Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 5483 chữ

--- Lời Tác Thật ---

Cảnh báo - Cực Dảk. người có tiền sử bệnh động kinh, trẻ em dưới 20 tuổi không nên đọc

---[0]---

“Atony, cậu ăn phần của tớ đi” Một cô nhóc con trong rất xinh xắn, khuôn mặt bầu bầu, hai má hồng hồng có phần lắm lem đất cát. Cô bé có đôi mắt tròng xanh rất sáng. Sau đầu cột hai bím tóc ngăn ngắn. Mái tóc của cô bé màu vàng như những sợi tơ. Người mặc chiếc đầm màu hồng khá dơ vì bụi đất. Chân đi đôi vớ dài cùng đôi giày nhỏ màu trắng cũng không mấy sạch.

Cô bé tên là Ding. Ding lên tiếng với cậu bạn Atony bị nhốt cùng chuồng với mình với giọng nói cố nén nhỏ lại. Cô rụt rè đưa cái bánh hamburger, khẩu phần ăn sáng nay của cô bé sang cho cậu bạn khi thấy cậu nhóc này có vẻ vẫn còn thèm ăn.

“Không. Ding. Bạn chưa ăn mà. Bạn ăn đi.” Atony cũng khoảng 11 tuổi, người cũng khá lắm lem đất cát. Ánh mắt tuy vẫn thèm thuồng nhìn vào cái bánh trước mặt nhưng cậu cũng hiểu cảm giác đói bụng khó chịu thế nào. Cậu bé không nỡ để cô bạn dễ thương bị nhốt cùng với mình cũng bị đói.

Cái đói rất quen thuộc với Atony. Ngày trước có khi cả ngày chỉ có một buổi ăn mà thôi. Nhà cậu bé vốn nghèo, cậu lại là một người da màu, cuộc sống vốn phải bương chãi giúp cha mẹ từ sớm. Cũng vì ra đời sớm mới tạo cơ hội cho bọn xấu dễ dàng bắt cóc cậu vào đây. Nếu giống như các cô cậu bé khác được êm ấm trong sự bảo vệ thân cận của cha mẹ thì bọn chúng đâu dễ có cơ hội bắt cậu như vậy. Chiều đó phải đi qua đoạn đường vắng để đến chợ bán bánh, cậu đã rời xa cha mẹ không biết bao giờ có thể gặp lại.

Ding lại khác. Cô bé trông rất sáng sủa đáng yêu. Bộ đầm trên người cô bé chứng tỏ gia đình cô nhóc cũng có tiền có của. Chỉ vì chút lơ là của người thân mà khiến cô bé cũng bị bắt đến đây.

“Vậy cậu một nữa, tớ một nữa nha. Mẹ tớ dạy á, thấy người gặp khó thì nên giúp nhau á. Cậu còn đói thì ăn với tớ đi nha” Ding ngồi phệt xuống bên cạnh Atony, cô bé ngọt ngào nói một tràng tiếng anh. Tay cô bé tách hai phần bánh mì ra, nhặt lấy thịt và rau bên trong rồi chia điều, để lên hai phần bánh mì. Cô nhóc đưa cho Atony một phần bánh, ánh mắt lóng lánh nhìn cậu.

Nơi này không chỉ có mỗi hai cô cậu nhóc. Mỗi chuồng bên cạnh cũng nhốt từ hai đến ba đứa nhóc tầm tuổi từ 9 đến 13 tuổi. Có hàng chục cái chuồng như vậy. Hiện tại bên ngoài cũng chỉ mới sáng sớm nên các nhóc con khác điều còn đang ngủ say vì mệt mỏi do bị nhốt. Bốn bức tường tẻ ngắt với bóng đèn điện khiến các bé đã đuối sức càng buồn chán hơn. Bị nhốt mấy ngày, khóc đã rồi thì cũng đành im lặng, ngủ để hy vọng gặp lại người thân trong giấc mơ mà thôi.

Tuy là bị bắt cóc, không lo cho chỗ ở đàng hoàng nhưng thức ăn thì lại rất tốt, vừa ngon vừa bổ. Có thể nói là chế độ ăn uống gần như là chế độ tốt nhất, thức ăn vừa tươi vừa toàn là loại mắc tiền.

Atony hơi ngại ngùng nhưng không lâu cậu bé cũng ngấu nghiến ăn phần bánh mì mà Ding chia cho cậu. Ba ngày nay bị bắt tới đây là ba ngày mà cậu được biết đồ ăn ngon là như thế nào. Quả thật cậu bé rất thích mấy món ăn của bọn người xấu đem tới.

