Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đắng

Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

!!!

Âm thanh lạch cạch của bàn phím và chuột phát ra trong căn phòng tối nhỏ.

Ánh sáng lờ mờ hắt ra từ máy tính soi rọi một dáng người đang co ro ngồi trên ghế.

Thật nhiều cốc mì rỗng tuếch ngả nghiêng, lăn lốc trên mặt bàn lẫn sàn nhà.

Bỗng nhiên một tiếng hét to phá tan đi bầu không khí tĩnh mịch.

“AAA, LẠI THUA”

Lê Nghiễm đờ người ra khi nhìn vào dòng chữ đỏ ‘Thất bại’ to tướng trên màn hình, vào ngày hôm nay thì đây đã là trận thứ chín của chuỗi ‘liên thua’.

Trong khi hắn đã cố hết sức để có thể gồng gánh những vị heo đồng đội bằng vị tướng kiếm khách lả lướt tuyệt luân, E tới E lui, thì cả đám bọn họ lại chẳng hề biết làm gì ngoài việc chỉ liên tục Ping chấm hỏi.

???

Thật vô dụng!

Tất cả đều là tại thằng rừng!

Hắn bực tức đóng lại cửa sổ trò chơi.

Một kẻ như hắn, thế mà lại đến mức không tìm nổi một trận thắng, nghĩ cũng thật buồn cười.

Ngả người tựa vào ghế, Lê Nghiễm đưa tay chăm cho mình điếu thuốc. Rít vào một hơi làm hắn cảm thấy tinh thần có phần nào tỉnh táo hơn. Làn khói mờ ảo làm cho khuôn mặt góc cạnh có vẻ mệt mỏi tăng thêm đôi chút phong trần.

Đã gần một tháng kể từ ngày hắn mắc kẹt ở đây – ngay giữa vùng trung tâm của cơn đại dịch.

Trong hầu hết thời gian giãn cách xã hội và ở yên tại chỗ theo chỉ thị X, Lê Nghiễm chỉ biết làm bạn với chiếc máy tính để xua tan nỗi buồn chán.

Dạo gần đây, hắn cảm thấy sức khỏe của bản thân đang có dấu hiệu suy giảm.

‘Ước gì cơn dịch bệnh này mau cút mợ nó đi!’

Nghiễm đưa mắt ngắm nhìn con đường vốn đã từng ngược xuôi đông đúc người qua lại, lắm lúc lại có thể thấy được khung cảnh kẹt xe nay bỗng trở nên vắng lặng, hệt như tâm trạng của hắn vào lúc này.

Thật trống rỗng!

Công việc đang xuôi chèo mát mái, chỉ cần tiếp tục như thế thì đến cuối năm nay, Lê Nghiễm hoàn toàn có thể xây cho mình ngôi nhà mà bản thân hắn hằng mong ước.

Cứ ngỡ như giấc mơ ấy đã trong tầm tay, nào ngờ gã côn đồ mang tên “Dịch bệnh” lao đến và đấm tới tập vào mặt khiến cho hắn phải tỉnh lại.

Giấc mơ tàn, căn nhà cũng tan.

Như làn khói thuốc.

Một người vì mọi người, mọi người vì một người.

Đành vậy!

Năm sau thôi!

Cứ xem như đây là một kỳ nghỉ đi, không sao đâu!

Hắn tự an ủi mình như vậy.

Đưa tay nâng tách lên môi khẽ uống một ngụm, hắn mỉm cười trong đắng chát.

Không rõ là đắng cà phê hay là đắng lòng.

Đang mải miết miên man trong dòng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, kéo Lê Nghiễm về với thực tại.

Liếc nhìn màn hình, hắn bật ngay dậy khi thấy tên của người gọi đến – ‘Huấn luyện viên', thái độ lẫn nét mặt của hắn cũng tự dưng nghiêm túc một cách lạ thường.

“Vâng, em nghe đây thầy Lê!”

“Haha, dạo này vẫn khỏe chứ hả Nghiễm?” - Bên kia điện thoại vang lên giọng cười đầy hồn hậu, qua âm thanh có vẻ như đây là một người đàn ông đã có tuổi.

“Dạ vâng, em vẫn ổn”

“Ùm, tính ra thì cậu cũng đã giải nghệ được gần năm năm rồi nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật”

Nghe thấy lời nói ấy, tay của Lê Nghiễm khẽ run nhẹ.

Đúng vậy! Đã năm năm kể từ khi hắn rời khỏi đấu trường.

Năm năm – Một khoảng thời gian nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn. Nhưng nó đủ khiến để Lê Nghiễm sắp quên đi bản thân mình từng là một tên tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Này Nghiễm? Cậu còn nghe đó chứ?” – Giọng của vị huấn luyện viên họ Lê lại vang lên, đánh vỡ sự im lặng giữa đôi bên.

Vừa tỉnh lại sau giây phút thất thần, hắn vội vàng đáp: “À, dạ vâng, em vẫn nghe đây”

“Dạo này thì cái phòng Net của cậu thế nào rồi?”

