Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm ý hoá hình

Phiên bản Dịch · 3251 chữ

Chương 12: Kiếm ý hóa hình

Trước kia Ôn Vân chỉ từng gặp qua trượng linh là dị thú, đây là lần đầu tiên nàng thấy trượng linh ở hình người.

Có điều nhớ tới mấy đệ tử ngoại môn lúc trước từng nói rằng kiếm linh có thể hóa thành một mỹ nhân khuynh quốc, nàng nháy mắt liền hiểu rõ.

Xem ra linh hồn của vũ khí ở giới Tu chân đều là hình người.

Cho nên thời điểm nam tử chuẩn bị mở miệng, Ôn Vân rất nhanh đã phản ứng lại, cúi đầu nhìn hắn: “Ta là chủ nhân của ngươi, Ôn Vân.”

“……....”

Diệp Sơ Bạch im lặng hồi lâu, con ngươi không rõ vui buồn yên lặng đánh giá thiếu nữ trước mặt.

Trong suốt cuộc đời huy hoàng ngắn ngủi của Diệp Sơ Bạch, có quá nhiều kẻ từng phủ phục* dưới mũi kiếm của hắn. Hắn khi ấy giống như vầng thái dương chói lọi trên cao, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt.

Phủ phục: Cúi rạp mình xuống đất. Lạy sụp xuống đất.

Nhưng thiếu nữ trước mặt này vậy mà lại dám xưng là …..

Chủ nhân của hắn?

Đáng sợ hơn chính là Ôn Vân từng gặp qua rất nhiều trượng linh. Không một trượng linh bình thường nào là có dáng vẻ thông minh hay có cảm xúc, cho nên nàng càng chắc chắn hơn đây chính là linh hồn của Phượng Hoàng Mộc.

Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người!

Lại nói, trượng linh mới sinh ra thường có trí lực ngang với một đứa trẻ. Vì thế Ôn Vân còn nhẫn nại cổ vũ hắn: “Ngươi nhất định sẽ trở thành một trượng linh tốt!”

Trượng linh?

Ánh mắt Diệp Sơ Bạch không chút gợn sóng, chậm rãi nói: “Ta không phải trượng linh.”

Tuy Ôn Vân đối xử lạnh nhạt với người ngoài, nhưng lại vô cùng dịu dàng với người nhà, thậm chí có thể nói là sủng nịnh.

Cho nên nàng thản nhiên tiếp nhận lời phản bác của hắn, sửa lại cách nói của mình cho đúng: “Được, được. Ngươi không phải.”

Đã biết. Chẳng phải giới Tu chân các ngươi đều gọi là kiếm linh sao?

Dù là trượng linh hay kiếm linh thì đều không phải từ khi sinh ra đã trung thành với chủ nhân, tất cả đều cần thời gian để bồi dưỡng tình cảm.

Trượng linh trong ma trượng Long Cốt của Ôn Vân khi mới sinh cũng là một con rồng kiêu ngạo khó thuần. Nàng phải mất mười mấy năm mới thuần phục được nó.

Bước đầu tiên trong thuần phục trượng linh chính là để nó quen dần với hơi thở của chủ nhân.

Vì thế Ôn Vân vươn tay ra, dịu dàng chạm lên đầu kiếm linh.

“Đừng sợ, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Nhưng cổ tay nàng rất nhanh đã bị người ta bắt được. Nhiệt độ trên cơ thể hắn thấp hơn so với người thường, lòng bàn tay cũng đặc biệt lạnh lẽo.

Sau khi chế trụ động tác thất lễ của nàng xong, hắn bèn đứng dậy. Lúc này Ôn Vân mới phát hiện ra kiếm linh của nàng có dáng người đặc biệt cao gầy. Nàng phải ngẩng đầu lên thì mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.

Diệp Sơ Bạch lẳng lặng cúi đầu nhìn đối phương. Hắn vốn không phải người nhiều lời nên vẫn chưa giải thích gì.

Dù cho hắn hoàn toàn không hiểu mấy lời nàng nói ra có ý nghĩa gì nhưng cũng không quá hiếu kỳ.

Diệp Sơ Bạch bình tĩnh hứa hẹn: “Ngươi cứu ta một lần, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời.”

Ngày sau, đây cũng chính là lời hứa sẽ khiến thiên hạ chao đảo.

