Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2387 chữ

Tạ Dung Đăng tỉnh lại trong vực Vụ Linh sơn trong tình trạng như vậy đấy.

Bản thân bị trong thương, mù hoàn toàn, đã vậy còn ở trong vực Vụ Linh sơn.

Sẽ không ai đến cứu hắn, không có người nào có thể cứu hắn.

Nhưng hắn không muốn chết, hắn một chút cũng không muốn chết, hắn muốn sống, hắn muốn sống sót để rời khỏi nơi này.

Tạ Dung Đăng cắn răng, nén lại âm thanh đau đớn kia vào trong cổ họng.

Phải vứt bỏ những cảm xúc tồi tệ kia đi, trong tình huống này, bi thương cũng tuyệt vọng chỉ đẩy con người ta tới đường tự tử, nếu đúng như lời Trầm Nhạc Khê nói… Trong đầu hắn không thể có ý định kia được, nếu hắn buông tha, kết cục của hắn sẽ là tử vong.

Chỉ là hắn không rõ ràng lắm, Trầm Nhạc Khê có lừa hắn hay không, nhưng hiện tại chỉ có thể tin Trầm Nhạc Khê…Tin tưởng rằng mình không muốn chết, sẽ không chết.

Sau khi mất đi khứu giác, thính giác trở nên mẫn cảm hơn, theo lẽ thường này, Tạ Dung Đăng thôi suy nghĩ lung tung, lắng nghe âm thanh xung quanh.

Nhưng khi hắn ngưng thần nghe tiếng gió thì chẳng nghe được âm thanh gì nữa, thời điểm hắn gục xuống, nghe được tiếng sao cổ quái cùng âm thanh vo ve rung động, nhưng khi hắn tỉnh lại, chỉ cảm thấy xung quanh tĩnh mịch, giống như chẳng có bất cứ thứ gì còn sống xung quanh, đương nhiên, cũng không có gió.

Giống như hắn hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Không…Chắc chắn còn biện pháp khác…ban nãy hắn gục xuống là ngã vào trong nước, có thể đưa tay xuống nước, theo chấn động mặt nước tìm ra cửa. Hẳn là hắn đã bị nước cuốn lên đâu đó, cho nên nước hẳn ở rất gần đây…Ôm ý nghĩ như vậy, Tạ Dung Đăng hít sâu, kép bên thân thể còn cảm giác mò mẫm tìm nguồn nước.

Nhưng khi hắn chú ý tới cảm giác dưới bàn tay, hắn phát hiện mặt đất dười người có chút kỳ lạ, không, không phải có chút mà là…rất…rất kỳ quái.

Nó không giống bùn đất, ngược lại là mặt phẳng trơn trượt, có vài chỗ sần sần, dùng chút sức, còn có thể đàn hồi, như…da thịt của sinh vật nào đó.

Sao có thể ? Tạ Dung Đăng lắc đầu, gạt ý tưởng hoang đường kia ra khỏi đầu.

Nếu thanh kiếm kia còn thì tốt rồi….nếu thanh kiếm ở đó, sẽ thuận tiện một chút, có thể dùng nó để chạm được tới mấy chỗ xa hơn, tiết kiệm một chút thể lực.

Trong bóng tối thăm dò, Tạ Dung Đăng cuối cùng cũng tìm thấy một nơi ẩm ướt, theo hướng ấm ướt mà đi, ngón tay đụng phải nước.

Tìm được rồi ____

Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, đúng như mong đợi, hắn nhúng tay xuống nước.

Đợi một lúc, ý cười trên mặt hắn tắt dần, sắc mặt trở nên tái nhợt, nơi này ngay cả nước cũng tĩnh mịch vô cùng, không có dấu hiệu lưu động.

Nếu nước tĩnh lặng như vậy…hắn làm thế nào mà bị cuốn vào bờ được?

Quá kỳ quái….Nơi này quá kỳ quái, bởi vì đây là bí cảnh của tiên nhân sao?

