Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rừng Tử Lâm

Tiểu thuyết gốc · 2082 chữ

Chương 12: Rừng Tử Lâm

Sau khi Phàm Trường An vào thư phòng, cả viện tử trở nên yên tĩnh. thì một giọng ồn ồn vang lên:

" Chào các tiền bối ta đã trở lại" giọng điệu vui vẻ có phần hơi trẻ con đến từ tiểu nòng nọc vừa được thả xuống hồ.

" Được rồi đã biết phải làm gì chưa nhóc" giọng uy nghiêm vang lên khi cá chép đen bơi lại gần tiểu nòng nọc.

" Đã biết đã biết" nó vội nói

" Biết là tốt Chủ Thượng đã giao hoa tuyết liên cho ngươi, ngươi nên biết làm gì rồi đó" cây hoè lên tiếng giọng nói già nữa mang theo dạy dỗ

" Các tiền bối an tâm nhiệm vụ Chủ Thượng đã giao Hà Mô nhất định hoàn thành" tiểu nòng nọc bơi xung quanh hạt tuyết liên lên tiếng khẳng định

" Được có gì cứ nói cho bọn ta hoàn thành nhiệm vụ của Chủ Thượng mới là quá trọng hiểu chưa" rùa đen đưa đầu ra khỏi mai lên tiếng

" Quy lão an tâm ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ" tiểu nòng nọc bơi xung quanh quy lão lên tiếng, rồi nó quay lại hạt tuyết liên nhã ra một bọt khí.

Bọt khí từ từ đi chuyển trong nước tiến gần tới hạt tuyết liên, tuyết liên được bảo trong bọt khí phát ra ánh sáng nhẹ, mầm non xanh hấp thu bọt khí bắt đầu lớn lên.

Phía dưới chân núi, Phạm Thừa Thiên đã tới chân núi hắn nhìn xung quanh rồi lại tim tới một gốc cây to rồi dừng lại.

" Nơi đây chắc đã ổn rồi"

" Lựa chọn không tồi" một giọng nói bất thình lình vang lên.

Phạm Thừa Thiên quay lại rồi chấp tay: "

vãn bối bái kiến Thiên Cẩu gia"

" Không cần đa lễ" chó mực lên tiếng, nói rồi nó đi một vòng quanh gốc cây, nơ này không gian như biến chuyển pháp tắc đánh thẳng xuống, vùng không gian quanh cây to đã biến đổi.

" Ngươi cư ở đây, Chủ Thượng cho ngươi làm tiều phu, biết đốn củi nơi nào không" chó mực nhìn lại Phạm Thừa Thiên lên tiếng giáo huấn

" Đa tạ Thiên Cẩu gia, vẫn mong Thiên Cẩu gia chỉ điểm" nói ròi hắn đi lại cảm nhận không gian pháp tắc ở đây.

Vừa bước vào hắn chỉ cảm giác cơ thể như có vạn đao chém xuống bước đi vô cùng khó khăn.

" Nơi đây đã trở thành lò luyện đạo đao thể ngươi cư cố gắng mà từ luyện"

" Thiên Cẩu gia về phần đốn củi còn xin ngài chỉ điểm" sau khi cảm ngộ đao đạo ở đây, Phạm Thừa Thiên mớ lên tiếng về việc tiều phu của mình.

" Ha ha theo ta" chó mực cười bí hiểm rồi đi trước dẫn đường.

Núi Quảng Minh và rừng Tử Lâm tại Bắc Dã này luôn nổi danh, ngọn núi thì có tên Quang Minh là nơi đón ánh sáng sớm nhất, còn rừng Tử Lâm lại là khu cấm địa.

Rừng Tử Lâm, nơi đây gần đỉnh Quang Minh linh khí tụ hội luôn đứng đầu,không có yêu thú sinh sống không phải yêu thú không muốn tới đây sinh sống mà vì rừng Tử Lâm rừng cũng như tên nơi đây có chứa Tử Thụ.

Tử Thụ là loại cây bề ngoài cũng như những cây bình thường không gì khác nhưng chỉ cận lại gần, dù là sinh linh gì chỉ cần có sự sống sẻ bị nó hút hết dụ là cường giả đỉnh cấp cũng không quá khỏi 1 ngày.

Phạm Thừa Thiên biết cũng biết Thiên Cẩu gia đang hướng tới đó, nơi đáy lòng hắn đang gào thét sinh mệnh lực liên tục cảnh báo hắn có thể chết bất đắc kỳ tử.

Nhưng hắn tin Thiên Cẩu gia hay đúng hơn hắn tin Phàm Trường An nên luôn đi theo đã tới trước Tử Lâm, bên trong tử khí đang điên cuồng gào thét, hắn dừng lại nhưng rồi nhận ra Thiên Cẩu gia vẫn như không mà đi vào.

