Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2102 chữ

Tạ Dung Đăng không thích Trầm Nhạc Khê.

Lần đầu tiên Trầm Nhạc Khê xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã không thích đối phương rồi.

Khi ấy đối phương mặc bạch y của đệ tử chính thức Thiên Hành tông, sau lưng là một thanh trường kiếm tầm thường, diện mạo vô cùng chói mắt, đứng ở hàng đầu các đệ tử chính thức.

Ngày đó hắn là đệ tử thân truyền của Phù Hoa Đạo Quân, sư huynh là chưởng môn thân truyền, tông môn thủ tịch, theo thông lệ thì hắn phải đưa ra vài lời khuyên, nhắc nhở các tân đệ tử.

Tạ Dung Đăng không thích nói chuyện, cho nên mấy tình huống này vẫn luôn là một mình sư huynh nói, hắn chỉ cùng đi thôi. Còn chưa bắt đầu sư huynh đã nghiêng đầu ghé vào tai hắn nói: “Dung Đăng, ngươi xem đệ tử đứng hàng đầu, hắn là Trầm Nhạc Khê, đứng thứ nhất trong khảo hạch tân sinh đệ tử.”

Vì sư huynh đã nói vậy, Tạ Dung Đăng liền đưa mắt liếc qua, trùng hợp đối diện với ánh mắt của thiếu niên kia.

Thiếu niên nhìn hắn chằm chằm, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng thiếu niên nhếch lên, thứ duy nhất hắn nhớ được là cặp mắt kia, tựa như tinh hà sâu thẳm.

Nhờ thiên phú tuyệt hảo và gương mặt luôn lộ ra ý cười, Trầm Nhạc Khê nhanh chóng nổi tiếng ở Thiên Hành tông, thậm chí ngay cả sư huynh cũng nhiều lần nhắc tới đối phương.

“Ngày hôm qua ta đi giảng bài cho các tân đệ tử, Trầm sư đệ còn hỏi sao ngươi chưa tới.”

“Hmm.”

“Dung Đăng, tông môn có rất nhiều sư đệ sư muội quý ngươi, cứ lãnh đạm như vậy sẽ làm người khác buồn.”

“Không sao .”

Hắn không quan tâm người khác đối đãi hắn như thế nào, yêu quý cũng được, chán ghét cũng được. Trước mắt Tạ Dung Đăng chỉ có một việc, đó là không ngừng tu hành, trở nên mạnh hơn.

Mục tiêu của hắn là theo đuổi con đường phi thăng, những thứ khác không cần để ý.

“Dung Đăng, ngươi không thích Trầm sư đệ sao?”

Sư huynh hiểu ý hắn, hỏi thẳng luôn.

“Ta không thích lắm.”

Tạ Dung Đăng không bao giờ giấu diếm gì với sư huynh, nghe sư huynh hỏi, hắn cũng thẳng thừng đáp.

Hắn không thích Trầm Nhạc Khê, không phải vì ghen tị Trầm Nhạc Khê được nhiều người quý mến. Thành thật mà nói, hắn cũng không rõ nguyên nhân mình không thích Trầm Nhạc Khê, chỉ là sâu bên trong Tạ Dung Đăng có một cảm giác đáng sợ rằng, Trầm Nhạc Khê dường như là vật cản trở với việc tu luyện của hắn.

Hắn phải tránh xa Trầm Nhạc Khê - thiếu niên thoạt nhìn vô hại lại ngây ngô, xinh đẹp kia.

Bởi vì trực giác này mà trong một lần gặp mặt, Trầm Nhạc Khê gọi hắn một tiếng Tạ sư huynh, hắn lại không nói một lời mang kiếm rút ra.

Trầm Nhạc Khê tựa hồ không phát hiện ra sự tránh né của hắn, mỗi lần gặp mặt vẫn cười khanh khách kêu một tiếng Tạ sư huynh, chưa bao giờ ngừng lại.

"Tạ sư huynh. . . . . ."

"Tạ sư huynh."

"Tạ sư huynh ~"

"Tạ sư huynh!”

Một lần rồi lại một lần, lần nào cũng lộ ra vẻ yêu mến và ngưỡng mộ, nhưng mà ở trong lòng hắn, tất cả đều là độc dược bọc đường.

Biết hắn không thích Trầm Nhạc Khê, sư tôn thản nhiên nói với hắn: “Nếu ngươi không thích Trầm Nhạc Khê, ta có thể nhờ chưởng môn trục xuất hắn khỏi Thiên Hành tông, ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện, còn lại không cần để tâm.”

Sư huynh cũng nói với hắn: “Dung Đăng tính tình thông thấu, nếu Dung Đăng không thích Trầm sư đệ kia, nhất định trên người Trầm sư đệ có vấn đề, sư huynh đi điều tra hắn một phen.”

Nhưng thời gian trôi qua, sư tôn và sư huynh lại dần dần thay đổi.

