Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn hôn ôm ôm mới đi ngủ

Phiên bản Dịch · 771 chữ

Edit: Beden0302

Vân Thiển lúc say thuận theo nghe lời như vậy khiến Dạ Quân Ly không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ quá trình, lúc đầu y chỉ có hơi khó chịu mà lẩm bẩm vài tiếng, nhưng cũng không có phản ứng gì kịch liệt.

Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.

......

Sau đó, Dạ Quân Ly cũng không vội vàng nghỉ ngơi, mà thỏa mãn nhìn chằm chằm người bên gối, tự mình lâm vào trầm tư.

Rõ ràng là dáng vẻ thanh tú mềm mại như vậy, rõ ràng ngày trước vẫn luôn chân thành rạng rỡ đi theo sau lưng hắn, như hình với bóng.

Dạ Quân Ly cũng không có cơ hội tiếp tục suy nghĩ miên man, Vân Thiển đã hơi hé mắt cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

"Eo đau...eo đau quá...nóng quá..." Có lẽ do uống hơi nhiều nên y vẫn chưa tỉnh, giọng hơi mơ hồ nghe không rõ.

"Đau ở đâu? Đau ở đây sao?" Không biết là bởi vì thấy Vân Thiển không còn ngang ngược, lời lẽ không gây tổn thương như trước nữa, hay do tình sự cuồng nhiệt mặn nồng vừa rồi

khiến hắn hài lòng, Dạ Quân Ly không hiểu được mà trở nên dịu dàng, dường như giống như trước đây vậy.

Hắn vươn tay chạm vào hông Vân Thiển, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, có lẽ do hơi buồn, Vân Thiển trong cơn say rụt người lại, vậy mà bật cười khanh khách.

Người bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, lúc này trên mặt Dạ Quân Ly hiện một một chút nhu hòa.

Khi mở miệng lại bất ngờ mang theo một chút cưng chiều: "Không phải kêu đau sao? Tránh cái gì mà tránh?" Tay phải bắt lấy bờ vai đang giãy giụa của y, tay trái nhẹ nhàng vén gọn lại tóc tai tán loạn trên mặt thay y, ánh mắt lại chú ý tới hai vết sẹo trên cổ gần xương quai xanh của Vân Thiển.

Đây là dấu vết lần trước Dạ Quân Ly dùng roi Xương Linh tra tấn y để lại.

Cách gần như vậy, khiến cho mùi sữa thơm nồng bẩm sinh có trên người Vân Thiển càng tràn ngập xoang mũi, làm cho u ám trên người Dạ Quân Ly tan biến hết, hắn liền giống như bị người trước mặt mê hoặc, khàn giọng nói: "Nếu như ngươi nghe lời một chút, thì ta...ta cũng không đối xử với ngươi như vậy..."

Vân Thiển cố gắng mở to đôi mắt đầy ngái ngủ của mình, hình như y nghe thấy giọng của Dạ Quân Ly, nên y gật gật đầu vâng lời, miệng lẩm bẩm: "Nghe lời, nghe lời mà..."

"Sao không ngủ đi, tròn mắt nhìn ta làm gì..." Có lẽ giờ phút này Dạ Quân Ly chỉ muốn gạt bỏ hết mọi ân oán sang một bên, hắn khao khát sự bình yên hiếm hoi này, hắn lại quay trở về dáng vẻ đầy trìu mến trước đây, vỗ về "Kẻ thù" này như một đứa trẻ.

Cậy mình đang say rượu, lá gan Vân Thiển cũng lớn hơn, nâng lên ngón tay chỉ vào đôi môi kiều diễm ướt át như cánh hoa của mình, lười nhác nói một câu: "Hôn...hôn hôn liền ngủ."

"Hả?" Dạ Quân Ly dựa vào sát hơn chút, muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Hôn hôn, còn muốn ôm ôm..." Nói xong còn làm bộ dang tay ra, từng cử chỉ đều cực kỳ ngây thơ.

Thấy tiểu nhân nhi đã chủ động như thế, Dạ Quân Ly cũng không có lý do gì mà từ chối y.

Hắn không nói gì, trong mắt lại như có thủy triều đang cuộn trào.

Chậm rãi tiến lại gần, đầu tiên nghiêm túc ấn xuống bên môi tiểu nhân nhi một nụ hôn, hô hấp dồn dập nhưng tràn đầy dịu dàng.

Ký ức liên tục theo gió ùa về, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới tình tuyệt mỹ.

Trong lòng Dạ Quân Ly bỗng nhiên giật thót, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Vân Thiển, lòng bàn tay hắn nóng rực, tiếp đó hắn dùng tay đỡ lấy đầu Vân Thiển, ôm lấy toàn bộ cơ thể y vào lòng mình.

Khí tức quen thuộc từ bốn phương tám hướng bao lấy Vân Thiển, khiến y an tâm rúc vào ngực người kia, tóc dài đan vào nhau như suy nghĩ rối bời của Dạ Quân Ly lúc này, không thể nào giải được...

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.