Không ai có thể lướt qua mũi kiếm Diệp Sơ Bạch mà làm tổn thương đến người được hắn bảo vệ. Cũng giống như cách hắn từng bảo vệ sự tồn vong của thiên hạ trước đây vậy. Hắn nói được, tất nhiên sẽ làm được.

Nhưng biểu tình của Ôn Vân lại có điểm kỳ quái.

Nàng suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc mở miệng sửa lại cho đúng: “Là hai lần.”

“Một lần trên tuyết địa. Một lần khi bản thể của ngươi bị tam sư huynh ta nhổ lên. Nếu không có ta nhặt về, ngươi đã sớm chết.”

Diệp Sơ Bạch trầm ngâm một lát rồi gật đầu, xem như thừa nhận cách nói này.

“Được.”

So với một cái trượng linh lúc trước vừa mới ra đời đã thiếu chút nữa cắn chết Ôn Vân thì hiển nhiên kiếm linh này ngoan ngoãn, hiền hòa hơn nhiều. Điều này tất nhiên khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Chẳng qua dáng vẻ kiếm linh này của nàng có hơi thê thảm. Y phục của hắn thậm chí vẫn còn đọng lại vệt máu trên tuyết địa lần trước.

Không lẽ Phượng Hoàng Mộc vốn trân quý, từ khi ra đời đã luôn bị người người đuổi giết cướp đoạt nên mới có nhiều vết thương như thế này sao?

Ôn Vân mang theo vẻ mặt đồng tình nhìn hắn: “Ngươi đã đi theo ta thì ta phải có trách nhiệm với ngươi. Lại đây ta chữa thương cho ngươi.”

Diệp Sơ Bạch: “Không……”

Nhưng Ôn Vân rất nhanh đã phóng ra ma pháp hệ quang trị liệu vết thương trên người hắn.

Kiếm tu coi giết chóc làm đạo lý.

Xưa nay bọn họ chỉ biết quyết chí tiến lên, lạnh lẽo vô tình. Ngay cả cường giả ở Độ Kiếp kỳ cũng hiếm có được năng lực chữa trị.

Một chùm sáng mỏng manh giống như nắng mai ấm áp chậm rãi bao trùm khắp người Diệp Sơ Bạch khiến hắn vô cùng thoải mái. Miệng vết thương đau buốt suốt mấy trăm năm từ từ khép lại.

Cảm giác thư giãn đến cực hạn khiến đầu ngón tay hắn khẽ run lên.

Lời cự tuyệt ban đầu muốn nói ra lập tức bị nuốt vào bụng.

Có điều ngay sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn cưng chiều sờ lên đầu hắn. Lần này nàng vậy mà còn xoa nhẹ.

Diệp Sơ Bạch nhanh chóng đè cánh tay nàng lại, giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ: “Đừng chạm vào.”

“……..”

Ôn Vân bình tĩnh thu tay lại.

Được thôi, kiếm linh này của nàng đúng là khác thường. Mấy trượng linh khác rõ ràng rất thích chủ nhân xoa đầu bọn nó.

---

Chưa hết, kiếm linh này còn rất cao lãnh, ngay cả thái độ tôn trọng với chủ nhân cũng không có. Hưởng thụ ma pháp hệ quang chữa trị xong thì không nói một lời đã biến mất.

Nhưng Ôn Vân thân là kẻ bị long linh cắn suốt mười mấy năm đã sớm rèn luyện được khả năng nhẫn nại đến cực điểm. Nàng vẫn phải làm một chủ nhân tốt. Cho nên hôm sau, thời điểm trước khi ra cửa, nàng vẫn tốt bụng phóng ra một ít ma pháp hệ quang trị liệu cho chậu Phượng Hoàng Mộc kia.

Đáng tiếc linh hồn kia cũng không thèm xuất hiện.

Bởi vì đào thải ra không ít người nên cuộc tranh tài nội môn hôm nay cũng khác với ngày trước.

Khi Ôn Vân đến đây đã có không ít người tự động nhường ra một lối đi cho nàng.

Hôm qua, sau khi nàng lộ ra thực lực kinh người, mặc kệ trong lòng có phục hay không, đa số đệ tử đều ôn hòa với nàng hơn rất nhiều.

Thế giới Tu chân chính là vậy. Ai xuất kiếm nhanh hơn thì sẽ có được sự tôn trọng của kẻ khác.

Thậm chí không ít kẻ còn chủ động chào hỏi Ôn Vân: “Ôn sư muội.”