Hiên tượng kì lạ ở quản trường Tuyết Tính Tông lại xảy ra lần này là trên người Thiên Cẩu gia, tử khí như sợ hãi chúng vội vàng tránh đường gần như phủ phục không chỉ thế những Tử Thụ nguồn cơn tử khí cũng đang run rẩy.

Phạm Thừa Thiên thấy vậy vội vàng đuổi theo Thiên Cẩu gia tới một nơi được coi là tử khí thưa nhất những Tử Thụ cũng trong non nhất thì ngừng lại.

Thiên Cẩu: " Chủ Thượng kêu ngươi làm tiều phu, củi ngươi chặt lá nó" vừa nói Thiên Cẩu vừa chỉ về phía Tử Thụ.

Phạm Thừa Thiên dù đã đón được phần nào nhưng khi trực tiếp nghe hắn vẫn run rẩy: " Thiên...Thiên Cẩu gia ta...ta phái chắt chúng ư" hắn chỉ về phía Tử Thụ.

Hiện tại hắn vẫn có thể đứng vững tại đây vì có Thiên Cẩu gia, hắn biết nếu giờ không có Thiên Cẩu gia thì hắn chết chắc.

" Không cần lo lắng, Chủ Thượng đã cho ngươi làm tiều phu thì chắc chắn có dụng ý, ngươi lấy chiếc rìu Chủ Thượng ta cho ra đây"

Nghe vậy Phạm Thừa Thiên vội lấy chiếc rìu ra, lưỡi rìu bằng sắt cán cầm bằng gỗ, hắn biết rìu này đặc biệt nhưng hắn không biết làm thế nào cả.

Hắn đã vận dụng thử các biện pháp nhưng chẳng được gì cả

" Ngươi nhìn kỹ vào cán nó xem"

Nghe vậy hắn vội cố gắng sử dụng linh lực kiểm tra, lúc đầu hắn chẳng cảm nhận được gì, nhưng từ từ hắn cảm nhận được gì đó khi phát hiện ra hắn thở không thông.

" Đây...đây là"

" Đúng vậy, xem ra tố chất tốt, đây là Chủ Thượng ta rãnh nên làm ra dùng để chặt củi mà thôi, nó là từ một nhánh Tử Thụ vạn năm " Thiên Cẩu nói với vẻ bình thản có chút lười biến.

"Chặt mấy nhóc cây Tử Thụ là việc đơn giản, chủ yếu vẫn xem ở ngươi rốt cuộc lĩnh hội được bảo nhiêu" chó mực nhìn Phạm Thừa Thiên đang thất thần ở kia nói tiếp.

Sau một hồi cuối cùng Phạm Thừa Thiên lên tiếng: " vãn bối đã hiểu cầu mong Thiên Cẩu giá chỉ dạy" hắn chấp tay giọng kiên định.

" Ha ha được, tới đó ta hy vọng ngươi sẽ không hối hận" chó mực cười sảng khoái.

Lúc này cả bốn người Bạch Kiểm đang bay về phía tông môn, thì phát hiện 2 bóng người một già một trẻ, người già có thể thấy nhìn còn cổ hơn cả Bạch Kiểm còn trẻ là tiểu muội nhìn còn nhỏ hơn cả Tang Chiêu.

Khi thấy rõ hai người thì Bạch Kiểm mới thả lỏng: " Văn huynh sao lại ở đây"

Người tên Văn nghe vậy thì cười: " nghe tin tông môn Kiểm đệ xảy ra vấn đề nên ta đến hy vông có thể giúp đỡ" nói tới đây hắn hỏi ngừng rồi mới nói tiếp:

" Nhưng nhìn tình hình có lẽ là không cần rồi"

Nghe vậy Bạch Kiểm mỉm cười hắn biết, lời này là thật lòng hằn đã quen Thủy Văn đc 1000 năm rồi tính tình người này có chút cổ quái nhưng rất tốt tính

" Ha ha đa tạ huynh mọi việc đã xử lý xong rồi"

" Vậy thì tốt" nói rồi Thủy Văn lại thở dài

" Văn huynh hình như huynh.."

Lời chưa nói xong Thủy Văn đã bước lên trước nhìn Bạch Kiểm chuẩn bị quỳ xuống, dường như đoán được Bạch Kiểm vội ngăn lại: " Văn huynh, huynh đừng như vậy"

Thủy Văn nhìn Bạch Kiểm một lúc lên tiếng: " Kiểm đệ, ta thấy hình như đệ đã mạnh hơn trước có lẽ đã mạnh hơn ta rồi"

Hắn hơi ngừng một lát mới nói tiếp: " chắc giờ đệ đã có thể cảm nhận được ta không còn được bảo lâu nữa"

Nghe xong Bạch Kiểm thất thần, hắn biết và giờ hắn còn cảm nhận được rõ hơn, Thủy Văn là một độc từ hắn từng ở trong một tông môn dưng tông môn ấy vài trăm năm trước độc nhiên biến mất, từ đó hắn trở thành độc từ đi khắp Bác Dã này.