“Ngon ghê. Nếu mà tớ thoát được khỏi đây, tớ nhất định sẽ lấy thật nhiều đồ ăn của bọn xấu về cho cha mẹ ăn thử” Atony ngây thơ nói.

“Uhm. Tớ hay coi phim á. Cậu đừng lo, chúng ta nhất định sẽ an toàn gặp lại cha mẹ mà. Trong phim bọn bắt cóc con nít sau khi lấy được tiền chuộc sẽ thả chúng ta về nhà. Nên cậu yên tâm nhoa. Bạn Rina ở chung với mình hồi nãy bị tên xấu kia kéo đi chắc sắp được thả về nhà rồi ấy.” Ding từ tốn nhai nhỏ từng miếng hambuger của mình. Vừa ăn cô bé vừa ra vẻ người lớn, vỗ vai an ủi Atony da đen bên cạnh.

“Uhm uhm” Atony gật gật đầu. Cuộc sống cậu bé cơ cực từ nhỏ nhưng cũng hay đi tụ lại với chúng bạn ở nhà hàng xóm coi ké phim. Ding nói rất đúng ý nghĩ non nớt của cậu bé.

‘Không biết giờ mẹ mình sao rồi nữa. Mấy bữa trước mẹ bị bệnh không đi bán bánh được. Cha thì bận đi chăn bò cho người ta. Không có mình đi bán giúp mẹ không biết có kiếm đủ tiền thuốc cho mẹ không? Mẹ có nhớ con không, con nhớ mẹ lắm a’ Atony gặm dỡ nữa cái bánh được chia cho, lại được Ding vỗ về khiến cậu ấm áp làm nhớ đến mẹ nên nước mắt bất tri bất giác lập lòe ở khóe mắt.

Thật ra toàn bộ những đứa trẻ bị bắt tới đây hơn bảy phần là những đứa trẻ bươn chải ở tầng lớp nghèo. Lợi dụng những con đường vắng, những lúc bất cẩn mà bọn xấu đã ra tay bắt người. Ba phần còn lại thì như bé Ding, cha mẹ bất cẩn trong phút giây liền mãi mất đi đứa con bé nhỏ của mình. Phải chi người lớn cẩn thận hơn thì đã không ra nông nổi này…

“Mà Atony này, cậu có biết mấy cậu bạn bị bắt cùng chúng ta bị đưa đi đâu không nhỉ? Sao cùng bị bắt chung mà không thấy nhốt chung nơi này với chúng ta nhỉ?” Ding lấy ngón tay nhỏ của mình lao khóe mắt cho Atony, tay kia vẫn cầm nữa cái bánh bị gậm dỡ một phần ba. Cô bé nghiêng đầu thắc mắc, hỏi để cậu nhóc phân tâm không nghĩ đến việc buồn nữa.

Atony lúc lắc đầu tỏ vẻ không biết. Cậu cũng bị dẫn dắt mà không nghĩ tới người mẹ đang bị bệnh của mình nữa, thầm nghĩ ‘Đúng nha. Trên xe lúc đó có tới 10 người lận nha. Mình và Ding là hai nè, còn có 8 bạn nữa cũng bị bắt cóc chung. Sao đi tới đây chỉ còn có mình và Ding nhỉ. Mấy bạn khác được thả, không bị bắt nữa sao?’

“Để tao trả lời mày cho con nhóc. Thuốc chưa thấm nữa à? Phiền quá. Mày làm ơn đừng vùng vẩy, la hét dùm nha. Tao nghe nhức đầu lắm” Một giọng nói đàn ông lạnh lẽo vang lên từ cánh cửa phòng vừa được mở lên. Đó là loại cửa mở ra bằng cách lùi vào vách tường, khá là hiện đại. Nơi này chắc chắn không chỉ là nơi nhốt người tầm thường của bọn bắt cóc rồi.

Phòng bật đèn rất sáng nên sự xuất hiện bất thình lình của gã mới tới không đến nổi khiến Ding và Atony giật bắn mình. Nhưng hai cô cậu bé cũng sợ hãi co rúm lại với nhau.

“Bạn Rina đâu? Có phải ông đã… Ứ ứ… ??” Atony e sợ nhìn kẻ mới đến ngồi xổm bên ngoài chuồng mà hỏi. Hỏi được nửa câu cậu bé bổng hoảng sợ ứ ứ gì đó trong họng rồi im thin luôn. Miệng cậu nhóc vẫn nhấp nháy nhưng lại không có âm thanh gì thoát ra như diễn kịch câm vậy.

