Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc viên mãn

Phiên bản Dịch · 2841 chữ

Thẩm Hành Vu nhìn vị phu nhân ôn nhu ngồi trước mặt, phân phó cho Hoa Dung đứng đằng sau lưng: "Mời thừa tướng phu nhân ngồi."

Trúc phu nhân cung kính cảm ơn, lúc này mới ôm tiểu oa nhi ngồi xuống phía dưới Thẩm Hành Vu.

"Tiểu Tuyết được hai tuổi rồi đúng không!" Thẩm Hành Vu nhìn tiểu nữ hài đáng yêu ngồi trên đùi Trúc phu nhân, trong lòng cảm thấy mềm mại vô cùng.

Trúc phu nhân nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng tiểu cô nương, nói: "Nói cho vương hậu nương nương nghe năm nay con bao nhiêu tuổi."

"Hai tuổi rồi." Tiểu cô nương cười ngọt ngào với Thẩm Hành Vu, bên miệng còn có một núm đồng tiền nhợt nhạt.

"Mẫu hậu." Đúng lúc này, Thần Nhi chạy từ bên ngoài vào, nở nụ cười vô cùng lễ phép với Trúc phu nhân, một giây sau liền xông vào trong lòng Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu cầm khăn xoa mồ hôi trên trán hắn, buồn cười nói: "Đệ đệ muội muội của con đâu?"

Thần Nhi cọ xát vào trong lòng Thẩm Hành Vu, tuy đã sáu tuổi, nhưng vẫn không đổi được tính thích làm nũng này, hắn chỉ bên ngoài đại điện, nói: "Dật Hiên đang trông mấy đứa!"

Nói chuyện nhàn thoại, Thần Nhi đưa mắt nhìn chằm chằm tiểu oa nhi đang ngồi trong lòng Trúc phu nhân, sau đó rất là trực tiếp hỏi Thẩm Hành Vu: "Mẫu hậu, nàng ấy là ai?"

"Thiên kim (con gái) của nhà Trúc thừa tướng, lúc nàng ấy trăng tròn ta còn đưa con đi tham dự." Thẩm Hành Vu sờ đầu nhi tử.

Thần Nhi nhìn chằm chằm vào Trúc Trần Tuyết, nhưng Trúc Trần Tuyết chỉ thoáng nhìn hắn, sau đó liền quay đầu trở lại, chôn vào trong lòng mẫu thân.

Lúc trời tối, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, hắn vòng tay ôm lấy nàng, hít một hơi thật sâu, sau đó mới cười hì hì nói: "Hài tử hôm nay có ngoan hay không?"

Thẩm Hành Vu sờ sờ bụng của mình, cười nói: "Cực kỳ ngoan."

Không sai, chính xác thì Thẩm Hành Vu lại mang thai.

"Chuyện của tiền tuyến như thế nào?" Tay của Thẩm Hành Vu xoa đôi má Mộ Phi Chỉ, có chút đau lòng hỏi.

"Báo tin thắng trận."Mộ Phi Chỉ nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Hành Vu lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, giống như bị nghiện.

"Mẫu hậu, mẫu hậu."Ngay lúc hai người triền miên, Hoành Nhi ồn ào ở bên ngoài.

"Xú tiểu tử, lại ồn ào cái gì?"Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra, Mộ Phi Chỉ vẫn ôm eo của nàng như cũ, nói vẻ ghét bỏ đạo.

"Phúc Hải, đưa Hoành Nhi vào." Thẩm Hành Vu nói ra phía ngoài.

Lúc Phúc Hải mở cửa, Mộ Phi Chỉ nâng trán, tiểu tử đáng ghét, cả ba người đều đến đây.

Thần Nhi vừa đi vào tới liền áp vào bên người Thẩm Hành Vu, Phong Nhi cực kỳ bình tĩnh ngồi xuống tiểu ghế tựa, chỉ có Hoành Nhi, ủy khuất lau nước mắt, ngốc ngốc nhìn Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ.