“A Dung, ngươi xem Trầm Nhạc Khê, trên người hắn không có gì phải khiến ngươi kiêng kỵ hết.”

“Dung Đăng, Trầm sư đệ là muốn thân với ngươi, ngươi cũng thân với hắn đi, tính tình Trầm sư đệ rất tốt, ngươi cứ xa cách như vậy, trong lòng hắn cũng khó chịu.”

Khi đó Tạ Dung Đăng không để ý tới những thay đổi này, bởi vì trọng yếu hơn, hắn phát hiện tu vi của mình đang chững lại, cuối cùng dừng hẳn.

Vấn đề tu luyện quan trọng hơn là thái độ thay đổi của sư tôn và sư huynh, Tạ Dung Đăng còn là kiểu người không thích chuyện trò, hắn thích ở một mình, hiếm khi giao lưu với ai, vậy nên Tạ Dung Đăng cũng không muốn nói chuyện như vậy cho sư huynh và sư tôn.

Hắn dồn toàn bộ lực chú ý vào việc tu hành, hoàn toàn ngăn cách chính mình với thế giới bên ngoài. Sư huynh nhiều lần tới tìm hắn, hắn một lần cũng không gặp. Sau cùng, khi xông vào động phủ của hắn, sư huynh phát hiện ra chuyện tu vi của hắn bị ngưng trệ.

“Dung Đăng, chỉ là một Trầm Nhạc Khê cũng khiến ngươi tâm không tĩnh rồi phạm sai lầm sao?”

“Không liên quan gì tới Trầm Nhạc Khê.”

“Ngươi sắp tẩu hỏa nhập ma!”

“DUNG ĐĂNG, NGƯƠI CÓ T M MA!!!”

Nghe lời sư huynh, Tạ Dung Đăng mờ mịt đưa tay thăm dò.

Rất kỳ quái, hắn không thể có tâm ma, nhưng kinh mạch của hắn thực sự có dao động, hơn nữa, trong thân thể có một chút hắc khí, đây là dấu hiệu của tâm ma, nhưng bản thân hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.

Sư huynh thanh trừ hắc khí trong cơ thể hắn, thần sắc khiến cho hắn cảm nhận được điểm xa lạ.

“Dung Đăng, gần đây ngươi thay đổi nhiều quá, làm sư huynh tưởng như không quen ngươi nữa.”

“Chuyện này ta tạm thời giấu giúp ngươi, sẽ không nói cho ai. Ngươi cần thanh tỉnh một thời gian, nếu không ta cũng không có cách nào cứu ngươi.”

Sau khi khai thông hắc khí, kinh mạch bình phục, tu vi của hắn có chút tiến triển, nhưng vào lúc hắn có hy vọng, thì một đêm sau, tu vi của hắn bỗng tụt dốc không phanh.

Vì sao? Vì sao lại như vậy? Tạ Dung Đăng kiểm tra kinh mạch một lần nữa, phát hiện sư huynh không những khiến hắc khi sinh ra nhiều hơn, hơn nữa so với lúc trước càng đậm hơn, tựa như muốn nhuộm đen toàn bộ linh khí trong cơ thể.

Thời điểm đó, chính bản thân Tạ Dung Đăng cũng không ngờ, hắn sắp trở thành “Ma”

Cúng chính lúc này, Trầm Nhạc Khê xuất hiện.

Trầm Nhạc Khê đến đây một mình, Tạ Dung Đăng mở cửa cho hắn ta, Trầm Nhạc Khê nói: “Tạ sư huynh, nghe nói huynh gặp chút vấn đề khi tu luyện, ta tới đây giúp ngươi.”

Hắn chẳng còn tâm tư để tâm tới Trầm Nhạc Khê, “Về đi.”

“Ta thật sự có thể giúp Tạ sư huynh giải quyết vấn đề này, hơn nữa cũng không cần nhiều thời gian.” Trầm Nhạc Khê vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười như chưa từng biết giận dỗi.

Trầm Nhạc Khê vào phòng hắn rồi ngồi xuống cạnh bàn.

Lúc sau, hắn thấy trên tay Trầm Nhạc Khê hiện ra vài thứ kỳ quái…không giống bất cứ thứ gì thuộc thế giới này.

Cảm giác trong suốt như thủy tinh, nhưng lại không phải thủy tinh, có nhiều ký tự kỳ lạ ở trên xuất hiện rồi biến mất, có một thứ ánh sáng mơ hồ màu xanh lam.

(Vâng đúng rồi các cô các bác=)), nó là cái màn hình)

Ngón tay của Trầm Nhạc Khê chạm chạm vào nó.

Sau đó, Tạ Dung Đăng phát hiện ra hắc khí trong cơ thể đã biến mất, tu vi đã mất quay trở về, hơn nữa còn tăng lên.