“Sau hả? A ha… Thì ra hai đứa bay chia bánh mì ra ăn à? Con nhóc ăn từ tốn, ăn ít hơn nên tới giờ chưa thấm thuốc mà thằng nhóc mày thấm trước hả? Chậc chậc. Vốn hôm nay định bắt hai cô nhóc đi nên chỉ đánh thuốc phần hai đứa nó, thằng nhóc mày dây vào làm gì đây? Hay là bỏ qua con nhóc, bắt mày đi nha” Gã kia phủi phủi bụi ở bao tay khi nó bị dính bụi từ cửa song sắt của cái chuồng. Gã thú vị nhìn nhìn Atony và nói như thế.

“Atony, cậu bị sao thế?” Ding quan tâm, khuôn mặt lo lắng nhìn sang cậu bạn. Bạn ấy bị sao thế nhỉ?

“...” Atony lắc đầu nguầy nguậy, ngón tay chỉ chỉ vào miệng mình. Hai mắt cậu đỏ lên, nước mắt lại sắp tuôn rơi.

“Nó bị câm rồi chứ sao. Trong đồ ăn tao bỏ thuốc câm của công ty chế tạo ra mà. Có thứ này bọn bây đỡ la ó, đỡ nhứt đầu khi bọn bây phảng khán nên tao xin phép công ty một ít dùng cho tụi bây đó. Ha ha. Thằng nhóc. Haizz.. Tiếc là tao báo cáo lên trên là hôm nay là cô nhóc hồi nãy với cô nhóc này rồi, chứ không tao cũng muốn đem mày đi. Thôi thì đợi đợt sau nha. Cô bé ngoan, đừng phản kháng, lại đây với chú, chú dẫn cháu đi” Gã mở cửa chuồng, hai tay luồn vào trong với đến chỗ cô bé Ding.

“Chú dẫn cháu đi ra ngoài trả về nhà đúng không? Ba mẹ cháu trả tiền chuộc rồi đúng không?” Ding lùi lại sát vào phía trong, sợ sệt tránh đôi tay của gã đàn ông trong bộ đồ dày. Người gã mặc đồ bảo hộ bằng vải thô khá dày có da trâu ở các vị trí dễ bị cào cấu nhằm tránh bị thương khi bọn nhóc phản kháng. Nhìn trong khá là đáng sợ với tụi con nít.

“Cái gì? Ha ha, ờ đúng đúng. Tiền chuộc bọn tao vừa nhận được nên bây giờ đem mày đi trả nè, ra đây lẹ lên” Gã ta cười nhếch mép nói.

“Thật không” Cô nhóc mừng rỡ định bước tới nhưng Atony vội chụp cô bé lại lắc đầu quầy quậy.

“Sao thế Atony. Tớ về trước nha. Bố mẹ cậu sẽ sớm đón cậu thôi.” Ding quay qua vuốt tóc trên đầu cậu nhóc. Có lẽ là mình đi, cậu bé ở một mình trong chuồng nên sợ lắm đây.

“...” Atony vẫn lắc đầu không ngừng. Trong lòng cậu nhóc hét to “Không đúng. Không giống. Nếu thả về sao lại khiến tụi mình bị câm làm gì nha?”

“Ra đây nào bé con. Chú dẫn con đi tắm rửa sạch sẽ trước rồi về nhà gặp cha mẹ nè” Gã vẫn đưa tay ra chờ đợi Ding. Ánh mắt gã cố tỏ vẻ thân thiện hết mức có thể. Chỉ tiếc bộ đồ trên người ngược lại càng khiến gã trông kỳ kục và không đáng tin.

“Thôi tớ… Ứ...” Ding cuối cùng cũng ngấm thuốc câm. Không nói ra được thành tiếng nữa.

“Nhanh đi thôi. Về tới nhà chú sẽ cho thuốc giải để cháu nói chuyện lại được. Phải để cháu câm cũng là tránh cháu làm ồn dọc đường khiến bọn chú bị lộ thôi. Đừng lo. Tới đây”

‘Đừng, đừng tin!’ Atony lắc đầu điên cuồng, ôm chặt eo Ding không cho cô bé đi ra. Trải đời sớm khiến cậu bé rất thông minh tinh quái. Mấy lời sức sẹo đó của gã người xấu khó lòng khiến cậu bé tin tưởng được.

Cô bé Ding rất là phân vân, hết nhìn Atony khó hiểu lại nhìn gã người xấu kia.

“Ra đây” Gã người xấu hét lên bất mãn. Người hắn chườm tới, hai tay thò sâu vào trong chuồng sắt rồi nắm lấy hai tay của Ding kéo mạnh. Cô bé bị lực người lớn vượt trội của gã kéo khỏi vòng tay của Atony. Thậm chí còn kéo Atony ngã lết trong chuồng.

