Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2111 chữ

Chương 1: Rơi xuống (1)

Y đang say ngủ. Hãy im lặng, chớ phát ra tiếng động, chớ cầu nguyện hay hứa nguyện trước mặt y, trong lòng cũng không được. Nếu y đáp lại nguyện vọng của ngươi, đó sẽ là khởi đầu của hỗn loạn và ác mộng.

. . . . . .

. . . . . .

Tạ Dung Đăng tỉnh lại trong vực Vụ Linh Sơn.

Vực Vụ Linh Sơn sâu không thấy đáy, chưa có người tới bao giờ. Khi rơi xuống, hắn may mắn rơi vào trong nước nên không chết, nhưng sức nước lớn đánh sâu vào thân thể hắn, khiến hắn bị thương nặng, đau muốn chết, nhiều xương cốt tưởng như bị vỡ vụn thành bột phấn. Cho dù vậy, Tạ Dung Đăng vẫn còn sống.

Sống sót là tốt rồi….

Tạ Dung Đăng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần sống sót, chắc chắn sẽ tìm được cách rời khỏi nơi này.

Thời điểm rơi xuống vực sắc trời còn sớm, vậy mà giờ hắn chẳng thể nhìn thấy gì. Xung quanh Tạ Dung Đăng tối om, xem ra hắn đã hôn mê khá lâu, trời cũng tối rồi.

Phải tìm cách để rời khỏi nơi này, chỉ cần đi ra ngoài là sẽ có cách chữa trị vết thương trên người. Thân thể của tu sĩ có khả năng chịu đựng hơn người phàm, nhưng nếu cứ ở trong này thì cũng sẽ chết thôi.

Tạ Dung Đăng muốn nén đau nhức đứng lên, nhưng khi bắt đầu chở mình, hắn phát hiện một nửa thân không có cách nào nhúc nhích được, một chút cảm giác cũng không có, chết lặng như một khúc gỗ.

Một loại dự cảm không tốt chợt dâng lên trong lòng, hắn vươn tay thử ấn ấn chân mình, vẫn như cũ, không có cảm giác gì.

Hắn bị liệt nửa người rồi.

Ngay sau đó, Tạ Dung Đăng phát hiện mắt hắn cũng có vấn đề rồi, lúc hắn sờ vào một bên người, trước mắt đen như mực, chẳng thể thấy gì.

Điều này thật sự không hợp lẽ thường, Tạ Dung Đăng đưa tay huơ huơ trước mặt, cái gì cũng không nhìn được.

Mắt hắn… có lẽ cũng mù rồi.

Thiếu niên kiếm tu gục xuống đất, hai mắt vô thần nhìn về phía xa xăm. Rất lâu sau hắn mới khẽ nhúc nhích, trong miệng bắt đầu phát ra những âm thanh nghẹn ngào, trong thời gian ngắn hắn chẳng thể tiếp nhận bộ dạng lúc này của chính mình.

Dù sao hai năm về trước, Tạ Dung Đăng vẫn là đệ tử thân truyền của Thiên Hành tông cao cao tại thượng, cũng từng là một thiếu niên hăng hái.

Vậy mà hai năm nay, hắn bị phế đi thân phận đệ tử thân truyền, tu vi nửa bước cũng không thể tiến, nhưng tốt xấu gì thì cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, có thể làm nhiều việc khác.

Chỉ là hiện tại…hiện tại….

Hắn đã thành ra cái dạng này, ngoài chờ chết thì còn có thể làm gì nữa?

. . . . . . . . . .

. . . . . . . . .

Rạng sáng hôm ấy, Tạ Dung Đăng còn đang ngồi trong nhà gỗ tu luyện, cố gắng hấp thụ linh khí loãng xung quanh, dung nạp vào cơ thể mình.

Hẳn đã thực hiện quá trình này rất lâu và vẫn đang tiếp tục.

“Rầm rầm”

“Rầm rầm rầm.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập đinh tai nhức óc khiến người ta tẩu hỏa nhập ma. Tạ Dung Đăng bị ép phải bỏ dở việc tu hành, đành mở hai mắt ra.

Người phá cửa vừa mạnh vừa vội, sợ hắn bất tỉnh trong phòng, ngoài đập cửa ra y còn hô to: “Tạ Dung Đăng! Ngươi xem giờ đã là giờ nào rồi! Còn không mau đứng lên đi làm việc của ngươi.”

Sắc trời vẫn còn sớm, trong phòng đen thui, không nhìn rõ được gì.

Tạ Dung Đăng không để ý tới đối phương mà kiểm tra thức hải của mình, chiều qua vừa làm nhiệm vụ trở về là hắn liền tu hành tới bây giờ, nhưng thức hải vẫn trống rỗng, chẳng có gì hết.

Vô ích, một chút linh khí cũng không.