“Còn thế nào nữa thầy ơi? Em đã phải đóng cửa cả mấy tháng nay luôn rồi!” – Lê Nghiễm kể khổ.

Dịch bệnh thế này, thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải dẹp tiệm.

Cái phòng Net ấy là tâm huyết, cũng đồng thời là nguồn thu nhập chính của hắn. Nhưng giờ thì nó lại trở thành gánh nặng khi hàng tháng đều cần phải chi ra một khoản để chi trả tiền mặt bằng.

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến nó Lê Nghiễm lại cảm thấy phiền.

Từ trong loa, vị huấn luyện viên nghe thấy tiếng thở dài đầy nặng nề của người đã từng là học trò của mình, điều đó khiến ông không khỏi bồi hồi.

“Đừng bi quan như vậy chứ, dù gì thì cậu cũng đã từng là một trong những tuyển thủ xuất sắc nhất mà thầy từng biết cơ mà?”

“Đừng! Thầy đừng nói đùa, em đang sắp chết đói đến nơi rồi đây này. Xuất sắc cái gì mà xuất sắc, có mà xúc xích thì có.”

“Hahả. Nếu mà có thời gian rảnh, thì thầy có việc nhờ cậu đây”

“Dạ? Việc gì mà thầy lại phải tìm đến em?”

“Việc này liên quan đến tình hình dịch bệnh hiện tại” – Huấn luyện viên Lê từ tốn trả lời nghi vấn của hắn – “Cậu cũng biết, hiện tại để kiểm soát sự lây lan thì chính phủ đang cố gắng hạn chế người dân ra ngoài. Nhưng mà muốn làm được điều này thì cũng có đôi chút khó khăn”

Tạm ngừng trong giây lát, ông lại tiếp tục: “Do đó, nhằm giúp mọi người dân đều có thể ở yên trong nhà một cách đơn giản, một trò chơi sẽ được áp dụng”

“Trò chơi?” – Lê Nghiễm hỏi lại. Trong đầu hắn lúc này toàn là những dấu chấm hỏi.

“Đúng, trò chơi.”

“Vậy thì việc mà thầy cần em giúp liên quan đến nó sao?”

“Ài, thầy cũng không giấu diếm cậu làm gì. Đây là một trò chơi sử dụng công nghệ thực tế ảo. Và hơn hết, cả thế giới đều sẽ sử dụng trò chơi này vào việc tạm thời ngăn chặn dịch bệnh.”

Dừng lại một thoáng, như đang sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình, ông thầy tiếp tục trình bày – “Đây là một công nghệ mới nhất. Với một nghìn người tham gia phiên bản thử nghiệm lần này, toàn quốc cũng chỉ có được vỏn vẹn được hai mươi danh ngạch. Nên chúng thầy cần những người giỏi nhất tham gia vào đó. Cậu hiểu ý thầy đúng không?”

Hiểu ý?

Đương nhiên hắn hiểu điều này có ý nghĩa là gì.

Nếu đúng như những gì mà vị đã từng là huấn luyện viên của hắn vừa nói, thì nó không chỉ đơn giản là dùng để tạm thời ngăn chặn dịch bệnh thôi đâu.

Đây không chỉ là một trò chơi, mà nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự cân bằng của cả thế giới.

Không tin à?

Phải biết rằng, hiện tại trình độ công nghệ thực tế ảo của cả thế giới vẫn rất còn hạn chế. Nên chỉ cần nắm giữ công nghệ ấy sẽ là một bước đột phá trong nhiều lĩnh vực như: Y học, giáo dục, quân sự, nghiên cứu,… cũng đã đủ nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề này rồi.

Thậm chí, nó có thể sẽ mở ra kỷ nguyên của một ‘Thế giới mới’.

Và những người đầu tiên tiếp xúc với nó thông qua bản thử nghiệm sẽ đóng vai trò then chốt trong quá trình đó.

Bấy nhiêu cũng đủ nói lên sự quý trọng của danh ngạch lần này.

Nhưng rốt cuộc công nghệ này là từ đâu mà ra?

Lê Nghiễm lặp tức đưa ra thắc mắc của mình: “Huấn luyện viên, trò chơi này là do nước nào phát minh ạ?”

“Không do nước nào phát minh cả” – Người đàn ông bên kia cuộc gọi đáp lại.

“Không do nước nào phát minh cả?”

Câu trả lời này làm cho Lê Nghiễm cảm thấy đầu óc của mình lúc này không quá đủ dùng.

“Chẳng lẽ là của người ngoài hành tinh sao?”

“Về điều này, thầy cũng không thể nói cho cậu biết được. Nhưng chúng thầy thật sự rất cần sự giúp đỡ của cậu”

Nghe đến đó, gương mặt của Lê Nghiễm có vẻ phân vân.

… oCo …

Bạn đang đọc Sùng Súy La sáng tác bởi SùngSúyLa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SùngSúyLa
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.