"Lão Tam, ngươi khóc cái gì?" Mộ Phi Chỉ nhìn đứa con trai quấy rầy chuyện tốt của mình, trong giọng nói chứa vài phần lãnh nghiêm trang.

Hoành Nhi chỉ Phong Nhi đang bình tĩnh ngồi bên kia nói: "Phụ vương, nhị ca nhét quả bưởi bị đông lạnh một đêm vào trong chăn của ta."

Thẩm Hành Vu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử bị lạnh đến mức đỏ bừng lên, không khỏi nở nụ cười, lão đại lão nhị cũng không dễ chọc, lão tam thì quá mức hiền lành.

"Mẫu hậu."Hoành Nhi đi đến bên kia của Mộ Phi Chỉ, cố gắng lách qua Thần Nhi, ôm chân Thẩm Hành Vu khóc hu hu.

Mộ Phi Chỉ nhìn lão Đại cùng lão Nhị, mặt lập tức đen lại, trầm giọng nói: "Không biết mẫu hậu của các ngươi đang mang thai sao? Các ngươi trêu chọc nàng lo lắng như vậy, sẽ không tốt với thân thể nàng.”

Thần Nhi tỉnh ngủ ngay lập tức, vừa thấy Mộ Phi Chỉ muốn phát hỏa, chạy ngay, dẫn theo Phong Nhi và Hoành Nhi tựu ra ngoài.

Nhìn ba thằng nhóc chạy còn nhanh hơn thỏ, Mộ Phi Chỉ liếc mắt ra hiệu với Phúc Hải. Lập tức Phúc Hải cũng ra ngoài đóng cửa lại.

“Ba tên như khỉ kia ta cũng không thể quản được nữa." Thẩm Hành Vu nâng trán cười nói.

"Cũng không tệ lắm, lão Nhị đã đã bái Đỗ Trọng làm sư phụ, nhìn không ra hắn lại có hứng thú với nghề y như vậy, tính cách của lão Tam nhìn thì tưởng hiền lành, trên thực tế cũng không phải quả hồng mềm." Tuy nhiên bình thường hắn luôn hận không thể đưa bọn họ xách ra ngoài, nhưng khi nói đến ba hài tử có huyết mạch của nàng và hắn, Mộ Phi Chỉ vẫn vô cùng vui mừng.

Tám tháng sau, Thẩm Hành Vu sinh ra một nàng công chúa ở Thái Cực điện, gọi là Mộ Duyệt Vi, Mộ Phi Chỉ mừng rỡ, hạ lệnh đại xá thiên hạ.

...

Mười năm sau,

Thiên hạ yên ổn, Hoài Bắc đã không còn sức để gây sóng gió, Hoài Nam phồn vinh, không ngừng phát triển.

Đúng mười tuổi sinh nhật của Vi Vi, Mộ Phi Chỉ mở tiệc chiêu đãi quần thần ở trong cung, hắn cũng Thẩm Hành Vu ngồi ở trên cao, một tiểu cô nương mặc bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi ở giữa hai người, trong mắt lóe lên tia sáng tươi cười giảo hoạt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có thể nhìn ra dung nhan ngà sau nghiêng nước nghiêng thành sau này. Lại nhìn ba thiếu niên ngồi ở bên người Thẩm Hành Vu, các nữ quyến ở dưới không ngừng thán phục, vì sao gen của vương thất lại tốt như vậy, chỉ cần ba thiếu niên kia cũng đã khiến người ta thán phục.

"Đại ca, Tuyết tỷ tỷ đến đây...." Đột nhiên Vi VI tựa đầu nhìn Mộ Duyệt Thần, thì thầm nói.

Trái tim của Thần Nhi lỡ một nhịp đập, chờ lúc hắn quay đầu trở lại, quả nhiên thấy một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi ngồi ở dưới cùng vợ chồng Trúc thừa tướng vợ chồng. Nàng cúi đầu, làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt, nhưng cho dù là như vậy thì ánh mắt của Thần Nhi không thể dừng việc nhìn nàng.

