưng không thoát được. Khốn kiếp cái tên Luấn tương lai kia. Dạy toàn công pháp không có tính sát thương, nếu không thì giống phim truyện mình có thể làm phép đánh bay mọi người rồi.

“Hu hu hu. Luấn, cứu tớ với… Nó ghê quá” Phưởng hai tay bị hai thầy giáo giữ chặt. Eo nàng bị lão hiệu trưởng dùng hai tay vuốt ve từ phía sau, cái quần dài đã bị hắn ta kéo xuống tới đầu gối cô bé, quần nhỏ màu trắng hoa văn cánh hoa ở trong cũng cùng lột xuống. Vén tà áo dài trắng sang một bên eo của Phưởng. Đôi đùi thơm phức trắng hồng liền phơi bày. Bướm xinh mũm mĩm của nàng lộ ra trong không khí se lạnh sáng sớm. Khe nhỏ bị che lấp bởi hai cánh hồng mềm mại, hướng thẳng về phía hung thần của tay hiệu trưởng.

Hai tay của hiệu trưởng vuốt ve bờ mông tròn trịa trắng nõn nà của Phưởng, gã hảy hảy đầu gậy thịt lên đập mấy cái vào khuôn miệng dọc khiến cô bé giật thót hét lên hoảng sợ.

“Á, đừng mà”

Hiệu trưởng dã trúng dịch “Cuồng Dục” hai mắt tỏa sáng, gã gỡ micro giắc ở túi quần lên, quay sang toàn trường học sinh đang xôn xao ngồi bên dưới theo dõi, nói “Bây giờ các em xem cho kỹ thầy thực hành làm tình nghệ thuật với em Phưởng nha. Mấy cô giáo cũng bắt đầu với em Luấn chuyên đi trễ nổi tiếng toàn trường đó đi. Đó các em nhìn thấy chưa. Khi các em nam chuẩn bị làm tình thì đầu tiên phải giống mấy cô giáo, vuốt cho thằng đệ của mình dựng đứng lên như vậy đó”

“Mấy cô làm gì thế? Thả em ra” Luấn tròn mắt la lối. Cái cảm giác sung sướng này… Bị ba cô giáo xinh đẹp như hoa kẹp tay, ôm vai cậu nam sinh của chúng ta vùng vẩy mãi không ra. Tuy sức trai tráng khá mạnh nhưng dù sao cũng là mãnh hổ địch quần lang, một tay khó đấu lại mấy tay a.

Cô giáo Đảm cũng rất xinh xắn, khuôn mặt trái xoan cười ngọt ngào với Luấn một cái rồi ngồi thụp xuống. Bàn tay mềm mại của cô rờ nhẹ vào gậy thịt của Luấn và bắt đầu vuốt, tốc độ tăng dần khiến thằng đệ Luấn bắt đầu cứng lên, dài ra. Nó vừa trắng trẻo vừa to lớn lên khiến một số nữ sinh bên dưới hò hét hưng phấn.

“Oa oa… Cái đó của bạn Luấn nhìn dễ thương quá à...” Một nữ sinh ngồi hàng đầu bên dưới xuýt xoa nói với lên.

“Quao… Xem hai bầu trứng cút của bạn ấy kìa, nhăn nhăn trong mắc cười quá” Một nữ sinh đáng yêu khác hai mắt tỏa sáng, vừa dùng đôi bàn tay nâng cằm của mình vừa hô lên.

“Cái đầu kiu của cậu ấy hồng hồng nhìn thèm quá” Cô bé lớp trưởng lớp 11a1 của Luấn vừa liếm mép vừa nói.

Luấn rùng mình một cái khi bị cô giáo Đảm phục vụ. Bên dưới lũ học sinh ồn ào càng khiến mặt Luấn đỏ lên như gấc.