Hắn hao hết tâm tư hấp thụ linh khí, nhưng tất cả lại một lần nữa biến mất sạch sẽ, không hẳn, còn có một chút, nhưng rất nông, chỉ như một làn sương mỏng phủ trên thức hải mà thôi.

Tiếng thúc giục ngoài cửa càng lúc càng lớn, Tạ Dung Đăng mím môi, sửa sang vạt áo rồi đứng dậy đi ra mở cửa cho đối phương.

Theo ánh trăng, có thể thấy ngoài cửa là một thiếu niên thân hình cao gầy, mặc thanh y đi giày đen, ngũ quan có vài phần tuấn lãng.

Chỉ là nhìn gã cũng không quá thân thiện, thành thật mà nói thì ánh mắt kia còn lộ ra tia chán ghét.

Cửa vừa mở, gã liền mở miệng chỉ trích: “Tạ Dung Đăng, ngươi nhàn hạ cũng phải có giới hạn thôi chứ, giờ mà còn ngủ nữa.”

“Ta không có…đang ngủ.” Tạ Dung lạnh nhạt đáp, “Ta đang tu luyện”

“Hơn nữa,” hắn nghiêng đầu nhìn vào cái bàn trong phòng, “Bây giờ còn chưa tới giờ Mão.”

Đệ tử ngoại môn phải đến Chấp sự đường ký tên vào giờ Mão, sau đó nhận nhiệm vụ hàng ngày, hoàn thành xong mới có thể tích điểm rồi quay về chỗ mình ở, ngày hôm sau lại tiếp tục như vậy, nhưng hiện tại giờ Mão cũng chưa đến.

Không phải hắn nhàn hạ dùng mánh lới, mà là Cố Kỳ cố ý bắt lỗi.

Nghe xong, một lời xin lỗi Cố Kỳ cũng không nói, thậm chí gã còn cười lạnh một tiếng: “A”

“Tạ sư huynh----” Xưng hô của đối phương có thay đổi, nhưng ngữ khí lại chẳng có ý tôn trọng chút nào. Ngược lại, gã khoanh hai tay đánh giá Tạ Dung Đăng rồi bày ra vẻ mặt miệt thị: “Chẳng lẽ ngươi không biết giờ địa vị của ngươi còn không bằng đệ tử ngoại môn hay sao?”

“Đệ tử ngoại môn tốt xấu gì tu hành nửa năm cũng có một chút tiến triển, nhưng ngươi thì sao? Nếu ta nhớ không lầm, một năm rưỡi rồi mà tu vi của Tạ sư huynh vẫn không có tiến bộ gì hết.”

Tu luyện một năm rưỡi mà tu vi lại chẳng có tiến bộ, đây chính là cái gai trong lòng Tạ Dung Đăng. Nội tâm hắn dao động, Tạ Dung Đăng cố gắng áp chế tâm tư kia, ngón tay bấu chặt vào cửa.

Cố Kỳ nhìn thấy liền nhếch miệng cười.

“Làm sao vậy? Tạ sư huynh, ngươi tức giận sao?”

“Ha, nếu Tạ sư huynh còn là đệ tử thân truyền của Phù Hoa Đạo Quân thì Cố Kỳ sẽ quỳ lạy xin Tạ sư huynh tha thứ. Nhưng ngươi đã bị phế đi thân phận đó rồi, hiện tại ngươi và ta đều là đệ tử ngoại môn thôi, nhưng mà một đệ tử ngoại môn tu luyện một năm rưỡi tu vi không những không có tiền triển mà còn thụt lùi như ngươi, ngươi cảm thấy nếu ngươi tức giận ta sẽ sợ hãi sao?”

Nói như vậy vẫn chưa đủ, Cố Kỳ còn tiến lên, thần sắc lãnh đạm nhìn Tạ Dung Đăng trước mặt, khóe miệng gã khẽ cong: “Ngày trước Tạ sư huynh cao cao tại thượng, không xem đệ tử ngoại môn ra gì, hẳn cũng không ngờ chính mình cũng có ngày này.”

“Không biết Tạ sư huynh có còn nhớ không, hai năm trước lần đầu tiên ta gặp Tạ sư huynh, gọi ngươi một tiếng sư huynh, thời điểm đó ngươi biết ngươi đáp lại ta như thế nào không?”

Nói đến đây, giọng nói gã trầm xuống: “Chưa từng liếc nhìn ta một cái, xem ta như con kiến ven đường.”

Cố Kỳ sẽ nhớ mãi khoảnh khắc nhục nhã kia, gã len vào đám người, hét to một câu “Tạ sư huynh”, kết quả là Đại sư huynh có cười đáp lại gã, nhưng Tạ Dung Đăng lại chẳng thèm để ý, như không nghe thấy gì.

Sự kích động nhanh chóng hạ nhiệt, Cố Kỳ hận không thể đào cái hố chui xuống, gã trơ mắt nhìn Tạ Dung Đăng vận bạch y sau lưng trường kiếm cùng đại sư huynh đi xa, lúc này những đệ tử ngoại môn khác bắt đầu châm chọc khiêu khích gã.

