Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 103: Viên mãn (Đại kết cục hạ)

Phiên bản Dịch · 2780 chữ

Hôm nay, là sinh thần của Mộ Phi Chỉ, vừa vặn hôm qua Mộ Tê Hoàng cũng sinh được một đứa nhỏ mập mạp, cho nên sinh thần lần này của Mộ Phi Chỉ cũng được tổ chức long trọng hơn, chỉ là, địa điểm được chọn là phủ tướng quân của Phong Dự, Phong Dự là người không màng danh lợi, tất cả bày trí trong phủ tướng quân đều do người của Lễ bộ và Thẩm Hành Vu phân công, dùng thời gian một ngày, vội vàng bày trí tất cả. Sinh thần Vương thượng tổ chức ở trong nhà đại thần, tuy không có tiền lệ, nhưng vì Phong Dự là phò mã của Trưởng công chúa đương triều, lại lập vô số chiến công, là bạn từ nhỏ của Vương thượng, cho nên, Mộ Phi Chỉ quyền uy như vậy, không ai có thể làm thay đổi quyết định của hắn.

Trên đường từ Vương cung đến Phủ tướng quân, Đỗ Trọng ngồi ở xe ngựa phía trước, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu ngồi ở xe ngựa phía sau. Thần nhi ôm Cầu Cầu mềm yếu ở trong lòng, con ngươi màu tím của Cầu Cầu hơi nheo lại, giống như thật sự hưởng thụ vuốt ve của tiểu chủ nhân.

Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng của nhi tử, trong lòng càng thêm cảm thấy hạnh phúc, nàng quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của người này giống như được trời đất tạo thành, chỉ cần nhìn, liền đủ hài lòng, huống chi, hắn còn là nam nhân.

“Thành thân hai năm, có phải vi phu càng ngày càng đẹp hơn phải không.” Mộ Phi Chỉ đột nhiên quay đầu, Thẩm Hành Vu còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, đã bị hắn bắt được. Mộ Phi Chỉ cười cười, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Hành Vu lên, trong đôi mắt mang theo một chút ánh sáng giống như hỏi.

Thẩm Hành Vu nhìn nhi tử đang chuyên tâm vuốt ve Cầu Cầu, ghét bỏ hất tay Mộ Phi Chỉ ra, khẽ lẩm bẩm một câu: “Chàng đừng động chân động tay.”

Mộ Phi Chỉ vốn không để tiểu đoàn tử kia vào mắt, nghe thấy lời nói này của Thẩm Hành Vu động tác của hắn càng thêm quá phận, hắn ôm lấy Thẩm Hành Vu đặt lên trên đùi mình, hai tay gắt gao ôm lấy nàng. Trên xe ngựa này chỉ có một nhà ba người, nhưng Thẩm Hành Vu cũng không nghĩ sẽ làm chuyện gì ở trước mặt nhi tử của mình, vì thế đối với hành động thân thiết của Mộ Phi Chỉ, thậm chí còn có chút ghét bỏ động tác này, bởi vì tay hắn đặt ở sau lưng nàng.

Mộ Phi Chỉ còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiểu Thần nhi nằm sấp ở trên thảm trải sàn ngọt ngào nói: “Phụ vương xấu hổ, vô sỉ.” Nửa câu đầu hoàn hảo, hai chữ cuối thật sự khiến Mộ Phi Chỉ đen mặt lại.

Mộ Phi Chỉ tóm lấy lưng Thần nhi xách hắn lên, nhìn hắn vùng vẫy, Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu phụ vương của ngươi không vô sỉ, có thể sinh ra ngươi sao?”

Mặt Thẩm Hành Vu biến đỏ, nàng bế Thần nhi xuống, sau đó đồng ý gật đầu nói: “Thật là vô sỉ.”

“Ta không để ý hôm nay càng thêm vô sỉ hơn.” Mộ Phi Chỉ ghét bỏ ném Thần nhi từ trong lòng Thẩm Hành Vu ra ngoài, sau đó một lần nữa ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, một rất hạnh kiểm xấu hôn lên vành tai Thẩm Hành Vu, rất có xu thế đốt lửa.

Thẩm Hành Vu ngậm miệng không lên tiếng nói chuyện, thật giống như không có nghe thấy.

“Nương tử, nguyệt sự của nàng cũng hết, nàng đã để vi phu đói bụng mấy ngày rồi.” Mộ Phi Chỉ rất bất mãn chuyện này, rõ ràng là ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, nhưng lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, hắn rất phiền chán.

Thẩm Hành Vu hung hăng nhéo một cái vào eo hắn, tức giận nói: “Cả đầu toàn là cái gì vậy?”

