Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thấy chết không cứu, quá nhẫn tâm rồi (1)

Phiên bản Dịch · 844 chữ

CHƯƠNG 1: Thấy chết mà không cứu, quá nhẫn tâm rồi! (1)


Đông Nhạc Quốc, bình định bốn phía, quốc thái dân an, nơi nào cũng là một mảnh thái bình.

Phủ Khúc Thượng thư bên trong kinh thành hôm nay cũng thập phần náo nhiệt.

Nghe nói là có nhân vật phong hoa tuyệt đại tới nhà làm khách.

Nhưng mà, không khí náo nhiệt này không bao gồm một góc nhỏ của hậu viện….

Xung quanh tường viện cao ngất, vừa nhìn sơ thôi đã thấy sợ rồi. Nguyên bản những thứ này cũng không cao như vậy đâu, nhưng theo một vài việc đã phát sinh vô số lần, thì tường viện liền triệt để được sửa lại cho cao hơn.

Giờ phút này, phía dưới bờ tường ven hậu viện, có một nữ tử áo xanh đứng yên tĩnh nơi đó, phía dưới lông mi thật dày là đôi mắt to linh động sáng rỡ, cái mũi cao thẳng, môi nhỏ xinh, trên mặt mang theo một cổ ai oán, rất xứng với dáng người gió vừa thổi qua liền muốn bay theo của nàng… Đây chắc chắc là một phiên bản người thật của Lâm Đại Ngọc.

Hai năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng vẫn đủ khả năng nghẹn chết nàng.

Chạy trốn hai năm, cũng thất bại hai năm rồi.

Nàng tên là Khúc Đàn Nhi, là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nói cho dễ nghe một chút là học theo người khác bày đặt làm một chuyến xuyên không thời thượng, nói khó nghe chính là ông trời đem nàng ném tới cái địa phương chim không thèm ỉa người không thèm sống này. Nàng chỉ vì một buổi học thực hành, mới tới tham quan Viện bảo tàng lịch sử thôi mà. Nghe nói vừa có một kiện đồ cổ chưa xác định được tồn tại từ năm nào được trưng bày, mà nàng lại muốn tới đó nhìn một cái, liền không cẩn thận té ngã đập đầu vào cái giường cổ thu hút khách du lịch tới xem nhất, kết quả là nằm lại luôn ở nơi này… Aii, nếu hôm nào tâm tình nàng không tốt, muốn nhảy sông tự vận, thắt cổ, uống thuốc độc gì đó, nói không chừng may mắn sẽ được xuyên trở về đi.

Bất quá, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất cho nàng đào thoát.

Nghe nói, hôm nay chỗ này của hậu viện sẽ không có người nào canh gác hết.

Nghe nói, hôm nay nhân vật hạng nhất trong cung là Bát vương gia đương triều muốn ghé qua quý phủ.

Thật trùng hợp, cái vị Bát vương gia này là đối tượng vừa được hạ chỉ tứ hôn cùng nàng.

Khúc Đàn Nhi sâu kín nhìn lên đầu tường, trong mắt là một mảnh ai oán, mười ngón tay nắm lại thật chặt, không biết là đang giãy dụa cái gì.

Ngay sau đó, nàng cắn môi mỏng, mắt đẹp loé lên kiên định: “Sợ cái gì mà sợ? Nếu chạy trốn thất bại cùng lắm lại bị lão bà tử kia xử một trận gia pháp! Nằm trên giường chừng mười ngày nửa tháng là khôi phục thôi!” Vào lúc phát hiện xung quanh không có người nào trông chừng, eo nhỏ nàng cong xuống, hai tay buông ra, nhanh chóng đem góc váy buộc lại với nhau, hướng phía bên núi giả đằng kia bò tới, lại tuỳ thời dẫm lên cái cây nhỏ lung lay sắp đổ bên cạnh.

Cuối cùng…

Vào lúc đang bò được đến đầu tường, nàng vừa định nhảy xuống nhưng khi nhìn thấy độ cao phía dưới không khỏi làm nàng sinh lòng sợ hãi.

Bởi vì lần này chạy trốn là thời cơ thích hợp đột ngột xuất hiện, trừ bỏ mang vài tờ ngân phiếu theo, nàng cái gì cũng không có.

Lúc này nàng thật hận mình không lấy thêm một sợi dây thừng hay thang gì đó! (Thật ra là do số lần nàng bỏ trốn quá nhiều, mỗi ngày đều bị nha hoàn nhìn chằm chằm, muốn lấy cũng không lấy nổi.)

Nhưng bây giờ không trốn, nàng rất không cam lòng.

Nhảy xuống không biết có sống nổi không.

Không nhảy kết cục càng thảm hại hơn.

Này? Ngoài hẻm hình như có người a?

Trong nháy mắt trông thấy người nọ, Khúc Đàn Nhi không khỏi ngẩn người. Tuy chỉ mới nhìn tới nữa khuôn mặt, đã làm cho người khác có cảm giác đây là một người phong hoa tuyệt mỹ. Một bộ áo dài màu cẩm bạch, dáng người cao như bách thanh như tùng không thể bắt bẻ, tay nhẹ nhàng lay động quạt xếp, yểu điệu từ từ chầm chậm bước. Không khác gì mây trắng mờ ảo trên núi cao, nước suối chảy róc rách trong đêm….

Nhưng rất nhanh sau đó, Khúc Đàn Nhi nhanh chóng bỏ qua một thứ, cất giọng nói.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 4268

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.