Cậu bé vội chườm dậy nhưng không kịp nữa. Cửa chuồng một cái rầm đóng lại. Cái ổ khóa điện tử tự động khóa lại một tiếng cạch đanh gọn.

Ding bị gã ta nắm tay kéo đi. Cô bé cảm thấy đau nên bắt đầu phản kháng lại. Cô nhóc cũng lờ mờ hiểu được chuyện này không giống như mình tưởng tượng trước đó, không giống như được thả về nhà nha?

Thế là cô bé bắt đầu giãy dụa, cào cấu, không chịu đi khiến gã kia nổi đóa. Hắn ta lôi kéo mạnh tay, kéo cô bé đi thẳng ra khỏi phòng nhốt, một đường về thẳng phía căn phòng tắm phía xa xa.

Hai tay cô bé bị trói lại bằng dây rút trắng bự. Hai chân cũng gút dây trói luôn khiến cô nhóc không giãy được nữa. Ánh mắt ngây thơ đó trở nên sợ sệt và khủng hoảng. Cả người bé rung lên vì sợ.

Đầu tiên gã đàn ông này lấy ra một cái kéo rồi cắt tan nát bộ đầm, quần áo trên người bé Ding.

Sau đó gã quát tháo bắt ép Ding tiểu tiện và đại tiện.

Kế tiếp gã ta tắm rữa cho em thật sạch sẽ tới từng tấc da thịt.

Gã lại lôi ra một cái tông đơ của thợ làm tóc và cạo trọc đầu cô bé.

Gã tiếp tục lấy ra công cụ kỳ lạ khác để cắt sạch lông mũi cho Ding.

Gã còn kiểm tra tai của cô bé xem có rái tai không. Gã muốn cô bé sạch sẽ nhất có thể.

Ding khóc như mưa. Cô bé rất sợ hãi. Nhất là lúc gã cạo đầu bé. Cô bé muốn xin tha nhưng lúc này đã bị câm nên không có cách nào. Nước mắt tuôn dài trong tuyệt vọng.

‘Hu hu.. Như này chắc chúng không định thả mình về nhà rồi… Hu hu hu’ Tiếng lòng bé Ding thảm thiết vang lên.

Tắm rửa sạch sẽ. Gã quấn cô bé vào chiếc khăn lớn màu trắng sạch bon. Cột chặt cái khăn không để nó rớt ra. Gã cởi trói tay chân, cho Ding đi vào đôi giày nhỏ sạch sẽ rồi tiếp tục nắm tay cô bé kéo đi.

Đi thẳng…

Mặc cho bé Ding vùng vẫy vẫn không thoát được khỏi tay hắn.

“Tới rồi à. Sao lâu vậy?” Một gã khác cũng mặc đồ giống gã người xấu bước tới phụ kéo Ding.

Ding bị đem vào một căn phòng. Căn phòng này có một cái máy to kỳ lạ ở giữa phòng.

“Có chút rắc rối ấy mà.” Gã người xấu đầu tiên nhún vai ra chiều bắt đắc dĩ.

“Ha ha… Vậy thì cho cậu thêm một cái rắc rối nữa. Cấp trên vừa ra lệnh tăng thêm lượng. Nghe bảo là vừa cải tiến công thức nên cần thêm nguyên liệu để thử nghiệm. Cậu đem đến một đứa nữa nhé” Gã người xấu thứ hai cùng kéo Ding tới bên chiếc máy. Tay gã mở nắp trong khi nói.

“!!?”

Bé Ding sửng sốt nhìn vào trong máy…

“Nữa hả. Haizz. Được rồi, để tớ đi chuyến nữa.” Nói xong gã quay sang cười với cô nhóc Ding đang sợ vãi linh hồn, lời nói khiến cô nhóc càng lo lắng hơn “Sướng rồi nha. Giờ chú sẽ đi trở lại đem thằng nhóc kia tới đây với cháu luôn. Cháu vào đó chơi trước rồi cậu nhóc đó sẽ tới ngay thôi”

“...” Ding lắc đầu như trống bỏi, hai tay cô bé chống vào thành máy kháng cự.

Phía sau lưng em, gã người xấu thứ hai ra sức giữ hai tay em lại. Gã người xấu thứ nhất lột tắm khăn đang che lấy cơ thể em ra, lột đôi giày em đang đi. Bế hai chân hỏng lên không.

Hai gã đàn ông to con ra sức nâng một cô nhóc 12 tuổi xinh đẹp lên cao, bỏ vào trong cỗ máy.