“Vuốt đi”

“Ngậm nó đi cô”

“Nút đi cô ơi”

“Thằng Luấn nng c kìa bà con”

Mấy tay nam sinh khác cũng hò reo phấn khích.

“Nhìn nó làm gì? Hiệu trưởng, ông mau làm tình nghệ thuật với bạn Phưởng đi. Giọng Phưởng ngọt ngào lắm, không biết rên rỉ thì nghe đã tai cỡ nào.” Một tên thầm mến Phưởng đứng dậy hô hào.

“...”

---[1]---

Bốp…

“Hự”

“Bọn mày là ai? Đứng có xen vào chuyện của bọn tao. Bọn tao không phải bình thường như bọn mày tưởng đâu” Một gã trên đầu có cái sẹo rõ dài hất hàm lên nói sau khi bị đánh lén hụt bất ngờ từ trên trời xuống. Ánh mắt hắn ta tham lam lướt qua lướt lại trên bộ nhũ C cup và khoảng không hững hờ phía dưới váy của Niệm.

“Đồ khốn nạn. Nhìn cái gì?” Niệm bực bội. Cô đã cố ý tìm một bộ da gái trẻ màu sắc rám nắng rồi vậy mà vẫn bị đám dê xồm thèm nhỏ dãi là sao?

“Bọn ta mà các ngươi không biết à? Có nghe tới đội siêu nhân Việt Nam chưa. Bọn ta là người hùng trừ gian diệt bạo. Bữa nay tìm các ngươi luyện tay nghề.” Quách Thị Hoa dương dương tự đắc nói.

Gần đây hai nàng cùng Nguyệt Dạ, Meow Meow đi hành thiện tích đức rất là vui. Quách Tiểu Thư cảm thấy thời gian này mới là ý nghĩa nhất đối với nàng. Đánh kẻ ác đã hơn là đi làm đội trưởng cho các đội của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên. Đi với họ chủ yếu là bắt người về. Đâu có như đi với nhóm siêu nhân, thoải mái hành hạ, thậm chí là lấy mạng bọn ác luôn. Như vậy mới xứng đáng với tội ác của bọn tội phạm dị nhân này chứ.

“Nói nhiều với đám cặn bã này làm gì? Làm thịt chúng đi. Em với chị Meow Meow vào trong cứu người đây. Ở lại đây giao cho hai người nhé” Nguyệt Dạ cười hì hì với Niệm và Hoa. Xong nàng ta cùng Meow Meow cất bước đi vào cửa nhà kho lớn đủ hai xe tải chạy vào ngay sau lưng đám người của đại hán mặt sẹo.

Hôm nay bốn nàng đồng loạt ra tay. Sau vài lần ra quân trước kia cả bốn phối hợp cũng đã tốt hơn. Tấn công hang ổ đám bắt cóc buôn người này chủ yếu để rèn luyện cách phân đội chiến đấu. Niệm và Hoa đảm nhiệm tấn công bên ngoài và chặn đánh cứu viện. Dạ cùng Meow Meow sẽ tiến vào trong cứu người.

Ngoài ra đám tội phạm lần này cũng khá mạnh, xem như tăng cấp chiến đấu để rèn dũa tốt hơn. Đội siêu anh hùng hiện tại chưa quá nổi tiếng, vẫn còn trong quá trình thử sức. Lục Hồng Huấn đã đưa ra một lộ trình tranh đấu với đám dị nhân tội phạm từ yếu đến mạnh trong một tháng. Sau đó mới để mọi người đánh ra nước ngoài, từ từ gây dựng danh tiếng của đội ngũ. Sau đó sẽ chờ Chân Tâm cắn câu xuất hiện.

Nhiễm Nam mỹ nữ bay lơ là giữa một táng cây cao gần đó quan sát tất cả. Mắt cậu ta tỏa sáng nhìn các nàng chiến đấu, trong lòng lại có hơi buồn bực. Đúng là bực bội. Dính lời nguyền của Mẫu Hoàng, bây giờ chỉ có thể thủ không thể công thoải mái, chỉ có thể ngồi nhìn các nàng của mình đánh nhau thì sao không khó chịu cho được.