“Hôm nay Ôn sư muội định khiêu chiến đệ tử thân truyền ở phong nào vậy?”

Ôn Vân gật đầu coi như đáp lại, sau đó híp mắt nhìn về phía xa. Không biết từ bao giờ nơi đó đã dựng lên chín tòa đài cao.

Vị sư tỷ ở bên cạnh nhìn theo tầm mắt Ôn Vân, tốt bụng giải thích: “Quy tắc hôm nay khác với trước kia. Đệ tử thân truyền sẽ là người phòng thủ, các đệ tử khác được phép tấn công. Người thua sẽ trực tiếp mất đi cơ hội. Trước khi mặt trời lặn, người đứng trên đài cao sẽ có tư cách tham gia luận kiếm.”

Một đệ tử khác đứng cạnh lại lắc đầu nói: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Đoạt được cơ hội trong tay đệ tử thân truyền cũng giống như lên trời vậy. Bọn họ từ lúc mới gia nhập tông môn đã có tài nguyên tốt nhất, chúng ta sao có thể so sánh được!”

“Tranh tài lần này của nội môn nói thẳng ra là cuộc tranh tài để các phong đánh giá lẫn nhau. Những đệ tử bình thường như chúng ta đứng xem là đủ rồi.”

Vị sư tỷ kia lập tức phản bác: “Chẳng phải hôm qua Ôn sư muội chỉ dùng một chiêu là đánh bại được Lục sư huynh đấy thôi?”

Mọi người đang nhiệt tình thảo luận, lúc này đột nhiên yên lặng đưa mắt nhìn Ôn Vân rồi lẩm bẩm nói.

“Ôn sư muội đâu phải người bình thường.”

Thử hỏi có người bình thường nào không có tu vi mà vẫn đánh bay được tu sĩ Kim Đan kỳ không!

Nàng rõ ràng là quái vật! Mà một khi thảo luận đến mấy đề tài này, tốt nhất không nên tính cả quái vật như nàng vào làm gì!

Ôn Vân: “………….”

Đúng lúc này, đám người phía trước đột nhiên truyền ra một trận xôn xao.

Hôm qua, sau khi bị Ôn Vân đánh bại, Lục Thiên Toại dường như lâm vào trạng thái tự bế. Hôm nay hắn không hề xuất hiện, nên hiện tại người phòng thủ của Tam Phong là một vị đệ tử thân truyền Trúc Cơ kỳ khác.

Nhưng đệ tử Tam Phong này đột nhiên bị người ta đánh bay xuống lôi đài.

Phía dưới truyền lên tiếng kêu la kinh ngạc: “Có người khiêu chiến thành công!”

Quả nhiên người rơi xuống chính là đệ tử thân truyền của Tam Phong. Hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó hậm hực phất tay áo rời đi.

Lúc này Ôn Vân chăm chú nhìn lại mới phát hiện đối phương có chút quen mắt.

Người nọ cũng bắt được tầm mắt nàng. Hắn chắp tay chào hỏi nàng một cái rồi khoanh chân ngồi xuống đất khôi phục linh lực.

Đây chẳng phải là Thẩm Tinh Hải, thiếu niên ngày đó đưa nhuyễn giáp cho nàng hay sao!

“Nửa canh giờ tiếp theo không thể khiêu chiến Tam Phong được rồi!”

“Vị sư huynh kia rõ ràng cũng mặc y phục của đệ tử thông thường như chúng ta. Nếu hắn làm được, ta nhất định sẽ làm được!”

Thẩm Tinh Hải và vị đệ tử thân truyền kia đều là Trúc Cơ trung kỳ. Hắn phải khổ chiến một hồi lâu mới đánh bại được đối phương. Cho nên hắn và ‘quái vật’ như Ôn Vân không giống nhau. Hắn có thể kích thích được ý chí chiến đấu của mọi người.

Ôn Vân nhìn mấy đệ tử bắt đầu bay về phía đài cao. Nàng hơi híp mắt, ánh mắt dừng lại trên lôi đài Nhất Phong.

Đứng trước lôi đài là một nữ tử mặc y phục đỏ rực, phía sau nàng ta là một đám thị nữ. Hoàn toàn không thấy Tạ Mịch An đâu.

“Thật đáng tiếc.” Ôn Vân lẩm bẩm nói.

Nàng không có hứng thú nhưng đối phương lại chú ý đến nàng.

Liễu Lạc Nhân híp mắt nói: “Nàng ta chính là Ôn Vân?”