Cô bé Ding hoảng sợ vùng vẫy. Phía dưới chân em, hàng trăm lưỡi dao thép dạng trón xếp sang sát nhau theo một trục ngang. Chúng đan xen nhau và lóe sáng thể hiện sự sắc bén, chúng đang chờ nạn nhân tiếp theo.

Rầm…

Nắp máy đóng lại để một cô bé con trong tột cùng sợ hãi ngồi trên những lưỡi đao bén. Chúng nó cứa vào da thịt khiến máu đỏ chảy ra, khiến cơn đau làm Ding như muốn ngất lịm.

Thùng…

Thùng…

Những tiếng đấm tay tuyệt vọng từ phía trong cái nắp máy vang lên. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Ding trong giây phút này là những ngày vui vẻ bên mẹ cha, là khoảnh khắc em chạy theo con bướm định bắt nó, là cái ngoáy đầu nhìn lại thấy mẹ cúi người nhặt cái điện thoại bị rơi mà không chú ý đến em, là ba em đang tìm cách đậu chiếc xe hơi vào chỗ khi đã quá đông xe và chậc chội.

Một giây bất cẩn thế thôi…

Kiếp này em không có duyên đành hẹn cha mẹ kiếp sau.

“Phù… Tự tay đem bọn nó xay ra thành thịt nhão đúng là khiến tao căng thẳng lắm nha” Gã người xấu thứ hai lên tiếng.

“Thôi ráng đi. Xong một đứa nữa tao với mày đến khu giải trí xả. Nghe nói gần đây mấy em bên khu đó phóng túng lắm nha” Gã đầu tiên lên tiếng. Gom lấy khăn và đôi giày. Tên này đi thẳng đến chỗ phòng giam.

Trong phòng máy chỉ còn lại gã thứ hai im lặng làm việc. Hắn lại bấm nút cho máy chạy. Tiếng xèn xoẹt của các lưỡi dao tròn va vào nhau lại vang lên. Tiếng thùng thùng trong máy cũng ngưng bặt. Ding giờ đây sau vài phút máy chạy đã trở thành một mớ bằm nhuyễn ẩm ướt màu đỏ rợn da gà. Mớ này theo đường ống trong máy mà chảy xuống tầng dưới qua nhiều tầng lưới lọc. Nơi dưới đây cũng là một căn phòng với đủ loại máy móc. Nhìn chúng là thấy rõ đây là một phòng nghiên cứu hóa học cỡ lớn rồi.

Một gã tóc hoa râm, dáng người gầy guộc đang rất hài lòng mỉm cười nhìn vào cái ống trong suốt nhỏ nhỏ mà trong đó là chất lỏng đỏ tươi kỳ dị. Đó là những gì của Rina và Ding còn sót lại sau khi đã lọc hết phần “cái” chỉ chừa phần “nước”. Tuy nói là lọc cặn nhưng thứ nước đỏ tươi này vẫn có những tàn dư tế bào trẻ tuổi, là thứ nguyên liệu tươi cần thiết cho lão. Quỳ dưới lão là một nữ nghiên cứu viên cực kỳ đẹp. Cô ta đang nuốt ra nuốt vào huynh đệ già của lão. Mút từng cái khiến lão sướng rung người.

Quanh lão, trong căn phòng còn có hàng chục người khác đang bận rộn. Có nữ nghiên cứu viên luống tuổi đang xem kính hiển vi, dưới cô ta có người đang giúp vét máng cho sạch sẽ. Có nam nghiên cứu sinh tuổi đôi mươi đang làm thí nghiệm chiết xuất thứ gì đó. Tay hắn vừa làm mà tiểu đệ của hắn lại vừa thám hiểm âm huyệt của nữ nghiên cứu sinh khác.

Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ thác loạn.

Trở lại phòng trên. Atony lúc này đã bị tắm rửa sạch sẽ và đang được nâng lên cao. Cái nắp máy lại mở ra, những lưỡi dao bén nhọn đã được rửa sạch sẽ sáng lóe lên khiến cậu nhóc điếng hồn.

Hai gã kia thảy cậu vào trong máy. Chân cậu tiếp xúc trước, bị các lưỡi dao và trọng lực kéo xuống làm đứt gân, tét thịt. Máu bắn ra thành vô số vòi nhỏ.

Rầm…

Nắp máy đóng lại. Tiếng đập thùng thùng từ bên trong lại vang lên trong tuyệt vọng.

Hai gã kia thở phào một hơi. Một trong hai kẻ này đặt ngón tay lên nút khởi động.

“Này...”

---[1]---

Thời gian không rõ.

