Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 6285 chữ

--- Lời Tác Thật ---

Cảnh báo - Dảk Dảkkk =]]

---[0]---

Không ngờ được, những mũi thương linh lực không làm tổn thương được Hoa một cách trực tiếp mà lại âm thầm gây ra tổn thương thẩm thấu. Những lớp bụi lấp lánh quanh các cây thương chính là một loại độc linh lực. Mỗi khi lướt qua người nàng thì lại tản ra thứ bụi này một ít. Quả cầu điện trường của Hoa có thể tập trung điện lực đánh lệch thương linh lực nhưng mớ bụi này nàng lại không chú ý. Bây giờ đây, cả người nàng cảm nhận rõ ràng từng đợt đuối sức, bất cứ lúc nào cũng có thể tê liệt mà rơi xuống mặt đất bên dưới.

“Ha ha ha. Bắt được rồi” John Ba Khía, cái tên nói lên món hắn thích ăn. Một món ăn mộc mạc nhưng lại chẳng dính liếu gì với tính tình độc địa của gã. Bọt biển trong tay lại sáng lên. Lượng lớn bụi linh lực màu tím tản ra như ong vỡ tổ. Chúng nhanh chóng tụ lại thành hai sợi roi lớn phóng từ trời cao xuống như gió cuốn giông bão. Hoa rất nhanh bị hắn điều khiển roi từ xa trói lại, mang cô lên tầm tay của hắn.

“Mệt quá” Quách Thị Hoa thều thào. Cả người vô lực nằm rũ xuống buông thỏng hai tay. Lớp bụi từ hai sợi roi thẩm thấu nhanh hơn khiến cô nàng tay chân ra rời, cả mi mắt cũng muốn mở không lên.

“Tiên khí này của gia tộc đúng là tốt. Không chỉ tăng phúc sức mạnh của tiên lực mà còn có thể tạo ra bụi độc để đánh lén. Ha ha. Tới tay rồi. Bây giờ thì tới lúc hốt trọn ổ” John Ba Khía mắt lạnh léo lên, nhìn chằm chằm sang Meow Meow, Nhiễm Nam, Niệm và Dạ ở bên dưới.

Chậc chậc… 4 vị nữ tiên, toàn bộ điều đẹp lung linh như trong mộng vậy. Phế đan điền cả đám rồi bắt đem bán cho đám quân phiệt… Khà khà… Đến lúc đó gia tộc phía sau bốn cô nàng này sẽ đau lòng đến cỡ nào đây?

Nhiễm Nam tuy là mệnh tu nhưng từ cơ thể vẫn có thể nhận ra có dao động năng lượng nho nhỏ nếu chịu chú ý quan sát kỹ lưỡng. Mệnh lực cũng có một phần đặc tính của linh lực nên gã John mặc định cậu ta cũng là một nữ tu tiên như ba nàng còn lại bên cạnh. John Ba Khía cảm thấy ngày hôm nay thu hoặc đúng là sẽ rất tốt đây. Nữ tu tiên thường khí chất sẽ rất khác con gái bình thường. Đẹp hơn rất nhiều nên là nếu bán ra sẽ được vô số tiền bạc là chắc chắn.

“Nói xem. Bốn cô gái dưới kia là gì của cô em vậy?” Hắn đưa cái mặt điển trai tây lông vào sát khuôn mặt dễ thương của Hoa, gặng hỏi. Nếu Hoa quan trọng với đám nữ tiên bên dưới thì hắn sẽ lợi dụng nàng để uy hiếp cả đám.

“...”

“Lỳ lợm không chịu nói sao? Hừ hừ”

Gã hạ xuống thấp cách mặt đất tầm 100 mét rồi hét vọng xuống ngạo nghễ “Bốn cô kia. Nếu không muốn ả này bị ta làm hại thì từng đứa một đứng tảng xa ra. Mỗi người đến một góc trường và không được phản kháng để ta phong bế Tiên Khu của các ngươi”

“...”

Nhiễm Nam, Meow Meow, Dạ và Niệm im lặng nhìn tên John không lên tiếng.

“Điếc à? Có nghe ta nói không?” John giận lên, hắn tu linh lực ra bàn tay tạo thành một trường thương mới màu tím. Cầm lấy nó chỉa vào ngực phải của Quách Thị Hoa. Mũi nhọn của thương cắt rách lớp áo ngoài và áo nhỏ bên trong. “Làm ngay theo lời ta nếu không ta giết cô ta. Các cô không quan tâm mạng của ả sao?”

“A” Quách Thị Hoa bị thương chạm vào rên đau một tiếng giống như phối hợp lời đe dọa của gã.

“Haiz...” Meow Meow thở dài. Cô nàng cười tươi lên tiếng “Chậc. Đúng là không biết gì cũng là một cái phúc nha”

“Không biết cái gì?” John Ba Khía nghe thế liền cảnh giác dâng lên.

“Không biết là phạm vi vài trăm mét chung quanh bọn này là khu vực không nên đến sao?” Niệm cười nhếch miệng một cái. Gần đây cùng mọi người tham gia chiến đấu khiến cô rất thích. Nhất là còn có cơ hội đến gần Nhiễm Nam để bồi dưỡng tình cảm với hắn nữa. Mắt thấy tên John Ba Khía ngu ngốc lọt vào phạm vi cô có thể ra tay thì sao mà không vui.

