Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 2213 chữ

“ Đó chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ, chẳng có gì chứng minh những thứ đó tồn tại cả.”

“ Vậy sự việc vừa qua ở Trung Quốc thì sao thưa ngài ?.”

“ Đó là một loại bệnh lạ có khả năng lan truyền nhanh chóng nhưng hiện tại WHO đã cử các nhân viên tới và tôi khả quan tin rằng sự việc đã được ngăn chặn và đang tiến hành giải quyết.”

“ Tất nhiên đó là những điều chúng tôi đã nghe qua rất nhiều trong suốt một tuần nay… Liệu…..”

“ Có vẻ như mọi việc đi quá xa so với tình trạng thực tế của nó thì phải. Tôi xin cam đoan rằng mọi thứ đều sẽ trong tầm kiểm soát. Ngay lúc này mọi người cần phải bình tĩnh……….”

……..

Đã một tuần trôi qua từ vụ việc một thị trấn ở miền tây bắc Trung Quốc được truyền thông cho rằng bị tàn phá bởi loại “dịch bệnh” kì lạ. Trên internet, mọi người đang xôn xao rằng một chủng virus mới, một thứ chỉ có thể thấy trên phim ảnh và trong trí tưởng tượng của con người. Virus Zombie!.

Báo đài khắp nơi trên thế giới bắt đầu đưa tin từ những lời đồn thổi, ban đầu chẳng ai quan tâm đến những thứ như vậy. Nhưng mọi chuyện bắt đầu khó kiểm soát từ khi chính phủ Trung Quốc và Liên Hợp Quốc có lệnh cấm bay và hạn chế phương tiện xung quanh khu vực, họ lập hàng rào và điều động quân đội đến và thậm chí họ ngăn cản các phóng viên từ các đài truyền hình trên thế giới đến tác nghiệp. Điều này đã gây ra sự nghi ngại trên khắp thế giới rằng những nhà lãnh đạo tối cao trên thế giới đã có hành vi che giấu thứ gì đó khủng khiếp ở đó. Nhưng sự thật ở đây là gì thì cũng chưa có bất kì nguồn tin nào xác thực.

“ Không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài đó nhỉ ?.”

Sa mạc Taklamakan, tây bắc Trung Quốc.

9 ngày trước….

20km về phía bắc Cao Xương.

Một đoàn người trên những con lạc đà đang tiến về Cao Xương cổ thành. Họ là một đoàn du lịch và khảo cổ trẻ tuổi đến từ phương tây đang nghiên cứu về con đường tơ lụa phương Đông thần thánh trong sử sách và nơi họ muốn đến vào tối nay là thành cổ Cao Xương, nơi từng là trung tâm thương mại sầm uất nhưng nay chỉ là nơi bỏ hoang chỉ còn lại cát và dấu tích cổ xưa.

“ Này Robb, cậu nghĩ rằng chuyên đề lần này của chúng ta là hợp lý chứ?.” Claire tay ôm chặt cậu thanh niên từ phía sau nói nhỏ.

“ Đây thực sự là cơ hội của nhóm chúng ta mà, mặc dù hơi nguy hiểm một chút nhưng chúng ta chuẩn bị mọi thứ phải không?.” Robb tự tin.

“ Nhưng tớ vẫn luôn có cảm giác không hay lắm từ khi đến đây.” Claire càng siết tay chặt hơn nữa bạn trai của mình. Cô nhắm chặt mắt lại cố gắng quên đi cảm giác của bản thân, mái tóc vàng búi cao của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Claire là một sinh viên đại học Lincoln – vương quốc Anh chuyên ngành khảo cổ học. Mùa hè này, cô và nhóm bạn cùng khóa của mình là Robb, Ender, Chloe,Allan có một chuyến du lịch miền sa mạc tây bắc Trung Quốc đồng thời chuẩn bị bài luận về con đường tơ lụa phương đông nổi tiếng một thời nối liền Đông và Tây.

“Này, dạy đi Claire, chúng ta đến nơi rồi.” Robb lay nhẹ cánh tay của cô.

“Nào hai người, chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sẽ chụp một bức ảnh kỉ niệm chứ. Hai người sẽ lỡ mất cảnh hoàng hôn đó.” Allan vừa nói vừa ngoái lại trao đổi với người hướng dẫn của nhóm vài thông tin cần thiết vào tối nay.

Susan mở mắt thật lớn, cô vẫn còn hơi mệt sau một chuyến đi dài, cô uống một hơi nước rồi trèo xuống lạc đà với sự giúp đỡ của Robb. Vừa bước đi được vài bước trên nền cát vàng óng, cô nhận thấy một cảnh tượng thật ….. tuyệt.

