Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện Sầm Mặc (trung)

Phiên bản Dịch · 2399 chữ

Lần đầu tiên Nhị ca xuất hiện trước mặt hắn kể từ khi lên ngôi Hoàng đế, Sầm Mặc cảm nhận được đối phương đã hoàn toàn thay đổi, chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài tương tự với người hắn từng biết mà thôi.

Đối phương cố ý dùng những ngôn từ thấp kém để vũ nhục hắn, khiến hắn phải siết chặt nắm đấm, cố gắng trấn tỉnh mới từ từ thả lỏng.

Ban đầu hắn vẫn rất để ý những lời nói của Nhị ca, nhưng khi hắn vùng vẫy lao đến, mới phát hiện bản thân bị xiềng xích chế trụ, hai tay căn bản không thể với tới đối phương, trong ánh mắt giễu cợt trêu tức đó, hắn bất chợt nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, liền hiểu tình cảnh hiện tại của bản thân.

Đã luân lạc đến mức độ này, không cần phải tự chuốc lấy nhục nhã. Hắn nhanh chóng buống lỏng nắm đấm, khẽ cúi đầu xuống.

Hắn vẫn chết lặng ngồi dưới đất mỗi ngày, làm bạn với xiềng xích lạnh như băng, đầu óc trống rỗng không muốn suy nghĩ gì, chờ đợi từng ngày trôi qua. Tự sát? Hắn đã từng nghĩ tới, nhưng lại không buông bỏ được, hắn không cam lòng.

Chỉ cần hắn còn sống, chắc chắn sẽ có cơ hội. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp trả thù tất cả. Vì phải kềm chế nhẫn nại mỗi ngày mà nảy sinh oán hận.

Ám thất vô cùng âm u và ẩm ướt, thân thể non trẻ của hắn căn bản không chịu nổi cuộc sống như thế lâu dài được, ngày càng suy yếu.

Cũng may Nhị ca không có ý để cho hắn chết ngay, nhìn dáng vẻ suy yếu chỉ có thể nằm một chỗ của hắn, cuối cùng cũng để cho ngự y bốc thuốc. Lúc ngự y nhận ra thân phận của hắn, đã không che dấu ánh mắt kinh ngạc lẫn sợ hãi, khiến hắn cảm thấy buồn cười, chẳng qua ngay cả khí lực để cười cũng không có.

Không biết ngự y và Nhị ca đã nói gì với nhau, cuộc sống của hắn so với trước kia rõ ràng đã được cải thiện, thậm chí còn có thể ra ngoài tản bộ một chút, dĩ nhiên tất cả đều dưới sự giám thị của người khác.

Hắn thật sự cảm tạ quyết định này của Nhị ca, nếu không, sao hắn có cơ hội gặp được sư phụ!

Lần đầu tiên gặp mặt sư phụ chính là thời gian cố định mỗi tháng một lần, hắn có thể ra khỏi phòng tản bộ, hắn làm sao cũng không ngờ tên thái giám tầm thường đó lại là người ngoài cung giả mạo.

Hắn thậm chí cũng không biết tờ giấy kia xuất hiện trên người mình từ lúc nào.

Trùng hợp là thời gian đó trong triều đình xảy ra một số chuyện, nhị ca thật lâu cũng chưa thấy xuất hiện trước mặt hắn, mà tất cả bố trí của sư phó cũng từ từ tiến hành.

Cũng chính khi đó Trác Ngôn Nghi đã xuất hiện bên cạnh hắn, lấy thân phận một tiểu thái giám thay thế người vẫn thường trông coi hắn.

Bản thân hắn cũng trong thời gian đó vừa ngụy trang, vừa học tập, mặc dù mệt chết đi được, nhưng điều này lại mang đến cho hắn cảm giác sung thực, muốn ngừng mà không được.

Cứ như vậy không biết qua bao nhiêu năm, sư phó để cho Trác Ngôn Nghi truyền lời lại. Tất cả đã ở trước mắt, cuối cùng cũng sắp đến ngày kết thúc.

Hắn trang trọng tắm rửa thay y phục, ngay cả những suy nghĩ lung tung nhiễu tạp cũng được thanh lọc, sau đó cầm lên bội kiếm bên cạnh. Trước những ánh mắt không thể tin của người khác, sau nhiều năm, rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại tiêu sái đi lại trong cung.

Khi hắn mang người đi đến Dưỡng Tâm điện, nơi đó không một bóng người, chỉ có một mình Nhị ca đang ngồi trước bàn đọc sách, ánh mắt lạnh lùng phức tạp nhìn chằm chằm từ khi hắn bước chân vào cửa

Cố gắng trưng ra một khuôn mặt tươi cười, hắn đi về phía Nhị ca. Có trời mới biết bao lâu rồi hắn không cười, nụ cười của hắn khi đó nhất định rất khó coi, nếu không sao một chút phản ứng Nhị ca cũng không có?

“Cuối cùng, ngươi vẫn thắng.” Khi đó ánh mắt Nhị ca nhìn hắn rất phức tạp, tựa hồ có chút bi ai, có chút không cam lòng, còn có chút thoải mái.