Cả trường học đã tập trung lại. Nhiễm Nam đứng ở trên cùng, đối diện với toàn trường. Meow Meow, Nguyệt Dạ, Hoa và Niệm yên lặng đứng bên cạnh. Năm cô gái đẹp tuyệt trần tôn lên vẻ đẹp của nhau khiến đám nam sinh và thầy giáo đã trúng virus Cuồng Dục bên dưới khoái khoái… Chảy nước miếng… Chảy nước miếng như chó thấy xương. Có kẻ không kìm nén còn tự dùng “Cô Năm” của mình giúp tiểu đệ đệ phóng sinh.

Tên quay lén bị đạp nằm rạp trước mặt Nhiễm Nam. Tóc hắn bị cậu ta nắm ngược về sau, buộc kẻ này ngẩng đầu lên nhìn mọi người. Linh hồn lực của Nhiễm Nam phát ra, Giả Niệm Hồn Pháp và Giả Tượng Hồn Pháp được vận dụng. Hai luồng hồn lực vô hình từ đầu Nhiễm Nam nối thẳng vào đầu gã quay lén. Ánh mắt gã nhanh chóng trở nên kỳ lạ. Lời nói cũng không còn phù hợp với thực tại nữa. Chỉ nghe kẻ này sợ sệt nói:

“Giáo sư. Xin giáo sư tha cho tôi, lần sau tôi không dám bỏ bê công việc nữa. Mớ virus khuếch đại ham muốn tình dục có lý trí đó tôi nhất định sẽ tìm về lại. Không để cho nó lọt vào tay thế lực khác đâu ạ”

“Vậy còn việc giao cho làm tới đâu rồi?” Nhiễm Nam căm tức gằng giọng từ phía sau.

“Dạ dạ. Tôi đã thả thử một ít ở một trường học cấp ba ở Việt Nam rồi. Kết quả rất tốt. Bên cạnh việc học sinh và thầy cô giáo ham muốn tình dục mãnh liệt, cùng hoan d*âm với nhau bất chấp thì họ vẫn giữ được lý trí và có suy nghĩ thông minh chứ không giống mấy ngày đầu thử nghiệm ở các nước khác nữa.”

“Grừ. Vậy tại sao mi lại đến Việt Nam thử nghiệm đợt virus này? Công ty của chúng ta là công ty nào ngươi có nhớ hay không?” Nhiễm Nam giật mạnh khiến một chùm tóc to của gã quay lén đứt rời, một ít da đầu cũng bị giựt rời ra.

“Ủa? Giáo sư không biết sao ạ? Lệnh từ cấp trên đưa xuống, tôi cứ nghĩ đó là lệnh từ giáo sư chứ. Chúng ta phải thử nghiệm virus ở khắp năm châu để kiểm tra độ đề kháng của loài người ở các châu lục khác nhau, kiểm tra xem liệu có người nào có kháng thể tự nhiên hoàn toàn chống được virus không thì báo cáo lại cho tổng bộ. Tổng bộ sẽ cử biệt đội lính đánh thuê đến bắt những người như vậy về nghiên cứu nâng cấp virus để nó lợi hại hơn, tránh cho sau này ngoài chúng ta ra tổ chức khác lại tạo ra thuốc trị được loại virus này thì ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng ta. Umrella chúng ta tự hào là tập đoàn dược phẩm lớn nhất nhì thế giới. Nếu sau mấy đợt thử nghiệm mà thành công hoàn hảo. Đến lúc khiến cho cả thế giới trúng dịch Cuồng Dục, chúng ta là nơi duy nhất bán thuốc đặc trị. Danh tiếng, tiền bạc sẽ như sông chảy về biển, chãy vào kho tiền của tập đoàn.” Gã quay lén nhìn chằm chằm vào một thầy giáo trước mặt, gã vừa sợ hãi vì đau, vừa khó hiểu tại sao “giáo sư” trong tưởng tượng trước mặt hắn lại không biết gì hết vậy.

Bốp.

Nhiễm Nam giáng cho một bạc tay sưng vù khuôn mặt gã ta. Dấu tay in đỏ hằn lên gò má. Cú tát mạnh tới nổi hắn ngất ngay tại chỗ.

“Mọi người nghe rõ rồi chứ? Toàn bộ các người là đang bị một tập đoàn Umrella bí ẩn nào đó của nước ngoài hạ độc mới trở nên d*âm loàn như hiện tại. Cho nên tôi sẽ giao mọi người cho cái đám đằng kia xử lý.” Nhiễm Nam nói rồi chỉ tay về phía người của Cục Phòng Vệ.