“Tụi bây có nghe cái gì siêu anh hùng chưa tụi bây. Ha ha ha” Gã mặt thẹo càn rỡ cười, ngón tay còn chỉ vào mặt Hoa mấy cái.

“Ha ha, chưa nghe bao giờ. Mà tao nghe tên tứ đĩ cô nương rồi cơ. Có phải bốn con ả này không. Đẹp như vậy không làm đĩ thì uổng phí quá, là tiếc nuối của anh em giang hồ nha” Một gã khác râu ria xồm xoàm phụ họa. Lưỡi hắn liếm một vòng quanh mép, nước bọt nhễu cả ra đất. Bộ dáng thèm thuồng muốn một mình cưỡng cả Dạ, Hoa, Meow Meow và Niệm. Bốn cô nương này ở đâu ra mà đẹp tới lu mờ hết mọi thứ xung quanh thế này. Chẹp chẹp.

“Ghê quá. Chị Meow Meow tụi mình vào trong nhanh thôi, để Hoa với Niệm dọn dẹp bọn chó này đi”

“Ừ, mình đi nhanh, bẩn mắt quá”

“Ể đứng lại, đi đâu đó hai cô em” Tên râu rậm nhảy tới một bước, một loạt tàn ảnh xuất hiện một cách kỳ lạ. Chỉ nháy mắt hắn đã chặn trước mặt Dạ và Meow Meow.

“Anh đây sẽ đón tiếp hai em. He he he. n, Liện, Tện. Ba thằng bây qua phụ tao bắt hai em này lại. Tao hưởng em bên trái tên là Meow Meow. Em bên phải nhường cho tụi bây chơi.”

“Lũ khốn nạn này. Để bổn cô nương ăn thịt tụi bây” Quách Tiểu Thư nóng khí hét lên. Cô nàng gật đầu một cái với Niệm bên cạnh xong liền lao thẳng tới tên râu rậm.

“Tụi mày cẩn thận đừng đề thua lũ đàn bà này” Tên mặt thẹo cười dữ tợn cũng lao tới chặn lại Hoa.

Hoa tuy không thấp lắm nhưng nhìn tổng quan khá là “loli”. Nhìn đáng yêu như một cô mèo trắng vậy. Bờ môi trái tim chu ra đưa thẳng về trước như muốn hôn lên mặt đối phương.

Gã thẹo không hiểu lắm nhưng được tiện nghi cũng thấy hí hửng trong lòng. Hắn ta vận dị năng lên, hai tay hóa thành sắt cứng chộp hai vai Hoa giữ chặt, mỏ hắn cũng chu ra tìm tới môi Quách Tiểu Thư.

Nháy mắt bờ môi Hoa đã đưa sát vào mặt hắn. Cái thẹo dữ dằn như muốn phóng ra khỏi mặt hắn làm bẩn làn da xịn xò của Quách Tiểu Thư.

Ngay sau đó là sự nồng thấm của đôi bờ môi Quách Thị Hoa. Môi nàng chạm vào tên mặt thẹo một cách đầy ngọt ngào…

“Á...”

Tên thẹo hét lên thê thảm. Từ đỉnh đầu đến cổ của hắn bị cái miệng bất chợt to rộng như cái thao giặt đồ của Hoa, hàm răng như răng cá mập cắn đứt lìa, chết tươi khi vừa chạm mặt…

Bốn tên còn lại sửng sốt nhìn một màn này… Tên mặt thẹo là kẻ mạnh thứ ba trong băng đảng, chỉ một cái nháy mắt lơ là cứ như vậy mất mạng?