“!!?”

John Ba Khía sửng sốt. Có thứ gì đó vô hình nhanh chóng trói quanh người hắn, kéo hắn xuống dưới. Điều này bất giác làm hắn cảm thấy nguy nên không vội ra tay tổn thương Hoa mà muốn phản kháng khỏi trói buộc trước. An toàn cho mình trước đã rồi tính. Ai biết được đối phương có vì mạng con tin mà ngừng tay hay không?

Cùng lúc đó, hắn cũng thấy Meow Meow ra tay. Một mớ hào quang màu xanh lục có năm cái Tiên Cầu bay quanh từ bàn tay nàng ấy xuất ra. Nhanh chóng hàng trăm sợi dây leo xanh rậm phóng ra, sợi nào sợi nấy to như một chiếc xe máy. Không tới thời gian một cái nháy mắt chúng đã đến trước mặt John.

Một mình hắn bị hai lớp trói chặt, một lớp dây leo vô hình của Niệm, một lớp của Meow Meow vừa ra tay.

“Khốn kiếp, các ngươi không sợ ta lấy mạng cô ta sao” Gã John gầm lên giận dữ. Linh lực màu tím thông qua Linh Khí bọt biển biến thành một đám thương bén nhọn, quất đứt hết loạt dây leo này đến loạt dây leo khác chung quanh mình.

Chỉ tiếc tốc độ phá dây leo của hắn không đủ nhanh bằng tốc độ tạo dây leo của cả Niệm và Meow Meow cộng lại. Mãi vẫn không thoát được.

Hắn cắn răng, hai mắt lóe lên độc ác. Roi linh lực trói đang trói Hoa kéo một cái, đem nàng lại gần hắn, một cay trường thương chỉ vào trán Hoa.

“Không dừng tay ta giết ả”. “Hả?”

Quách Thị Hoa vẫn lờ đờ vô lực bổng nhiên bị thứ gì đó kéo mạnh một cái. Trong điện quanh hỏa thạch đã hạ xuống một dãy phòng học.

Niệm đã dùng dây leo vô hình của mình cướp đi con tin. Thêm vào còn có hai cái vòng thần khí Khí Bảy Màu của Nhiễm Nam trên tay Hoa phối hợp kéo phụ.

‘Sư nương!’ Luấn giật mình nhìn Hoa nằm mệt mỏi trên mặt đất gần mình hai mét.

“Đ-” John tức giận cái lòng ngực chửi thề. Hắn liền phân tâm điều khiển roi linh lực đang trói Hoa muốn kéo cô lên lại, đoạt lại con tin. ‘Má nó, sao ta chưa nghe nói có gia tộc nào tu công pháp mà thủ đoạn thi triển ra lại vô hình vô tức như vậy chứ. Nếu không bị đánh lén bởi nó thì đám dây leo xanh rì này làm gì đủ thời gian trói lấy ta chứ’

“Cơ hội đến rồi” Luấn hô to trong lòng. Cậu ta đẩy Phưởng vào trong phòng học, nhặt lên cái áo của nam sinh nào đó lột ra vứt dưới đất cột chặt hai khóe cửa lại nhốt Phưởng ở bên trong. Tiếp đó hắn lục tìm trong cặp sách của mấy đứa học sinh khác, muốn tìm thứ gì đó có thể cắt được.

Không có thứ gì cả để cắt được cả.

Rồi Luấn sáng mắt lên. Đây rồi, compa để vẽ đường tròn. Lớp của mấy tên này hôm nay học toán à?

Cậu ta gom được bốn cây compa. Nhanh chóng chụm đầu nhọn của các compa lại thành một chùm. Luấn cẩn thận tới bên cạnh Hoa.

“Làm gì đó? Định ám sát bản cô nương hả?” Hoa mệt mỏi nghĩ, buồn bực nhìn cậu nhóc học sinh cầm hung khí lại gần mình.

“Chị gì ơi. Đừng giẫy, nằm im để em phá thử mấy sợi dây kỳ lạ này” Đặt mũi nhọn mớ compa lên dây roi linh lực, Luấn cảm giác người mình bất giác rung lên. Không thể nghĩ nhiều, cậu cố đẩy compa vào dây roi, kéo căng ra với hy vọng các mũi nhọn có thể đâm thủng roi, làm đứt nó hoặc cho nó tơi ra, cởi trói cho “sư mẫu” tương lai.

“À…” Hoa buồn cười nhìn Luấn. Mấy sợi roi này mà bị đồ dùng học sinh phá hư được thì quả là cười rụng răng mất.

“Đẹp quá” Đang ra sức cứu “sư mẫu” thì thấy Hoa cười làm hắn thoáng cái thất thần.