Mấy người Cục Phòng Vệ đứng gần đó phùng mang trợn mắt lên bất mãn. Nói chuyện không có chỉ chỉ vô mặt nhau nha.

“Nhiễm Nam nè...” Hoa khều khều tay áo Nhiễm Nam, giọng nhỏ xí lí rí nói.

“Sao vậy Hoa?” Nhiễm Nam khó hiểu quay sang. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã hết hồn.

Niệm không biết từ lúc nào đã lột bỏ bộ da người nằm chèo queo trên đất. Cả người cô trần truồng và trong suốt chỉ có những viền nhỏ uống theo đường cong cơ thể. Cô nàng đang bước tới bước lui có vẻ như đang phân vân muốn đi tới kéo một thầy giáo lại gần mình.

Niệm thì tàng hình cũng không quá đáng ngại thế nhưng Hoa thì không xong nha. Quách Tiểu Thư lúc này một tay bóp lấy bóp để bầu ngực của mình. Chiếc áo ngực tuột ra chạy xuống bụng cô nàng. Áo bên ngoài mỏng nhẹ áp vào hai bầu sữa thiếu nữ. Hai viên đậu từ dưới lớp áo sơ cứng nhô lên bị nàng ta dùng hai ngón tay khi vê khi nắn.

“Sặc… Không lẽ nào” Nhiễm Nam thầm hãi. Không ngờ Niệm và Hoa đã tu hồn lực rồi. Định lực vốn mạnh hơn thường nhân mấy lần mà gặp phải loại virus này cũng thành ra như thế? Xem ra hai nàng này mới tu luyện không lâu, cấp độ còn yếu quá nên không chống lại nổi.

“Cục Phòng Vệ. Giao cái trường này cho các người xử lý đó. Còn tên ngoại quốc của Umrella này ta mang đi. Mẹ, dám đến Việt Nam làm bậy. Ta phải lật ngược cái tập đoàn này lên mới hả dạ. Đợi ta xử chúng xong sẽ đem tài liệu nghiên cứu của chúng về giao cho Quách Gia nghiên cứu vắc xin đặc trị”

“Ra lệnh cho ai thế” Mấy người của nhóm Cục Phòng Vệ khó chịu lên tiếng.

“Các người không xử lý thì ai tới chứ? Bắt đội siêu anh hùng bọn ta à? Hừ” Nhiễm Nam lười quản nhiều. Hiện tại Hoa và Niệm đã trúng virus. Chắc ở tổng bộ lũ Umrella sẽ có thuốc trị.

Tuy nói khi hai nàng lên cấp hồn lực cao hơn thì có thể xem nhẹ tác dụng của virus nhưng mà ai biết phải cấp nào mới là đủ đây? Bản thân Nhiễm Nam là hồn lực trên cấp 150, Nguyệt Dạ thì gần 100, Meow Meow thì hồn lực cũng trên 65 rồi.

Hoa thì hồn lực trên cấp 55. Chỉ có Niệm mới có cấp 5 cấp 6 hồn tu. Tu lên cao như mọi người thì còn lâu lắm. Không nỡ để nàng ta bị virus dằn vặt a.

Thần khí Khí Bảy Màu biến thành cái giường chở Dạ nằm bên trên. Nhiễm Nam xách cổ gã quay lén, từ từ bay lên cao. Cùng với Meow Meow, Niệm đã bị dây leo của Meow Meow trói lại không để nàng ta hành động “damdang” trước mắt mọi người. Hoa cũng được dây leo cua Meow Meow giúp bay lên, chở nàng đi cùng mọi người. Tất cả chuẩn bị rời đi.

“Sư mẫu… À nhầm… Sư phụ, các sư phụ xin nhận đệ tử ạ” Luấn vội kéo Phưởng bước tới trước mặt cả năm cô gái.

“Sư phụ?” Nhiễm Nam sửng sốt nhìn xuống hai khuôn mặt đang đỏ bừng của hai đứa nhóc học sinh bên dưới. Cậu nam sinh thì trướng đỏ vì đang cố nhịn. Nữ sinh thì đỏ mặt vì dục hỏa thêu thân mà không được cậu nam sinh của mình thỏa mãn.

“Dạ… Xin nhận em làm đệ tử ạ?”

“Cậu biết bọn ta là ai sao?”

“Thì… Thì… Cái gã trước đó đánh nhau với các sư phụ đã hô mọi người là tu tiên gì đó ạ. Em cũng muốn tu ạ. Với lại… Bạn ấy trúng virus nặng quá chỉ sợ chịu không nổi. Mong mọi người dẫn theo em cùng bạn ấy đi tìm thuốc giải ạ”

“Hi hi… Em trai này cũng có tinh thần trượng nghĩa lắm nha. Lúc nãy còn cố cởi trói cho em nữa đó” Quách Thị Hoa tham gia câu chuyện.