“Tưởng mình như vậy là có thể được Tạ sư huynh coi trọng sao? Còn không xem lại thân phận.”

“Quá mất mặt, nhìn bộ dạng chật vật của hắn kìa.”

. . . . . . . . . .

Từng câu từng câu một, Cố Kỳ đều nhớ rõ, mỗi khắc mỗi giây gã đều ghi vào trong lòng.

Đương nhiên là Tạ Dung Đăng không nhớ rõ.

Kể cả trước khi làm đệ tử thân truyền của Thiên Hành tông Phù Hoa Đạo Quân, trong mắt hắn cũng chỉ có tu luyện, ngoại trừ tu luyện thì chẳng có gì khác, hắn không muốn phải lãng phí tâm tư vào mấy cái quan hệ như thế này, vậy nên đương nhiên là hắn sẽ không nhớ rõ.

“Tạ Dung Đăng ngươi quả nhiên không nhớ.” Cố Kỳ càng cười ghê hơn.

“Nhưng mà hiện giờ cũng chẳng cần ngươi nhớ.”

“Bộ dạng đê tiện hèn mọn lúc này của ngươi, ai thèm để ngươi vào mắt chứ?”

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Tạ Dung Đăng siết chặt.

Đúng vậy, hiện giờ với bộ dạng hèn mọn đê tiện này của hắn, sẽ chẳng ai thèm để hắn vào mắt hết.

Tạ Dung Đăng đã mười bảy nhưng tu vi của hắn vẫn chỉ dừng lại trong động cảnh, dừng tới một năm rưỡi, những người trước kia không bằng hắn đều sắp đuổi kịp rồi, Đại sư huynh cũng đã sắp vào Nguyên Anh cảnh.

Chỉ có hắn, cho dù như thế nào không thể phá tan được xiềng xích gông cùm của người đó, bất luận thế nào cũng không thể.

Cố Kỳ lùi về phía sau hai bước, không giấu được nụ cười nhạo: “Đúng vậy, ngươi không còn là đệ tử thân truyền của Phù Hoa Đạo Quân nữa rồi, ngay cả khế kiếm ngươi cũng không còn nữa, hiện tại đệ tử Thân Truyền của Đạo Quân là Trầm sư đệ, khế kiếm của ngươi đang ở trong tay Trầm sư đệ rồi.”

“Trầm sư đệ với ngươi quả nhiên khác nhau một trời một vực.” Nhắc đến Trầm sư đệ, vẻ mặt của Cố Kỳ liền thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Trầm sư đệ hắn một chút cũng không cao ngạo, gặp ai cũng mỉm cười, dù có là đệ tử thân truyền cũng chẳng giống ngươi không coi ai ra gì, lần trước ta gặp hắn, hắn còn cười gọi ta một tiếng Cố Kỳ sư huynh.”

Cố Kỳ luyên thuyên một hồi, cuối cùng nhìn về phía Tạ Dung Đăng cười lạnh: “So với Trầm sư đệ thì ngươi còn không xứng để xách giày cho hắn.Trầm sư đệ, Trầm Nhạc Khê"

Lúc Cố Kỳ nhắc tới đây, trong đầu Tạ Dung Đăng đã hiện ra dáng vẻ của đối phương.

Mặc y phục của đệ tử Thiên Hành tông, hàng ngày nhu thuận, với ai cũng mỉm cười khanh khánh, tươi mới như dòng suối chảy róc rách không bao giờ đóng băng dưới núi Thiên Hành tông, hơn nữa thiên phú cực cao, không cần chuyên chú tu luyện quá mức tu vi cũng có thể tăng mạnh, là thiên tài hiếm có ngàn năm.

Mà sở dĩ hắn bị phế đi thân phận đệ tử thân truyền cũng chính là vì Trầm sư đệ gần như hoàn hảo này.

Đối với Tạ Dung Đăng mà nói, Trầm Nhạc Khê chính là ác mộng vĩnh viễn áp chế hắn, cướp đoạt hắn, mà hắn lại không thể thoát ra khỏi ác mộng này.

Hắn muốn tránh xa, muống trốn thoát cơn ác mộng này.

Nhưng mặc kệ hắn có làm như thế nào đi nữa, cơn ác mộng này vẫn vĩnh viễn bao phù hắn, trói chặt hắn.

“Tạ sư huynh…”

“Tạ sư huynh.”

“Tạ sư huynhhhh.”

“Tạ sư huynh!”

Mỗi tiếng gọi sư huynh đều hóa thành những thanh kiếm kịch độc sắc bén hung hăng găm sâu vào tứ chi hắn, đâm thẳng vào tim Tạ Dung Đăng.

----------------hết chương 1-----------

edit: Du Tự

beta: Sói

Bạn đang đọc Sư môn của ta có hơi khác. của Cáp Nan Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tructruc78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.