Mộ Phi Chỉ trộm hương trên mặt nàng: “Nàng.”

“Làm trò, nếu hôm nay không phải là sinh thần của chàng, ta mới lười ba hoa với chàng.” Thẩm Hành Vu hừ một tiếng.

“Đã là sinh thần, có phải nàng nên tặng cho ta lễ vậy hay không?” Mộ Phi Chỉ ghé sát vào Thẩm Hành Vu lần nữa, rất ám muội, bám riết không tha nói: “Tối hôm nay, chúng ta hồi cung sớm được không?”

Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Hành Vu nhíu lại, cười cực kỳ quyến rũ, nàng quay đầu, hôm lên trên môi Mộ Phi Chỉ, sau đó không hảo ý nói: “Được, toàn bộ đều do phu quân làm chủ.” Chỉ cần, ngươi làm được đúng lời ngươi nói là được!

“Yêu tinh!” Mộ Phi Chỉ nhéo eo của nàng, hung hăng nói.

Thần nhi vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên thảm trải sàn, giống như lão phu tử, không ngừng cảm thán ở trong lòng: “Phụ vương và mẫu hậu thật là chán ngấy.”

Hiện giờ Thần nhi không biết, phụ vương và mẫu hậu của hắn không chỉ bây giờ mới chán ngấy, về sau trong quá trình hắn trưởng thành còn nhiều chuyện chán ngấy hơn nữa, đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này hãy nói.

Khi hai người đến Phủ tướng quân, Mộ Tê Hoàng và tiểu oa nhi vừa mới sinh đã đến trước.

Thấy tiểu oa nhi trong lòng Mộ Tê Hoàng, hai mắt Thần nhi mở to, hắn lập tức buông xuống mọi chuyện, thả Cầu Cầu ở trong lòng xuống đất, sau đó chạy thẳng đến bên bàn, rất cố sức, cuối cùng vẫn là Phong Dự nhìn thấy, trực tiếp bế hắn lên.

Vừa ngồi ở bên cạnh Mộ Tê Hoàng, Thần nhi dè dặt cẩn thận vươn tay ra, nhưng đến nửa đường lại thu tay trở về, cuối cùng mới nhìn về phía Mộ Tê Hoàng, hỏi: “Cô cô, Thần nhi có thể sờ tiểu đệ đệ không?”

Mộ Tê Hoàng nhìn hai người đang dính vào nhau ở bên cạnh, trong lòng không khỏi trêu đùa Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu một chút, nàng nhìn Thần nhi vươn tay mập mạp sờ nhi tử nhà mình, vì thế liền hỏi Thần nhi: “Thần nhi, có thích tiểu đệ đệ không?”

Thần nhi gật đầu một cái nói: “Thích.” Quả thật là rất thích, muốn sau này có một tiểu đệ chịu tội thay, hắn quả thực là cao hứng muốn chết.

“Vậy con năn nỉ phụ vương con một chút, để phụ vương con cố gẵng nỗ lực, vậy là con có tiểu đệ đệ rồi.” Mộ Tê Hoàng rất nghiêm túc nói với Thần nhi.

Dù sao Thần nhi vẫn là tiểu hài tử, nghe thấy Mộ Tê Hoàng nói như vậy, hơn nữa, trong lòng hắn thật sự muốn có một người chịu tội thay, vì thế vui vẻ nói với Mộ Phi Chỉ: “Phụ vương, người lại cố gắng nỗ lực, sinh cho Thần nhi một đệ đệ giống như Tiểu Tu có được không?”

Mộ Phi Chỉ lại rất lạnh nhạt, hắn đi lên phía trước một tay ôm lấy nhi tử vào trong ngực, sau đó nghiêm cẩn chỉ vào Thẩm Hành Vu, rồi mới nói với nhi tử nhà nhi: “Nhi tử, chuyện sinh tiểu đệ đệ phụ vương sẽ nỗ lực, nhưng mà, mẫu hậu của con không đáp ứng, phụ vương cũng không có cách nào?” Ngụ ý chính là, cha của ngươi muốn sinh, nhưng một cây làm chẳng nên non đâu.

Khóe môi Mộ Tê Hoàng và Phong Dự đều run rẩy, Mộ Phi Chỉ đây là lấy nhi tử làm lá chắn!

Mặt Thẩm Hành Vu đỏ lên, nhưng lúc này chưa kịp lên tiếng, Thần nhi đã mở miệng nói: “Mẫu hậu, sao mặt người lại đỏ như vậy? Mẫu hậu, người sinh tiểu đệ đệ cho Thần nhi có được không?”