Có lẽ đi…luôn luôn còn biện pháp khác, bí cảnh tiên nhân theo lời nói, chỉ cần tìm được truyền thừa của tiên nhân, đến được truyền thừa chấp nhận, có thể rời khỏi bí cảnh, tuy rằng tình trạng hiện tại của cơ thể hắn, muốn tìm được nó khó như lên trời, càng đừng nói muốn nó chấp nhận.

Phải cố gượng một thời gian dài khiến thân thể tàn phế của Tạ Dung Thanh vừa mệt vừa khát, nhưng trường minh thảo trong ngực hắn cùng lương khô không biết đã rơi đi đâu, ho khan cùng đói khát, hắn gục xuống đất lần nữa, cúi đầu uống nước.

Nước vừa mới vào miệng hắn liền buồn nôn.

Rất tanh…Khó hình dung loại mùi này, không phải mùi máu tươi, cũng không đơn giản là vị tanh của cá, dường như là hỗn hợp của rất nhiều thứ…mùi tanh rất nồng, hơn nữa còn rất nhớp nháp, căn bản không thể nuốt trôi được.

Hắn định tìm chút đầu ăn, kéo phần thân thể còn tri giác kia được một lúc cũng không tìm được thứ gì ăn được, cuối cùng đành bò về chỗ cũ, mò mẫm xung quanh, chạm phải ngồi nước, cúi đầu uống nước, vội vã nuốt vào.

“ọe…khụ khụ.”

Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau khi hắn uống thứ nước kia vào, cả người hắn run rẩy vặn vẹo đứng lên, ói hết thứ nước vừa mới uống kia, quá đau khổ , sắc mặt hắn trắng bệch, cho đến khi hắn ngừng ói thứ nước vừa uống vào kia.

Tuy vậy, cái này cũng làm đỡ khát một chút, Tạ Dung Đăng run rẩy lần nữa nằm xuống đất, chờ dạ dày bình phục, hắn thả ý thức ra, muốn hấp thu linh khí bên ngoài để chữa trị vết thương trên người.

Trầm Nhạc Khê lấy đi linh lực trên người hắn, cũng không phải là lấy đi toàn bộ, vẫn còn một chút xót lại, chút linh lực còn xót lại giúp hắn kéo dài hơi tàn,có thể miễn cưỡng tự cứu thân.

Nhưng khi hắn dùng ý thức dò xung quanh, không có cảm ứng gì về linh lực tồn tại, ngược lại ý thức chấn kinh quay về thân thể hắn, tốc độ ngay cả hắn cũng bất ngờ.

Khi ý thức quay về thân thể, tim hắn đập liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một thứ gì đó rất đáng sợ, sự sợ hãi nháy mắt như xiết chặt cổ hắn.

“ha…”

Cảm xúc này còn dữ dội hơn khi đối mặt với Trầm Nhạc Khê, khiến hắn quên đi tư tưởng của chính mình, cả người chỉ còn xót lại sự sợ hãi.

Cảm xúc dâng lên quá mạnh mẽ, hắn ngất đi lần nữa, lúc tỉnh lại, không rõ ngày giờ, nhưng có thể khẳng định, thời gian hắn ngất đi không ngắn, bởi vì hắn ngửi thấy mùi vết thương đang bị hoại tử. Ban đầu hắn tính hấp thu linh khí chữa trị vết thương trên người, nhưng càng khiến nó tệ hơn.

Nơi này không có linh lực cho hắn hấp thu mà hắn cũng không dám thả linh thức đi thăm dò, muốn đi thăm dò tới chỗ xa hơn hắn cần có linh lực.

Hắn muốn quên đi cái cảm giác lúc đó, nhưng nó đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn, cảnh cáo hắn đừng làm những chuyện nguy hiểm.

Không hấp thu được linh lực, thân thể chịu thương thế quá nặng, không thể bỏ qua được, hắn buộc phải lựa chọn.