Nhìn Quách Tiểu Thư vuốt bụng ợ lên một tiếng, cái đầu gã mặt thẹo thu nhỏ, tuột qua cái cổ trắng ngần của Hoa như người ta uống nước. Bốn tên kia nổi hết da gà lên, rùng mình một cái.

“Nhanh, gọi tụi Dũng Cọc ở khách sạn bên cạnh về hỗ trợ. Má nó gặp quỷ rồi” Tên râu nhiều tỉnh táo lại trước tiên, hắn hén lên cùng lúc bản thân cũng vụt nhảy lùi một phát lên nóc nhà kho lớn. Một chuỗi tàn ảnh của hắn để lại khiến người ta thấy lạ lùng vô cớ, bản thân hắn tốc độ không quá nhanh sao lại có nhiều tàn ảnh như vậy?

Tên râu chạy nhanh nhưng ba tên còn lại chậm hơn chút. Khi thấy Hoa lao tới, chúng định tránh xa thì đã bị thứ gì đó trói cứng lại tại chỗ. Trong cảm nhận từ da thịt trả về thì hình như có rất nhiều sợi như dây thừng vô hình vô sắc trói quanh người chúng vậy. Bó chúng lại thành bốn bó cứng đơ.

“Giao cho hai người đó nha” Meow Meow nhởn nhơ không quan tâm xung quanh, cô nàng cất bước đi nhanh vào trong nhà kho. Nhiệm vụ của nàng không ở đây. Bọn địch nhân lại coi thường mấy nàng, chúng sẽ trả giá đau đớn.

“Phắn thôi” Tên râu rậm quá đỗi sợ hãi. Chưa đến vài giây mà chỉ còn mỗi hắn là có tự do. Đồng bạn một chết thảm, ba kẻ kia tự dưng đứng trơ ra không nhúc nhích khiến hắn chỉ muốn bỏ chạy. Chân hắn nhúc nhích, tụ lực, vèo một cái để lại hàng loạt tàn ảnh, tốc độ của tên này bất chợt nhanh thêm ba thành. Chỉ thoáng cái gã đã chạy ra ngoài xa mấy trăm mét, phóng thẳng về hướng trường học gần đó. Gã định bụng khiến cho náo loạn để tranh thủ trốn tránh.

Hai tên mạnh nhất băng còn đang chơi gái trong khách sạn. Cố cầm cự trước đã. Nghĩ thế nên tên râu nhiều vắt giò lên cổ mà chạy. Vậy mà không ai đuổi theo hắn kịp thật.

“Cái tên này...” Niệm há hốc mồm nhìn tên đó chạy trốn nhanh như làn khói. Bên cạnh nàng, Hoa tiểu thư đang dọn dẹp hiện trường. Bốn cái xác nhanh chóng bị nàng ta nuốt hết vào bụng. Khà khà…

“Đi, chúng ta đuổi theo hắn. Ở đây để cho Nhiễm Nam canh cổng đi” Cô nàng Quách Đại Quậy vừa nuốt trọn thi thể bốn tên tội phạm, ợ to một cái liền lơ lửng bay lên. Nàng ta ôm nách Niệm xách theo, hai bóng hình xinh đẹp nhanh chóng khuất bóng biến mất ở xa xa.

“Ngôi trường này… Gã ta trốn vào đây định làm gì?” Quách Thị Hoa cùng Niệm hạ xuống trước cổng trường của Luấn, nghi hoặc tự hỏi.

Bất chợt từ bên trong có hàng loạt tiếng kinh hô vang lên.

“A… Người bay kìa tụi mày”

“A… Đang đóng phim à?”

“Cái éo gì thế kia” Gã râu rậm trừng lòi con mắt nhìn xuống giữa sân trường. Cái này… Cũng quá cấp tiến rồi nhỉ?

“Lão già, ta giết lão”

Bạn đang đọc Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện 5 - Tình Người Trong Đại Dịch (18++) sáng tác bởi phongchieugame
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongchieugame
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.