Giống như tích lũy đã lâu cuối cùng cũng được thả ra.

Tu vi tăng vọt, theo bản năng đáng ra hắn phải mừng rỡ như điên, nhưng Tạ Dung Đăng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Cuối cùng, tu vi của hắn dừng lại ở Kim Đan bình cảnh.

“Tạ sư huynh không vui sao?” Trầm Nhạc Khê buông tay xuống, cười nhìn hắn, “Lạ nha, Tạ sư huynh, ngươi nên thực sự vui vẻ mới phải chứ?”

“Dù sao cái vấn đề phức tạp của ngươi cũng đã được giải quyết rồi, không phải sao?”

Tạ Dung Đăng không biết Trầm Nhạc Khê đã làm gì, trong thời gian ngắn ngủi hắn ta đã làm gì mà có thể giải quyết vấn đề của hắn.

Nhưng thời điểm tu vi tăng vọt, hắn cảm nhận được một cảm giác thao túng, giống như thân thể không còn là của chính mình mà trở thành món đồ chơi cho Trầm Nhạc Khê tùy ý chi phối vậy, nếu Trầm Nhạc Khê muốn làm cho hắn tốt thì hắn sẽ tốt, nếu Trầm Nhạc Khê muốn hắn xấu thì sẽ là xấu.

“Xem ra Tạ sư huynh phát hiện rồi.” Trầm Nhạc Khê cười nói “Không thú vị gì cả, ta còn muốn xem bộ dạng mừng rỡ như điên của Tạ sư huynh nữa mà, cho dù chỉ nói với ta một câu cảm ơn cũng được. Tạ sư huynh thế này làm trò chơi của ta suýt nữa thì không tiếp tục nổi nữa.”

Trò chơi…Trầm Nhạc Khê đang nói gì vậy?

Cảm giác bất an cùng sợ hãi dâng lên, Tạ Dung Đăng nhìn thấy ngón tay của Trầm Nhạc Khê khẽ động, sau đó, tu vi tăng vọt ban nãy của hắn liền biến mất.

Kim đan trung kỳ, kim đan sơ cảnh, tâm động bình cảnh, tâm động trung kỳ.

Tạ Dung Đăng chẳng thể hỏi gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên một chỗ nhìn Trầm Nhạc Khê.

Trầm Nhạc Khê lại vung tay, thứ kì lạ kia liền biến mất.

Thiếu niên rời khỏi bàn, hắn ta bình thản đi tới trước mặt Tạ Dung Đăng, mở miệng nói vài câu khó hiểu.

Những lời này có vẻ như không phải là nói với hắn.

Cụ thể nói cái gì, hắn nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ đôi lời: Hệ thống….nhiệm vụ….

Ánh mắt của thiếu niên quay sang nhìn hắn, hắn ta đưa tay quơ quơ trước mặt Tạ Dung Đăng, bàn tay đưa qua đưa lại kia dường như cũng đã lôi lý trí của hắn trở lại.

“Trầm…Trầm Nhạc Khê…..” Hắn mơ hồ đáp lại đối phương.

Thiếu niên cười đáp lại hắn: “Ta đây, Tạ sư huynh.”

“Tạ sư huynh, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi được không?”

“Trò chơi…”

Tạ Dung Đăng không muốn đáp lời Trầm Nhạc Khê, nhưng thân thể không nghe theo hắn, chỉ có thể theo ý đối phương.

Thứ kỳ lạ kia lại xuất hiện trong tay Trầm Nhạc Khê, hắn ta cúi đầu thao túng, giọng nói vẫn là của một thiếu niên ngây ngô: “Đúng vậy, nhưng trò chơi này Tạ sư huynh có phần thiệt, mong đại sư huynh tha thứ.”

“Nội dung trò chơi chính là..”

“Tạ sư huynh tẩu hỏa nhập ma làm tổn thương đến tiểu sư đệ thiện lương, bị tông môn phát hiện, vì thế thiên chi kiều tử bị bắn hạ*, bị trừng phạt. Phù Hoa Đạo Quân tự mình phế bỏ thân phận thân truyền của Tạ sư huynh, muốn dùng trọng hình với Tạ sư huynh rồi đuổi ra khỏi tông môn, mà tiểu sư đệ thiện lương được cứu trở về sau lại cầu xin cho Tạ sư huynh.”

“Nhờ tiểu sư đệ, Tạ sư huynh tiếp tục lưu lại tông môn, nhưng thân phận, khế kiếm, sư huynh, sư tôn của mình đều trở thành của tiểu sư đệ.”

“Từ đó, dù có tu luyện như thế nào, tu vi của Tạ sư huynh cũng không thể tiến bộ, vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn tiểu sư đệ, thế nào?”

-------hết chương 2----------

edit: Du Tự

beta: Sói

Bạn đang đọc Sư môn của ta có hơi khác. của Cáp Nan Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tructruc78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.