Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Kiếm Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 1602 chữ

Chương 16: Thanh Kiếm Gỗ

Bầu trời phía trên Bình Thiên trấn mây đen càng lúc càng nhiều bầu trời càng lúc càng âm u, phía xa hai thiếu nữ tiến đến tiếp cận nhóm Trường An

người dẫn đầu với sim y đỏ nhạt lên tiếng chào hỏi:

" Ra mắt hai vị công tử"

Trường An nhìn một lúc không thấy quen nên lên tiếng đáp lễ:

" Chào hai vị tiểu thư không biết có việc gì"

" tiểu nữ gọi Thị Vũ, xin hỏi tôn danh công tử"

" Ta gội Phàm Trường An vị huynh đệ này của ta tên Phạm Thừa Thiên, còn nhóc này là Trần Chí Minh, không biết cô nương muốn gì"

" Tiểu nữ, không biết công tử có thể cho ta mượn cây kiếm gỗ này được không" nàng nói rồi chỉ vào thanh kiếm.

Phạm Thừa Thiên hơi nheo mắt nếu không có công tử hắn đã toả ra linh lực rồi

Còn Trường An hơi bất ngờ không khỏi đưa mắt về phía cây kiếm gỗ rồi lại nhìn nữ tử ánh mắt không khỏi đánh giá

" Này tên vô lễ này sau nhìn tiểu thư ta như thế" tiểu Thi không nhịn được quát.

" Tiểu Thi không được vô lễ" Thị Vũ vôi lên tiếng

Cùng lúc cả hai cảm thấy áp bách cùng sát khí hướng phía này rồi đột nhiên biến mất khi thiếu niên lên tiếng

" Không sao là tại hạ thất lễ, muốn xem cũng được Chí Minh cho huynh mượn" hắn gãi mặt rồi không được tự nhiên mượn kiếm của tiểu Minh.

Nhận kiếm nhìn một lúc nàng không khỏi nhíu mi, đây rốt cuộc là thần khí gì tới mình cũng nhìn không ra.

Càng nhìn nàng càng khiếp sợ, nàng đưa mắt đánh giá ba người phía trước nhìn thế nào cũng là phàm nhân.

' họ có thật là phàm nhân không, nếu không thì sao họ không biết giá trị của thanh kiếm này, nếu đúng thì làm sao họ có được'

Thế là cô cứ nhìn thành kiếm rồi lại nhìn ba người họ bộ mặt muôn phần rối rắm.

" Cô nương rốt cuộc cô có sao không, không khoẻ à" nhìn gương mặt nhăn nhó của thiếu nữ hắn không nhịn được lên tiếng.

Nghe như vậy thiếu nữ cuối cùng nhìn không được nói: " công tử không biết có thể bán thành kiếm này cho ta được không"

Hả rốt cuộc là sao nhìn hơi rồi đòi mua hắn cẩn thận quan sát hình như không phải tu tiên giả mà là người có tiền chẳng lẽ giới tu tiên người giàu luôn có những sở thích như vậy sao mua kiếm gỗ.

Nhìn gương mặt nhăn nhó của Phàm Trường An nàn cắn môi lên tiếng ra giá: " công tử ta chắc chắn trả giá cao không ép giá đâu"

Nói rồi nàng kêu tiểu Thi lấy ra một tui chúa 1000 hạ phẩm linh thạch đưa cho Phàm Trường An

Nhìn tui linh thạch hắn cũng ngớ người lùn 1 hạ phẩm linh thạch bằng 10 nén vàng vấy 1000 hạ phẩm linh thạch ' A A A phát tài rồi'

Còn Hoàng Thị Vũ nhìn gương mặt vô cảm ( đang trong cơn hân hoang gương mặt vô cùng nghiêm túc) của Phàm Trường An nàng nghĩ là không được bèn lấy ra thêm một túi nữa

" Công tử, nếu không chịu ta ở đây còn 500 hạ phẩm linh thạch nữa, nếu vẫn không đủ cho ta về lấy thêm"

Nghe vậy trong đầu Phàm Trường An toàn ??? Ta không chịu lúc nào, hazzz đúng là người giàu có khác bỏ ra 1500 hạ phẩm linh thạch cũng không mọt miếng đau lòng.

" Cô nương hiểu lầm ta nhận, vậy cây kiếm này cô nương cứ giữa" nói rồi hắn nhận lấy thanh kiếm.

" Đa tạ công tử" nói xong Thị Vũ cùng tiểu Thi lấy thanh kiếm rồi rời đi.

Nhìn cả hai tháu chạy như sợ anh sẽ lấy lại thành kiếm anh khá bất đắc dĩ, hắn đưa cả 2 túi cho Chí Minh.

" Trường An ca ca đây là tiền của huynh mà" cậu bé với đôi mắt to tròn, đôi tay cậu giấu phía sau không nhận.

Hắn cười: " ha ha của ta cái gì, đây chẳng phải kiếm của đệ à" nói rồi hắn nét 2 túi cho Chí Minh với anh mắt nghiêm nghị, cậu nhóc nhận với gương mặt tươi cười.