Đó là ép buộc cảnh giới hạ xuống, bức ra càng nhiều linh lực, nếu hắn thật sự may mắn…có thể còn sống mà ra khỏi đây như lời nói, nếu Trầm Nhạc Khê giữ lời, hắn có thể hồi phục lại trong hai ngày.

Một đêm qua đi, Tạ Dung Đăng đã chữa trị được chút vết thương trên người, chỉ một chút cũng đủ để hắn chống đỡ đi xa hơn.

Nhưng trước đó, Tạ Dung Đăng thử dùng chút linh khí.

Hắn thật sự không uống nổi cái thứ nước kỳ quái ở nơi này, lại không tìm thấy cái gì để ăn, chỉ có thể lấy linh khí tự tu bổ, tạm thời giữ ở trạng thái tích cốc. Tu sĩ có đủ linh khí, có thể sinh sống một thời gian không cần thức ăn chỉ cần hấp thu linh khí, giai đoạn này không cần ăn cơm, gọi là Tích Cốc Kỳ , dùng khi bế quan.

Mà linh khí xung quanh hắn không đủ, đương nhiên không đạt được hiệu quả như vậy, chỉ là hiện tại, không còn cách nào khác.

“Ban ngày” mò mẫm tìm cái gọi là truyền thừa kia.

“Ban đêm” chữa trị thân thể.

Nếu lúc này đệ tử Thiên Hành Tông xuất hiện ở trong này, chắc chắn sẽ không nhận ra Tạ Dung Đăng.

Thiếu niên kiếm tu mặc thanh y dính đầy vết máu đã khô, trên mặt có vết thương do kiếm khi, vì không được chữa trị đúng lúc, bắt đầu lan ra (Tạ Dung Đăng trước hết chữa trị để hoạt động tứ chi đã, sau này hắn có thể sống xót trong này, rời đi sẽ tìm biện pháp sau.) mặt mũi đã bị hủy dung sạch sẽ, giống như ác quỷ, nửa người cụt ngủn,tỏa ra mùi tanh khó ngửi.

Hắn thậm chí…chẳng còn giống một con người nữa.

Như một con quỷ vừa mới đi ra từ một vũng bùn.

Nhưng mà, “nhiều ngày” trôi qua, Tạ Dung Đăng vẫn chẳng tìm được gì, cho dù là một chút dấu vết của cây cỏ, đều không tìm được.

Mà linh khí bắn bức ra lúc ép cảnh giới rơi xuống sắp sử dụng hết rồi.

Cô độc cùng tuyêt vọng bao phủ hắn.

Hắn không biết mình đã ở đây bao lâu, cố gắng bao nhiêu nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn như ở một thế giới khác, thế giới này chẳng có cái gì cả, chỉ có thứ nước tanh hôi và bề mặt cổ quái, vô chỉ vô tận, mà hắn chẳng nhìn thấy gì cả.

Cảm giác của hắn quả thực đúng.

Nếu mắt của Tạ Dung Đăng vẫn còn nguyên vẹn, thì khi tỉnh lại,đối mặt với nơi này, sợ cả linh hồn cũng trực tiếp thối rữa luôn.

Không gian nơi này được bao phủ bởi cái thứ bóng tối nguyên thủy nhất, lơ lửng vài ánh sáng ảm đạm đang mờ dần.

Và hắn đang ở trong một thứ gì đó không thể quan sát được bằng mắt…cũng khó có thể dùng từ để miêu tả, nó là một khối thịt lớn. Khối thịt này đang trong một giấc ngủ sâu , không có cử động gì, Tạ Dung Đăng ở trong nó, như một hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Ở không gian xa hơn một chút là rất nhiều những bóng đen, những xúc tu khẽ động phát ra âm thanh bén nhọn như tiếng sáo.

(:v nó không du dương như tiếng sáo đâu, kiểu ù ù thôi nha, tiếng sáo ngắt quãng.)

Thần cổ đang ngủ say trong âm thanh hỗn độn phong cuồng, mà khi y sắp tỉnh dậy, âm thanh sẽ ngừng lại, xung quanh tĩnh mịch như mảnh đất hoang.

