Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2800 chữ

Tạ Dung Đăng thay thanh y của đệ tử ngoại môn, mang theo dây thừng cùng một thanh kiếm đi tới Vụ Linh sơn.

Dây thừng chỉ dùng để cột vào lưng khi leo lên vách đá, kiếm là để phòng ngừa, chẳng may dây thừng đứt, hắn còn có kiếm. Tuy rằng chỉ là một thanh kiếm bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng vẫn có thể dùng.

Tông môn khi luyện dược thường dùng trường minh thảo mua được ở ngoài, đệ tử ngoại môn rất ít khi phải nhận nhiệm vụ thu thập trường minh thảo, bởi vụ linh sơn kia thần bí kỳ quái, rất ít người đến, cỏ dại dưới chân núi sinh trưởng rất tốt, tưởng như cao bằng người, vô cùng rậm rạp. Lúc Tạ Dung Đăng đi xuyên qua đám cỏ, vạt áo cùng mái tóc đen cũng không tránh được mà bị sương sớm làm ướt.

Đang là thời khắc giao xuân, dù có nắng nhưng vẫn rất lạnh, hơi thở cũng như sương trắng vậy.

Có lẽ do tâm trí hắn kiên định, không gặp thứ “ảo giác” kỳ quái mà các đệ tử khác nhắc tới, cũng không biết đã đi lên trên bao lâu rồi, sắc trời sáng dần, vòm trời xa xa cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng màu vàng.

Tạ Dung Đăng cuối cùng cũng nghe được tiếng gió trên vực.

Hắn đã lên tới đỉnh Vụ Linh sơn mà Vụ Linh vực cũng cách đó không xa.

Ánh mặt trời dừng lại ở đỉnh núi, làm cho Vụ Linh sơn mơ hồ có tiên khí bay quanh, giống như tiên cảnh đẹp không sao tả hết. Tạ Dung Đăng tìm một chỗ rồi ngồi xuống, từ trong ngực lấy lương khô ra ăn, rồi lại uống nước, bổ sung thể lực, sau đó mới lấy dây thừng ra.

Lúc ăn, hắn cũng quan sát cảnh vật xung quanh, phát hiện có một khối đá lởm chởm rất thích hợp để buộc dây, dưới đá dày rộng, chắc dây sẽ không bị tuột ra. Dạ Dung Đăng cột một đoạn dây thừng vào đá, đầu kia buộc vào eo, đi đến trước vực Vụ Linh sơn, cúi đầu nhìn qua.

Vách đá phẳng như có một thanh kiếm bổ qua, sâu không thấy đáy, chỉ thấy mây mù đang lượn lờ.

Phía đối diện là nửa còn lại của Vụ Linh sơn, giữa là một cái rãnh lớn, chính là vực Vụ Linh sơn. Hắn cần hái trường minh thảo nằm dưới vách đá cách hắn cả trăm mét.

Tạ Dung Đăng tìm hòn đá rồi ném xuống, nhắm mắt lại chờ tiếng động, một lúc sau, vẫn không nghe được tiếng vọng lại nào.

Xem ra nói vực Vụ Linh sơn sâu không lường được là thật.

Hắn mở to mắt, thắt chặt sợ dây thừng quanh eo, ước lượng chiều dài của dây, sau khi xác định không có vấn đề liền nhảy xuống.

Cơn gió mạnh thổi qua, thân thể Tạ Dung Đăng treo giữa không trung.

Hắn quay đầu lại, một tay túm lấy dây, tay kia kìm điểm để bám vào, nhưng sức gió dưới vực thật đáng sợ, trâm cài để cố định tóc bị gió mạnh thổi xuống vách đá, trâm cài tóc rơi, mái tóc xõa ra che khuất tầm mắt, Tạ Dung Đăng chỉ nhìn thấy cái trâm kia rơi xuống, trong nháy mắt biến mất trong sương mù.