“E hèm...” Hoa tằng hắng. Tuy nói cô cảm thấy mệt mỏi nhưng độc linh lực của gã John giống mê dược hơn độc dược, cô không nguy về tính mạng và vẫn có thể cố sức tung một đòn cuối. Nàng ta đang giữ sức cũng nhịn không được suy nghĩ miên mang khi thấy cậu Luấn này vẫn còn tỉnh táo được trong khi học sinh toàn trường ai cũng lo lao đầu vào muốn làm tình với nhau.

“Xuống đây đi” Meow Meow cười. Cô không lấy Viễn Xạ Lục Nguyên Thần ra để xử lý John. Con mồi này để cho Hoa giải quyết đi a.

Mấy cây thương linh lực xoay tròn quanh người John, cố sức chặt đứt chúng. Buồn thay thì thương không thiện về chặt chém, hơn nữa dù có là đao bén nhưng chém vào một loạt sợi dây ni lông cũng khó mà chặt hết một lượt chớ nói chi đây là hàng hà sa số dây leo phép thuật, chặt một đoạn thì còn một đoạn, chém tan một cái thì lại có cái mới lao đến. Phô thiên cái địa dây leo chụp về phía John Ba Khía.

Gã John hận tại sao công pháp mình học không có pháp nào khác mà cứ chỉ có Pháp tạo thành thương linh lực như vậy. Lực xuyên thấu lợi hại nhưng lực cắt chém lại chả ra gì. Nhờ sát thương hiện tại hắn cao hơn Meow Meow nhiều mới không bị đánh bại mà thôi.

Điều này cũng phải nói tơi sự phù hợp của năng lượng và cách cấu tạo ra vật thể năng lượng. Với linh lực mà hắn tu luyện thì Pháp thích hợp nhất là tạo ra vũ khí dạng hình thương. Nếu muốn sửa thành dạng khác trong nhất thời thì uy lực sẽ giảm gần 7 đến 8 thành. Muốn giữ nguyên uy lực thì phải nghiên cứu tạo ra Pháp khác để sửa hình dạng thành thứ khác.

Nhưng muốn nghiên cứu ra thì không dễ như vậy. Giống như một lập trình viên chuyên thiết kế phần mềm tính toán cộng trừ nhân chia mà bắt đi viết phần mềm quản lý nhà hàng vậy. Cùng một ngôn ngữ lập trình nhưng hai phần mềm này rõ ràng khác nhau rất nhiều. Cần phải có đủ thời gian nghiên cứu mới được. Trước giờ John hắn có sao dùng nấy, nào có nghĩ đến trường hợp như bây giờ đâu mà nghiên cứu thay đổi hình dạng của vũ khí linh lực đâu chứ.

Vô cùng tận dây leo vừa hữu hình lẫn vô hình, hết lớp này đến lớp khác vừa bị chặt tan nát vừa có nhiều dây mới xuất hiện. Tầng tầng lớp lớp muốn lôi kéo John hạ xuống mặt đất bên dưới. Giống như lâm vào đầm lầy không đáy, giãy dụa cỡ nào cũng không thoát được. Hai bên cứ thế thi xem ai cạn linh lực với nhau trước.

Cơ bản thì John có ưu thế lớn hơn rất nhiều. Trữ lượng linh lực của hắn nhiều hơn Meow Meow và Niệm cộng lại. Chất lượng cũng hơn hẳn hai nàng, nhất là khi Meow Meow không dùng đến thần khí để chấn phúc tác dụng của linh lực lên thì đúng là yếu hơn gã John thông qua Linh Khí bọt biển nhiều.

Không phải là John Ba Khía không muốn dồn sức tấn công Meow Meow và Niệm thay vì chỉ lo chặt đứt dây leo một cách phí sức. Hắn đã làm thế rồi nhưng vô ích. Nhiễm Nam khóa cửa nhà vệ sinh bằng một dây quấn từ vãi áo của gã quay lén, nhốt gã ở bên trong từ sớm. Lúc này cậu ta đã về bên cạnh Niệm, Meow Meow và Dạ. Tất cả ngọn thương linh lực lao tới như chớt giật tấn công các nàng đều bị cậu ta lấy thân đón đỡ.

Sát thương của gã John chỉ nhỉnh hơn Hoa một chút, tầm 13 đến 14 Tinh điểm khi đã dùng tới Linh Khí. Thấp như vậy cũng do công pháp hắn tu chỉ là loại công pháp chuẩn, thuộc tầm trung trong phân loại cấp bậc. Bản thân hắn lại không có biến dị gì đặc biệt.

Linh Khí của hắn cũng chỉ là loại thường, là hạ cấp loại B+, lực tấn công đạt chuẩn của linh tu cấp 100 đến 125 mà thôi, không phải thần khí, không thức tỉnh nên dù cấp bậc hắn tận 95, cao hơn Meow Meow nhiều nhưng lại chiến lực chỉ hơn Hoa một chút, thua xa nếu Meow Meow xách Viễn Xạ Lục Nguyên Thần ra bắn.

Nhiễm Nam chỉ cần vận dụng Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến - Biến 1 bậc 3 và Ngoại Xác Pháp - Biến 2 là dư sức chịu được, hơn 29 Tinh điểm phòng lực dễ dàng chặn hết các ngọn thương. Thậm chí khi trúng đòn Nhiễm Nam còn không lùi lại nữa bước chút nào.

