Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt liền đã đến ngày tổ chức hôn lễ.

Khương Linh Lung không có mẫu thân, Long thị liền thay mẫu thân nàng, chải đầu cho nàng.

Nữ nhi nhà mình không phải gả cho tên tàn phế kia, Long thị vui mừng vô cùng, thời điểm giúp Khương Linh Lung chải đầu, trên mặt vẫn luôn treo ý cười, miệng lẩm bẩm, “Một sơ sơ đến đuôi nhị sơ đầu bạc tề mi tam sơ con cháu đầy đàn……”

Khương Linh Lung nghe cữu mẫu nói, trong lòng thập phần chua xót.

Hôm qua, nàng nghe lén Tôn ma ma cùng Mai Hương ở bên ngoài lặng lẽ nói chuyện, nói Tứ vương gia kia bị thương thực sự rất nặng, nàng gả qua đi, sợ là muốn thủ tiết cả đời.

Ngày thường nàng xem thoại bản tử nhiều, lời ma ma tuy không nói to, nhưng nàng lại nghe được rất rõ. Đã là thủ tiết, thì lấy đâu ra con cháu đầy đàn?

Tuy rằng chấp nhận bị gả đi, nhưng trong lòng lại vẫn có chút ủy khuất.

Tóc tai cũng ổn rồi, Tống Bảo Châu từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một cái hộp trang sức, “Linh Lung muội muội, ta đem cho ngươi trang sức này.”

Nàng ta vui mừng mà đi tới.

Khương Linh Lung nhìn từ trong gương thấy Tống Bảo Châu vui vẻ ra mặt, trong lòng có chút khó chịu.

Rõ ràng là nàng ta mới là người phải gả, nhưng cữu cữu và cữu mẫu, còn có nhị biểu tỷ, so với nàng còn vui hơn.

Nàng đương nhiên biết nguyên nhân khiến bọn họ vui vẻ. Rốt cuộc, người nhảy vào hố lửa cũng không phải bọn họ.

Khương Linh Lung trong lòng chua xót, rũ đầu, không thèm nhìn bọn họ nữa.

Tống Bảo Châu đi đến trước mặt Long thị, đem hộp trang sức mở ra.

Tôn ma ma ở bên cạnh lặng lẽ nhìn thoáng qua. Vừa thấy, mày liền nhíu lại, nhịn không được nói: “Nhị tiểu thư, người có phải lấy nhầm rồi không? Lão nô nhớ rõ, vương phủ đưa tới là một đôi hoa tai huyết sắc thông thấu mã não, rất quý.”

Vương phủ lần trước đưa sính lễ tới, trong đó có một đôi hoa tai, phi thường đẹp. Bởi vì hoa tai trong hộp gỗ thực sự đặc biệt, trên mặt hộp có một đóa tường vi màu trắng, bên cạnh có thiếu nữ chăn dê.

Bởi vì hộp đặc biệt, cho nên Tôn ma ma nhớ đặc biệt rõ. Thời điểm Tống Bảo Châu đem hộp tới, bà còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình sẽ được đeo đôi hoa tai đó. Nhưng giờ phút này nhìn thấy, nơi để đôi hoa tai đó, giờ khắc này lại là đôi hoa tai vô cùng bình thường.

Tôn ma ma trong lòng giận dữ. Chắc là bị Tống Bảo Châu tráo mất rồi.

Đang nghĩ ngợi, Tống Bảo Châu liền quay ra nhìn bà, “Tôn ma ma, ngươi nói vậy là có ý gì? Hộp này ta còn chưa có mở ra lần nào, ngươi nói như vậy, chính là hoài nghi ta trộm đánh tráo?”

Tống Bảo Châu tức giận nói, dường như là muốn cãi nhau.

Khương Linh Lung không muốn ngày đại hỉ của mình lại xảy ra chuyện, vội cười hoà giải, “Biểu tỷ đừng nóng giận, ma ma không có ý như vậy. Ma ma tuổi lớn, có đôi khi trí nhớ không được tốt, ngươi chớ có để trong lòng.”

“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người đừng nháo.” Long thị sao lại không hiểu nữ nhi nhà mình cơ chứ? Ngày ấy thời điểm sính lễ đưa tới cửa, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng đôi huyết sắc mã não kia, la hét muốn lấy. Trượng phu không cho nàng ta lấy, nàng ta bởi vậy còn nháo một hồi.

Lúc tới đây, quên đem đôi hoa tai kia, vốn là muốn kêu nha hoàn trở về lấy, nữ nhi lại la hét muốn chính mình đi lấy.

Lấy về đây, đồ vật bên trong liền thay đổi, tất nhiên là bị nha đầu này trộm đổi.

Trong lòng Long thị biết rõ, cũng không quản đến. Cũng may Khương Linh Lung tính tình mềm yếu, đổi lại nếu tính tình nàng ghê gớm, không chừng muốn nháo một hồi.

Tuy rằng không có mã não điểm xuyết, nhưng Khương Linh Lung trời sinh chính là mỹ nhân, mặc dù không tô phấn son, cũng vẫn như cũ có thể đẹp đến độ làm người không rời mắt được.

Một thân hồng trang, khuôn mặt trắng tinh, bàn tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ, trán trơn bóng, mũi nhỏ tinh xảo, môi anh đào chúm chím, ngũ quan mỗi chỗ đều hoàn mỹ không có chút tỳ vết. Nàng an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, đẹp không gì sánh được.

Tôn ma ma nhìn, trong lòng vì tiểu thư nhà mình mà cảm thấy kiêu ngạo.

Tiểu thư nhà mình sinh ra đã diễm lệ, hoàn toàn không trang điểm, Tống Bảo Châu kia không thể so nổi. Hoa tai bị nàng ta cướp thì cướp, loại người xấu tính, trang sức đẹp cũng không thay đổi được gì.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tôn ma ma mới dễ chịu một chút.

Ở trong phòng đợi một lát, hỉ nương vui mừng chạy tới, vung khăn tay, cao giọng kêu, “Giờ lành đến! Thỉnh tân nương tử ra ngoài!”

“Ai! Bảo châu mau, đem khăn voan của Linh Lung tới đây!” Long thị vui mừng, cuối cùng cũng đem được sao chổi này đi.

Khăn voan trùm xuống, che khuất đôi mắt.

Trong lòng Khương Linh Lung không khỏi đập rộn, chung quy vẫn là khẩn trương.

Thật sự phải gả cho người ta, nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngày này thế nhưng lại tới nhanh như vậy.

Cũng không biết Tứ vương gia kia, có thể hay không tốt lên?

Nàng thật sự, không muốn phải thủ tiết cả đời đâu.

Bạn đang đọc Sủng Thê Vô Độ của Nghê Đa Hỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi evelynw.
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.