"Chậc chậc, đại ca lại đang nhìn Tiểu Tuyết rồi." Phong Nặc Tình dùng bả vai chen lách lên bên người Phong Dật Hiên, chậc chậc hai tiếng.

Phong Dật Hiên ôn ôn cười, thuận miệng cười nói: "Còn không phải, nhìn tận một năm hai năm rồi."

"Nữ nhi ngoan, các ngươi đang nói cái gì vậy?" Mộ tê hoàng buồn cười nhìn hai đứa con gái, ánh mắt bát quái.

"Không nói cái gì." Tình Tình cười hắc hắc, thu ánh mắt trở về.

Làm hòn ngọc quý trên tay Mộ Phi Chỉ, Vi Vi có quậy tung Vương Cung lên thì Mộ Phi Chỉ cũng sẽ không nói cái gì, bởi vậy có thể thấy được, độ nặng nhẹ của nữ nhi ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, nữ nhi quấn quýt đầu gối, đây là cuộc sống viên mãn mà hắn nghĩ đến.

Phong Nhi ăn vài miếng, liền chạy về hiệu thuốc tiếp tục đi thu thập chai chai lọ lọ của hắn, Hoành Nhi thấy Nhị ca rời đi liền cũng đi theo, chạy về tẩm điện, tiếp tục viết thoại bản của mình, chỉ có Thần Nhi ngồi ở đó, ánh mắt thường thường nhìn về phía cô thiếu nữ kia.

...

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Phong Nặc Tình liền dẫn một con ngựa từ sau viện ra, sau đó rất tiêu sái chạy về phía phủ Thừa Tướng.

"Tống quản, tiểu thư nhà ngươi đâu?" Đem ngựa giao cho bảo vệ cửa, Tình Tình bay thẳng đến chỗ quản gia hỏi.

Quản gia vô cùng cung kính trả lời choTiểu Quận Chúa: "Bẩm quận chúa, tiểu thư vừa mới ra ngoài."

Phong Nặc Tình kinh ngạc há to miệng: "Không phải buổi tối mới có hội đèn lồng Nguyên tiêu sao?"

"Bẩm, từ trước đến nay tiểu thư luôn đặc biệt đi một mình." Khóe miệng quản gia giật giật, trả lời.

Lúc này, nhân vật chính trong miệng quản gia và Tình Tình đang cùng một tiểu nha hoàn lắc lư ở trên đường cái. Cha của Trúc Trần Tuyết phái một ám vệ lén lút đi sau bảo hộ nàng. Hôm nay nàng ấy mặc rất khiêm tốn, nhìn qua giống như con của gia đình bình thường, mười hai mười ba tuổi, nhưng vô cùng xinh đẹp.

"Tiểu thư, ngươi đi chậm một chút, Tước Nhi không theo kịp." Tiểu nha hoàn thở phì phò đi sau Trúc Trần Tuyết.

Trúc Trần Tuyết đi đường cực nhanh, nhìn đến thứ gì thích liền mua, nghe thấy tiểu nha hoàn phía sau kêu lên, nàng ngẫm nghĩ rồi thả chậm cước bộ. Ngay lúc nàng ấy quay đầu, hai mắt từ trước đến nay vẫn yên lặng bỗng nhiên sáng lên, nhìn vào chiếc tram bạc ở trong một cửa hàng nhỏ. Hoa văn là hai bông hoa giống nhau, tuy nhiên chất liệu không tốt, nhưng là thắng ở chỗ khá tinh xảo.

Tước Nhi thấy chủ tử dừng lại ở cửa tiệm trước mặt, khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng đào bạc.

Ngay lúc tiểu nha hoàn định đào bạc, bỗng một tên trộm mắt sắc nhanh tay giật lấy túi tiền trên tay Tước Nhi. Tước Nhi kêu lên một tiếng.

Trúc Trần Tuyết nhướng mày, túm chặt lấy Tước Nhi đang định đuổi theo, cực kì bình tĩnh nói: "Sẽ có người đuổi theo." Đám ám vệ đi sau để làm cảnh à?