Thân không đỡ kịp thì dùng tay bắt, dùng chân đá, dùng đầu đội bay đi. Với tốc độ dưới đất của Nhiễm Nam lúc này quả thật còn nhanh hơn cả tốc độ những ngọn thương di chuyển. Ba cô gái bình yên giao hết việc phòng ngự cho Nhiễm Nam. Meow Meow và Niệm chỉ việc thoải mái lo trói buộc John mà thôi.

Thật ra nếu là Meow Meow tấn công thì Nhiễm Nam chỉ có hít khói chứ đừng hòng kịp chặn cú nào bởi đan điền nàng sau khi biến dị thì tốc độ phép thuật lao đi tấn công của nàng quả thật nhanh gấp mấy lần thông thường.

Hai bên giằng co hồi lâu. Cảnh tượng kỳ ảo khiến người đi đường bên ngoài trường ngạc nhiên tò mò. Không ít người dừng lại cuộc mưu sinh để hóng. Không ít người muốn vào trường xem cho rõ nhưng bị bảo vệ trường sống chết khóa cửa không cho vào. Ai trèo tường cũng bị gã lấy cây chọt cho rớt xuống ở bên ngoài. Lỳ quá còn bị gã đập cây vào đầu cho xưng vù lên. Xa xa đã có bóng dáng cảnh sát và dị cảnh của Cục Phòng Vệ chạy xe đến.

Cuối cùng khi thấy Niệm và Meow Meow có vẻ sắp hết sức. Tên John cũng không bay lên được cao hơn vì cứ nhích lên được vài mét lại bị kéo lùi lại như cũ. Nguyệt Dạ đành phải ra tay trợ giúp. Đúng là chỉ có thực chiến mới khiến cả nhóm nhận rõ chỗ nào cần cải thiện, chỗ nào có sơ hở trong phối hợp chiến đấu nha.

“Chị Meow Meow” Dạ gọi nhẹ.

“Được, có ngay” Meow Meow gật đầu hiểu ý, làm như đã bàn bạc. Một loạt sợi dây leo thô to như chiếc xe máy phân khối lớn quán lại với nhau thành một sợi to tổ bố như xe tải chở xăng dầu. Dây leo như tia chớp xuất hiện trước mặt Dạ rồi vung lên một cái quất thẳng về phí John ở trên cao cao.

Bộ bài trong suốt của Nguyệt Dạ xuất hiện. Những lá bài to cỡ bàn tay xòe ra trên không. 10 lá bài chia thành năm cặp màu được cô quyết định sử dụng tới.

Hai lá màu vàng có tác dụng tăng tốc độ tấn công, di chuyển của dây leo thô to vừa nói trên. Ngoài ra chúng nó còn có thể tạo một vùng trường lực có tác dụng hút lấy vạn vật trong phạm vi nhất định vào thẻ bài khác. Thẻ bài khác ở đây chính là hai lá màu tím được bám dính vào đầu ngọn dây leo khổng lồ Meow Meow vừa tạo ra. Mà màu tím cũng là màu mà nó tương trợ. Từ đó hai lá màu tím công dụng liền tăng lên gấp rưỡi.

Hai lá màu tím được kích hoạt, cũng bám lên đỉnh đầu sợi dây leo. Ảo ảnh gần 10 sợi dây leo thô to tương tự liền xuất hiện khiến địch nhân chẳng biết đâu là thật đâu là giả. Chưa kể quanh bản thân nó còn tạo ra lực đẩy, kết hợp với lực hút từ hai lá màu vàng áp lên khiến cho dù mấy mũi thương đâm tới hòng chặt đứt dây leo cũng bị lệch ra ngoài một cách kỳ dị.

John khi phát hiện muốn điều khiển mũi thương áp vào thì bị đẩy ra mà muốn cho mũi thương bay hẳn đi để quay đầu lại đâm tiếp thì bị hút về. Tuy sức hút lẫn đẩy thay phiên và không đến nổi quá mạnh do Nguyệt Dạ cấp bậc mới chỉ 15 nhưng cũng đủ khiến John khó chịu rồi.

Hai lá màu xanh da trời bám vào dây leo hỗn hợp to lớn của Meow Meow, cường hóa dây leo lên khiến nó dai và bền hơn trước gấp 1,82 lần. Chưa kể đây là dây leo hợp thể nên càng dai nhách hơn nữa. Cùng với việc gia trì tương trợ từ hai lá bài màu tím, tác dụng cường hóa đến từ hai lá xanh này càng tăng lên thêm 1,5 lần. Dây leo hỗn hợp khổng lồ giờ phút này dù lưỡi thương linh lực của John có chém cũng chưa chắc đứt được một phần mười. Đứt phần nào thì liền có dây leo mới tụ lại bổ sung.

Hai lá tiếp theo màu đen phóng thẳng đến trước mặt John. Một khoảng đen như mực kéo dài mấy chục mét xuất hiện che mất tầm nhìn của hắn ở phía bên phải trong khi Meow Meow ở dưới đất nhìn lên thì vẫn có thể đủ tầm nhìn để dùng dây leo tổng hợp đánh lén hắn. Đó chính là công dụng hấp thu ánh sáng xung quanh của màu đen. Không chỉ tối đen mà còn là một vùng lạnh giá nữa.