Hắn quay lại thì thấy nét mặt co rúm không được tốt của Phạm Thừa Thiên, hắn hơi giật mình rồi lên tiếng

" Thừa Thiên huynh làm sao vậy"

" Công tử, thanh kiếm đó công tử thật bán nó ư"

" Ha ha có gì mà bán không được chứ, dù gì cũng chỉ là thanh kiếm gỗ thôi"

Hắn nói xong vẫn thấy Phạm Thừa Thiên không yên lòng không khỏi nghĩ một thanh kiếm gỗ thôi mà, hắn bèn hỏi thật ra chỉ muốn hỏi chơi muốn bỏ qua chủ đề thanh kiếm.

" Ha ha Thừa Thiên huynh hai người đừng nói với ta họ là từ tiên giả nha"

Hắn vẫn nhìn thanh kiếm trả lời mà không suy nghĩ

" Cả hai họ đều là tu tiên giả"

Hắn lúc đầu chỉ hỏi vui muốn lái đề tài giờ lại nghe được câu trả lời này, nụ cười hắn cứng ngắc

" Hả cả hai đều là tu tiên giả, vậy rốt cuộc mua kiếm gỗ ta làm là sao, lẻ nào kiếm ta làm có vấn đề gì sao"

Đoán nhận ánh mắt nghi ngờ cua Phàm Trường An, hắn lúc này mới ý thức được mình thất thố ' đáng lẽ lúc đầu phải nhắc nhở hai người kia giờ thì hay rồi công tử đang trải nghiệm phàm nhân có vẻ không vui rồi hazz làm sao đây'

Hắn nghĩ một lúc rồi lên tiếng: " công tử không cần nghĩ nhiều ta nghe nói có một số tu tiên giả sử dụng đồ điêu khắc để tu luyện như cờ và đàn vậy"

Phàm Trường An nghĩ hình như cũng đúng, quả nhiên tu tiên giới thật nhiều chuyện lạ.

" Vậy thực lực họ so với huynh thế nào" hắn hỏi.

" Công tử, thực lực họ khá yếu dù cả hai hợp lực cũng không phải đối thủ của ta" hắn trả lời.

Nghe vậy lúc này Trường An mới thở nhẹ, nghĩ lại cũng đúng nếu thực lực họ đủ mạnh đã không đề giá mua đò của phàm nhân như mình chắc chắn họ sẽ ý thế mà hiếp đáp mình rồi.

Rồi hắn nhìn Phạm Thừa Thiên nghĩ tiếp có thề là biết thực lực không bằng Thừa Thiên huynh nên mới khách khí như vậy nghĩ tới đây hắn cũng nhẹ nhõm.

" Nếu chỉ có vậy thì tốt" hắn nói rồi nhìn bầu trời đen rồi nhìn hướng hai bóng hình vừa đi lên tiếng.

" Vậy thì làm phiền Thừa Thiên huynh giúp ta một chuyên, có thể hộ tống họ không, ta thấy họ hai cái thiếu nữ có tiền thế thực lực yếu ta sợ sẽ xảy ra chuyện"

Phạm Thừa Thiên đang thở ra vì câu đầu của Trường An thì nghe câu sau hắn vội đáp ứng.

" Công tử yên tâm ta sẽ làm thật tốt việc công tử giao phó" nói rồi hắn tức tốc biến mất

Bầu trời cũng đột nhiên sáng sủa lại, Phàm Trường An nhìn lên thổn thức rồi lại thấy mây đen muốn kéo tới lần nữa hắn không nhịn được lên tiếng.

" Bầu trời gì thế này, lúc đen lúc sáng ta lâu lâu mới xuông trấn mốt lần không thể trời quang mây tan sao"

Hắn nói rồi cũng không nhìn tời mà quay ra nói với Chí Minh

" Thôi ta và đệ vào nhà ta muốn xem bá mẫu thế nào" nói rồi hắn xoa đầu cậu nhóc

Nhóc cười: " dạ ca ca, ta dẫn huynh vào nhà" cả hai cùng đi về nhà Chí Minh.

Trường An lại không biết vì câu nói vu vơ ấy những đám mây đen vừa tụ tập liền biến mất, tất thảy yêu cũng bị đẩy lùi khỏi Bình thiên trấn vạn dặm, yêu khí không thể ngăn tụ được.

Phía Đông Dã, tại một thôn nhỏ khói lửa nghĩ ngúc

Năm bóng người xuất hiện, 2 lão giả, 2 tiểu hài và một thiếu nữ cả năm nhìn thôn nhỏ mà nhíu mày

" Rốt cuộc là sau ngọn lửa này" Thủy Văn lên tiếng sau khi nhìn ngọn lửa được một khoản thời gian

" Quả như công tử dự liệu ngọn lửa này có gì đó không ổn nếu phát hiện trễ chắc chắn sẽ gây tai hoạ" Bạch Kiểm kế bên cũng lên tiếng

" Con thấy ngọn lửa này không bình thường, con nghĩ có người cố ý sắp xếp" Tang Trầm nêu lên ý kiến

" Đúng vậy" cả hai tiểu hài cũng lên tiếng đồng ý

" Hazz không biết kẻ này là ai lại dám ra tay tàn ác như vậy ta sẽ không tha cho hắn" Thủy Văn nghiến răng nghiến lợi mà nói

" Chúng ta phải điều tra kĩ không thể phụ lòng của công tử được"

Cả năm gật đầu rồi hướng một phía mà đi.

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879

Truyện Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.