Căn bản, lấy không kịp.

Đó là quà sinh nhật năm hắn mười sáu tuổi sư tôn tặng cho hắn.

Tạ Dung Đăng cắn cắn môi, lại nhìn bên hông của chính mình, hông hắn đeo một chiếc chuông, nó rất đặc biệt, sẽ không rung, chỉ rung khi ở chỗ sư huynh.

May mà vẫn chưa mất hết….

Hắn tự an ủi chính mình, thu hồi ánh mắt, xé một đoạn tay áo buộc tóc lên, sau đó nắm chặt sợi dây, mượn sức gió nhảy lên một hòn đá, chậm rãi tới gần trường minh thảo.

Hắn hái một gốc trường minh thảo, nhét vào trong ngực, hướng về gốc trường minh thảo khác.

Vách đá thật sự quá nhẵn, khó có thể bám vào, lại rất trơn, dùng sức mới có thể nắm được, thời gian dài dưới đáy, thể lực của Tạ Dung Đăng rất nhanh bắt đầu khó chống đỡ, hắn rút kiếm sau lưng, đâm thẳng vào vách đá, dẫm lên thân kiếm nghỉ ngơi một chút.

Ăn một chút lương khô, miễn cưỡng hồi phục thể lực, Tạ Dung Đăng cầm ba gốc trường minh thảo vừa hái được chuẩn bị đi lên.

Nhưng thời điểm hắn chuẩn bị lên tới nơi, từng vụn đá rơi xuống từ trên đỉnh đầu, đá vụn suýt nữa đâm vào mắt hắn, hắn nghiêng đầu tránh đi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, vừa ngẩng đầu, mắt hắn liền co lại.

Trầm Nhạc Khê đang ngồi xổm trên vách đá, hai má tràn đầy ý cười cúi đầu nhìn hắn.

Không biết đã đến đây được bao lâu, nhưng nhất định không phải vừa mới đến.

“Tạ sư huynh, ngươi thật sự đến hái trường minh thảo à, chỉ vì một trăm tụ linh đan cũng đáng để ngươi mạo hiểm như vậy sao?”

Dưới ánh nắng, khuôn mặt thiếu niên như ngọc, trên lưng đeo khế kiếm “Hàn Tuyết”, toàn thân tỏa ra khí chất một chút cũng vô hại.

Tạ Dung Đăng nắm chặt dây thừng.

Bất an, thứ cảm xúc mãnh liệt bao phủ hắn.

Hắn khan khan mở miệng: “Trầm Nhạc Khê….”

“Ta đây, Tạ sư huynh.”

Tạ Dung Đăng ngẩng đầu, nhìn Trầm Nhạc Khê.

Mọi thứ đều tốt đẹp, là từ dùng để miêu tả Trầm Nhạc Khê, khi hắn cười, trong ánh mắt như chỉ hiện lên một người, lộ ra một chút lưu luyến cùng khao khát.

Nhưng trong lòng hắn rõ, Trầm Nhạc Khê rốt cuộc là cái loại người gì.

Trầm Nhạc Khê là một tờ giấy từ đỏ hóa đen, nhưng trên mặt lại có nhan sắc lừa gạt ánh mắt người, làm cho người ta không thèm tìm tòi nghiên cứu bản tính thực sự của hắn.

Trầm Nhạc Khê….so với “Ma Tu” của Tu chân giới còn đáng sợ hơn.

“ Thẻ nhiệm vụ…là ngươi nhờ Cố Kỳ đưa cho ta?”

Nếu không phải có Trầm Nhạc Khê ở sau lưng bày mưu tính kế, Cố Kỳ làm sao biết được chuyện hắn cần tụ linh đan, hắn bị tụ linh đơn làm mờ hai mắt, không ngờ lại như này.

Hắn quả thực quá ngu xuẩn rồi.