“Ồ.” Bỗng nhiên Mộ Phi Chỉ ổ lên một tiếng, Thần nhi quay đầu, giữ lấy y phục trên vai của Mộ Phi Chỉ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Phụ vương, người đổi ý sao?”

“Ha ha, phụ vương ngươi cao hứng còn không kịp nữa là!” Đúng lúc này Đỗ Trọng từ bên ngoài đi vào, sau đó ý vị tình thâm liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu một cái.

Thẩm Hành Vu cũng liếc mắt nhìn hắn.

“Thầm nhi, chúng ta muốn tiểu muội muội đi!” Mộ Phi Chỉ khuyên bảo nhi tử.

Thầm nhi làm như có chút đăm chiêu, sau đó ở trong ánh mắt của mọi người miễn cưỡng gật đầu nói: “Vâng, cũng không phải là không được.”

“Con có ý gì?” Mộ Phi Chỉ thấy bộ dạng không vui vẻ của nhi tử, thầm nghĩ: Xú tiểu tử, có sinh được hay không còn phải do lão tử (cha) ngươi đấy!

“Phụ vương, nếu sinh tiểu muội muội, người có thể để nàng vào triều thay con không?” Thần nhi rất tinh quái nói.

Mộ Phi Chỉ nhíu mày: “Có thể.”

Khi Mộ Phi Chỉ nói ra hai chữ này, Thần nhi cảm thấy phía sau lưng run lên, cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sẽ xảy ra.

Quả nhiên, Mộ Phi Chỉ lập tức nói: “Con đã không muốn theo ta vào triều, vậy thì đi theo Thúc gia gia của con về núi học y thuật đi, nhìn con bây giờ mập lên không ít, đến trên núi, không có nho, không có thịt, cố gắng thì con có thể gầy đi được, cũng không tệ.”

Đỗ Trọng ở một bên hợp thời cười ha ha.

Thần nhi bị dọa trợn mắt há hốc mồm, không có nho, không có thịt, ở trong núi, không có mẫu hậu, đây còn gọi là sống sao? Còn không bằng đi vào triều trêu cợt các đại thần!

“Có người lừa nhi tử như vậy à?” Mộ Tê Hoàng tặc lưỡi hai tiếng.

“Hắn lừa không ít.” Thẩm Hành Vu ở bên cạnh không nói một câu, chỉ cảm thấy Mộ Phi Chỉ không coi Thần nhi là nhi tử, mà giống như ca ca đang dậy đệ, cả ngày biến đổi bộ dạng đùa giỡn, hơn nữa Thần nhi cũng không coi hắn là cha, một lớn một nhỏ, cả ngày chỉnh nhau ác liệt.

“Đúng rồi, đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?” Thẩm Hành Vu lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua bởi vì Mộ Tê Hoàng sinh đứa nhỏ, mọi người trong phủ Tướng quân đều bận rộn, cho nên đến nửa đêm khi nàng và Mộ Phi Chỉ rồi đi, đứa nhỏ này vẫn chưa có tên.

“Vốn tưởng là nữ hài tử.” Phong Dự thản nhiên nói: “Cho nên, phải đặt một cái tên khác rồi.”

“Phì.” Thẩm Hành Vu bật cười, nhìn mắt Mộ Phi Chỉ nói: “Sao các ngươi đều cảm thấy sẽ sinh nữ nhi đầu tiên.”

“Nữ nhi là áo khoác nhỏ của phụ thân.” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đúng lúc này Thần nhi ghé vào trên vai Mộ Phi Chỉ, vô cùng ủy khuất nói: “Thần nhi không phải là áo khoác nhỏ của phụ vương sao?”

“Đúng.” Mộ Phi Chỉ lại lừa gạt nói: “Nhưng mà, áo khoác nhỏ này của ngươi khiến người cảm thấy lạnh.” Toàn thân mập mạp, tuy là ôm lấy đều mềm yếu.

“Hu hu, phụ vương ghét bỏ Thần nhi.” Thần nhi chợt ghé vào trên người Mộ Phi Chỉ oa oa khóc lên.

“Không sai, tự mình hiểu là được.” Mộ Phi Chỉ ha ha cười.

Thẩm Hành Vu không nói gì nâng trán.

“Vương thượng, các đại thần, nhóm gia quyến đã đến đầy đủ, người xem, có phải là nên đi ra ngoài không.” Giọng nói lanh lảnh của Phúc Hải ngắt lời Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ nghĩ, lại ôm Thần nhi lần nữa nắm lấy tay Thẩm Hành Vu đi ra ngoài, rồi mới nói với Phong Dự: “Chiếu cố nàng cho tốt.”

