Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đau lòng

Phiên bản Dịch · 961 chữ

Edit: Beden0302

Trong ấn tượng của hắn ta, Vân Thiển luôn dùng thái độ ngang ngược kiêu ngạo để đối mặt với Dạ Quân Ly, nhưng mỗi lần bị phạt thì y luôn đau đớn cùng cực như hiện tại.

"Nhịn một chút, nhịn thêm một chút nữa thôi..." Trên mặt Nhiễm Trầm chứa đầy bi thương, thanh âm nghẹn ngào ngập tràn thương tiếc, nhưng lại nhìn y với ánh mắt dịu dàng nhất.

Từng hàng nước mắt lạnh lẽo lăn trên khóe mắt, luồn qua tóc chảy xuống tai, dường như Vân Thiển rất lạnh, y hơi cuộn người lại, thân ảnh lộ ra một loại cô độc không thể giải thích.

Trằn trọc cả một đêm, Nhiễm Trầm không dám lơ là một phút giây nào, cả một đêm không ngủ để trông chừng Vân Thiển, quan sát tình trạng của y.

Hắn ta không thể đếm xuể số khăn sạch đã bị máu nhiễm đỏ, cũng không biết Vân Thiển đã tỉnh rồi lại ngất đi bao nhiêu lần, hắn ta chỉ thấy Vân Thiển luôn dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, giống như y đang muốn nói với Nhiễm Trầm rằng y vẫn muốn sống tiếp vậy....

Hắn ta đương nhiên không thể để Vân Thiển chết, dù cho có phải trả bất kỳ giá nào...

Hộ Tâm Đan lần trước tốn biết bao tâm tư sai quỷ mị đi tìm cuối cùng cũng có tác dụng, nó sẽ giúp Vân Thiển không phải chịu giày vò quá nhiều...

Có lẽ do cục diện quá trấn động, Khuynh Nhan sau khi nhận được tin vội vàng chạy tới Lục Thần Điện.

Thấy Vân Thiển không có ở Dạ Thương Cung, cậu nháy mắt vội vã chạy sang Minh Kính Các.

"Nhiễm Trầm..." Cậu nhìn bóng lưng của người nam nhân, nhẹ giọng gọi, tựa như lo lắng sẽ kinh động đến người đang ngủ say trên giường.

Nam nhân ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt cười một tiếng, vẫn mang dáng vẻ ưu nhã ôn nhu, chỉ là trong mắt mơ hồ hiện lên ảm đạm cùng mệt mỏi, nhưng cũng không né tránh ánh mắt của Khuynh Nhan.

Cậu có chút kinh ngạc, cậu giật mình khi thấy Nhiễm Trầm còn trông tiều tụy hơn cả tiểu nhân nhi đang nằm trên giường.

"Ổn rồi chứ..." Thanh âm cậu cực kỳ nhỏ, sợ đụng vào thứ gì không nên đụng.

Ánh mắt Nhiễm Trầm tràn đầy bất đắc dĩ, khàn giọng đáp: "Cuối cùng cũng ngủ được rồi..."

Sắc mặt Khuynh Nhan trở nên khó coi, kìm nén cảm xúc, mắng: "Tên khốn Dạ Quân Ly này! Thế mà hắn cũng thật sự nhẫn tâm! Ta còn tưởng hắn sẽ niệm tình xưa, sẽ nương tay một chút, quả niên lương tâm hắn bị chó gặm rồi!"

Một người rất ít khi mất khống chế như Khuynh Nhan vậy mà không ngừng thốt ra lời lẽ lăng mạ, nhưng khi cậu nhìn thấy Vân Thiển thoi thóp trên giường, cậu mẹ nó lại cảm thấy không đành lòng.

Rõ ràng người này đã chiếm mất sự ôn nhu độc nhất của Nhiễm Trầm, lẽ ra cậu không nên nảy sinh bất kỳ sự thương hại nào, nhưng mỗi khi nhìn thấy Nhiễm Trầm buồn bã, thì dường như cậu cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn của hắn ta, lúc đó trong lòng cậu lại cảm thấy khó chịu.

"Khuynh Nhan, nhỏ giọng một chút, chớ có quấy rầy y." Giọng điệu của Nhiễm Trầm vẫn ôn hòa như cũ, sau lưng hắn ta dường như tỏa ra một vầng sáng màu trắng, giống như cứu tinh của Vân Thiển vậy.

"Có việc gì cần ta giúp không?" Khuynh Nhan cố gắng xua đi khó chịu trong lòng, lo lắng hỏi.

"Khuynh Nhan..." Nhiễm Trầm ngừng một chút, do dự nửa ngày, dường như hắn đã phải suy nghĩ rất lâu mới dám nói lên lời từ tận đáy lòng này, "Giúp ta đưa y chạy trốn, được không?"

Khuynh Nhan hơi sững sờ, dường như cậu có chút kinh ngạc trước sự ngây thơ của Nhiễm Trầm, kìm nén nói: "Ngươi không phải không biết thủ đoạn của Dạ Quân Ly! Làm sao mà trốn được!"

Khuynh Nhan thậm chí còn không dám tưởng tượng hậu quả nếu như Nhiễm Trầm thật sự muốn làm thế rồi bị Dạ Quân Ly phát hiện, đó sẽ là hình phạt tàn khốc và vô nhân đạo nhất ở Lục Thần Điện từ trước đến nay!

Cậu làm sao có thể để Nhiễm Trầm mạo hiểm như thế!

"Nhiễm Trầm, hứa với ta, không được có suy nghĩ nực cười đó! Không được! Tuyệt đối không được!" Cậu mất kiểm soát mà nắm chặt cánh tay Nhiễm Trầm, sự bất an khiến tay cậu nắm chặt lại, nhìn kỹ thì hai tay còn đang run rẩy.

Nhiễm Trầm thoáng nghiêng đầu nhìn sang, khi quay sang nhìn cậu còn ra vẻ bông đùa mà nheo mắt cười: "Ta đùa thôi, ngươi đừng để trong lòng."

Khuynh Nhan hiểu rõ Nhiễm Trầm, chuyện đã đến nước này, Nhiễm Trầm nào còn có tâm tư nói đùa với mình, hắn ta chính là thật sự nghĩ như thế.

Thế là cậu lại nhấn mạnh một lần nữa: "Nhiễm Trầm, nghe ta nói, nếu như để Dạ Quân Ly phát hiện ngươi có dị tâm, không chỉ riêng ngươi, mà y đều sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, biết không?"

Khuynh Nhan hiểu rõ, chỉ có lấy Vân Thiển ra làm lý do thì Nhiễm Trầm mới có thể cận thận suy xét tình hình, đây là lời nhắc nhở, cũng là lời cảnh cáo!

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.