“Ta không có nhờ Cố Kỳ sư huynh đưa Tạ sư huynh thẻ nhiệm vụ.” Trầm Nhạc Khê lộ ra vẻ đáng thương oan uổng: “Tiểu sư đệ thấy tu vi của Tạ sư huynh vẫn chưa có tiến triển, không đành lòng mới đưa Cố Kỳ sư huynh một trăm tụ linh đan, muốn nhờ Cố Kỳ sư huynh đưa cho huynh.”

“Không nghĩ tới Cố Kỳ sư huynh trên đường nghe các đệ tử khác nói: muốn nhận nhiệm vụ ở Vụ Linh sơn, thưởng nhiều, nhưng nghĩ lại thì Vụ Linh sơn khá đáng sợ nên vẫn là quên đi. Bởi vậy mới sinh ra ý muốn hại Tạ sư huynh, giả làm thẻ nhiệm vụ của Nghi Trượng đường, lừa Tạ sư huynh đến Vụ Linh Sơn muốn đẩy sư huynh xuống vực…A Cố Kỳ sư huynh hiện tại đang ở dưới chân núi, giống như bị ảo giác, nên tiểu sư đệ ta tới giúp hắn.” (ý là giúp đẩy Tạ Dung Đăng xuống)

Nghe đến đây, Tạ Dung Đăng đã hiểu được mục đích của Trầm Nhạc Khê.

“Ngươi…muốn giết ta.”

“Cũng không phải là giết.” Biểu tình ủy khuất của Trầm Nhạc Khê biến mất, hắn cười tủm tỉm nói: “Chỉ là ta luôn tò mò một chuyện, muốn nhờ Tạ sư huynh giúp đỡ.

Thiếu niên với thái độ ung dung như tán gẫu với hảo hữu, thậm chí còn có chút khiêm nhường khi xin giúp đỡ.

“Đều nói nhân vật chính không thể bị giết chết.”

“Nhưng bằng cách nào đó, ta thấy nhân vật chính cũng có thể bị giết.”

“Chỉ cần tra tấn diễn viên, tra tấn đến khi nhân vật chính mất hết ý chí muốn sống, ý thức được chỉ chết mới có thể giải thoát, lúc này mới có thể giết nhân vật, lại nói tiếp thời điểm ta phát hiện ra điều này, nhưng vẫn cần một thí nghiệm để kiểm chứng nó.”

“Ta nghĩ nên thí nghiệm một chút xem kết luận này có chính xác hay không, như vậy, Tạ sư huynh…”

Trầm Nhạc Khê nhẹ nhàng nói : “Ngươi hiện tại có muốn chết không?”

“Không… muốn.”

“Vì cái gì mà vẫn chưa muốn chết vậy? Tạ sư huynh ngươi không phải mất tất cả rồi sao.

Tạ Dung Đăng không đáp Trầm Nhạc Khê, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, nhìn thẳng vào Trầm Nhạc Khê.

Hắn không hiểu cái “nhân vật chính” mà Trầm Nhạc Khê nói là có ý gì, không hiểu lời nói của hắn, nhưng hắn không muốn chết, một chút cũng không, chỉ cần còn sống, còn một hơi, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến việc đi chết.

Bởi sinh mệnh có ý nghĩa là hy vọng, chỉ cần còn sống, hắn có thể lại gần hy vọng của chính mình dù có xa tới mấy.

Trầm Nhạc Khê bị hắn nhìn chằm chằm, bắt đầu phản ứng.

“À….Đấy….Chút nữa thì quên Tạ sư huynh là nhân vật chính, đương nhiên sẽ không dễ dàng muốn chết.”

“Như vật đi, chúng ta bắt đầu thực nghiệm.” hắn cười , rút khế kiếm Hàn Tuyết từng là của Tạ Dung Đăng kia ra, “Nếu Tạ sư huynh có thể còn sống mà trở về từ vực Vụ Linh Sơn, sẽ có thưởng, ta sẽ không hấp thụ linh khí của Tạ sư huynh trong hai ngày, thế nào?”