Nhìn bộ dáng khí phách của tiểu thư nhà mình, Tước Nhi có chút khó xử nói: "Nhưng mà tiểu thư, cây trâm này làm sao bây giờ?"

"Cây trâm này bao nhiêu tiền, bản tiểu thư muốn nó." Tước Nhi vừa mới dứt lời, một thiếu nữ mặc quần áo hoa lệ cầm cây trâm kia lên, nghiêng đầu liếc Trúc Trần Tuyết li một cái, sau đó hỏi ông chủ.

Ông chủ vươn ra một đầu ngón tay, nói: "Một lượng bạc."

"A, mới một lượng, ta còn tưởng rằng đắt lắm! Ai, các ngươi không mua được thì đứng ở chỗ này chặn đường người khác làm cái gì?" Vẻ mặt của người kia hung tướng, còn tuổi nhỏ nhưng lại rất hung hãn.

Trúc Trần Tuyết không dấu vết lui ra, vỗ tay áo của nình, Tước Nhi thầm nghĩ: "Tính sạch sẽ của tiểu thư lại tái phát."

"Một kẻ ngu ngốc giả vờ hung hãn ở trong này làm gì." Trúc Trần Tuyết lại vẫn chưa kịp tránh ra, một cây roi màu đỏ đã rơi vào giữa nàng và thiếu nữ hung hãn kia.

Trúc Trần Tuyết giương mắt, thấy Tình Tình ngồi ở trên ngựa, từng nhát roi đỏ rơi vào bên người thiếu nữ, khiến thiếu nữ kia sợ hãi phải ngẩng đầu lên.

"Ngươi... Ngươi..." Thấy Tình Tình, dường như thiếu nữ kia rất giật mình.

Tình Tình thu roi, nhìn vẻ mặt tái nhợt của thiếu nữ kia, không khỏi chậc chậc hai tiếng nói: "Oa, đây không phải Cổ tiểu thư nhà giàu gia sao? Như thế nào, ỷ có một phụ thân có tiền thì có thể bắt nạt người khác?"

Tình Tình xuống ngựa, ngăn Trúc Trần Tuyết ở phía sau, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm thiếu nữ, giọng nói ngang ngạnh: "Nhớ kỹ, về sau miệng sạch sẽ hơn chút cho bản quận chúa." Nói xong, lại nhấc roi đánh vào chỗ đất trống.

"Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ." Dọa thiếu nữ kia chạy mất, lúc này Tình Tình mới quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Trúc Trần Tuyết bình tình, hơi quan tâm hỏi.

"Uh`m, không có việc gì." Trúc Trần Tuyết lắc đầu.

"Vừa nãy vì sao ngươi không đánh cho nàng ta một trận." Tình Tình thở phì phì nói.

Trúc Trần Tuyết nở nụ cười, liền ngay cả Tước Nhi cũng che miệng nở nụ cười.

“Cười cái gì mà cười?"Tình Tình nắm cánh tay Tiểu Tuyết hỏi.

"Uh`m, không cười." Tiểu Tuyết ngừng lại, thản nhiên nói: "Ta đang nhớ tới chuyện mấy năm trước ngươi dùng bạc đập vỡ đầu con trai của Lưu Thượng Thư."

"Hừ, miệng thối như vậy, hắn xứng đáng." Tình Tình chẳng thèm để ý tới chuyện đó.

Tình Tình giao ngựa cho ám vệ, liền nắm tay Tiểu Tuyết đi dạo trên đường cái. Hôm nay là 15, trên đường cái tràn đầy không khí vui vẻ, hai thiếu nữ tuyệt sắc nói nói cười cười.

Cách đó không xa, trên tửu lâu, Phong Nhi thu hồi ánh mắt lại, một lần nữa phóng lên trên sách thuốc, nhưng vẫn mở miệng nói với thiếu niên đứng cạnh cửa sổ: "Um, là một nha đầu đặc biết. Không ngờ, Tình Tình lại có quan hệ khá tốt với nàng."