Lúc trời tối, khi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu hồi cung, đã có chút hơi say, Thẩm Hành Vu vỗ về đầu Thần nhi ở trên đùi mình, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn khuôn mặt Mộ Phi Chỉ, khóe miệng hơi cười, hắn say càng yên tĩnh, sẽ không nói nhiều, cũng không đùa giỡn, im lặng ngủ một giấc là tốt rồi.

“Nhìn ngây ngốc?” Mộ Phi Chỉ chợt mở mắt ra, nhìn vào trong con ngươi ngập nước của Thẩm Hành Vu, dục vọng trong lòng hắn đè nén bấy lâu nhất thời bị đôi mắt này khơi lên, hắn vừa khẽ vươn tay, liền ôm lấy nàng vào lòng, cũng không cố kị nhi tử của mình đang ngủ liền không vui lật người, trực tiếp hôn lên môi Thẩm Hành Vu, giọng nói mập mờ mang theo một chút ái muội: “Nương tử, còn nhớ tặng lễ vật cho vi phu?”

“Dĩ nhiên là nhớ, nhưng mà, chỉ sợ phu quân không dám nhận.” Trong mắt Thẩm Hành Vu lóe lên một tia giảo hoạt.

“Hả? Nói nghe một chút, dù sao đêm nay, nàng cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Hành Vu dựa vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, trong ánh mắt ái muội của hắn, giữ tay hắn đặt ở trên bụng mình, ánh mắt nàng chợt thay đổi, ủy khuất nói: “Nơi này có người, sợ là ta có tâm, phu quân cũng không nỡ giày vò.”

“Thẩm Hành Vu!” Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt bốc lửa, hắn nắm chặt éo của nàng, hung hăng nói: “Vì sao không nói sớm với ta?” Vài ngày trước nàng lại mang theo đứa nhỏ cùng hắn đi bắt người, may mà không xảy ra việc gì, bằng không, hắn sợ hắn sẽ phải hối hận cả đời.

“Chàng hung dữ với ta, sinh đứa nhỏ rất đau.” Trong chốc lát, Thẩm Hành Vu giống như tiểu cô nương đang bị ủy khuất, giọng nói nhẹ nhàng như nước chỉ trích Mộ Phi Chỉ.

“Ngoan, ngoan.” Tâm Mộ Phi Chỉ đã sớm nhuyễn đến mức không còn chống đỡ được, hắn vội vàng ôm lấy Thẩm Hành Vu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, không để nước mắt của nàng rơi xuống, hắn luôn đặt nàng ở đầu quả tim, không chịu được nàng rơi lệ.

“A, phụ vương lại khi dễ mẫu hậu.” Bị động tĩnh của hai người đánh thức, Thần nhi xoa xoa hai mắt của mình, ngọt ngào nói.

“...” Mộ Phi Chỉ dùng sức xoa đầu nhi tử, thẳng đến khi đầu hắn rối thành một đống, lúc này mới toét miệng nói: “Thần nhi sắp có tiểu tai sai, cao hứng không?”

“Hả, nơi nào?” Thần nhi nhất thời không phản ứng kịp, nhanh như vậy!!? Buổi chiều vừa đáp ứng, buổi tối đã có rồi sao? Hiệu suất của phụ vương và mẫu hậu cũng quá nhanh đi.

“Ha ha.” Mộ Phi Chỉ lười phải giải thích cùng xú tiểu tử này, chỉ vui mừng ôm lấy Thẩm Hành Vu, đến khi vào trong cung, miệng vẫn không a lên một tiếng.

Đến điện Thái Cực, Thần nhi bị Mộ Phi Chỉ ôm vào trong ngực, hắn ghé vào cổ Mộ Phi Chỉ, lẩm bẩm một tiếng với Mộ Phi Chỉ: “Ngủ ngon, phụ vương.”

“Ngủ ngon, nhi tử.” Mộ Phi Chỉ hôn lên trán Thần nhi, rồi mới đặt hắn vào trong giường nhỏ.

Xoay người một cái, Mộ Phi Chỉ đã đứng trước giường, một thân y phục trắng noãn, giống như thần tiên, nàng mỉm cười dịu dàng với hắn, tươi cười ngọt ngào rót vào đáy lòng hắn, trong ánh nên lay động, chỉ nghe thấy nàng chậm rãi nói: “Phi Chỉ, ta rất hạnh phúc.”

Mộ Phi Chỉ cũng nhìn nàng, ánh mắt giằng co ở trên mặt nàng, rồi mới cười sủng nịnh với nàng, giọng nói như gió quất vào mặt, giọng điệu ấm áp nói: “Ta cũng vậy.”

--- -------Hoàn chính văn---- -----

Bạn đang đọc Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế của Nhất Bút Niên Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.