Dây leo tấn công sẽ có âm thanh để định hướng. John không thấy dây leo khổng lồ đánh từ vị trí nào nhưng nếu dựa theo âm thanh thì có thể xác nhận được đại khái để phản ứng. Như để khiến hắn rối hơn, từ trong vùng đen tối âm thanh đủ loại xuất hiện, lẫn cả khí tức giả mạo khiến nhiễu loạn làm hắn không biết đường mà lần, không ứng phó kịp.

Hai lá còn lại là màu trắng tách ra bay quanh John. Từ nó phát ra ánh sáng chói mắt kèm nhiệt độ nóng nảy, chúng quanh hai lá bài còn có trường lực vô kình có thể phản lại sát thương. Chúng nó bay quay phát sáng làm nhiễu loạn giác quan của gã. Khiến gã đã bực bội nay càng khó chịu muốn khóc cho bớt ức uất.

Bấy nhiêu đó làm cho John đỡ trái hở phải. Trở thành bao cát bị động chịu đòn từ Meow Meow. Bị sợi roi dây leo khổng lồ quất như con không đẻ, không biết xót. Mấy dây leo ảo ảnh cũng quất vào gã khiến gã mếu máo. Ra đường không coi ngày rồi nha. Lúc nãy ở khách sạn phá trinh một cô bé 18 tuổi mới bắt được tưởng đâu hôm nay được đại cát đại lợi. Hóa ra đám gian hồ toàn láo chó. Phá trinh gái nhà lành có giải được xui xẻo mang tới cát tường chút nào đâu chứ?

Gã buộc phải phân ra vài cây thương tiếp tục phá dây leo vô hình và những sợi dây leo nhỏ hơn cùng với gãi ngứa sợi dây leo lớn nhất của Meow Meow. Song song còn phải tạo một lớp màng bảo vệ linh lực bao quanh người để chịu những cú quất trời giáng.

Nghèo mắc thêm cái eo. Năm cặp màu khi kết hợp với nhau vốn sẽ xuất hiện hiệu ứng đặc biệt. Năm màu vàng, tím, xanh da trời, đen, trắng kết hợp với nhau tạo ra một kỳ chiêu. Năng lượng vô hình từ khắp quanh trường học, từ trong mỗi đơn vị không gian như bị dẫn động ùa ra. Chúng vô hình vô chất, vô dạng vô thanh nhưng lại hữu lực. Nguyệt Dạ cảm nhận luồng năng lượng này tập trung vào các lá bài liền nhận được ý nghĩa của chúng. Nàng ta sáng mắt lên, cười như hoa nở, ánh mắt càng thương cảm hơn nhìn tên John đang giãy dụa trên không.

Mệnh Lực của Dạ từ trước đã thông qua Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến - Biến 1 bậc 1 đã áp lên các lá bài. Tuy nhiên các màu sắc đang sử dụng lại không thiên về tấn công mà là phụ trợ nên không mấy tác dụng. Dù sao nàng cũng còn yếu quá. Lúc này Dạ lại có thể thông qua mớ mệnh lực này để truyền tống mớ năng lượng vô hình kia về mình. Lại chuyển chúng sang Meow Meow và Niệm.

Thứ năng lượng kỳ lạ này rất thần kỳ, nó có thể tạm thời chuyển thành bất cứ hình thái năng lượng nào. Điện năng, nhiệt năng, Mệnh lực, Đấu Khí, Hồn lực, Linh lực, v…, v..., loại nào nó cũng có thể chuyển hóa. Tuy là đối với mỗi loại khi chuyển hóa sẽ thất thoát khác nhau, mức cấp độ khi chuyển thành cũng khác nhưng với hiện tại, một ít như vậy cũng đủ đè chết John rồi.

Một bên là John ngày càng cạn kiệt, một bên là Meow Meow và Niệm đạt được bổ sung linh lực.

Một tăng một giảm…

Ầm. Rầm rầm...

Đến cú quật thứ 50 của dây leo khổng lồ thì John Ba Khía đuối sức. Vòng hộ thể linh lực màu tím bán trong suốt bổ sung không kịp bị ép quằn vào trong. Lực trụ lại cũng yếu đi. Cả người hắn bị đập thẳng xuống phòng ốc bên dưới. Sau khi chạm đất thì vòng phòng hộ linh lực cũng tan nát biến mất.

Nói thì lâu, gõ chữ thì mệt chứ trận chiến chỉ chớp nhoáng có vài phút mà thôi. Cục Phòng Vệ và cảnh sát vẫn còn xa xa thì John đã phá vỡ nóc nhà, nện ầm ầm bên trong phòng học rồi. Một cái hố to hiện ra, bàn ghế gãy nát, gạch đá bây tán loạn.

Phưởng sợ quá té cái ạch ngay cửa phòng học. Bên ngoài Luấn nghe tiếng động lớn cũng hoảng hồn vội mở cửa ra xem.