Chúng đợi cổ thần thức tỉnh, cổ thần tỉnh lại trong thời gian rất ngắn, những con mắt trên người nó đều mở, những xúc tu duỗi ra, mơ hồ có tiếng vo ve, mắt khép lại, những xúc tu cuộn mình trở lại khối thịt, lần nữa ngủ say.

Giống như một con người đang ngủ say vô thức tỉnh dậy, vươn vai ngáp dài rồi lại ngủ tiếp.

Vật chủ mù quáng khờ khạo.

Những bóng đen nhìn nó chăm chú, ánh mắt vừa khinh miệt vừa kinh sợ

Cứu cứu ta ——

Ai đó, cứu ta.

Ai cũng được, ai cũng được, muốn gì ta cũng có thể làm, miễn là được sống.

“Cứu…cứu.”

Tay hắn bấu chặt mặt đất, miệng phát ra những lời vô nghĩa.

“Cứu….”

Một đôi mắt mở ra ngay dưới thân thể của Tạ Dung Đăng, hai mắt đỏ như máu, chính giữa con ngươi có vô số chấm đen, một chấm đen như những quả trứng có sinh vật, tựa hồ như trong nháy mắt sẽ vỡ ra, nở ra những sinh vật kỳ quái.

Vừa mở mắt, nang của khối thịt phồng to những xúc tu dài ra, chiếm toàn bộ không gian đen tối, bóng đen va chạm với xúc tu lập tức khô quắt trong tiến hét, hóa thành tro tàn bay đi.

Cổ thần phát ra âm thanh vo ve mà tai người không thể nghe được.

Đối diện trực tiếp với cổ thần Tạ Dung Đăng đáng ra phải sợ hãi theo bản năng nguyên thủy của loài người, nhưng hắn đã mất đi thị giác không thể trực diện đối mặt với đối phương, chỉ là tinh thần vẫn chịu ảnh hưởng.

Khát vọng muốn được sống xót mãnh liệt của thiếu niên kiếm tu sắp tan rã bỗng ngưng tụ thành một đường rất mỏng nhưng cực kỳ cứng rắn, nó lặng lẽ đi tới chỗ cổ thần đã tỉnh.

Vì vậy, ánh mắt của khối thịt đều tập trung ở trên người Tạ Dung Đăng.

Một cái xúc tu từ trong thân thể khối thịt đi ra, đụng nào thân thể Tạ Dung Đăng.

Tạ Dung Đăng không biết nó là cái gì, nhưng cái khát khao muốn sống khiến hắn nắm lấy nó, hắn không thể cất tiếng, chỉ có thể phóng chấp niệm ra ngoài.

【 Cứu cứu ta đi…muốn ta làm gì cũng được….cứu——】

Thời gian giống như bị đình trệ thật lâu, từ thân thể cổ thần phát ra những âm thanh sung sướng mơ hồ, nó dùng xúc tu cuốn Tạ Dung Đăng vào thân thể của chính mình, sau đó quay cuồng cái thân thể khổng lồ của mình.

Một chất dịch tiết ra từ thân thể, một thứ gì đó rất giống nước, bởi vì động tác quay cuồng của nó mà rơi ra, bị thần cấp thấp hấp thụ như một thần dịch nào đó.

Âm thanh cổ quái lần nữa vang lên, đám thần cấp thấp dùng xúc tu của chính mình hấp thu thần dịch, một bên đi theo vật chủ múa loạn xạ.

----------hết chương 5------

Tác giả có điều muốn nói: Che mắt xấu hổ

Anh công: Vợ ta đấy!! Nhảy lên!Nhảy lên cho ta!

<( ̄︶ ̄)>

Edit cùng xúc tu: hây hây hây hây

Bạn đang đọc Sư môn của ta có hơi khác. của Cáp Nan Y

Truyện Sư môn của ta có hơi khác. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tructruc78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.