Ngay lúc đó Sầm Mặc chỉ cho rằng hắn muốn dời đi sự chú ý của mình, cũng không có động tĩnh gì, chẳng qua là nâng trường kiếm trong tay lên trên cổ hắn. Lưỡi kiếm sắt bén cắt vào da tạo ra một vệt máu, nhưng đối phương dường như không nhận ra.

“Ngươi không muốn biết chuyện xảy ra với Mẫu phi ngươi sao?” Trước khi hắn động thủ, Nhị ca chợt nói một câu, thành công khiến hắn dừng động tác.

Nhị ca có chút khổ sở khi nói ra hết thảy.

Mẫu phi hắn chỉ là nữ nhi của thủ lĩnh một bộ lạc, bị làm lễ vật hiến tặng cho Phụ hoàng, lại ngoài ý muốn lấy được sủng ái của Phụ hoàng một thời gian rất dài, thậm chí sinh ra hắn.

Phụ hoàng không để ý xuất thân thấp hèn của Mẫu phi, mỗi năm đều thăng vị cho bà, nhận lấy không ít chỉ trích. Khi đó hắn được bảo vệ quá tốt, nên không biết khúc chiết trong đó.

Cái chết của Mẫu phi, là do Chu Quý phi, mẫu thân Nhị ca liên hợp với Hoàng hậu đương thời, một tay bày ra.

Lại nói, hắn còn nhớ rõ Chu Quý phi, là một người mà Nhị ca kính sợ không thôi, nhưng lại là nữ nhân đối xử với mình rất tốt, sao lại là bà? Nhưng chuyện đến mức này, Nhị ca không cần thiết phải lừa gạt hắn.

“Ngươi có biết không những huynh đệ khác đều ít nhiều hâm mộ ngươi?” Nhị ca khẽ mỉm cười. “Phụ hoàng đối đãi với ngươi và Mẫu phi ngươi hoàn toàn bất đồng so với những người khác trong hậu cung. Ai cũng biết, Phụ hoàng yêu thích nhất chính là Mẫu phi của ngươi.”

Sầm Mặc có chút mờ mịt, cứ cho là Phụ hoàng yêu thích Mẫu phi của hắn nhất thì sao? Phụ hoàng không phải đối với những mẫu phi khác cũng rất tốt sao? Thậm chí đến ngày Mẫu phi chết cũng vẫn chỉ là một phi mà thôi.

“Ngươi đại khái không biết, Phụ hoàng vì ngươi tính toán bao nhiêu chuyện.” Nhìn thần sắc của hắn, Nhị ca tự giễu cười một tiếng, “Nhìn bề ngoài có vẻ không thích ngươi, nhốt ngươi lại, nhưng lại là cách bảo vệ ngươi tốt nhất. Những điều đó, khi ta ngồi lên vị trí này mới biết. Nếu không phải ông ta ra đi quá mức vội vàng, ngươi cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.”

“Ngươi cho rằng tại sao ta lại để ngươi ở lại trong cung, cho ngươi nhận những đãi ngộ như vậy.”

“Đó là bởi vì, ta muốn Phụ hoàng biết, cho dù ông ta có che chở ngươi như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng! Nhi tử được mình che chở lại bị một nhi tử khác tùy ý đánh, tùy ý mắng chửi, nếu Phụ hoàng biết được sẽ có biểu tình gì đây?”

“Hiện tại, ta không muốn nghe.” Con mắt vô cảm của Sầm Mặc dõi theo hắn, không để tất cả những lời hắn nói trong lòng.

Bất kể người khác nói thế nào, hắn chỉ thừa nhận những gì hắn nhìn thấy, những chuyện hắn đã trải qua.

Hắn chỉ biết khi Mẫu phi bị người khác hại chết, Phụ hoàng biết, nhưng lại không làm gì. Sau khi Mẫu phi rời đi, tất cả những chuyện đã xảy ra cũng tồn tại rất chân thực.

Việc hắn đang làm mục đích chính là muốn thoát khỏi những chuyện này. Hiện tại sẽ thành công.

“Ta cũng đoán được ngươi sẽ không cảm kích.” Thần sắc Nhị ca không khỏi giễu cợt, nhưng không biết đang nhằm vào người nào, “Đáng thương cho lão nhân gia, ông ta đã tốn rất nhiều tâm tư. Trừ Đại ca đã chết, tất cả nhi tử đại khái cũng không được Phụ hoàng để ở trong mắt.”

“Cho dù là ngươi, trong mắt Phụ hoàng, bất quá cũng chỉ là nhi tử của Mẫu phi ngươi mà thôi, ông ta thật sự muốn bảo toàn không phải ngươi.”

Vậy thì thế nào? Trong lòng Sầm Mặc âm thầm hừ lạnh một tiếng. Không phải cuối cùng ông ấy cũng không bảo toàn được ai sao?

“Ngươi dồn hết tâm tư, muôn vàn tính toán, thì thế nào? Ngươi cho rằng, chỉ cần cướp được sẽ là của ngươi? Ngươi...”