“Thời gian hai ngày, với thiên tư của Tạ sư huynh, chắc cũng sẽ có thu hoạch không tồi, phải không?”

Dứt lời, thiếu niên chém ra một đạo kiếm khí, hướng thẳng về phía dây thừng bên hông Tạ Dung Đăng.

Tốc độ quá nhanh, Tạ Dung Đăng chỉ kịp dùng chính thân thể của mình cản lại đạo kiếm khí kia, cánh tay bởi vậy mà bị kiếm khí đả thương, trên người xuất hiện vết máu.

Hắn chết cũng nắm chặt lấy sợi dây, không thèm để ý tới cánh tay đang đau đớn, tăng tốc độ, muốn leo lên.

“Tạ sư huynh, đừng như vậy, ngươi biến ngươi không lên được còn gượng, bị kiếm khí hủy dung, Hàn Tuyết phỏng chừng cũng không muốn đả thương ngươi.” Trầm Nhạc Khê ngữ khí hả hê, “Lúc ta mang nó đến gặp ngươi, nó hình như còn vui vẻ.”

Hắn thản nhiên dùng Hàn Tuyết chém ra một đạo kiếm khí nữa, như mèo vờn chuột, cắt tróc da thịt của Tạ Dung Đăng, trên mặt bắt đầu lấm tấm máu.

Hàn Tuyết phản kháng, khẽ rung lên, muốn giãy ra khỏi tay Trầm Nhạc Khê, nhưng lại bị hắn nắm chặt.

“Nhận rõ chút chủ nhân hiện tại của ngươi đi, nếu không sẽ đưa ngươi đi luyện.” (cụm từ ở đây là đem Hàn Tuyết đi nung chảy, luyện lại lần nữa, kiếm có linh, cũng biết đau nhé)

Cánh tay đang chảy máu của Tạ Dung Đăng cuối cùng cũng bám được vào mép vách đá, hắn cắn răng, dẫm lên đã muốn mượn lực nhảy lên.

Chỉ cần lên được, hắn có thể xuống núi, nơi nào có người, Trầm Nhạc Khê nhất định sẽ không làm gì hắn.

“Ta nói rồi, không lên được đâu, Tạ sư huynh.”

Trầm Nhạc Khê thở dài, hình ảnh Tạ Dung Đăng hiện lên trong mắt hắn, một đạo kiếm khí đánh thẳng vào lưng hắn.

Dây thừng cọ vào đá, Tạ Dung Đăng mất lực kéo, rơi thẳng về phía sau.

Hắn nhanh chóng rút kiếm sau lưng đâm thẳng vào vách đá, nhưng vừa rồi giằng co với Trầm Nhạc Khê, linh lực đã không còn nhiều, căn bản không đủ để kiếm đâm vào vách đá.

Xoẹt-

Kiếm cọ vào đá tóe ra cả lửa phát ra âm thanh chói tai, cuối cùng kiếm không chịu nổi áp lực mà gãy, thân thể hắn như diều đứt dây rơi xuống vực.

Trầm Nhạc Khê giơ tay huơ huơ

“Tạm biệt, Tạ sư huynh.”

Những đám mây trắng như tuyết trên đỉnh đầu ngày càng xa, bóng tối bắt đầu lan đến.

Áp suất không khí khiến tim hắn quặn lại, khiến Tạ Dung Đăng tưởng như không thể hô hấp. Hắn muốn chết sao? Cứ chết ở đây ?

Trong đầu hắn hiện lên một ký ức.

Lần đầu tiên hắn gặp sư huynh, sư huynh cúi người nhẹ nhàng nói với hắn: “Ta là Thích Trường Minh, Dung Đăng, về sau ta chính là sư huynh của ngươi.”