Thủy Văn lớn hơn hắn đã bước vào bán độ nguyên anh đã rất lâu mà chưa thể đột phá, có lẽ giờ hắn sắp hết thời gian rồi.

" Vậy huynh"

" Ha ha ta thật không còn nhiều thời gian, nghe tin đệ gặp nạn nên tới giúp chỉ hy vọng.." nói tới đây hắn nhìn tiểu nữ hài đi theo mình lên tiếng:

" Tiểu Thuần tuổi còn nhỏ, là trẻ mồ côi ta lại ra đi thì nó không biết sao chỉ mong đệ để thu nó làm đệ tử trong môn" nói rồi Thủy Văn lại muốn quỳ.

Bạch Kiểm vội ngăn: " Văn huynh làm gì vậy ta huynh còn nói ơn nghĩa sao"

" Hazz hiện giờ đệ đã mạnh hơn ta rồi, thì ta cũng phải thể hiện tôn trọng của mình"

Nhìn người huynh đệ này hắn thật rất muốn giúp, trong lòng còn nảy sinh mong muốn tiềm Trường An công tử giúp đỡ, nhưng hắn sợ làm phiền đến công tử thanh tu

Nhìn sư phụ mình và Văn tiền bối như thế Tang Trầm cắn môi, nàng suy nghĩ một lúc đột nhiên nhớ ra gì đó lên tiếng.

" Sư phụ có phải ngài đang nghĩ về công tử không"

" Phải sau vậy Trầm nhi" nghe đệ tử gọi hắn quay lại khó hiểu.

Tang Trầm không trả lời mà quay ra nhìn Thủy Văn: " Văn tiền bối ngài từ luyện là thủy đạo ạ"

Nghe vậy thủy Văn không hiểu nhưng vẫn gật đầu, thấy vậy đôi mắt nàng sáng lên:

" Sư phụ ta cứ thất mắc, trong cổ điển tuyết liên sinh ra ở núi tuyết vạn trượng, ta không nghĩ công tử không biết nhưng công tử lại vẻ tuyết liên trong hồ nước"

Nghe vậy Bạch Kiểm và Bạch Tiên nhìn nhau cả hai một là chưởng môn một là trưởng lão đâu không biết điển tịnh này, rồi cả hai cười to.

" Đúng đúng đều đó chỉ có thể chỉ công tử đoán được Văn huynh tới đây nên có chuẩn bị" Bạch Kiểm nói rồi nhìn về phía Thủy Văn.

Thủy Văn bị nhìn hơi bất an lên tiếng: " Kiểm đệ sau đệ nhìn ta với ánh mắt đó thế rốt cuộc có chuyện gì"

Bạch Kiểm lúc này cũng không giấu lên tiếng: " Văn huynh nơi đây không tiện nói ta vào trong đi"

Nói rồi hắn dẫn đầu tất cả trở về tông môn vào phòng khách, Thủy Văn không hiểu nhưng vẫn theo, sau đó hắn đã được nghe chuyện mà có mơ hắn cũng chẳng dám.

Thủy Thuần nghe xong cô nhóc nhăn mặt, dù rằng cô nhóc nhỏ nhưng đi theo Thủy Văn đã lâu nên nàng hiểu biết nhiều nghệ xong nàng không kiềm được mà lên tiếng:

" Có thật không ạ, Kiểm thúc không lừa sư đồ còn chứ" nàng hỏi với cặp mắt long lanh

" Không được vô lễ Thuần nhi" Thủy Văn vội lên tiếng ngăn Thủy Thuần lại

Nhìn hai người Bạch Kiểm cười nhẹ lên tiếng: " nếu là trước đay đệ cũng không tin nhưng giờ..." nói rồi hắn lấy bức tranh ra vận dụng linh lực.

Bức tranh từ từ mở ra.

Đôi lời chia sẻ

Mình xin lỗi những bạn đã theo dõi truyện của mình.

Thời gian qua mình hơi mệt với không có cảm hứng viết, mình đã đọc nhiều truyện có motip giống như vầy nên mới viết truyện.

Vì mình đột nhiên hứng lên rồi viết nên dàn ý thì có, đến khi thật sự viết thì triển khai lại rất khó nên mình dành thời gian để suy nghĩ xem sau, thời gian qua mình không đăng truyện mong mọi người bỏ qua

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.