Sầm Mặc quyết định không muốn nghe những lời không minh bạch của hắn ta nữa, thu hồi trường kiếm đang gác trên cổ hắn ta về, chăm chú nhìn vào ánh mắt của đối phương, lạnh lùng đâm mũi kiếm vào tim hắn.

Cảm giác khi thân kiếm đâm vào da thịt thật vi diệu, khiến hắn hơi nheo nhắt lại.

Đến khi người trước mặt đã hoàn toàn đoạn khí, thanh kiếm trong tay Sầm Mặc mới từ từ rơi xuống đất, trong lòng lại vô cùng trống rỗng.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng hắn đã làm được chuyện trước đây hắn muốn làm nhất, nhưng sao lại cảm thấy mất mát?

Mặc dù không hiểu rõ cảm xúc trong lòng, nhưng Sầm Mặc cũng sẽ không chần chờ. Trước mắt còn rất nhiều việc cần hắn giải quyết.

Ngày hôm đó, Sầm Mặc đã dùng thủ đoạn tanh tưởi nhất để trở thành quân vương Tử Thần quốc.

Trong lòng càng trống rỗng, hắn càng khiến cho bản thân bận rộn. Trừ thủ đoạn thượng vị, hắn thật sự có đầy đủ tư cách làm một quân chủ. Từ khi lên ngôi, hắn vẫn chuyên cần với triều chánh, cũng vì sư phụ đề nghị mà hậu cung cũng phong phú hơn, sau khi được hắn và Trác Ngôn Nghi cân nhắc và sàng lọc, tần phi mới được vào cung.

Hắn cố gắng trở thành một vị hoàng đế tốt, bởi vì ngoài việc này ra, hắn không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Dần dần, hắn bắt đầu học cách hưởng thụ. Nữ tử ôn nhu uyển chuyển khéo léo, biết chiều theo ý người khác, hắn cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa hắn cũng không muốn ủy khuất chính mình. Phàm là nữ nhân nhập cung, người nào không phải mỹ nhân, không có dung mạo xuất sắc.

Trong đám người này, hắn thích nhất là Vân Quý phi. Không phải chỉ vì phụ thân nàng ta biết nắm bắt thời cơ đầu phục hắn trong đợt chính biến đó, cũng bởi vì nàng ta đích xác là một tri kỷ.

Không sợ hãi hắn giống như những người khác, ngược lại rất muốn thân cận.

Hắn cũng biết, lấy gia thế Vân Quý phi, dĩ nhiên từ nhỏ đã được giáo dưỡng để trở thành hậu phi, chẳng qua lại có thể dưỡng ra một tri kỷ như vậy thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Mặc dù đôi lúc hắn cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng như vậy cũng đã thật sự thỏa mãn. Thậm chí khi tính toán cho Ngũ gia lui khỏi triều chính, hắn cũng muốn lưu lại cho Vân Quý phi một chỗ trong hậu cung.

Đó là những suy tính của hắn trước khi gặp Chung Linh.

Đó là ngày hắn phải chọn tú nữ, hắn lên ngôi đã được mấy năm, nhưng dưới gối vẫn vô tử, chuyện này đối với hắn không khác nào một vết nhơ. Hơn nữa trước khi chết hoàng tẩu hắn đã độc ác nguyền rủa, nói hắn nghiệp chướng nặng nề chắc chắn sẽ bị báo ứng, hắn mơ hồ cảm thấy có chút để ý và bất an.

Hắn muốn làm một vị minh quân, được đời sau khen ngợi là một hoàng đế tốt, nhưng nếu hắn không có người nối nghiệp, thiết nghĩ tất cả cũng chỉ là làm giá y cho người khác. Lịch sử từ trước cho đến giờ đều do người thắng cuộc viết lại, chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh.

Đích thân hắn đã lấy được tất cả, không thể để mất đi một lần nữa, hắn nhất định phải giữ vững.

Tuyển tú ngày hôm đó, mùi son phấn tràn đầy chóp mũi hắn, khiến đầu hắn muốn căng ra. Vì đã biết trước thân phận của tú nữ nên việc chọn lựa tự nhiên cũng sẽ không mất nhiều thời gian.

Nhưng khi đi ngang qua một người, lại ngoài ý muốn ngửi thấy một mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng, đó chính là mùi hoa anh đào có rất nhiều trong cung, cũng rất thường bắt gặp.

Đó là hoa Mẫu Phi hắn thích nhất. Sau khi lên ngôi, hắn đã cho trồng rất nhiều, phảng phất như vậy mới có thể tạm thời an ủi tâm tình có chút tịch liêu của hắn.

Chỉ là người này, dường như không có trong danh sách của hắn. Lệnh cho đối phương ngẩng đầu lên, lại phát hiện nàng đang len lén nhìn hắn, trong ánh mắt ấy không hề có sự sợ hãi, lại có vẻ tò mò.

Đôi mắt này...

Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng cũng không muốn vì nàng mà phá hư kế hoạch hắn đã sắp xếp rất chu đáo, vì thế đã tiếp tục bước qua nàng.

Bạn đang đọc Sủng Phi của Ái Hạ Lệ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.