Lần đầu tiên hắn gặp sư tôn, sư tôn ôn nhu thản nhiên nhìn hắn, hướng hắn vươn tay ra: “Theo ta, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta.”

Còn khế kiếm của hắn, hắn chọn nó từ hàng nghìn thanh khác, cùng với nó sinh ra cộng minh, gọi nó là hàn tuyết.

Cuối cùng là ký ức nọ.

Hắn thấy tu sĩ phi thăng thành tiên, hào quang trải đầy trời, thiên môn rộng mở, những nấc thang lộng lẫy.

Khi mọi người đang cảm thán kinh hô, hắn cảm thấy có gì đó đang gọi, vươn tay ra từ phía Thiên Môn, hào quang dừng trên người hắn, hắn bắt đầu nhập đạo, bước vào hàng ngũ trường sinh bất tử.

Ký ức chấm dứt, tầm mắt của hắn dần dần rõ ràng, hắn không biết bụng mình đã đau bao lâu rồi, hẳn rất là sâu, hắn chẳng thể dùng từ ngữ gì để hình dung.

Nó giống như một cảnh trong mộng, biến hóa lạ kì, kinh khủng, đáng sợ, khó tin. Khoảnh khắc nhìn thấy những thứ kia, hắn có thể cảm nhận được, lý trí của hắn đã biến mất.

Không khí tràn ngập mùi tanh, trên vách đá như có những khối thịt sinh trưởng, chúng như có sinh mệnh dựa vào nhau, giống như đan hô hấp vậy.

Bụng dưới của hắn đau dữ dội, thứ kia càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, dày đặc kín vách đá, giống như từ cái cục thịt kia mà ra.

Đây là con mắt.

Trong con mắt có ánh hồng, đầy những chấm đen, điên cuồng chuyển động, tất cả con mắt đều nhìn chăm chú vào hắn.

Lại rơi xuống, khối thịt càng lúc càng lớn, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy chúng đang quơ quơ không có trật tự, tựa như đang che đi ánh sáng mong manh trên đầu, trên vách đá tỏa ra ánh sáng kinh dị như đèn lồng, hơn nữa trên mỏm đá còn có thứ gì đó, hình dạng đáng sợ ngoài tưởng tượng của nhân loại.

Tạ Dung Đăng run rẩy nhắm mắt lại, nhưng thời điểm hắn nhắm mắt lại, hắn lại nghe được tiếng sáo cổ quái ở phía sau.

m thanh đơn điệu bén nhọn đến buồn nôn, nghĩ mà muốn phun ra.

Hắn không biết mình rơi xuống vực đã bao lâu rồi, hắn chỉ cảm thấy linh hồn cùng thân thể đang bị một lực lượng kỳ quái đáng sợ cắn xé.

Thịch-

Trước khi hắn mất đi ý thức, tiếng sau cổ quái kia dừng lại, thân thể hắn rơi xuống nước, sóng lớn nổi lên , sức nước đâm thẳng vào hắn khiến hắn kêu lên thảm thiết, sau đó là tiếng thân thể vỡ vụn, hắn hoàn toàn ngất đi.

------tác giả có điều muốn nói------

lão công: Vợ ta đến rồi, mau đi tiếp.

---edit cũng có điều muốn nói----

Nhân vật phản diện đầu truyện cũng chịu chơi ghê, tác giả có nói Trầm Nhạc Khê là tờ giấy đỏ đen nhưng lem nhem đủ màu, vai phản diện thực sự khiến người ta phải suy nghĩ nhiều, bởi vì Trầm Nhạc Khê điều khiển được tình tiết truyện nên anh Tạ mới bất lực chẳng thể làm gì như vậy, còn về mục đích của n.v phụ này thì…

Là tôi thì tôi nghĩ là đầu óc có vấn đề-.-

----------------hết chương 4----------

edit by: Du Tự

Bạn đang đọc Sư môn của ta có hơi khác. của Cáp Nan Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tructruc78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.