Xung quanh khu vực rộng lớn của Cao Xương thành cổ là một bức tường dài làm bằng đất màu vàng. Bên trong, những ngôi nhà mặc dù không còn hình dạng ban đầu nhưng chúng vẫn toát lên sự giàu có và trù phú trong quá khứ nơi đây. Ở trung tâm là khu quảng trường khá rộng , nơi đây xuất hiện một kiến trúc dạng tròn độc đáo xây bên trên một kiến trúc hình hộp chữ nhật cao hơn 2m với một lối đi duy nhất vào bên trong.

“Nơi đây từng là nơi Đường Tăng trong truyền thuyết đã đi qua trên đường lấy kinh, ông ta đã ở lại đây chính tại nơi chúng ta đang đứng giảng kinh cho người dân nơi đây.” Chloe nói hào hứng.

“ Vậy ra là đây, lịch sử ở chính đây.” Ender nói.

“ Mọi người lại đây một chút nào, chúng ta sẽ chụp bức ảnh kỉ niệm nào. Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc nhỏ trước khi bắt đầu khảo sát vào ngày mai.” Allan hối thúc mọi người.

Tối hôm đó, mọi chuyện vẫn diễn ra theo như dự định ban đầu của nhóm. Mọi người ăn tối bên nhau, uống một chút rượu và cùng nhau.

Quay lại với Claire, từ khi đặt chân tới đây. Trực giác của cô mỗi lúc một nhạy cảm hơn, nó luôn khiến cô cảm thấy khó chịu, sợ hãi, lo lắng. Đây không phải lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, từ nhỏClaire đã luôn tin vào trực giác của bản thân và cũng nhờ vậy cô tránh được những vụ rắc rối không đáng có nhưng lần này là lần cô cảm thấy tệ nhất. Mặc cho suốt hành trình dài đến đây mọi thứ đều suôn sẻ và rằng xung quanh cô đều là những người bạn mà cô hết sức tin tưởng.

“Không sao đâuClaire, anh sẽ luôn ở bên em.” Robb cố gắng khuyên nhủ bạn gái của mình. Anh luôn tỏ ra bản thân là người lịch thiệp và biết quan tâm người khác, điều này khiếnClaire luôn hết mực tin yêu Robb.

“Có chuyện gì vậy hai cậu?.” Chloe tiến đến.

“À,Claire cảm thấy hơi mệt, cậu ấy cảm thấy không tốt khi ở đây.” Robb đáp.

“Cậu bị ốm àClaire?.” Chloe lấy tay ốp vào trán của Claire.

“Mình không sao, không biết sao mình cảm thấy không tốt lắm.” Claire mỉm cười , cô không muốn bạn bè phải lo lắng về mình mà làm xao nhãng vấn đề bài vở.

“Đêm nay sẽ lạnh đấy, mọi người chú ý giữ ấm một chút.” Allan xếp thêm ít cành khô vào bếp lửa đang cháy hồng.

“Uh, thôi cũng muộn rồi mọi người nghỉ ngơi nhé, mai chúng ta có nhiều việc đấy.” Chloe nói.

“Uh, ngủ ngon.” Robb cười rồi vẫy tay báo chúc mọi người ngủ ngon rồi quay sang Claire.

“ Nào, mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ra chỉ ở đây một ngày, chiều mai chúng ta sẽ đến thị trấn được chứ. Em đừng quá lo lắng như vậy, nghỉ sớm giữ sức khỏe ha.”

Mặc dù cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưngClaire vẫn còn rất lo lắng. Nhưng cô lại không muốn bạn trai và mọi người lo lắng nên cũng đành phải mỉm cười gật đầu cho qua chuyện.

……………………………………………………………….

Claire chợt tỉnh giấc, cô không thể nào ngủ được. Mỗi khi cô chợp mắt, cô lại cảm thấy lạnh gáy, cảm giác đó chạy dọc theo sống lưng khiến cô cảm thấy thật khó chịu. Cô đành phải ngồi dậy, khoác tấm áo khoác dày hai tay hơ bên đống lửa trại vẫn còn đang cháy âm ỉ. Nhìn xung quanh , mọi người đang ngủ và không gian thật yên lặng thì Claire cảm thấy đỡ hơn phần nào.

Cạch…..

Một tiếng vật gì đó rơi ở phía sau khiến cô giật mình. Theo bản năng, Claire liền bật dậy vơ lấy chiếc đèn pin rọi về phía sau. Đôi mắt căng hết sức trong màn đêm cùng với ánh sáng trắng trắng mờ ảo trong làn sương đêm sa mạc.

Một bóng người lững thững tiến về phía của Claire, những bước đi chậm rãi từng bước từng bước khiến cô ấy dựng hết tóc gáy. Mỗi giây trôi qua, sự sợ hãi lấn át hoàn toàn tâm trí của Claire.

