Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn viên tuyến 18

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Chương 1: Diễn viên tuyến 18

“Anh, tỉnh, tỉnh…”

Chu Mục mơ mơ màng màng, âm thanh thúc giục phảng phất như từ ngoài vũ trụ đến, làm hắn bỗng nhiên mở mắt, thất thần, mờ mịt.

Hoàn cảnh lạ lẫm đập vào mắt hắn.

Không đợi hắn làm rõ tình huống, một thanh niên đỉnh đầu nhuộm tóc vào, đại khái khoảng chừng 20, vội vã không nhịn nổi đẩy hắn tiến lên, “Anh, đến anh, nhanh lên!”

Đây là nơi nào?

Bên cạnh là ai?

Ta phải… lên đâu?

Hai đoạn cuộc đời khác nhau giao thoa, xung đột, tạo thành ký ức hỗn loạn, làm cho hắn không biết làm thế nào. Suy nghĩ tạp nham hỗn loạn, như nước sôi đang sôi trào.

Một đống vấn đề, còn chưa tìm được đáp án.

Chu Mục đã bị đẩy vào một căn phòng trang hoàng đơn giản, bên trong có ba người đang ngồi, bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt lộ ra ý soi xét.

Bộ dáng săm soi xét xử.

Đây là đang….

Phỏng vấn?

Chu Mục hơi có mấy phần hiểu ra.

Ngồi ở giữa, là một người đàn ông đường mép tóc rất cao, mắt kính vàng nhỏ gọn gàng, khi ông ta cúi đầu, ánh lại một vòng lấp lóe, cực kỳ sắc bén.

“Chu Mục, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp Kinh Ảnh..”

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, khóe miệng hơi giật giật, nụ cười không có tình cảm gì, “Xuất thân chính quy, từng diễn kịch nói, kinh nghiệm xem như phong phú, là cậu rồi… Qua đây ký đi.”

“Hả?”

Chu Mục vẫn còn đang ngẩn ra, lại không tự chru được tiến lên, nhận lất một tờ hợp đồng.

Hắn vừa muốn nhìn kỹ, lại có một loại khát vọng cực đoan, một bản năng của thân thể làm cho hắn kìm lòng không đậu mà giơ bút ký tên.

“Được rồi, cứ như vậy đi, cậu có thể quay về rồi.”

Người đàn ông trung niên lấy lại hợp đồng, dặn dò nói: “Ngày mai đến đoàn phim báo danh, đi sớm một chút, đừng để cho đạo diễn đợi..”

Chu Mục gật đầu, mang theo mơ màng rời khỏi phòng. Trong lúc mơ màng, hắn còn nghe thấy ba người kia đang nhỏ giọng nghiên cứu thảo luận.

“…Đi theo lưu trình thôi, thật ra đã sớm quyết định rồi, là cậu ta!”

“Có người đánh tiếng trước, dù sao cũng chỉ ra sân khấu mấy chục giây, kiểu như nhân vật nhỏ được để riêng cho, cho ai cũng là cho.’

“Huống chi cậu ta cũng chuẩn bị đầy đủ, cố ý trang điểm đến, mắt thầm quầng, trạng thái tuur sắc quá độ, cũng rất phù hợp với nhân vật, xem như người có tâm.”

“…”

Cửa phòng khép lại, âm thanh bị ngăn cách.

Tiểu hoàng mao chào đón, biểu tình cũng có chút kích động, “Anh, như thế nào?”

“Ký!”

Chu Mục nhéo nhéo trắn, cảm giác rất buồn ngủ, rất mệt mỏi.

“Yeah, anh, em biết mà, anh nhất định có thể.”

Tiểu hoàng mao reo hò, chợt ý thức lại được cái gì, vội vàng hạ giọng, “Đi, về công ty, mang tin tốt này nói cho Hồng tỷ.”

Dưới sự lôi kéo của Tiểu hoàng mao, Chu Mục nước chảy bèo trôi, cược bộ phiêu phiêu mà đi. Dọc đường đi, từng đoạn ký ức xa lạ lần lượt hiện lên trên đầu hắn.

Xuyên không!

Đây không phải là Địa Cầu.

Lam Tinh!

Thời không song song….

Một người diễn viên nhỏ tuyến mười tám cũng tên là Chu Mục, mới ký hợp đồng với một công ty nhỏ. Dưới sự sắp xếp của người đại diện, phỏng vẫn nhân vật nhỏ trong phim mới của một đại đạo diễn.

Cho dù là nhân vật nhỏ, cũng là của đại đạo diễn, cũng là cơ hội khó có được.

Hắn rất hưng phấn, kích động đến mất ngủ hai ngày. Cuối cùng lúc vừa rồi, hắn không chịu đựng được nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Khi mở mắt ra, Chu Mục đến từ Địa Cầu online.

“…”

Chu Mục cảm thấy hoang đường, từ hoảng sợ đến bàng hoàng, lại đến mê mang, mất cảm giác, sau một phen giãy giụa thì cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực.

Trong lúc vô tình, còn có một chút vui vẻ.

Xuyên không nha.

Có được tài nguyên tin tức chất lượng cao của Địa Cầu, hắn chính là thiên mệnh chi tử, còn làm diễn viên làm gì?

Ta phải sáng nghiệp, phải làm giàu.

Ta đạt được mục tiêu nhỏ 1 vạn, thành lập đế quốc thương nghiệp vô tiền khoáng hậu!

Thực hiện kế hoạch còn chưa hoàn thành ở Địa Cầu.

