Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi điên rồi sao

Phiên bản Dịch · 866 chữ

Edit: Beden0302

Vân Thiển nghe được những lời đó đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hoảng hốt lo sợ, Nhất Ưu còn nhỏ như vậy, tại sao Dạ Quân Ly lại có thể tàn nhẫn như thế.

Rốt cuộc y cũng rũ bỏ tất cả ương ngạnh và khinh bỉ của mình, chầm chậm vươn tay lôi kéo vạt áo của Dạ Quân Ly, van xin: "Nó vô tội mà, nó chỉ là một đứa trẻ, xin ngươi, tha cho nó..."

Sự chua xót tích tụ trong lồng ngực trào dâng, nước mắt làm mờ cả tầm nhìn.

Nhưng y càng đau lòng, thì Dạ Quân Ly lại càng phẫn uất, hắn giơ chân giẫm lên những ngón tay mảnh khảnh của Vân Thiển, nghiến răng nói: "Phải! Nó vô tội! Còn ta thì sao? Ta đã làm gì sai? Ngươi cảm thông với bất cứ ai! Tại sao lại chỉ đối xử với ta như thế!"

Sự oán hận mãnh liệt trong lòng bùng nổ trong phút chốc, lực đạo dưới chân lại tăng lên, khiến khuôn mặt thanh tú nhăn chặt lại.

Năm ngón tay đau đớn như sắp bị giẫm nát, cho đến khi Vân Thiển nức nở khóc thành tiếng, Dạ Quân Ly mới bỏ chân ra, xem thường nói: "Ta có thể khoan dung, cho ngươi gặp nó..."

Lúc này ngón tay Vân Thiển sưng đỏ, nóng rát đau nhức không ngừng, nhưng khi nghe thấy mình có thể gặp Nhất Ưu, thì y liền thấy an tâm.

Nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì đã bị Dạ Quân Ly lôi đến bờ Thực Cốt Trì.

Những đám mây đen kịt giăng đầy phía trên Thực Cốt Trì, tiếng gào thét không ngừng tại Tỏa Hồn Cốc vang lên cách đó không xa, Nhất Ưu vô tội bị treo trên cao, ngây thơ nhìn quanh bốn phía, trong mắt cũng hiện lên sợ hãi.

Vân Thiển xuất hiện làm nó cảm thấy an ủi hơn chút xíu, mở miệng mềm mại nói: "Vân Thiển ca ca, em sợ..."

Lúc này trong lòng Vân Thiển cảm thấy từng trận đau xót, y là thân nhân mà Nhất Ưu ỷ lại nhất sau khi nó mất đi cha mẹ, nhưng y lại bất lực.

Y giãy dụa mở miệng lần nữa: "Thả nó xuống trước có được không? Thả nó xuống trước đi mà!"

Đôi mắt đỏ hoe tràn đầy nước mắt, trái tim như bị ma quỷ bóp chặt.

"Vậy ngươi nói xem, dựa vào đâu?" Hắn không vội chẳng vàng nhìn chằm chằm Vân Thiển, khóe môi vô thức nhếch cao hơn.

Hắn chắp hai tay sau lưng, như thể hắn đã có chuẩn bị từ trước vậy.

Hắn cứ nhìn Vân Thiển như vậy, một đôi mắt đen thâm thúy hút hồn, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.

"Ngươi muốn trừng phạt ta, trả thù ta như thế nào cũng được, đừng làm hại nó, có được không?" Vân Thiển cầu xin thêm lần nữa.

"Vân Thiển ca ca, huynh đừng khóc... Đệ không sợ, huynh đừng khóc..." Nhất Ưu thấy Vân Thiển khóc cực kỳ thương tâm, dường như cũng cảm nhận được sự khổ sở trong lòng y, gương mặt nho nhỏ nở nụ cười nhàn nhạt, muốn an ủi Vân Thiển.

Vân Thiển nhìn Nhất Ưu từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, càng đau lòng hơn, nước mắt càng rơi không ngừng.

Không biết có phải do màn tình chân ý thiết này đã triệt để chọc giận Dạ Quân Ly hay không, hắn phất tay một cái, ma tướng liền chặt đứt sợi xích sắt treo Nhất Ưu, thân ảnh nhỏ bé theo tiếng rít chói tai thẳng tắp rơi xuống dưới.

Phía dưới là vực sâu vạn trượng đang sôi trào.

Vân Thiển không chút do dự, không hề suy nghĩ gì, nhảy vọt xuống theo thân ảnh nhỏ bé đó.

Dường như có một âm thanh lưu luyến, kịch liệt, hoảng hốt vang vọng bên tai y, đầu óc y trống rỗng, tựa hồ không thể khống chế tứ chi, đợi đến lúc lấy lại ý thức, một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy y.

Dạ Quân Ly thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng, ý nghĩ đáng sợ khiến hắn không rét mà run.

Hắn không thể nào ngờ được rằng, một người luôn luôn "Tham sống sợ chết" như Vân Thiển , lại có thể quên mình để cứu người như vậy.

Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu như hắn phản ứng chậm một chút, thì bi kịch không thể tưởng tượng nào sẽ xảy ra...

"Ngươi điên rồi sao? Đây là Thực Cốt Trì đấy!" Âm thanh quở trách chói tai văng vẳng bên tai Vân Thiển, nhưng y lại phát hiện người này càng tức giận thì hai tay đang ôm lấy y càng siết chặt lại, hơi thở khô khốc dồn dập phải mất một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh lại.

"May quá..." Mà nhân nhi nằm trong ngực, chỉ chăm chăm nhìn Nhất Ưu mình may mắn túm được một cái, liền chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.