“ ….Mọi người, dậy đi, có thứ gì đó….. mọi người dậy ngay đi ….” giọng nói của cô gái trẻ run run.

…….

“Có chuyện gì thế?.”

Mọi người vừa ngáp vừa cố gắng lật người dậy vì tiếng hét của Claire. Họ đều đã rất mệt mỏi sau chuyến đi dài và chẳng ai trong số họ muốn thức dậy vào giờ này cả, nhưng Claire tiếp tục hối thúc họ.

“Có thứ gì đó ở kia…” Vừa nói Claire vừa chỉ ngón tay đang run lên vì sợ hãi về phía cái thứ đang di chuyển về phía họ.

“ Gì cơ …. ?” …..

“ Mọi người đứng yên ở đây, mở hết đèn lên, tôi sẽ ra đó xem sao.” Người hướng dẫn nói.

Khi những chiếc đèn được bật lên, người hướng dẫn bước lên phía trước. Anh ta một tay giữ chắc chiến đèn bão, một tay cầm chiếc đèn pin quơ quơ lên trời để báo hiệu, anh ta cũng nói lớn bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung mong rằng người kia trả lời nhưng không hề, thứ đó vẫn đang di chuyển về phía họ. Từng bước từng bước một.

“Chết tiệt, hắn là cái quái gì chứ. Để tôi đến đó xem sao.” Người hướng dẫn bực dọc.

Dứt lời anh ta liền bước từng bước dài đến chỗ “con người” kia.

“Này… anh cẩn … thận.. đấy” Claire vừa run vừa nói nhỏ.

“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Robb nắm tay của Claire rồi dang tay kia ôm lấy cô nàng đang sợ sệt.

“Này, chuyện này là sao chứ?.” Chloe bắt đầu run lên.

“Ai mà biết được chứ, chúng ta cứ quan sát đã biết đâu đó chỉ là một người lang thang hay gặp nạn.” Allan kéo Chloe ra phía sau của mình rồi nói tiếp “Ender, cậu và tớ chuẩn bị thu dọn một chút đồ đi, tớ cảm giác không hay lắm.”

“uh, được.” Ender gật đầu.

Phía xa, người hướng dẫn đã bước đến gần thứ đó, chỉ cách khoảng hơn 2 m. Anh ta soi đèn vào thứ đó rồi nói lớn.

“Này, anh là ai, có chuyện gì mà phải đi giữa đêm ở đây như vậy ?.”

Thứ đó vẫn bước tiếp, những bước chân lết đi kéo theo cát bụi tạo thành vệt dài dưới đất.

“Này…. Anh kia….”

Đôi mắt vô hồn của kẻ đó ngước lên nhìn anh ta…………….

……………………………………………….. “ Không ……………Không………..”…………………..

Tiếng thét lớn của anh ta tạo âm vang lớn cả một vùng trời đêm lạnh lẽo.

Lát sau, anh ta chạy lại phía nhóm của mình. Một vết thương ở vai và cổ bên trái như thể có thứ gì đó cố gắng cắn xé, máu bắt đầu tuôn ra nhuốm đỏ chiếc áo. Gương mặt anh ta trắng bệch đi, mồ hôi, miệng anh ta thở hổn hển nói không lên lời….

“Bọn chúng,…. Bọn chúng ….. .. đi … chúng ta phải đi thôi…..”

“ Ender, cầm lấy cái đuốc đó. Mọi người thu dọn thật nhanh mọi thứ có thể đi chúng ta đi thôi.”

Allan nói lớn rồi nhanh chóng lấy mảnh vải giắt ở túi đồ lạc đà rồi nhanh chóng cầm máu cho người hướng dẫn.

“ Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên.” …. “ Có chuyện gì vậy?.”

“ Đi…. Càng xa càng tốt… chúng ta phải về thị trấn …. Đó là ÁC QUỶ….”

“Gì cơ…”

“Anh nói cái quái gì vậy?. làm gì có chuyện.” Robb nói.

“Đừng chần chừ nữa, đưa Chloe và Claire lên đi, tớ sẽ theo sau mọi người một chút.”

Allan thúc giục rồi quay sang đỡ người hướng dẫn dậy rồi nói

“ Nào cố lên, dù đó là thứ gì, chúng ta cần phải đi đã. Tôi sẽ hỏi anh sau.”

……………………………………………………………………………………………………………

Sáng hôm sau, người dân làng gần đó cách địa điểm chỉ hơn 20km về phía nam.

Hai người chết được tìm thấy trên lưng con lạc đà đang tiến về ngôi làng.

Hai nam giới, một người bản địa, một người nước ngoài với cái tên Allan Rym.

Không còn ai cả sau đó được tìm thấy.

Một tuần sau, “ĐẠI DỊCH” bùng phát.

Bạn đang đọc Sống và Chết sáng tác bởi kajin369
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kajin369
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.