“Phưởng, Phưởng, cậu không sao chứ”

“Chó chết” John bật người dậy, hai cây thương linh lực tím rịm phóng nát vách tường phòng. Hắn từ bên trong bước ra.

“Hừ, cũng tốt. Bọn mi lúc trước cứu con nhỏ dị nhân vậy chứng tỏ nó quan trọng với các ngươi” John nghiến răng trèo trẹo đi ra. Hắn vẫy tay một cái. Dây roi đang trói Hoa liền kéo nàng ta từ trước cửa phòng học bay qua cạnh hắn. Hai thanh trường thương linh lực lơ lửng trước người cô, gầm ghè chực chờ chọc cho cô hai cái lỗ máu xuyên thấu ở ngực tría và phải. Mũi nhọn đã đâm xuyên lớp vải áo ngực, chạm vào bên trong.

“Bọn mày dừng tay” Gã đẩy Hoa ra trước mặt khi thấy sợi dây leo khổng lồ kia lại muốn bay tới đánh mình.

“Hi hi” Meow Meow cười một cái, vẩy tay giải trừ phép thuật hệ mộc của mình. Cả một trời dây leo biến mất.

Nguyệt Dạ thấy thế cũng thu hồi bộ bài trở về Mệnh Tâm ở ngực. Niệm lại tập trung trói các học sinh và thầy cô như cũ không để họ đi quá giới hạn với nhau.

Nhiễm Nam buồn cười nhìn sang John. Cả bọn cứ như không quan tâm hắn đang uy hiếp vậy.

“Bọn mày… Cười cái gì?” John bất khả tư nghị. Lũ này có bị thần kinh gì không nhỉ?

“Đó là cười tên khốn ngươi khôn ba năm dại một giờ đó mà. Bộ cái mặt thộn ngươi nghĩ bổn cô nương chỉ có thể xài điện lực thôi sao? Ta đợi đến lúc này mới tụ đủ sức đó. Ngươi nghĩ quất ngươi bay xuống chỗ này chỉ là ngẫu nhiên hửm?” Một tiếng thánh thúy đáp lời vang lên trong đầu John Ba Khía khiến hắn sửng sốt. Mình sai lầm, sai lầm ở đâu chứ?

“Á… Đau quá… You...”

“Chết đi cho bổn cô nương. Ngoàm ngoàm...” Theo tiếng hét, cái miệng rộng của Quách Tiểu Thư hóa lớn. Ngụm đầu tiên nhai mất từ vai trái đến giữa ngực của John. Ngụm thứ hai liền nuốt luôn cái đầu hắn. Hắn ta chết nhăn răng không kịp ngáp.

Khoảnh khắc một phần ngàn giây trước khi chết hắn ta cuối cùng cũng nghĩ rõ được sai lầm của mình là nằm ở đâu. Đó chính là nhận định sai lầm về khả năng của hoa.

Với dị nhân thông thường, mỗi dị nhân chỉ có một loại thủ đoạn chiến đấu. Hầu như không có thủ đoạn thứ hai khác biệt. Ví dụ như dị nhân chơi lửa thì dù thi triển cách thức nào đi nữa cũng chỉ xoay quanh việc tạo lửa, phóng lửa, điều khiển lửa mà thôi. Như đại tá Khá, dị nhân không gian hệ, thủ đoạn chiến đấu của ông cũng chỉ xoay quanh cổng không gian là chính. Như dị nhân hệ cường lực hóa đá, hóa vảy, vâng vâng thì chủ yếu là biến hình và cận chiến. Tựu chung lại thủ đoạn của dị nhân không thoát khỏi thuộc tính chính của mình.

John Ba Khía nhận định Hoa là dị nhân. Nên cứ theo thường thức hắn vẫn nghĩ nàng chỉ có mỗi thủ đoạn phóng điện mà cô thi triển trước đó chứ nào ngờ nó là do công nghệ của Quách Gia tạo ra chứ.

Linh tu hay tiên tu có lợi thế đánh xa, không đánh được thì cầm chân từ xa mà chạy, rất có lợi thế khi chiến đấu có tính toán trước. Nhưng điểm yếu của họ rất rõ ràng. Chính là cơ thể yếu ớt rất nhiều so với Thể tu và Mệnh tu. Muốn tăng phòng ngự cơ thể thì phải vận dụng linh lực tạo lớp phòng hộ. Mất một ít thời gian để kích khởi, nếu không có chuẩn bị sẵn trước thì rất dễ kẻ cận chiến giết trước khi kịp phản kháng.

Gã John không ngờ Hoa còn có thủ đoạn ăn thịt người như vậy. Ngỡ rằng Hoa thấm độc thì cũng hết lực ra tay phóng điện. Chủ quan nghĩ mình an toàn nên mới đem cô đến gần người. Chẳng khác nào giúp nàng ta đỡ phí sức mà vẫn tiếp cận được hắn.

Hoa đã kiệt sức, quả thật không đủ sức cử động hay bay, không tài nào áp sát thêm để ăn thịt John. Dù sao giữa cô và hắn cũng cách nhau tầm một mét hơn, lại còn bị dây roi linh lực trói chặt người nữa.