Quả nhiên là nữ tử trời sinh xinh đẹp, trên người sạch sẽ không có nửa điểm son phấn nhưng lại nổi bật nhất trong đám người.

Nàng ta nhìn về phía Ôn Vân, lớn giọng quát: “Ngươi chính là kẻ đã đánh lén Lục sư huynh hôm qua?”

Ôn Vân không phản ứng lại nàng ta.

Nhưng Liễu Lạc Nhân lại trực tiếp phóng bảo kiếm xuống cản đường đi của Ôn Vân, ngạo nghễ đứng trên đài cao nói vọng xuống: “Đứng lại. Ta đang nói chuyện với ngươi!”

Xưa nay, giao hảo giữa Nhất Phong và Tam Phong vẫn luôn rất tốt. Mắt thấy Liễu Lạc Nhân định ra mặt thay bọn họ, lập tức có kẻ tiến lên hát đệm.

Minh Diên đứng trong đám người đang muốn đi lên nói chuyện, kết quả vừa định lên tiếng thì phát hiện vị sư huynh có ánh mắt đào hoa dạo trước đang đứng cạnh nàng ta.

Hứa Vãn Phong tươi cười hỏi: “Mặt Tròn định nói gì thế?”

Nàng ta lập tức thức thời ngậm miệng.

“Liễu sư tỷ, nàng ta dùng pháp bảo đánh lén Lục sư huynh!”

“Đúng vậy! Rõ ràng nàng ta là một phàm nhân không có linh khí, sao có thể đánh bại Lục sư huynh được!”

Ôn Vân nghe tới đây thì trào phúng mỉm cười, chậm rãi nói: “Ngươi không đi hỏi Lục sư huynh của ngươi vì sao phế vật, lại ở chỗ này hỏi ta thì có tác dụng gì?"

Liễu Lạc Nhân lập tức xụ mặt xuống: “Ngươi dám ở đây ăn nói ngông cuồng!”

Ôn Vân nhàn nhạt đáp: “Tiên liêu giả tiện*.”

Tiên liêu giả tiện: chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm lợi ích của người khác trước mà không nói lý lẽ hoặc nói lý lẽ không lại liền ra tay đánh người, cuối cùng phải gánh chịu quả báo.

Liễu Lạc Nhân giận dữ nói: “Ngươi có giỏi thì lên đài đấu với ta một trận!”

Ôn Vân có chút khó xử, ngừng lại giây lát vẫn không nhúc nhích.

Lôi đài kia ở trên cao. Trước nhiều người như vậy nàng cũng không thể trực tiếp dùng phù không thuật bay lên được, nhưng cũng không thể bò lên…..Như vậy cũng quá mất mặt rồi.

Đúng lúc này một thanh bảo kiếm bay đến, dừng lại dưới chân Ôn Vân. Nàng chăm chú nhìn bảo kiếm trước mặt. Vậy mà lại là lão bà của tam sư huynh…. ây, không đúng, là bảo kiếm của huynh ấy.

Quái lạ, không phải tam sư huynh nói rằng hôm nay đi đào quặng sao? Như thế nào lại tới đây xem nàng?

Ôn Vân quay đầu nhìn lại nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng Bạch Ngự Sơn ở đâu. Nàng đành đặt chân lên kiếm, bay lên lôi đài.

Linh thạch tỏa ra một vòng tròn ánh sáng rộng lớn ngăn cách hai người bên trong lôi đài với bên ngoài, tránh cho đao kiếm vô tình ngộ thương tới quần chúng ăn dưa.

Liễu Lạc Nhân nâng cằm đánh giá nàng, ánh mắt đầy khó chịu nhìn Ôn Vân.

Nàng ta giống như có chút kinh ngạc: “Ngươi vậy mà thực sự dám đi lên.”

“….……..”

Ôn Vân thầm nghĩ người này đúng là có bệnh. Rõ ràng vừa rồi chính miệng nàng ta muốn nàng đi lên, hiện tại nàng lên rồi thì lại mỉa mai nói móc.

Nàng cầm ma trượng Hỏa Sam Mộc trong tay, lời ít ý nhiều báo danh: “Thập Phong, Ôn Vân.”

Liễu Lạc Nhân thu lại vẻ mặt kiêu ngạo, lưu loát rút bảo kiếm ra: “Đại sư tỷ Nhất Phong, Liễu Lạc Nhân.”

