Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Yêu khuynh nhan

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Edit: Beden0302

Đêm khuya, hồ yêu Khuynh Nhan đến tìm Dạ Quân Ly, cậu là người bạn duy nhất mà Dạ Quân Ly quen biết sau khi hắn đọa ma, cậu cũng đã giúp đỡ hắn không ít khi hắn lên nắm quyền, vì vậy nên Dạ Quân Ly cũng nể mặt cậu rất nhiều.

"Tìm ta muộn như vậy, có việc gấp gì sao?" Cho dù là nể mặt cậu đi chăng nữa, thì giọng điệu của Dạ Quân Ly vẫn lạnh lùng như cũ, dường như muốn ngăn người khác cách xa ngàn dặm vậy.

Khuynh Nhan như có như không cười một tiếng, trọng giọng nói quyến rũ hiện lên chút lười biếng: "Ái chà ái chà ái chà? Hiện tại không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi hay sao?"

Cậu vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, vươn tay muốn quấn lấy tóc đen của Dạ Quân Ly, nhưng Dạ Quân Ly lại mạnh tay hất ra, nghiêm giọng nói: "Ngươi biết là ta không thích ai chạm vào mình mà! Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi!"

Khuynh Nhan bị cự tuyệt thì ấm ức bĩu môi, giả vờ oán trách: "Ngươi nhẫn tâm thật đấy! Thật không biết người tình nhỏ của ngươi này trước chịu đựng ngươi kiểu gì nữa! Ta còn tưởng y quay lại thì ngươi sẽ thay đổi chút ít chứ, Thánh Quân?"

Khuynh Nhan ranh mãnh nhìn Dạ Quân Ly chằm chằm, trong đôi mắt mang ý cười ẩn chứa một tia chờ mong đầy thâm ý.

Chuyện của Dạ Quân Ly và Vân Thiển, Khuynh Nhan đã biết rõ, nên cậu không thể nào tưởng tượng được, người như thế nào mới có thể khiến người không gần gũi người khác như Dạ Quân Ly yêu sâu đậm như vậy?

Thế nên, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi xuất quan chính là vội vội vàng vàng chạy đến đây lúc đêm hôm thế này, muốn gặp người nọ một lần.

"Ngươi đến muộn thế này, không phải chỉ để nhắc ta lãnh khốc vô tình đấy chứ?" Giọng Dạ Quân Ly trầm thấp, xen lẫn không kiên nhẫn.

"Đưa ta đi gặp y đi!" Khuynh Nhan cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích của mình.

"Bây giờ?" Biểu cảm của Dạ Quân Ly vẫn lạnh nhạt từ đầu đến cuối, nhưng lại luôn khiến người ta cảm thấy căn phòng tối tăm này tràn ngập sự cảm giác áp bức trong thầm lặng.

Khiến Khuynh Nhan buông tay bỏ cuộc: "Ngươi không muốn thì ta tạm thời không muốn nhìn nữa, ta chỉ nhàn nhã đến đây đi dạo thôi, thuận tiện xem ngươi sống thế nào!" Cậu tinh nghịch nháy mắt với Dạ Quân Ly, tiếp tục nói, "Thế nào? Có phải rất cảm động không hả? Việc đầu tiên ta làm sau khi xuất quan là chạy thẳng đến chỗ ngươi đó!"

"Không có việc gì quan trọng thì ngươi có thể đi rồi!" Dạ Quân Ly không hề khách khí hạ lệnh tiễn khách.

"Đừng mà! Chí ít thì ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi đối xử với tiểu tình nhân của ngươi thế nào đã chứ? Bây giờ y ở đâu?" Từ trước đến nay Khuynh Nhan luôn để ý đến những việc có liên quan đến Dạ Quân Ly, nếu Dạ Quân Ly không chia sẻ gì với cậu, thì đêm nay đừng hòng cậu rời khỏi đây.

Cuối cùng thì Dạ Quân Ly vẫn là chọn trả lời cậu: "Y ở Minh Kính Các."

So với sự thờ ơ lạnh nhạt của Dạ Quân Ly, Khuynh Nhân lại tỏ ra kinh rất ngạc, cậu ngạc nhiên mở to mắt, bước đến gần Dạ Quân Ly hơn, cậu cho rằng tai mình có vấn đề rồi đó.

Cậu xác nhận lại một lần nữa: "Ở chỗ của Nhiễm Trầm á? Ngươi có nhầm không vậy? Mắt ngươi có vấn đề gì không thế, Nhiễm Trầm lớn lên đẹp như vậy, ai mà không mù thì cũng nhận ra điều đó chứ, vậy mà ngươi, vậy mà ngươi không lo lắng tiểu tình nhân kia của ngươi bỏ chạy cùng Nhiễm Trầm hay sao?"

Từ trước đến nay Dạ Quân Ly chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này, trong lòng hắn, trái tim người đó lạnh lùng tựa đá, trên người Nhiễm Trầm lại không có gì để y có thể lợi dụng, như thế thì sao y coi trọng Nhiễm Trầm cho được?

"Sao ngươi còn căng thẳng hơn cả ta?" Dạ Quân Ly có chút hứng thú nhìn Khuynh Nhan chăm chú, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên nét cười.

"Ta á! Ta đây không phải lo lắng thay ngươi à! Đúng là đồ lòng lang dạ thú!" Khuynh Nhan tức tối ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh!

Dạ Quân Ly thu lại ý cười, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, giải thích: "Trong Tàng Trân Thất của Minh Kính Các có một viên đá Mặc Diệu, có thể hấp thu thần lực mà Hỏa Viêm Châu tỏa ra, nếu y cương quyết không chịu đưa Hỏa Viêm Châu cho ta, thì ta vân có thể dùng đá Mặc Diệu kéo dài chút thời gian..."

Nói cho cùng, thì ra mục đích cho tất cả những hành động này vẫn là vì Hỏa Viêm Châu.

Dạ Quân Ly nói lời này nhẹ nhàng, dễ dàng đến thế, nhưng Khuynh Nhan hiểu rõ, đá Mặc Diệu kia gây tổn hại cực lớn cho cơ thể, nếu như không kịp thời hồi phục thần lực trong cơ thể, thì hậu quả khó mà lường được.

"Ta biết ngươi lo lắng điều gì? Yên tâm, chỉ cần y không giở trò gì, các ngươi cũng hiểu rõ y thuật của Nhiễm Trầm rồi đấy, y sẽ không dễ chết thế đâu!"

Đây cũng là lý do tại sao hắn muốn Nhiễm Trầm phải thời thời khắc khắc ở bên Vân Thiển.

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.