Nhưng đừng quên trên người nàng còn có thần khí của Nhiễm Nam. Nó âm thầm biến thành chất lỏng lướt trên da nàng, bên dưới lớp quần áo. Nó chạy bò lên ngực Hoa, che chắn không để cây thương linh lực làm nàng bị thương. Song song lại mở rộng ra như cái hộ giáp ôm lấy ngực nàng và lưng, đỡ giúp nàng. Cũng nhờ nó di chuyển mang theo Hoa áp sát John trong nháy mắt, để nàng nhanh như chớp ăn chết gã ta trước khi gã ngộ ra thất bại của mình một cách rõ ràng.

“Phù” Quách Tiểu Thư đặt mông ngồi cái ịch xuống đất. Nàng ta mệt mỏi thở phào một cái. Giờ ngón tay chữ V lên với nhóm Nhiễm Nam phía trong sân trường.

“Thấy chị giỏi không em trai” Nở nụ cười yếu ớt nhưng rất xinh với Luấn gần bên một cái. Cứ thế nàng ta nằm ình ra đất. Hơi thở nhè nhẹ nghỉ nghơi. ‘Thằng nhóc này khá, thấy mình ăn thịt người thế mà không thấy nó sỡ hãi chút nào nha’

“Để em dìu chị lên ghế” Luấn vội nói. Thấy Hoa ừ nhẹ thì mới dám tới đỡ cô nàng nằm lên ghế đá ngay bên cửa sổ phòng học. Lòng hắn còn hơi sợ sệt, cố trấn tỉnh nghĩ ‘Các sư mẫu đẹp thật. Chỉ cần được phịch với các nàng thì có bị ăn thịt mình thấy cũng đáng. Trước tìm cách tiếp cận sẽ có cơ hội thôi’

Thần khí Khí Bảy Màu của Nhiễm Nam rời khỏi Hoa bay vút trở về trong tay chủ nhân. Nhiễm Nam thấy địch nhân đã giải quyết xong thì khuôn mặt bắt đầu xụ xuống, chầm dầm một đống. “Mọi người lại chỗ Hoa đi, em đi xử tên khốn trong nhà vệ sinh đằng kia”.

“Chuyện gì vậy Nhiễm Nam yêu dấu của chị. Cái gì khiến em tức giận như vậy? Hắn ta là ai. Đem hắn lại cho bọn chị xem với nào. Thật tò mò nha” Meow Meow truyền âm với Nhiễm Nam hỏi thăm. Chuyện gì mà lại khiến Nhiễm Nam nhà mình nổi giận như vậy chứ?

Meow Meow, Niệm và Nguyệt Dạ thấy Nhiễm Nam đi thì các nàng cũng lả lướt đến bên cạnh Hoa.

“Niệm giúp anh tập trung toàn bộ học sinh và thầy cô giáo lại. Anh có chuyện muốn nói với họ” Nhiễm Nam hậm hực trong người, lôi gã ngoại quốc quay lén như lôi cái giẻ lau từ nhà vệ sinh đi về phía cột cờ.

Dạ và Meow Meow cũng tò mò không kém. Hai cô nàng vội cùng Niệm đi đến chỗ cột cờ chờ xem là chuyện gì. Hoa vẫn nằm trên ghế đá nghĩ ngơi đợi độc linh lực giảm bớt. Niệm ở lại bên cạnh Hoa, , Luấn và Phưởng cũng bị tập hợp ra ngoài trời nắng.

Nhiễm Nam lôi tên quay lén ra ngoài, dùng thần khí hóa dây trói trói hắn lại nắm kéo đi. Đợi cả trường tập hợp xong hắn liền lên tiếng.

“Mọi người yên lặng nghe đây. Tình trạng hiện giờ mọi người điều khao khát nhục dục chính là do người nước ngoài làm nên. Cụ thể...” Nhiễm Nam bay lơ lửng cách mặt đất vài mét, nhìn những thầy cô và học sinh bị trói gô bởi dây leo vô hình, chỉ có Luấn là ngoại lệ. Cậu ta lên tiếng giải thích sự việc ở trường hôm nay. Cũng đưa ra đề nghị.

Cùng lúc này. Gã bảo vệ trường ở cổng cũng bị đội 9 của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên đạp ngã, cổng nhỏ trường bị cưỡng ép mở ra. Cảnh sát thì ở lại canh cổng, chặn lại người dân hiếu kỳ. Một nhóm thành viên chuyên thôi miên của Cục Phòng Vệ cũng tản ra tìm kiếm những người dân đã chứng kiến cảnh chiến đấu siêu nhiên để xóa trí nhớ của họ.

Đội 9 lúc này đã đi vào sân trường. Ánh mắt khó chịu nhìn nhóm Nhiễm Nam đang ở chỗ các học sinh. Nhất là việc Nhiễm Nam bay lơ lửng là khiến họ ngứa mắt nhất. Chỉ là bây giờ cái nhóm siêu anh hùng này là thứ bỏng tay khó chạm. Nên Cục Phòng Vệ chỉ nhắm mắt cho qua. Nhờ ơn của cái nhóm này mà gần đây Cục Phòng Vệ bọn họ bận tối mặt tối mũi để giải quyết vấn đề tin đồn xáo trộn xã hội.