Trên đỉnh núi Nhất Phong cách đó không xa là một nam tử trung niên và hai lão giả đang ngồi trên mặt đất, vừa chậm rãi uống trà vừa chăm chú quan sát hai người chiến đấu.

Âu Dương trưởng lão gật đầu: “Ôn Vân kia là một hạt giống tốt. Ta muốn nhận nàng làm đệ tử thân truyền.”

Đông Phương trưởng lão cũng đáp lời: “Tuy đã mất tu vi nhưng ta lại thấy kiếm pháp của nàng vô cùng huyền diệu. Chính Hư, ngươi thấy thế nào?”

Liễu Chính Hư mỉm cười vuốt râu: “Tiểu cô nương này đúng là rất có tương lai. E rằng hôm nay Lạc Nhân gặp được đối thủ rồi.”

“Vậy cũng chưa chắc. Hôm qua Lục Thiên Toại chỉ là sơ ý, còn Lạc Nhân nhìn qua giống như nóng nảy nhưng thực chất lại là đứa nhỏ vô cùng cẩn thận. Từ nhỏ đã tu luyện Thanh Vân kiếm pháp của Nhất Phong, tuy rằng chưa đột phá qua Kim Đan nhưng thực lực cũng không kém gì Lục Thiên Toại. Hôm nay nàng chắc chắn sẽ không để ngươi mất mặt.”

Ba người mỉm cười nhìn xuống lôi đài, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi….

“Đây là!”

Tất cả mọi người đều há hốc miệng trợn mắt nhìn lên đài cao.

Bảo kiếm trên tay Liễu Lạc Nhân được bao bọc trong ngọn lửa đỏ rực. Từng đường kiếm phóng ra đều tàn nhẫn đến đáng sợ, uy lực thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Lục Thiên Toại tu vi Kim Đan kỳ!

“Chưa kết đan đã thao túng được kiếm khí sao?”

“Không hổ là đại sư tỷ Nhất Phong!”

Lúc này, Thẩm Tinh Hải ngồi xếp bằng trên đài cao của Tam Phong cũng mở mắt, lo lắng quan sát tình hình bên kia.

Chỉ sợ Ôn sư muội gặp phải phiền toái rồi….

Sắc mặt Ôn Vân vẫn trầm tĩnh như nước, môi mỏng khẽ mấp máy, không tiếng động niệm ra một dãy chú ngữ.

Bộ kiếm pháp này của Liễu Lạc Nhân quá linh hoạt, có thêm linh khí phụ trợ càng khiến Ôn Vân không có cách nào dùng thuật tấn công đánh bay đối phương.

Sau khi bay lên lôi đài, Ôn Vân vẫn không ngừng né tránh, miễn cưỡng đuổi kịp động tác của nàng ta.

Liễu Lạc Nhân cười lạnh: “Ngươi trốn cái gì? Không phải ngươi tinh thông kiếm pháp sao? Hà cớ gì lại không dám giao đấu trực diện với ta?”

Ôn Vân: Ta đúng là ngu ngốc nên mới lấy ma trượng ra so kiếm thuật với ngươi!

Liễu Lạc Nhân bay vọt lên cao, bày ra tư thế xinh đẹp nhất lưu loát nâng tay vung kiếm từ trên cao giáng xuống. Mũi kiếm ngưng tụ tạo thành một ngọn lửa đỏ rực!

Chính là lúc này!

Ôn Vân không chút do dự nắm chặt ma trượng, bình tĩnh niệm ra chú ngữ quen thuộc nhất……..

“Hỏa cầu thuật!”

Ma trượng Hỏa Sam Mộc phóng ra một quả cầu lửa khổng lồ bay thẳng về phía ngọn lửa nhỏ bé kia.

Trong nháy mắt, nhiệt độ toàn trường lập tức tăng vọt. Ngay sau đó, mọi người khiếp sợ nhìn ngọn lửa nhỏ bé kia bất chợt nổ tung, chỉ còn lại thân ảnh màu trắng ngạo nghễ đứng trên đài cao như cũ.

Ba người trên đỉnh núi trầm mặc hồi lâu, thậm chí không ai phát hiện ra chén trà đã tràn ra từ bao giờ.

Liễu Chính Hư lẩm bẩm nói: “Đó không phải kiếm khí, trong truyền thuyết vốn gọi nó là………”

“Kiếm ý hóa hình!”

Bạn đang đọc Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng. của Mộ Trầm Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật NgocBich1111
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.