“...” Nhiễm Nam nhìn tới nhìn lui Luấn và Phưởng, có điều phân vân. Nói thật hắn hơi bị lười việc dạy dỗ này nọ lắm nha. Với lại dẫn hai người thường theo thì vướng tay chân quá. Nhưng cậu nam sinh này nói cũng đúng. Nếu để họ đi theo Cục Phòng Vệ thì chắc sẽ lại d*âm loạn với nhau. Đi theo mình thì mình có thể tạm thời dùng Giả Tượng và Giả Niệm để họ tự thỏa mãn trong tưởng tượng a.

“Nhận sư đồ thì thôi khỏi đi. Đi theo bọn chị kiếm thuốc trị thì cũng được. Sau này muốn tu tiên sẽ có một học viện mở ra ở trong nước cho em đến học. Bây giờ không gấp gì”

“Dạ. Cảm ơn.. Cảm ơn sư phụ tỷ tỷ ạ” Luấn mừng rơn. Vội nói lời cảm tạ

“Tỷ tỷ gì chứ. Thời hiện đại rồi, nói chuyện bình thường đi. Gọi chị là được. Haizz” Nhiễm Nam thở dài nói. Nỗi đau thân nữ hồn nam day dẳng mấy ngày qua khiến hắn thật khó chịu. Đến nổi tên Tà đó lười quản đẩy mình ra chịu đựng mấy cái tới tháng gì đó của con gái…

Cứ như vậy. Một nhóm 7 người lên đường bay vút đi. Luấn và Phưởng cũng bị dây leo xanh của Meow Meow cuốn lấy.

Bốp...

“Tỉnh lại cho ta. Chỉ đường đến tổng bộ Umrella”

Gã quay lén nọ tỉnh hồn mở mắt. Thấy bản thân đang bay giữ bầu trời bao la thì hoảng sợ la làng la xóm oai oái điếc cả tay.

“Oh my god. Ố Mài Gót...”

---[2]---

Liệu số mạng của cậu bé 11 tuổi - Atony sẽ thế nào? Cậu sẽ chết thê thảm như bé Ding? Hay cậu sẽ được cứu kịp lúc? Hay cậu vừa biến thành bãi thịt xay thì người đến cứu mới vào được trong phòng? Hay có người đến cứu nhưng không cứu kịp, phải nhìn tận mắt cảnh cậu bé ra đi đau đớn khi chỉ kịp mở nắp máy ra mà thôi? Và ai sẽ là người xuất hiện nếu đến cứu Atony?

Trước đó chúng ta hãy ghé qua thăm Nhã Vy và Moon. Hai cô gái đã rời khỏi phòng nghiên cứu của giáo sư thê thảm Pong từ mấy tuần trước. Để xem xem hai mỹ nhân, một Châu u và một Châu Á này làm thế nào để tìm ra bọn đã tấn công Pong ngay lúc gã định hồi sinh người yêu Moon của mình.

Một tuần trước. Hội nghị thượng đỉnh thường niên các nhà khoa học trẻ toàn cầu năm - Global Young Scientists Summit được bắt đầu khai mạc. Mới chỉ một ngày bình yên thì tới ngày thứ hai đã có tin tức chấn động nổ ra. Tuy chính phủ nước sở tại đã ra sức bưng bích nhưng trong giới khoa học, nhất là chuyên ngành nghiên cứu sinh vật và tế bào của toàn thế giới, ai nấy cũng điều đã biết đến tin này.

Tin tức chấn nát màng nhỉ đó là…

Ngày hôm đó, khi mà hội nghị vẫn theo trình tự diễn ra thì có hai cô gái đột nhiên xuất hiện. Dùng số tiền thu được từ việc bán tháo các loại thuốc, dược vật, các thành quả nghiên cứu lâu nay của giáo sư lập dị Pong. Moon cùng Nhã Vy đã tập hợp được gần 100 người quanh mình. Mua vé để tất cả điều bay đến nơi này. Chen ngang hội nghị, cướp lấy một vị trí và cầm lấy micro, hùng hồn tuyên bố về…

--- Lời Tác Giả ---

​0=[]:::::::::::::::> Chương sau: chúng ta hãy đến với nguồn gốc của đại dịch và lý do của các vụ bắt cóc nhé.

Bạn đang đọc Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện 5 - Tình Người Trong Đại Dịch (18++) sáng tác bởi phongchieugame
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongchieugame
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.