Chuyện gì liên quan đến nhóm siêu nhân điều không cho phép can thiệp giấu diếm người dân thường nên việc xóa trí nhớ vốn Tà trước đã cảnh báo không được làm nhưng Cục Phòng Vệ vẫn lén lút làm. Chỉ là không quá trắng trợn như trước được nên có nhiều cá lọt lưới. Hơn nữa hiện tại Nhiễm Nam đang điều khiển cơ thể, là người cùng quốc gia nên Nhiễm Nam cũng xem như mắt nhắm mắt mở với cử động mờ ám của Cục Phòng Vệ.

‘Cái lão Quách Phong chết tiệt, đã hợp tác với nhau mà lão vẫn để cái đám Cục Phòng Vệ kiếm chuyện với mình, thật khó chịu’ Nhiễm Nam không hài lòng khi thấy người Cục Phòng Vệ xuất hiện.

‘Lại cái đám siêu nhân tào lao nhiều chuyện này. Toàn cướp công ăn việc làm của Cục Phòng Vệ chúng ta. Không ngờ lần này lại là chuyện bọn chúng gây nên’ Đội trưởng đội 9 cũng buồn bực khi thấy nhóm siêu nhân.

---[1]---

Trong một căn phòng sáng trưng sâu dưới mặt đất gần 100 mét. Giữa phòng có một cổ máy kỳ lạ. Nó có một cái cửa khá lớn đủ nhét một người trưởng thành vào trong, cánh cửa này nằm ở trên mặt cổ máy thuận tiện cho người thao tác bỏ đồ từ trên xuống. Nói đúng hơn thì có thể xem nó như là một cái nắp đậy bằng thép dày.

Cỗ máy máu trắng bạc này có thể tích khá lớn. Nó dài 3 mét, cao 1 mét, rộng hơn 2 mét. Phần thần máy nối liền với nền đất. Dường như bên dưới nó còn nối với tầng khác, có chức năng gì đó. Từ bên trong chiếc máy lúc này đang có tiếng gõ thùng thùng gấp gáp nhưng rõ ràng chiếc máy đang tắt các đèn báo hiệu, chứng tỏ nó chưa hoạt động.

Một tên cao to vạm vỡ mặc bộ đồ da dày đứng gần đó đang bật hệ thống cung cấp điện cho cỗ máy lên tiếng với tên khác cũng giống hắn đứng phủi bụi quần áo trên người bên cạnh chiếc máy kỳ lạ đó. “Hôm nay chỉ tiêu là bao nhiêu vậy A1”

“Còn phải đi một lần nữa. May mà tổ chức cho chúng uống thuốc á khẩu. Nếu không thì nghe nhức đầu lắm a.” Gã phủi hết bụi đất bám trên người sau khi vật lộn xong, liền đi ra ngoài cửa phòng, vừa đi vừa nói “Khởi động xong thì cho máy chạy đi. Tôi đi đến nhà kho bắt thêm đây”

“Ha ha, quần áo làm việc thôi mà, cậu có cần sợ dơ như vậy không.” Tên kia bật hết mấy công tắc điện trên tường xong liền nói.

“Kệ, tôi không thích để dơ, trông khó chịu lắm. Đợi xong việc này bọn mình đi khu giải trí kiếm cái gì đó ăn đi”

“Ừ”

Máy chạy…

Rè rè rè…

Thùng thùng thùng… Cái nắp của cỗ máy vang lên tiếng thùng thùng gấp gáp liên tục trong mấy giây rồi ngừng bặt

Xoẹt xoẹt… tiếng máy móc hoạt động từ bên trong cỗ máy vang lên, nghe như có hàng loạt vật sắt thép cạ vào nhau liên tục

Xoèn xoẹt… Phùn phụt...

Không lâu sau. Tên còn ở lại trong phòng cảm thấy đã đủ thời gian liền bất nút có ký hiệu giọt nước. Hai đường ống nhỏ kéo dài từ góc tường liền rung lên. Một lượng nước được bom thông qua hai ống vào trong cỗ máy.

“Phù. Làm sạch máy xong rồi” Gã ta mỉm cười nói. Tuy chỉ là nhấn mấy cái nút nhưng công việc này cũng có áp lực nhất định nha.

Gã mở nắp máy lên rồi bỏ đó đi tới cửa phòng chờ đợi gã thích sạch sẽ lúc nãy mang đồ vật đến.

Xa xa ở ngoài hành lang có tiếng va chạm. Tên lúc nãy ra ngoài đã xuất hiện ở lối rẽ, hai tay gã đang lôi kéo một cái bóng đen to cỡ một chiếc ghế dựa.

“Đến rồi.” Gã ở cửa phòng thấy thế vội bước tới hỗ trợ. Cả hai cùng lôi thứ đó đi vào trong phòng.

Thứ đó giãy dụa rất dữ dội. Nó là một sinh vật. Một con người… Một cô nhóc 12 tuổi.

Bạn đang đọc Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện 5 - Tình Người Trong Đại Dịch (18++) sáng tác bởi phongchieugame
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongchieugame
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.