Chu Mục cổ vũ bản thân, cảm thấy hừng hực khí thế, hùng tâm vạn trượng!

“Anh, anh đang lải nhải cái gì vậy, vui đến phát rồ rồi? Mau lên xe!” Tiếng còi xe chói tau, tiểu hoàng mao ở ghế lái kêu to.

Chu Mục nhàm chán, trực tiếp ngồi lên xe.

“Ngồi vững, đi thôi!”

Chiếc xe tay ga bình thường, tiểu hoàng mao làm như lái xe mô tô, vít ga điên cuồng.

Nhanh mà vững.

Có điều, đến dòng đường xe cộ đông đúc, tốc độ của cậu ta cũng chậm lại, bắt đầu líu ríu không ngừng, “Anh, em đã nói sớm, anh lợi hại như vậy, căn bản không cần lo lắng phỏng vấn, chỉ cần đạp diễn tuyển diễn viên không mù nhất định sẽ chọn anh.”

“...”

Chu Mục ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt hắn xuyên qua gương xe nhìn từng dãy nhà cao tầng sừng sững hai bên đường, dòng đường đông đúc như nước chảy, một cảnh phồn hoa thịnh thế.

Trong lòng hắn lại dâng lên kích động, rơi vào giả tưởng…

Nếu như sáng nghiệp thành công, khi xây dựng tòa nhà công ty, nên xây bao nhiêu tầng đây?

Một trăm tầng đủ không nhỉ?

Không cần biết đủ hay không, dù sao diện tích nhất định phải rộng, trang hoàng nhất didhj phải xa hoa.

Vàng son lộng lẫy, cao điệu xa hoa….

“Anh, anh!”

Tiểu hoàng mao lại kêu to, “Làm gì mà ngẩn ra thế?”

Đến cái gọi là công ty?

Chu Mục hoàn hồn, lau khóe miệng, xuống xe ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một tòa nhà nhỏ độc đáo, bề ngoài thanh lịch tươi mát khiêm tốc, có một cái logo tương đối bắt mắt dễ thấy.

“Anh, mau vào, Hồng tỷ hẳn là chờ sốt ruột..”

Tiểu hoàng mao hùng hùng hổ hổ, dắt Chu Mục vào căn nhà nhỏ, đi thang máy thẳng lên lầu ba.

Có điều làm tiểu hoàng mao thất vọng là, trong một văn phòng xa hoa ở tầng ba, cũng không có thân ảnh Hồng tỷ trong miệng cậu ta, chỉ có một thư ký ở lại trông chừng.

“Cái gì, Hồng tỷ có việc đi ra ngoài?”

“Khi nào về?”

“Không xác định?”

Tiểu hoàng mao bất đắc dĩ quay người, “Anh, hay là anh gọi điện…”

“Cậu gọi đi.”

Chu Mục xoay người rời đi, nhờ vào ký ức mơ hồ đi đến tầng hai, ở góc trong nhất có một căn phòng, đây là ký túc mà công ty sắp xếp cho hắn.

Khóa vân tay, đẩy cửa đi vào.

Căn phòng 30 mét vuông, có nhà vệ sinh riêng, sạch sẽ gọn gàng. Giường đơn, bàn ghế, còn có một cái giá sách. Tràn đầy sách vở, cơ bản có liên quan đến biểu diễn, truyền hình điện ảnh.

Chu Mục mới ngồi xuống không lâu, tiểu hoàng mao lại gõ cửa ở bên ngoài, “Anh, mở cửa, là em…”

“Cửa không khóa, vào đi.” Chu Mục trầm trầm nói.

“Cạch” một tiếng, tiểu hoàng mao ló đầu vào, một mặt tươi cười đắc ý, giơ túi đồ, “Anh, đói bụng không, em mang đồ ăn cho anh…”

Túi đồ to to, mấy hộp xốp đựng đồ ăn, mặn chạy đều có, còn có hơi nóng.

Tiểu hoàng mao cầm hộp cơm trắng, múc một miếng lớn, giọng nói mơ hồ, “Anh, đây đều là đồ ăn bình thường anh thích, em mua từ sớm, để trong hộp giữ nhiệt. Mau ăn cho nóng, đừng để nguội.”

Nhắc đến, Chu Mục cũng cảm thấy rất đói, cầm đũa lên ăn như hổ đói.

“Anh, vừa rồi em gọi điện cho Hồng tỷ rồi, bây giờ chị ấy đang tham gia hoạt động của một nhãn hiệu lớn cùng Thanh tỷ, chắc hai ngày nữa mới về.”

Tiểu hoàng mao vừa ăn vừa nói: “Có điều anh yên tâm, Hồng tỷ nói chị ấy đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi, ngày mai anh chỉ việc đến đoàn phim báo danh thôi.”

“Chị ấy bảo em nói cho anh biết, đây là bộ phim của đại đạo diễn, cũng là khởi đầu cho sự nghiệp của anh, phải nghiêm túc làm việc, không được phép qua loa…”

“Này, tiểu…” Chu Mục nuốt phần cơm, nhớ lại tên của tiểu hoàng mao, bắt đầu ngắt lời, “Cổ Đức Bạch!”

Tiểu hoàng mao vội vàng nói: “Anh, gọi em là Tiểu Bạch.”

“Ừ, Tiểu Bạch.”

Chu Mục đặt đũa xuống, ấp úng hồi lâu mới mở miệng, “Cậu nói… Nếu, nếu tôi không muốn làm nữa thì nên làm thế nào?”

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.