Thiếu niên đứng cạnh cửa sổ quay đầu, vô cùng tao nhã, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, tất cả cảm xúc đều bị hắn che dấu.

"Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu." Hoành Nhi được mười hai tuổi, tay cầm một quyển thoại bản, lườm Thần Nhi một cái, lập tức liền ngâm lên một câu thơ.

"Đại ca, nếu Tuyết tỷ tỷ bị hứa gả rồi, ngươi có muốn..." Hơi hơi ngẩng đầu, tùy ý hỏi Thần Nh, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Thần Nhi ngắt lời.

Khóe môi của hắn hơi gợi lên, trong bộ dáng kia có chút hình dáng tính kế của Mộ Phi Chỉ, hắn quyết đoán ngắt lời nói: "Không có khả năng, đời này của nàng nhất định là của ta."

Lời cuối sách:

Nửa năm sau, Mộ Phi Chỉ thoái vị, Mộ Duyệt Thần mười sáu tuổi chính thức đăng cơ, cùng năm đó, lập con gái của Trúc thừa tướng Trúc Trần Tuyết làm hậu. Từ đó, mở ra thời đại Đế hậu thống nhất Hoài Nam Hoài Bắc, mà con dường dưỡng thê của Mộ Duyệt Thần cũng đã mở ra.

Mộ Duyệt Phong theo Đỗ Trọng, sau khi xuất sư, Đỗ Trọng xuất quỷ nhập thần, không ai tìm thấy tung tích. Hắn liền tiếp nhận vị trí quỷ y, trong chốn giang hồ bắt đầu xuất hiện truyền thuyết về quỷ ỷ thiếu niên có một con bạch hồ.

Mộ Duyệt Hoành thích văn, từ sau khi chuyển đến Hoành Vương Phủ, treo danh Vương gia nhàn tản, ngày ngày đắm chìm trong thơ văn.

Vi Vi thì sao, nàng theo Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu du lịch thiên hạ.

Ngay cả hai vị Phong gia, ca ca vẫn trầm ổn, đứng trong quân doanh, mà vị Tiểu Quận Chúa kia, nghiễm nhiên đã thành một bảng hiệu sống về giữ gìn lẽ phải.

Mười năm sau, năm ấy Mộ Duyệt Thần 26 tuổi dẫn kiều thê tiến vào hoàng cung Hoài Bắc. Trong thời gian mười năm, một vị đế vương lãnh huyết được đúc thành từ đây. Hoài Nam Hoài Bắc nhất thống, Tắc Bắc tới chúc mừng, từ đó, vận mệnh thống nhất quốc gia được hình thành, thời đại hoàng kim của vương triều đang được hình thành, quốc thái dân an, nhân dân an cư lạc nghiệp.

Là con trai có cha là Hoài Nam vương Mộ Phi Chỉ nổi tiếng, việc Mộ Duyệt Thần thống nhất Hoài Nam Hoài Bắc, là công trạng khiến hoàng gia kiêu ngạo nhất. Cái khiến người ta ca ngời nhất chính là chung tình giống người cha của mình. Mộ Duyệt Thần ở ngôi vị vài chục, cả đời chỉ có một mình Trúc Trần Tuyết. Hai người sinh được năm nam một nữ, không có hậu cung, nghiễm nhiên là bộ dáng gia đình ấm áp.

Hoàng quyền tuyệt đối ở trên tay, cho nên cũng không cần đám hỏi để củng cố triều chính, quy củ nam nhân Mộ gia chỉ cưới một thê cứ như thế được kéo dài.

Thiên hạ to lớn, chỉ có ngươi có thể cho ta một gia đình. Khi tất cả phồn hoa đều mất đi, tâm nguyện lớn nhất của ta cũng chỉ là, mỗi khi quay đầu đều có thể thấy ngươi đứng ở bên cạnh ta.

Bạn đang đọc Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế của Nhất Bút Niên Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.